Vặn vòi, Shinichi móc khăn tay ra, nhúng tí nước, xong kéo ống quần lên, bắp chân ứ lại vết hồng mờ mờ, cậu không khỏi phù một tiếng, mũi giày Akinobu gớm quá đi chứ, xém tí nữa là xước luôn cả da cậu rồi.
Đúng lúc này, cửa toilet được mở ra, có bóng người đứng tại đó.
Shinichi cảm giác mình đang bị nhìn chằm chằm, hơi rợn lưng nghiêng ngó thử thì thấy ngay Akinobu.
“Cậu… đi vệ sinh à?”
“Tôi bảo với họ rằng cần phải gọi một cuộc điện thoại, có thể mất năm phút đồng hồ, cũng có thể là mười phút.” Biểu tình đối phương nhìn không ra một tia cảm xúc dao động.
“Hị hị~ cậu đúng là con người bận rộn có khác.” Shinichi định bụng đi sượt qua y, thình lình khuỷu tay lại bị đối phương túm lại, nhớ tới cái màn mới nãy trong nhà hàng, cậu bèn cười bảo, “Gì vậy, gọi điện thoại còn muốn tôi đứng một bên nghe à?”
Akinobu không đáp, kéo Shinichi trở vào, thuận tay đóng luôn cả cửa WC.
“Làm gì đấy! Không định cho người khác vào WC à? Shinichi hất tay Akinobu ra, trừng mắt nhìn.
“Tôi đã lật tấm bảng bên ngoài thành ‘Đang dọn dẹp’.” Akinobu không nhanh không chậm mà nói.
“Hơ?” Shinichi nhắm mắt gãi gãi đầu, “Đừng nói cậu định ‘hẹn hò’ với tôi trong WC nhà hàng đấy nhé?”
“Ừ.” Akinobu khẽ hừ nhẹ, ngón tay vươn tới muốn nâng cằm Shinichi, còn chưa chạm đến cậu, Shinichi đã ngoắt mặt đi, nghiêng người, bàn tay đẩy mạnh khuỷu tay đối phương rồi mau lẹ vòng người đi ra đằng sau y, đáng tiếc tay còn chưa sờ được tới chốt cửa, cậu liền cảm giác xương cổ mình bị đối phương bóp.
Cậu sững sờ đứng yên, thở dài một hơi hỏi, “Hôm nay rốt cuộc cậu làm sao vậy?”
Lập tức những ngón tay đang bóp lấy xương cổ cậu nhẹ nhàng lỏng ra, cả người Shinichi được Akinobu ôm lấy từ đằng sau một cách dịu dàng, cằm y gác lên hõm cổ cậu, “Tuần sau là sinh nhật tôi.”
“Tôi biết, tôi sẽ về tham gia tiệc sinh nhật cậu mà.” Shinichi thừa hiểu mình càng hung dữ với Akinobu, y cũng sẽ càng hung dữ hơn thế đối với mình, cậu bèn phủ tay cậu lên trên tay đối phương.
“Nhưng mà hiện giờ tôi muốn cậu.” Bờ môi Akinobu đảo qua vành tai cậu, đầu lưỡi len vào trong lỗ tai bé nhỏ, “Ngay bây giờ.”
Có thể cảm thụ được có vật gì đó nóng hổi ma sát với khe mông cậu cách qua một lớp quần, Shinichi rúng động, ngón tay cuống quýt muốn gỡ cổ tay Akinobu đã ôm chặt cậu ra, lại đâu ngờ đối phương ôm càng thêm chặt chẽ.
“Akinobu, cả Eva lẫn Amanda còn đang chờ chúng ta ở nhà hàng mà.” Shinichi có chút lúng túng, đầu thì thầm nghĩ WC cũng nào phải chốn gì lãng mạn cho cam, chưa kể chốc nữa nhân viên quản lý mà phát hiện ra tấm bảng bên ngoài có khi sẽ tự dùng chìa khóa mở cửa, do đó cậu vung mạnh tay ra sau tóm lấy áo Akinobu, khum mình xuống tính cho đối phương ăn một quả vật, tốc độ lẫn thao tác đều chuẩn, Akinobu quả thật bị cậu nhấc lên vai, hiềm nỗi ngay tại nháy mắt định tung lực thì tay đối phương lại đập lên lưng cậu, chặn lại toàn bộ sức lực sắp bột phát của Shinichi.
“Nếu cậu hợp tác, trong vòng mười phút là chúng mình sẽ xong.” Akinobu xoay người Shinichi lại, ép lên tường, liếm hôn lên môi cậu một cái rồi chầm chậm rời đi, “Dùng cậu làm quà tặng tôi đi.”
“Lại động rồ nữa!” Hai tay Shinichi bị Akinobu kéo lên đỉnh đầu, đường cong nơi eo giãn ra, vạt áo phơi bày cơ bụng xinh đẹp, Akinobu di chuyển bàn tay vuốt ve từng vân da thân thể cậu, mỗi chút mỗi chút dời xuống khám phá xứ sở bên dưới quần.
