Đến khi đầu bên kia di động đã truyền ra những tiếng tít tít đều đều, Shinichi vẫn giữ nguyên tư thế cũ, như thể câu nói ấy vẫn còn đang phả vọng bên tai.
Cậu cười cười, lái xe đến khách sạn Imperial.
Dường như đang là tầm tan cao điểm, trên tuyến đường chính, những hàng xe nối đuôi nhau dài dằng dặc, Shinichi ngâm dài nhịp thở ra nhằm trấn định lại tâm tình nôn nóng. Chờ mòn mỏi mới thấy đèn xanh sáng lên, cậu liền cấp bách đạp ga phóng vội vàng.
Tới tận khi đã đứng trước cửa phòng 1203, bấy giờ cậu mới phát hiện cậu đã xúc động quá đỗi.
Trái tim bắt đầu đập dồn dập. Nếu giờ mở cửa gặp cậu ấy, nên nói gì đây? Cậu ấy sẽ nói gì với mình? Gặp mặt nhau rồi… thì có thể làm sao?
Đương lúc ấy, cửa kẹt một tiếng rồi mở, dung mạo đẹp đẽ kia làm cho trí óc đang hỗn độn cơ man những nghi vấn của cậu bất giác bay biến hết toàn bộ khả năng suy nghĩ, còn chưa kịp phản ứng, áo bỗng nhiên bị túm, cả người bị lôi vào trong.
Rầm một tiếng, lưng cậu bị nện trên cửa, đau nhói thoáng ran. Chưa động đậy tiếp được gì, cằm cậu đã bị ngón tay đối phương mạnh bạo nâng lên, môi bị ngậm lấy, hết thảy lời nói phút chốc đều bị ngập ngụa trong điên đảo.
Akinobu không ngừng biến đổi góc độ mút mát, như là chiếm đoạt, hơn thế còn như là đang kiếm tìm điều quan trọng bậc nhất.
Ngón tay y không rõ tự khi nào đã vòng qua sau đầu Shinichi, lùa vào những sợi tóc mảnh, đẩy đầu cậu càng thêm tiến gần đến mình, thấp thoáng có tiếp xúc biết bao nhiêu vẫn chưa đủ chặt chẽ.
Toàn bộ không gian trong vòm miệng Shinichi đều bị Akinobu chiếm cứ không hề lưu tình, cứ như cậu là tất cả mọi thứ mà y có vậy, giữa bọn cậu dù chỉ le lói ít ỏi không khí tồn tại thôi cũng sẽ cướp cậu vuột khỏi tay y.
Shinichi lại nhớ, đã lâu chừng đấy rồi, bản thân vẫn đều tận sức giả lơ sự bất an của Akinobu. Bản thân cậu vẫn luôn hiểu, y không thể bày tỏ tình yêu, âu yếm người yêu như những chàng trai bình thường được, y chỉ có thể đứng trong một góc khuất không bị ai phát hiện để dõi theo cậu mà thôi.
Trái tim Shinichi run lên lẩy bẩy, bèn vươn tay vòng qua lưng Akinobu, nhè nhẹ vỗ. Hành động đó đối với đối phương lại như một sự gợi ý ngầm, nụ hôn của Akinobu càng thêm cuồng nhiệt, mút mát nối vòng liếm láp, Shinichi chỉ cảm thấy buồng phổi đang quắt queo đến nơi, cậu không khỏi đánh Akinobu ra hiệu cậu sắp ngạt chết rồi.
Ngay tại lúc cậu sắp xỉu, rốt cuộc Akinobu cũng chịu rời ra, lưỡi còn kéo theo cả một dây tơ bạc làm má Shinichi đỏ phừng phừng. Cậu gấp gáp thở hổn thở hển, lại không biết hình ảnh khung ngực phập phồng lẫn ánh mắt hỗn loạn trong cái nhìn của đối phương đích thị là hình ảnh ***y muốn chết.
