Đế Quốc Đệ Nhất Dược Sư

Chương 14

Thịt nướng đang chậm rãi quay vòng trên đống lửa, mùi thịt nồng nàn cùng với gió nhẹ, trực tiếp lan tràn về bốn phía.

Bạch Hạ tay chân lanh lẹ, mau chóng nướng cho xong bữa trưa, chia thịt thỏ cùng thịt dị thú cho mọi người, đoàn người lập tức bắt đầu ăn.

Thịt thỏ được nướng đến da vừa vàng vừa giòn, chỉ hơi nhẹ nhàng cắn một cái, mùi nướng đặc trưng cùng miếng thịt mềm mại chứa đầy nước thịt, hơi mang theo vị cay của gia vị bùng nổ ở trong miệng, tùy ý giơ tay xé một cái, một miếng thịt chân thỏ to trắng mĩm còn đang bóc khói liền bị rứt ra khỏi khung xương, nhẹ nhàng nhai hai ngụm, mùi thịt thỏ tươi mới lập tức lan tràn ra khắp trong miệng, hơi ấm chạy thẳng đến bao tử làm cả người đều thoải mái!

Diệp Văn Nhã gật gật đầu, nhưng cũng không nói gì. Tuy rõ ràng chỉ là thịt thỏ hoang bình thường, nhưng khi ăn vào, hương vị lại có thể so sánh với thịt ma thú cấp thấp của đời trước.

Trong cơ thể ma thú, vì hàng năm đều được ma lực ôn dưỡng, nên phẩm chất thịt thú đều hơn xa thịt dã thú bình thường, bởi vậy hương vị cũng rất ngon.

Không nghĩ tới thế giới này, không chỉ có lượng ma thực đa dạng nhiều vô kể, ngay cả thịt của dã thú bình thường cũng có thể so sánh với thịt ma thú cấp thấp. Diệp Văn Nhã có chút tò mò, vậy hương vị thịt dị thú chân chính không tạp chất phải ngon đến nhường nào chứ?

Vừa rồi khi ngửi thấy hương vị khó nghe kia của món thịt dị thú, Diệp Văn Nhã có chút chần chờ, mình có nên cũng nếm thử một phen?

Ngay khi cô đang chần chừ cái suy nghĩ này, động tác bên kia của Tống Giai Nhạc lại cắt đứt sự chần chờ của Diệp Văn Nhã.

Đối diện, mèo đen ngửa đầu nhìn chằm chằm ba xâu thịt dị thú nướng trong tay Tống Giai Nhạc, nhìn không chớp mắt, trên mặt rõ ràng viết hai chữ muốn ăn.

Tống Giai Nhạc nhíu mày vẫy vẫy tay, giống như đuổi ruồi bọ, muốn đuổi con mèo đen này đi, "Đi đi đi! Đừng ngồi ở chỗ này, mấy cái thịt này không phải là thứ mày có thể ăn. Thịt dị thú đã qua tinh lọc, chúng ta ăn còn không đủ. Làm gì có dư thịt dị thú cho mày ăn chứ?"

Hiện tại đang ở trên hành tinh K-0218, thịt dị thú có lẽ không được coi là khó kiếm, nhưng phải dùng thuốc tinh lọc lọc qua một lần mới có thể ăn, cho nên thịt thú đã tinh lọc lại cực kỳ trân quý.

Nếu không trải qua bước tinh lọc này, trong thịt dị thú ẩn chứa một lượng lớn tạp chất độc tố, đừng nói là giúp bọn họ đẩy nhanh tốc độ tu luyện, không kéo chân sau đã may mắn lắm rồi. Bởi vậy, mặc dù bọn họ đều là thí sinh, cũng không nhất định mỗi ngày đều có đủ để ăn, huống chi là đem món thịt tinh lọc trân quý như vậy chia cho một con dã thú tầm thường.

"Ngao ô ~!"