Môi y ngậm lấy cằm Shinichi, mạnh mẽ mút mát, bắt ngay cái giây cậu tung chân đá qua, đầu gối y liền chặn cái chân cậu vừa nhấc lên, men theo tường dịch chuyển lên trước, quả thực chính là đang bức bách cậu phải mở chân ra.
“Saionji Akinobu!” Nắm tay bị cố định trên đỉnh đầu của cậu bắt đầu rung lên răng rắc.
“Tôi biết cậu quan tâm đến ai, tôi biết cứ cuối tuần cậu lại dùng cách gì để tiêu khiển, tôi biết cậu không thích xem phim tình cảm, tôi biết cậu mỗi lúc rồ xe là có thói quen dùng ngón trỏ gõ vô lăng lái…” Mặt Akinobu chếch đi một góc độ khiến lòng người thấm đẫm men say, “Vậy còn cậu biết được bao nhiêu chuyện về tôi nào?”
Hô hấp của Shinichi bị kéo dài, cậu chậm rãi đáp, “Tôi biết… Cậu yêu tôi…”
“Đã thế giờ để tôi yêu cậu đi.” Môi Akinobu dính chặt sít sao hai phiến môi cậu, tỉ mỉ từng chút vừa liếm vừa hôn, từ từ buông bàn tay kiểm soát cổ tay Shinichi, lần vào trong quần cậu, vuốt ve khe rãnh bí ẩn tại nơi đó.
Lòng Shinichi mềm nhũn hết cả, tên hấp này hiếm khi được lúc dịu dàng… Mà tuần sau cũng là sinh nhật y… Thôi kệ đi vậy.
Ngay tại giờ phút ấy, di động trong túi Akinobu réo lên, mà cùng thời khắc đó y đã nâng hai chân Shinichi lên vòng trên lưng mình rồi.
Hít một hơi, Shinichi liếc mắt qua cái điện thoại vẫn cứ rung bần bật mãi, “Dễ là Amanda gọi đấy… Hay là nghe đi.”
Akinobu không nói lời nào, chỉ đơn giản là thấp mình xuống hôn say sưa lên xương quai xanh cậu.
Di động vẫn lỳ lợm rung suốt, Shinichi bèn duỗi tay lôi nó từ trong túi Akinobu ra, đặt bên tai y.
“Alô, Akinobu, anh gọi điện xong chưa thế hả?” Quả nhiên là tiếng Amanda mà.
“Ừ, mới xong.” Akinobu vừa trả lời vừa nhìn chăm chăm Shinichi, ánh mắt kia cứ phải gọi là rét tê tái~ đâm ra Shinichi tự nhiên có chút chột dạ.
“Thế quay lại nhanh đi anh, anh Kobayakawa vào WC bao lâu rồi cũng chưa thấy ra, Eva đang bảo muốn đi kiểm tra xem anh ấy làm cái gì đây nè!”
Shinichi mở lớn mắt, đừng nói thế chớ, bà ma đầu Eva kia thật sự chạy đi tìm cậu thật ư?
“Anh về ngay đây.” Akinobu trả lời ngắn gọn, vươn tay ấn lấy ngón tay Shinichi xuống nút kết thúc cuộc gọi.
Shinichi nuốt nước bọt ừng ực, trưng ra cái mặt gượng cười, “Cậu thấy chưa, cậu cũng không muốn Eva đến lôi tôi về đấy chứ?”
Người trước mặt bỗng nhiên cười khẽ, hai chân bị nâng lên của Shinichi chầm chậm được thả xuống.
“Cậu biết không, thực chất cậu mặc gì cũng không quan trọng.” Akinobu đè sát tới cậu, khoảng cách giữa hai người bỗng nhiên không cạy nổi một khe hở, “Bởi vì quần áo có giá trị tồn tại chỉ là khi tôi cởi chúng ra.”
Tim Shinichi thiếu chút nữa là bị ánh mắt đối phương moi ra khỏi ***g ngực, ngay lúc này, Akinobu lại tách khỏi Shinichi, “Cậu ra trước đi.”
“Ơ?” Hình như là do được Akinobu tha dễ dàng quá, Shinichi có phần không sao tin được.
“Hoặc là cậu muốn ở lại xem tôi tự giải quyết?” Hai tay Akinonu đút trong túi, tư thái nhàn nhã mà lại khiến cho người ta rờn rợn một cảm giác nguy hiểm kinh khủng.
“Khônggggggg!” Lách cách mấy tiếng mở ào cửa ra, Shinichi cuống cuồng bước nhanh ra ngoài, phút cuối còn không quên lật tấm bảng ‘Đang dọn dẹp’ ở cửa trở lại.
Về bàn ăn rồi, vừa mới đặt mông ngồi xuống, Eva ngồi cạnh đã cằn nhằn bất mãn, “Shinichi, anh sẽ không đi hú hí với ai đó trong WC đấy chứ nhỉ?”
“Không có!” Shinichi tí thì lại sặc nước bọt.
“Haha, nếu anh còn chưa về, Eva nói sẽ tự mình thân chinh đi WC bắt anh về đó!” Amanda cũng đồng thời trêu chọc.