Sườn mặt Akinobu sạt qua chóp mũi Shinichi, vết hõm xuống nơi khóe miệng làm cho người ta cảm giác mọi hình ảnh tựa hồ chỉ là ảo mộng, hơi thở nóng rực phun trên vành tai, ngữ điệu đậm phần yêu chiều khẽ chọc, “Dốt quá… Cậu có thể thở bằng mũi được mà…”
Còn chưa chờ Shinichi nói, Akinobu liền nghiêng đầu mạnh mẽ hôn cằm cậu, cắn khẽ cắn khàng, sau rồi lại hôn vụn vặt tán loạn dời dời xuống hầu kết, lại ngậm, lại mút, lớn sức tới độ Shinichi buộc phải ngửa đầu.
Cậu không để ý rằng Akinobu đang chầm chậm lùi chân về sau, thế rồi tới bên mép giường thì ngồi xuống, hai chân Shinichi khuỵu hai bên sườn y, cảm thụ đối phương đang rê đến xương quai xanh cậu, áo sơmi nhất thời bị kéo tụt xuống tận khuỷu, da thịt cọ xát với vải khiến cậu không khỏi quýnh quáng.
“Akinobu…” Mới chớm gọi đã cảm giác mình bị thả nằm xuống rồi, dải tóc dài nguyên bản Akinobu buộc gọn đằng sau rạt một tiếng đã bung xõa, lao xao bên cạnh mặt cậu, khoảnh khắc hương thơm tràn tỏa đánh cắp trái tim cậu đi mất rồi.
Akinobu không một lời phân bua ngồi khóa trên người cậu, ngón tay nhè nhẹ những cơn run gỡ cúc áo Shinichi, động tác vốn tao nhã lại bởi ẩn nhẫn dục vọng mà mang theo vẻ vụng về.
Đầu Shinichi đắm trong gối mềm, ánh mắt đong đầy hình ảnh biểu cảm đang lẫn lộn giữa dục vọng và yêu thương của Akinobu, cậu bèn giữ lấy cổ tay nọ, mà ngay tại khắc ấy Akinobu cũng khựng lại động tác, ánh mắt rơi thẳng xuống cậu, “Tôi sẽ không ngừng đâu.”
Shinichi cười cười, nhẹ ngẩng đầu chạm môi lên cằm đối phương, Akinobu chậm rãi nhắm lại hai mắt, cảm nhận sự mềm mại, hai tay Shinichi đưa tới trước ngực định tự cởi cúc áo, đâu dè Akinobu lại đột ngột đè cả người xuống, dật ra một tiếng giọng khản đặc, “Tôi sẽ đền cho cậu một vạn cái áo sơmi.”
Vừa dứt lời, soạt soạt mấy tiếng, áo cậu liền bị xé rách, cúc áo văng bắn tung tóe, cả ngực lẫn bụng đều lồ lộ ra, môi lưỡi Akinobu điên loạn đoạt lấy xương quai xanh cậu, thèm khát cắn kéo hai điểm thù du trước ngực, thoạt nhìn tưởng chừng thô lỗ lắm, nhưng Shinichi ngầm biết đối phương đang tự kiềm chế, bằng không cả da cả thịt cậu chỉ e bị đối phương cắn xé nuốt vô bụng rồi. Akinobu hấp tấp kéo bỏ cravat, bởi vì dùng sức nên cổ hơi lệch về một bên, xương quai xanh tràn trề sức mạnh hiển lộ, tay Shinichi run rẩy muốn giúp y cởi cúc.
“Tôi không cởi cravat đâu… Nhưng tôi sẽ…” Mặt Shinichi nóng bừng như thể sắp bốc cháy, cậu he hé môi, ngẩng đầu nhìn tới con ngươi đã ám kịt trước mắt, đối phương cúi người xuống hôn lên trán cậu.
“Vậy cậu phải nhanh lên, tôi không nhịn được nữa.” Môi y miết qua mắt cậu, mút đỉnh mũi cậu.
