Nhằm lùng bắt đồng bọn Medea của Ares nên FBI phong bế toàn bộ cửa ra vào của tòa nhà, kiểm tra thân phận của từng khách khứa.
“Bị làm sao thế trời?” Eva rẽ đoàn người ra tìm được Kenwa đang đứng nói chuyện với FBI, “Mà từ lúc ấy đến giờ em chả thấy Shinichi đâu cả!”
“Tiểu thư Woolf, cô đừng có cuống quá.” Kenwa dìu Eva qua một bên mà bảo, “Kobayakawa hiện tại đang ở cùng Akinobu rồi, không có chuyện gì đâu.”
“Không có chuyện gì đâu?” Eva hấp háy mắt, các tham viên liên bang cách đó không xa đang tiến hành ghi tên thân phận từng vị khách một, “Thế tại sao anh ấy lại đang ở cùng ngài Saionji? Em muốn biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, không mượn anh làm ngoại giao qua quýt với em!”
Kenwa chỉ có thể thở dài, ghé bên tai Eva thì thầm nho nhỏ, “FBI đã tóm được Ares Helsing…”
Eva giật mình mở lớn mắt, “A… res… Mục tiêu lần này của hắn là ai?”
“Là Saionji, nhưng Kobayakawa đã sớm phát hiện được ra thân phận Ares, chỉ có điều chưa kịp nói cho chúng tôi thì đã bị Ares bắt rồi.”
“Thế thì Shinichi có cơ sự gì không? Rốt cuộc có cơ sự gì không!” Eva níu chặt lấy cổ tay áo Kenwa, căng thẳng tột độ.
“Không không, không chỉ thế, cậu ấy còn cùng Akinobu tóm được Ares, cậu ấy duy chỉ bị mấy vết thương nhỏ nhặt, do đó đã cùng đến bệnh viện với Saionji để băng bó rồi.” Kenwa có một chất giọng ôn hòa đặc trưng, luôn vô thức khiến người an lòng hơn lắm.
“Tốt quá rồi, tốt quá rồi…” Eva được hắn đỡ tới ngồi trên băng ghế dài bên cạnh.
Amanda cũng bước tới, túm tay Kenwa, vừa toan hỏi gì đó nhưng đến môi thì lại đổi thành, “Akinobu không có việc gì chứ? Vì sao đến giờ em cũng chưa gặp được anh ấy?”
Kenwa nhẹ nhàng gỡ tay cô ra, còn vỗ vỗ vai an ủi, “Yên tâm, nó an toàn mà. Anh cá là qua đêm nay em sẽ gặp lại nó thôi.”
Trông theo bóng dáng Kenwa, đôi mày cô chau lại, đăm chiêu đôi phần.
Vì sao Akinobu phải tách khỏi hội trường? Như thế có khác nào tự tạo không gian để Ares giết… Hơn nữa vì sao Kobayakawa lại ở cùng anh ấy chứ không phải Aso hay là Kenwa?
Ares bị FBI áp giải ra cửa tòa nhà, cái xương sườn bị gãy thật sự đau tới độ hắn cười cũng chả nổi, chưa kể tay còn đang ròng ròng tuôn máu, hắn đảo mắt liếc hết bên trái lại qua bên phải, trong lòng rất chi lấy làm bất bình.
Tốt xấu gì ta cũng là sát thủ cấp S à nha…
Khi cửa xe tù mở ra, hắn nhướn cao lông mày.
Cái gì thế? Các ngươi định nhốt ta như nhốt động vật thế này á?
Hơi ngoảnh đầu lại, đối diện bên kia đường, có bóng một người phụ nữ mặc quần áo lao động xanh sẫm đi lướt qua.
Ares lạnh nhạt phì cười, gớm thật, Medea… Hễ có nguy hiểm là chị bao giờ cũng chuồn lẹ hơn ta dữ lắm!
Đúng thế, ngay tại thời điểm Ares vẫn còn giằng co với Akinobu trong sảnh tiệc, Medea đã sớm bỏ đi, thay quần áo nhân viên vệ sinh rồi rời khỏi trung tâm triển lãm quốc tế Fair.
Giờ phút này, thâm tâm cô ta thoáng chút đắc ý nho nhỏ.
Ares yêu dấu của chị à, cậu cứ tận tình hưởng thụ chế độ phục vụ trị liệu của liên bang Chính phủ đi nhé.
Ba tiếng đồng hồ sau khi tới bệnh viện, viên đạn găm trong vai Akinobu đã được gắp ra, băng bó xong thì được tiêm thêm mấy mũi phòng ngứa nhiễm trùng.