Thấy kế hoạch không thể thực hiện được, mèo đen ngao ô một tiếng, nhìn chằm chằm thịt nướng, cái đuôi bực bội quăng tới quăng đi.

"Tiểu Hắc, muốn ăn thịt tới chỗ chị này, chị còn thịt thỏ nướng nè." Vừa mới ăn xong một khối thịt nướng, Diệp Văn Nhã nhìn toàn bộ quá trình, khẽ cười một tiếng, còn cho là mèo đen đói bụng, nên vẫy vẫy tay về phía nó.

Động vật bình thường của thế giới này cũng không giống như ở đại lục ma pháp, mấy thứ gia vị dầu muối này nọ, dù có ăn cũng không có bất luận vấn đề gì. Chỉ là con mèo đen tựa hồ cũng không muốn ăn thịt thỏ nướng trong tay nướng cô, nó quay đầu về hướng Diệp Văn Nhã meoo một tiếng, rồi xoay người rải bước đến bên cạnh Giang Hạo, ngẩng đầu nhìn về phía hắn —— à, về phía thịt nướng trong tay hắn.

Giang Hạo cúi đầu nhìn con mèo đen, suy nghĩ hai giây, quyết đoán xoay đầu về hướng khác, đồng thời cũng đem thịt nướng giấu ra sau lưng.

Mèo đen: "........."

"Ha hả a...... Bạn học Diệp à, nhìn dáng vẻ con mèo của cô hình như nó muốn ăn thịt dị thú nha!"

Bạch Hạ vừa ăn thịt thỏ nướng, vừa cười nói: "Tuy rằng tôi cũng không thích hương vị thịt dị thú cho lắm, nhưng phải công nhận thịt dị thú có rất nhiều năng lượng, cho dù có là dã thú bình thường cũng sẽ theo bản năng bị chúng nó hấp dẫn. Mấy năm nay không ít người đã từng thí nghiệm, nếu cho dã thú bình thường mỗi ngày dùng nhiều thịt dị thú, có thể tăng cao xác xuất để chúng tiến hoá thành dị thú nha."

Diệp Văn Nhã ngồi một bên, nhìn mèo đen lại lần nữa bị Giang Hạo ghét bỏ, thật sự có chút bất đắc dĩ lắc đầu.

Cô nghĩ nghĩ, móc trong ba lô móc ra khối thịt ban nãy đã được cô dùng thuốc trị liệu cấp thấp đơn giản tinh lọc qua, thấy ánh mắt tất cả những người chung quanh đều đặt lên người con mèo đen, Diệp Văn Nhã bất động thanh sắc rải gia vị hương liệu lên miếng thịt thú, trực tiếp che lại khối thịt dị thú có màu sắc khác thường đó, xiên nó vào một thanh tre rồi bắt đầu gác lên nướng.

Mùi thịt nướng quanh quẩn theo gió tràn vào chóp mũi, Diệp Văn Nhã lật xiên thịt nướng qua lại trên đống lửa.

Diệp Văn Nhã cứ tưởng rằng, chỉ nướng một chốc thì khối thị dị thú đã qua tay mình xử lý cũng sẽ bốc ra mùi khó nghe đặc trưng của thịt dị thú như ban nãy, không nghĩ tới nướng nướng một lát, mùi thịt thơm đặc thù nhàn nhạt bay lên, quyện cùng với mùi gia vị hấp dẫn, không ngừng bay ra phía ngoài.

Nếu không phải lúc này thịt nướng đang nằm trong tay cô, nói không chừng cô thật đúng là không có cách nào không nôn nóng. Khi vừa phát hiện khối thịt dị thú trong tay mình có dị thường, Diệp Văn Nhã bất động thanh sắc nhìn khối thịt nướng hai giây, càng không định đem khối thịt nướng này chia cho những người khác.

Miếng thịt dị thú chỉ lớn bằng lòng bàn tay, phân lượng không nhiều lắm, mau chóng liền nướng xong.