Mà tại thời điểm Shinichi giúp Akinobu tháo cúc áo, đối phương đã kéo xong khóa quần bò cậu, đến lúc Shinichi cởi áo sơmi của y ra, gần như y cũng đồng thời tụt mạnh quần bò lẫn quần lót cậu xuống đầu gối.
Lưỡi y liếm qua bụng Shinichi, một đường hôn xuống, thậm chí cứ như vậy mà vùi giữa hai chân cậu. Shinichi xấu hổ, vừa toan nhắm chặt mắt, má Akinobu lại cọ qua dục vọng đã hơi hơi “bừng tỉnh” của cậu, mút mát phần thịt mềm nơi đùi. Shinichi cứng ngắc, tiếng rên từ yết hầu dật ra đẩy cả phòng xuống vực sâu nhục dục, lưỡi Akinobu liếm đến túi cầu nằm bên dưới cái đó, hôn như thể nó chính là thứ yếu ớt nhất đẹp đẽ nhất cõi đời.
Tiếng thở dốc của Shinichi nặng nề thêm, động nhỏ đằng sau bất giác đóng đóng mở mở, này đối với Akinobu mà nói thực quá ư sự cám dỗ tử thần. Y đè lại vai Shinichi, bất ngờ lật cậu lại, mũi Shinichi bị rúc vào trong chăn gối, vừa định mở miệng hỏi liền cảm giác hai gò mông bị đối phương mạnh mẽ mở rộng, Akinobu thẳng thừng hôn xuống khe hở kia, đầu lưỡi đây đẩy những nếp uốn chỗ cửa vào làm Shinichi sợ quá muốn nhổm dậy, hiềm nỗi lưng lại bị đối phương đè chặt mất rồi nào có thể nhúc nhích nổi đâu.
“Akinobu…” Shinichi nhăn nhíu hai đầu lông mày, nhận thấy rành rành lưỡi đối phương đang từng chút từng chút thám thính, chọc ghẹo phần thịt non bên trong, “Bẩn lắm… Cậu đừng…”
Tiếc thay Akinobu lại cứ như không nghe thấy gì hết, lưỡi trượt về tít sâu thì quấy đảo, đòn tấn công như vậy bức cho Shinichi không nén được mà bất thần co rút, ngược lại càng thêm tường tận sự khiêu khích từ đối phương.
Shinichi chống tay ý đồ muốn thoát khỏi, song Akinobu vẫn không chịu bỏ thắt lưng Shinichi ra, đầu lưỡi chầm chậm lui lại, liếm hôn lên gò mông tròn.
Ngay tại lúc Shinichi vươn tay muốn an ủi dục vọng đã phình lớn của cậu, Akinobu lại rút hẳn cravat ra buộc nó, thông đạo để phát tiết đột ngột bị chặn kín, Shinichi cuống đến phát cáu cả lên, “Cậu làm gì!”
Tiếng cười khình khịch của Akinobu vọng tới từ trên đỉnh đầu, “Cậu không đi cùng tôi sao?”
“Kể cả thế cậu cũng đâu cần phải buộc nó… nó…”
“Bởi cậu không nín nhịn được lâu như tôi đâu.”
Shinichi vừa muốn chửi đổng lại lờ mờ sau cổ mình đang được hôn, chiếc hôn du di dọc theo đường xương sống đi xuống, cánh mông bị giãn mở đến cực hạn, hơi hớt ít ỏi không khí lùa vào bên trong, ngay sau đó, thứ nóng rực của Akinobu cũng mạnh mẽ thúc đến mở toang không gian đang thít chặt nọ, mạch máu nảy lên bần bật cùng khoái cảm chà xát nơi vách trong lại đậm đặc nỗi đau đớn và đê mê vô ngàn, thế nhưng sự xông đến mạnh mẽ ấy được nửa chừng rồi thì lại chợt ngưng.