Lúc rời khỏi phòng phẫu thuật, điều đầu tiên mắt Akinobu nhìn thấy chính là bóng hình Shinichi đang ngồi trên ghế.
“Sao không ở phòng bệnh?” Akinobu dùng tay ra hiệu cho đám người sau lưng y, bọn họ liền lần lượt giải tán.
“Phòng bệnh, cậu đùa à?” Shinichi cười sang sảng, “Tôi chỉ cần khâu hai mũi rồi băng bó là ổn rồi, đâu có phải bị trúng đạn như ai đó phải làm cả một chuyến vào phòng phẫu thuật đâu mà…”
Akinobu không đáp, chỉ lẳng lặng nâng tay trái Shinichi lên, nơi đó, từ ngón tay cho đến cổ tay đều bị băng vải trắng toát quấn bọc.
“Cậu về phòng bệnh đi, còn giờ tôi chuẩn bị về nhà đây.” Shinichi cố rút tay về, song đối phương lại tuyệt không có ý buông ra.
“Bọn mình cùng về.” Akinobu dứt lời liền đi lên đằng trước Shinichi, làm cậu ngơ ngác chả hiểu mô tê gì cả.
“Ê! Ê! Cậu không ở lại theo dõi tình trạng à?” Shinichi chạy vội lên giữ chặt y lại.
“Không bị gì nghiêm trọng cả.”
“Kể cả thế cậu cũng phải ở lại bệnh viện chớ!” Shinichi túm chặt y, “Không bắn trúng chỗ hiểm cũng bị vào tận xương rồi còn gì? Vạn nhất vết thương bị nứt ra hoặc bị nhiễm trùng thì sao?”
Akinobu đơn giản nâng cổ tay lên xem đồng hồ, “Còn nửa tiếng nữa là mười hai giờ đêm.”
“A?” Shinichi sửng sốt, bỗng nhiên thấu hiểu, “Cậu đang nói sinh nhật cậu à?”
“Đi thôi.” Akinobu giơ tay, Shinichi thừa rõ với người này có nói gì cũng vô ích mà thôi, y một khi đã quyết định làm cái gì thì cậu căn bản chả thay đổi cho được.
Lúc đến bệnh viện là bay bằng trực thăng chứ không phải lái xe, ra tới cửa bệnh viện, Akinobu bèn như kiểu gọi điện kêu Aso lái đến, Shinichi đành phải buồn cười cản y lại, “Đêm hôm thế này rồi còn làm phiền Aso ư? Hai đứa tự bắt xe cũng được mà.”
Giương tay, Shinichi vẫy được một cái taxi, mở cửa, cậu ngoái lại Akinobu cười bảo, “Sao vậy? Lâu quá không ngồi taxi rồi à? Đi lên đi!”
Akinobu không ý kiến gì, ngồi xuống cạnh cậu, thuận miệng báo địa chỉ căn biệt thự ngoại ô New York kia của mình cho tài xế.
Mới đầu Shinichi ngây ra, thế rồi lập tức mỉm cười. Thôi kệ, chính mình còn chưa lần nào vui đúng nghĩa với cậu ấy một cái sinh nhật mà.
Thời điểm đi qua một cửa hàng pizza mở cửa 24/24, Shinichi kêu tài xế đỗ xe lại, chạy đi mua một hộp pizza phó mát Ý, mua xong chui vào trong xe thì bị bắt gặp ngay cái lông mày của Akinobu đang cau lại đầy bất mãn.
“Sao lại ăn cái này? Thức ăn rác rưởi.”
“Này, công nhận là tiệc sinh nhật của cậu đúng toàn mấy vị sành ăn, cơ mà đáng tiếc trong số đó không có tôi nhá. Mà giờ này là giờ nào rồi, còn cái nhà hàng cao cấp nào mở cửa không hả?” Shinichi cáu bẳn, tự mở nắp hộp ra, trong xe nhất thời lan tràn toàn là mùi phó mát ngậy thật khiến mười đầu ngón tay người ngứa ngáy quá chừng. Shinichi liếm môi, bụng phát ra âm thanh rồn rột.
Một giây ấy, bên tai cậu dập dìu tiếng cười khe khẽ của Akinobu.
“Cười cái gì?” Shinichi trề miệng, định bụng muốn cầm pizza lên ăn, hiềm nỗi trái phải cả hai tay cậu do đều bị Thánh giá cắt rách mà phải quấn chằng chịt vải, “Biết thế đã mua thêm một cái găng tay cao su rồi.”
Akinobu bèn giành hộp để lên đầu gối, cầm một miếng pizza đưa đến trước mặt cho cậu, “Ăn đi.”