Khứu giác Tiêu Thần nhanh nhạy, cơ hồ trước tiên liền bắt được mùi thơm đặc thù vô cùng mê người của khối thịt nướng này, đồng tử con mèo đen hơi co lại, trực tiếp bước đến bên cạnh Diệp Văn Nhã, ngửa đầu nhìn cô.

Loại hương vị đặc thù thịt này, trước kia hắn đã từng ngửi qua ——

Đây rõ ràng chính là thịt dị thú, nhưng tạp chất có hại đã bị loại bỏ đến 99% trở lên mới có thể tản ra mùi thơm đặc thù như vậy!

Chỉ có sử dụng loại thuốc tinh lọc vượt qua cấp bậc thịt dị thú hai cấp, mới có thể có được hiệu quả như vậy! Thuốc tinh lọc mà tăng lên một cấp, thì giá của nó cũng tăng vù lên mấy lần, có nhiều loại thuốc tinh lọc cao cấp giá tiền thậm chí còn đắt hơn thịt dị thú nữa.

Phương pháp ẩm thực xa xỉ thế này, căn bản không có bao nhiêu người nỡ bỏ tiền ra, cho dù có là nguyên soái đế quốc như hắn, cũng rất ít khi làm ra chuyện lãng phí tài nguyên thế này.

"Miêu ô ~~~~"

Mèo đen mở to đôi mắt mèo tròn xoe, bước cái chân ngắn tiến đến bên chân Diệp Văn Nhã, vươn móng vuốt nhỏ, ngoéo lấy ống quần cô, mắt mèo không chớp nhìn chằm chằm xiên thịt nướng, hai chữ ' muốn ăn ' cơ hồ mọc rễ trong đáy mắt nó.

Diệp Văn Nhã không nhịn được, cười khẽ ra tiếng, giọng trầm thấp cơ hồ sắp làm cho trái tim người khác muốn mềm ra, khuôn mặt rực rỡ như hoa đào tháng ba phá lệ loá mắt.

Trong lúc nhất thời, lại làm mấy người Bạch Hạ bên cạnh nhìn thấy đều có chút choáng váng.

"Ăn đi, ăn đi, đều cho em hết, không nên gấp gáp nha."

Diệp Văn Nhã cười nhìn con mèo đen, gỡ thịt nướng từ trên que nướng xuống, xé ra thành từng mảnh nho nhỏ, dùng lá cây sạch sẽ lót bên dưới, lúc này mới đặt ở trên mặt đất tiện cho mèo đen ăn.

Rõ ràng lúc trước, cái con mèo đen này ngay cả sờ cũng không cho cô sờ một cái, lúc này vì đồ ăn lại đổi thái độ, lại còn chủ động tiến đến bên cạnh cô, thật là con mèo giảo hoạt.

Ăn xong thịt dị thú trong tay, Tống Giai Nhạc buông xiên nướng xuống, đầy mặt hâm mộ nhìn về phía bên này, "Cô đối với nó cũng thật tốt quá rồi, còn cố ý nướng thêm thịt cho nó ăn, bạn trai tôi ở trong trường cũng chưa đối xử với tôi tốt như vậy đâu!"

"Nếu đã nuôi, thì phải phụ trách."

Diệp Văn Nhã cười cười xoa xoa đầu mèo đen, "Ăn xong cơm trưa lần này, chúng ta liền phải tách ra, chúc mọi người khảo thí thuận lợi...... Tôi cũng cần phải tìm kiếm đồng đội một lần nữa, để có điểm khảo thí theo nhóm."

"Muốn tìm đồng đội?! Bạn học Diệp, cô thấy tôi và lão Phan thế nào?! Tôi và lão Phan cũng giống cô vậy, đều là học sinh năm 2 a!" Bạch Hạ vừa nghe, nháy mắt hưng phấn dựng lỗ tai lên...
Bình Luận (0)
Comment