Shinichi cảm nhận bàn tay Akinobu đang mơn man cậu, “Hôm nay khó để dịu dàng với cậu lắm… Nếu cậu không thả lỏng thì sẽ bị thương…”
Shinichi chôn chặt đầu vào gối, lắc lắc đầu với chất giọng buồn rầu, “… Tôi không có cách nào để thôi căng thẳng cho được… Cậu muốn như thế nào… thì cứ làm như thế ấy đi…”
Bởi vì trước nay tôi muốn như thế nào thì cứ làm như thế ấy, đâu có bao giờ tôi nghĩ đến cảm thụ nơi cậu.
Cậu tưởng Akinobu đã chạm tới lằn ranh nhẫn nại rồi, nào ngờ đối phương lại nhè nhẹ xoa bóp chỗ động nhỏ cho cậu, cứ như đang giúp cậu thư giãn, sự hiền hòa ngần ấy ngược lại khiến cõi lòng Shinichi run lên, vách trong không khỏi co rụt, không cần bàn cãi gì nhiều rằng đây chính là đòn tấn công trí mạng, vật cứng mới tiến vào một nửa thoắt cái hình như lại lớn thêm một vòng. Shinichi giật mình câm nín, cảm giác cửa động sắp bị đối phương xé rách mất thôi, cậu chật vật nghiêng mặt lại, cố gắng mãi thốt ra một câu nói, “Thật sự không thể lớn hơn nữa được đâu… Cậu sẽ giết tôi mất…”
Tóc tai rối bù che đậy đôi mắt, bờ môi đỏ ửng do hôn hé hé mở mở, cả thảy đã bóp chết hoàn toàn tia lý trí còn dư sót cuối cùng của Akinobu.
Shinichi hét lớn vì Akinobu đột ngột nắm lấy gò mông cậu mà đâm trọn vào, túi cầu khít khao va đập vào rãnh mông, vách trong bị mở mang đến tột đỉnh. Shinichi há hốc, trận tấn công hồi rồi khiến quai hàm cậu sợ hãi quá mà vô pháp ngậm nổi, vật cứng trong cơ thể chốc chốc lại rút ra, những nếp thịt non mịn bám theo cũng không tránh khỏi bị giãn kéo. Shinichi còn chưa kịp bình ổn nhịp hô hấp thì Akinobu lại thúc sâu vào.
“Aaaaaaa…” Quá trình nguyên sơ đau đớn khôn xiết lại bởi đầu đỉnh kia chạm vào mà chọc người phát điên phát dại.
Đó là điểm mẫn cảm của cậu mà Akinobu đã phát hiện từ sớm, giờ phút này y giống như không có đích dừng mà dốc sức đâm vào nơi đó, Shinichi cắn chặt răng, tiếng rên rỉ đứt quãng dật ra lởn quởn.
Lực độ Akinobu quá lớn, đầu Shinichi gần như húc vào thành giường, cậu gắng gượng chống tay níu giữ, nếu không chỉ e cậu sẽ là người đầu tiên vì làm tình mà bị đập đầu chết được.
Thế rồi không rõ tự khi nào, cậu cảm giác Akinobu bỗng nhiên lui ra ngoài gần như là toàn bộ, xong sau liền kéo thắt lưng cậu đổ dồn về hướng y, phân thân lại đâm thọc vào nơi tận cùng nhất khiến Shinichi hét váng, kế đó y lại rút ra ngoài, rồi lại một lần nữa túm Shinichi lao về chính y, đến khi Shinichi ngước mắt lên nhìn mới hay đầu cậu đã lùi ra xa khỏi thành giường rồi.
Vừa định thở mạnh một hơi lại không lường được rằng Akinobu tiếp tục vòng quanh thắt lưng cậu, bế cậu dậy bất thình lình, góc độ vật cứng trong xác thịt chuyển đổi chóng vánh, suýt chút nữa chọc thủng cả cậu.