Shinichi chẳng đắn đo gì nhiều liền cúi đầu ngoạm, cắn lấy một đầu nhọn của miếng pizza, phó mát bị kéo căng dài thật là dài, Shinichi cười khì khì ngửa hết cả cơ thể ra sau mới có thể kéo đứt nó được.
“Có muốn ăn thử không? Cho dù là ‘rác rưởi’ cùng có nhiều người thích lắm cơ mà, tóm lại nó cũng có lý do để tồn tại đó.” Shinichi vừa nhai vừa lúng phúng gạ Akinobu đang ngồi cạnh bên chỉnh tề giống hệt một quý công tử.
Đối phương liền cắn xuống cái nơi Shinichi vừa mới cắn, nhai nhai ăn thử. Giá phó mát vốn dĩ rẻ hều, giăm bông cũng bị hun hơi cháy quá, song có lẽ bản thân mình quả tình đói bụng thật, lại hoặc giả bởi người ngồi cạnh là Shinichi, Akinobu cảm giác hương vị trong miệng mình cũng không tệ lắm.
“Hị hị, cho tôi miếng kia đi, miếng đó nhiều nấm.” Shinichi vòi vĩnh.
Akinobu bật cười cầm miếng pizza đó lên, huơ huơ trước mặt cậu, ngắm nhìn cậu một phát há mồm cắn, má phồng cả lên để nhai, rất nhanh cái miếng đó đã bị cắn sạch gọn, chỉ còn lại độc mỗi mẩu rìa mép Akinobu đang cầm mà thôi.
Shinichi chếch tầm mặt đi, cắn luôn cả mẩu đó vào mồm, đầu ngón tay Akinobu chạm đến trên môi cậu, thoáng ngưng, rồi nhẹ giọng nói, “Tôi muốn được tha thiết ôm cậu.”
Shinichi gian nan nuốt miếng pizza xuống, quẳng một ánh mắt qua Akinobu, “Này! Đang ngồi taxi đó!”
“Tài xế không hiểu tiếng Nhật đâu.”
Shinichi khẽ lườm, nhỏ giọng ai oán, “Chả hiểu nổi… Làm sao mà đút pizza cho tôi ăn mà cậu cũng đút được cả ra ‘chuyện đó’ thế nhỉ.”
Song song lúc này, sau bao lâu bị lăn lộn, mọi khách khứa tham dự bữa tiệc cuối cùng cũng có thể ra về.
Amanda vừa ra khỏi Fair là đã gọi điện ngay cho Akinobu, bất đắc dĩ đối phương không nghe điện, nhác thấy Eva đi ra cùng Kenwa, cô vội vã han hỏi, “Hai người định đi thăm Kobayakawa và Akinobu đấy ư?”
Eva gật đầu, “Chị cùng đi nhé?”
Ba người vào bệnh viện lại không ngờ Akinobu cũng không có trong bệnh viện.
“Sao lại thế này?” Amanda nhìn sang Kenwa, “Chẳng phải anh nói Akinobu bị trúng đạn sao? Tại sao lại không có mặt trong bệnh viện?”
Một bác sĩ trực đêm đi tới giải thích, “Tiểu thư, cô đừng lo quá, vết thương của ngài Saionji không quá mức nghiêm trọng. Chúng tôi ban đầu cũng đề nghị ngài ấy ở lại theo dõi ít hôm, nhưng ngài ấy cứ dứt khoát muốn về nên chúng tôi cũng không miễn cưỡng.”
“Thế thì là về nhà rồi?” Amanda lại nện bước ra ngoài cửa bệnh viện, mà đằng sau Kenwa bất chợt gọi cô lại.
“Nếu nó về nhà thì cứ để nó nghỉ ngơi đi đã, Amanda! Sắp hai giờ đến nơi rồi, nếu có chuyện gì thì mai em nói cũng được chứ sao? Hiện tại nó cần được nghỉ ngơi mà.”
Amanda khựng lại, thế rồi đáp, “Vâng, vậy em về trước đây.”
Kenwa móc điện thoại ra dặn Aso chở Amanda về, sau đó quay lại bảo với Eva, “Khuya rồi, tôi đưa cô về nhé. Tầm này chắc Kobayakawa cũng về nhà rồi đấy.”
Ngồi trên xe, Eva nhìn ra cảnh sắc không ngừng lướt qua vùn vụt ngoài cửa, cô nhoẻn cười, “Bây giờ mà có về nhà em cũng không gặp được Shinichi đâu.”
“Hả?” Kenwa ngoái lại.
“Hiện giờ hẳn anh ấy đang ở cùng với ngài Saionji đúng không nào?” Nụ cười của Eva rõ ràng bao hàm gồm rất nhiều thâm ý.
Kenwa không trả lời cô, thời điểm xe ngoặt qua một tuyến đường mới, hắn mới mở miệng, “Cô làm như nào phát hiện ra?”
“Vì em là phụ nữ mà.” Eva duyên dáng cười và chỉ có vậy thôi đã là đủ, không cần phải nói nhiều thêm điều gì.
Lúc xe dừng lại tại biệt thự ngoại ô, Shinichi đã tựa mình vào cửa xe ngủ ngon lành.
Akinobu lay cậu dậy, cậu mới tỉnh lại tí tí.
“Mệt lắm không? Lên phòng đi ngủ đi.” Akinobu đẩy lưng cho cậu, nhìn cậu lơ tơ mơ dò dẫm lên lầu. Có điều nằm xuống giường xong, thần trí Shinichi lại chầm chậm tỉnh táo hẳn.
Tiếng cửa mở giục cho thần kinh não cậu phút chốc cứng quèo, cảm giác người ấy phủ lên bên trên, nụ hôn thơm mùi bạc hà rơi trên má cậu.
“Cậu đánh răng rồi à?” Shinichi nhỏm dậy, “Tôi cũng đánh.”
“Cậu tính cầm bàn chải kiểu gì.” Akinobu ngồi bên giường quan sát Shinichi đi về phía nhà tắm.
“Thế phải làm sao đây? Mồm toàn mùi pizza à~”
“Nghe cứ như thể cậu đang chuẩn bị kỹ càng để hôn nhau với tôi vậy.”
“Ây!” Shinichi trừng mắt, “Tôi chỉ là không thích để mồm bẩn đi ngủ thôi.”
Akinobu đứng dậy, đi theo Shinichi vào nhà tắm, thay cậu hứng nước, quẹt kem đánh răng, đưa bàn chải vào trong miệng đánh răng cho cậu.
Shinichi nghiêng nghiêng đầu, thích thú cảm nhận bọt kem bạc hà thơm ngát ngập tràn cả vòm miệng.
“Hôm nay không tắm được, vết thương của cả cậu lẫn tôi đều không được phép dính nước.”
“Ừ.” Shinichi gục gặc.
“Nếu thấy không thoải mái thì tôi có thể giúp cậu lau mình qua.”
Một câu này tức khắc làm Shinichi tí thì chết sặc, “Thôi thôi… Y như trẻ con ấy…”
“Ừm, đằng nào thì tôi cũng rất thích mùi của cậu.” Akinobu mỉm cười, độ trũng nơi khóe miệng tản ra xúc cảm rất chi là đẫm tình.
Shinichi thấy thế bèn không khỏi nuốt nuốt nước bọt, “Cậu cứ ra ngoài đi! Tôi có thể tự tắm!”
“Không sao.”
“Tôi tự tắm được!”
Khuôn mặt Akinobu chớp nhoáng kề sát mặt Shinichi, cắn lên chóp mũi cậu, “Tôi muốn tắm cho Shinichi-của-tôi.”
“Tôi ứ tắm nữa.” Shinichi bỏ ra ngoài, Akinobu từ sau ôm cậu lại, môi hôn nóng ướt ấn lên sau gáy, hai tay chậm rãi di dời xuống dưới kéo vạt áo sơmi lên.
“Cậu không thể thỉnh thoảng làm một bé ngoan hay sao? Đôi khi tôi muốn cậu làm gì đó thì cậu cũng nên làm chứ?”
Shinichi bĩu môi, “Tắm thì tắm, lằng nhằng quá đi à.”
Đoạn xoay người lách qua Akinobu, lép nhép bước đến ngồi xuống mép bồn, “Vặn nước đi. Nhắc trước, tôi không mong vết thương trên vai cậu bị dính nước đâu đó.”
“Cậu hợp tác ngoan ngoãn chút là vai tôi sẽ không dính nước được.”
Bồn đầy, Shinichi liền thấy Akinobu từ tốn cởi áo sơmi, tùy nhiên thả nó xuống nền gạch men sứ, cậu quay mặt đi, quần Tây của Akinobu cũng đã kéo tụt xuống rồi, múi bụng rõ rệt, đôi chân dài uốn lượn những đường cong ưu nhã, chớm thấy tay y sờ đến cạp quần lót, cậu cuống quýt ngăn cản, “Ê! Ê! Cậu để lại nó có được không!”
Mặt cách quá gần, dường như có thể tường tận được cả nhiệt độ từ cái bộ phận nào đó.
“Cậu định mặc quần đi tắm hay sao?” Giọng nói Akinobu hơi cao lên, dẫn theo một loại cảm giác khó hiểu.
Shinichi đần thối mặt, mãi lâu sau cũng không thể thốt ra thành lời ~