Shinichi cứ như thế mà ngồi trên người Akinobu, lưng tựa trên ngực y, cậu run rẩy, “Không được… Đừng tư thế này mà…”
Lại chẳng ngờ Akinobu đột nhiên thốc thẳng, hai tay y nâng mông Shinichi như thể không thỏa mãn đủ được mà không ngừng chen đến điểm sâu thẳm nhất, môi y cũng theo sự chuyển động không ngừng nghỉ đấy mà hôn miết qua cạnh cổ Shinichi, chỉ lầm bầm, “Nhưng mà tôi thích…”
Hàng mày Shinichi cau chặt lại, rất sợ Akinobu không cẩn thận chọc thủng cậu luôn, thế là đành phải khốn khổ vòng tay ra phía sau ôm lấy cổ y, đợt va đập này tựa hồ lao mãi mà vẫn không thể tới được đến biên giới, phân thân Shinichi ứ đầy khoái cảm tích tụ mà không có con đường để xả trút nên cứ hoài run run, cậu muốn vươn tay cởi nút buộc thì cổ tay lại bị Akinobu bắt lấy.
“Tôi nói rồi, tôi cùng đi với cậu…” Như là trừng phạt, Akinobu không ngừng ma sát qua cái nơi mẫn cảm kia của Shinichi.
Nước mắt Shinichi chực chờ lăn dài, cậu thở hồng hộc, “Tôi… chết mất…”
“Cố nhịn thêm chút nữa…” Akinobu bất ngờ thả Shinichi quỳ xuống.
Hai tay cậu lại chống giường, cảm thụ tần suất di chuyển đằng sau mỗi lúc một điên cuồng, cậu ngửa cao đầu thở gấp gáp theo nhịp va chạm dữ dội từ đối phương, cánh tay chẳng mấy chốc đã không còn chịu được nữa, đâu có nghĩ Akinobu trực tiếp cầm lấy cổ tay cậu kéo lên, những cơn thúc bạo liệt dội đến bức Shinichi xém tẹo nữa là ngã quỵ, thế rồi Akinobu bỗng dưng cởi bỏ cravat nơi phân thân cậu, ngay tại khoảnh khắc dục vọng của cậu tuôn trào, Akinobu cũng gầm nhẹ một tiếng, dòng nước nóng hổi đồng thời phun vào trong lối vào của cậu.
Bịch, Shinichi cảm giác có Akinobu phủ sấp trên lưng, hai người cùng ngã xuống, lớn tiếng thở hổn hển.
Đôi mắt Shinichi trợn to, lắng nghe tiếng thở dốc ù ù của Akinobu bên tai cậu.
Cả căn phòng như đang điên loạn quay cuồng, mà cánh tay Akinobu thì tha thiết ôm ghì lấy cậu, như thể sợ hãi một giây nào bất chợt cậu sẽ biến mất.
Cả vai lẫn tay Shinichi đều nhức nhối râm rẩm, máu trong người chừng như nghẹt chặt tim gan, thân dưới thì lại càng không cần phải nói, song cậu vẫn cố gắng vuốt ve vành tai Akinobu, trấn an bằng chất giọng khàn khàn, “Yên tâm… Tôi sẽ không đi đâu cả… Miễn là cậu đừng đến thêm lần nữa…”
Ngón tay Akinobu rẽ tóc Shinichi ra, lướt qua đường cong gờ lông mày, giọng nói cũng trầm khàn mà lại gợi cảm khiến máu người trào lên vòn vọt, “Tôi chỉ sợ không làm được thôi, nhưng kiểu gì tôi cũng sẽ không cho cậu đi đâu hết.”
Shinichi chỉ thấy cậu đã mỏi mệt tới cực độ rồi, không thể nghe rõ Akinobu nói gì đó, cậu chỉ líu ríu rồi cánh tay khẽ khàng rơi xuống, Akinobu nhấc nó lên, đưa lên môi hôn nồng nàn, ngắm nhìn hai mắt cậu từ từ nhắm lại.