Làm huấn luyện viên trường học, cho dù quân hàm huấn luyện viên Mục tương đối cao, hắn cũng phải thông qua lãnh đạo của trường học trước mới có thể tiếp tục chuyển tin tức lên thượng cấp ở quân bộ.
Cũng may chuyện này, khi huấn luyện viên Mục báo cáo thông tin với hiệu trưởng, sớm đã thương lượng thỏa đáng, chuẩn bị đồng thời báo cáo với bên hoàng thất cùng với bên quân bộ, không có lý nào mà sau khi nguyên soái quân bộ mất tích, xuất hiện manh mối mà người bên quân bộ lại không biết gì.
Quá trình báo cáo với bên quân bộ thực thuận lợi, đối phương chỉ dò hỏi tình huống hiện trường, lấy mấy tư liệu hình ảnh chụp được của đội tuần tra lúc ấy, liền đầy mặt nghiêm túc gật gật đầu, bảo huấn luyện viên Mục không cần quản chuyện này, chỉ cần cố gắng chiếu cố học sinh, còn lại bọn họ sẽ tự mình xử lý.
Màn hình ảo hoàn toàn nhạt dần, biến mất.
Huấn luyện viên Mục xụ mặt, nghiêm túc nhìn chằm chằm mọi người phía dưới: "Lần này số lượng huấn luyện viên chúng ta đi theo tổng cộng chỉ có 821 người, nhưng số thí sinh tới tham gia khảo thí tổng cộng lại đến hơn 48000 người, cho nên mọi người nhất định phải cẩn thận lưu ý!"
"Mọi người thông báo xuống bên dưới, bảo tất cả phải nhìn chằm chằm toàn bộ trường thi, đặc biệt là đội tuần tra 20 người kia, tăng lên số lượng người lên cho tôi! Một khi gặp được Trùng tộc, lập tức khởi động trình tự báo nguy, tập trung lực lượng tiêu diệt! Tuyệt đối không cho phép chúng nó làm càn trên hành tinh K-0218 này!"
Huấn luyện viên Mục chỉ vào mười mấy video theo dõi, chỗ kia rõ ràng có dấu vết từng bị Trùng tộc tàn sát bừa bãi, lạnh lùng nói: "Cái chỗ này đã có dấu vết, như vậy chúng nó rất có khả năng sẽ quanh quẩn ở gần đó, tất cả những người còn lại tạm thời chia làm hai đội ngũ tìm kiếm, phối hợp với đội tuần tra khu vực, cùng nhau tìm kiếm! Tôi không tin mấy con Trùng tộc hình thể to như vậy mà có thể thoát được điều tra kỹ càng của chúng ta!"
Cái loại sinh vật gọi là Trùng tộc này, có con có thể bay trên trời, cũng có con có thể độn thổ ngầm dưới đất. Nếu ở hiện trường có lưu lại lông cánh của Trùng tộc, vậy 80% là trong số đó có loại có cánh, có thể bay lên trời.
Chỉ sợ đây cũng chính là lý do vì sao bọn họ vẫn luôn tìm kiếm thời gian dài như vậy, cũng không thể tìm được con nào.
"Tuân lệnh trưởng quan! Chúng tôi liền hành động!"
Các huấn luyện viên cấp dưới khác nghe vậy, lập tức đứng yên hành lễ, động tác mọi người đều nhịp, thanh âm nghiêm túc.
............
Sau giờ ngọ, ánh mắt trời nóng rực làm nhiệt độ cả rừng cây tăng lên cực cao, không khí cũng bởi vì quá nóng mà trở nên vặn vẹo, một lượng lớn hơi nước nóng ẩm từ trong rừng cây bụi hóa thành khí bốc hơi lên như cái phòng tắm hơi cỡ lớn, làm cho mọi người đang đi lại bên trong sắp không thở nổi.
Nhưng ngược lại, rừng cây nguyên sinh với những tán cây xanh biếc cao vút vì sản sinh thêm hơi nước nên không khí phía trên có phần thoải mái hơn, chúng nó thư giãn tinh thần, cây cối cao ngất chọc trời vào tít trong mây, liếc mắt một cái, tất cả đều là những cây cổ thụ vĩ đại nhìn mãi không thấy đỉnh.
Ba học sinh cõng trên lưng balo đồng phục của trường, trước ngực treo cái lều đã gấp gọn thành tay nải giản dị, thân mặc đông phục tác chiến quân dụng màu trắng, chân thấp chân cao rải bước trong rừng.
"Hô hô hô...... Nóng, nóng chết tôi rồi...... bạn, bạn học Diệp, hay là chúng ta nghỉ ngơi một chút trước đi...... Nếu không, nếu không đợi lát nữa chúng ta đi về hướng phía Bắc, dọc theo dòng suối nhỏ kia đi?" Một đầu tóc trắng ngắn ngủn nhu thuận của Bạch Hạ giờ phút này sớm đã loạn thành ổ gà, khuôn mặt nhỏ trắng nõn tuấn tú của cậu giờ này đã ửng lên đỏ hồng một mảnh, từng dòng mồ hôi nặng nề không ngừng từ thái dương của Bạch Hạ thái dương chảy xuống cằm, trên mặt càng dính đầy bụi đen đen, có vẻ vô cùng chật vật.
"Trong khu rừng này thật sự là quá nóng, hơn nữa cả đường mòn cũng không có, chúng ta phải tự mình lần mò đi từ đầu, thật quá phiền toái nha....Huống chi, nhiều dược liệu như vậy, dược liệu...... Diệp đồng học, trong lúc nhất thời cô cũng luyện không hết đâu. Hay là chúng ta nghỉ ngơi một chút, cô thấy thế nào?" Bạch Hạ vừa há to mồm thở hổn hển,vừa chỉ vào tay nải căng phồng chứa đầy các loại thảo dược trước ngực, ngay cả sức lực nói chuyện đều sắp không còn. Đôi mắt sáng trong, đáng thương vô cùng nhìn Diệp Văn Nhã, bộ dáng miễn bàn có bao nhiêu ủy khuất, bao nhiêu đáng thương.
Bốn giờ trước, hai người Phan Mục cùng Cao Phong song song tỉnh lại, tùy tiện ăn chút thịt nướng, hai đội ngũ liền tách nhau ra, tìm kiếm mục tiêu của mình, tìm thêm chút điểm khảo thí.
Chỉ là Diệp Văn Nhã bị cả thế giới ma thực làm cho hoa mắt, một lòng chỉ muốn hốt hết đám ma thực đó cất vào ba lô mình, cũng không nghiêm túc tìm kiếm dị thú, mà đi khắp rừng tìm kiếm ma thực, không chỉ ba lô bị nhét đầy ma thực, ngay cả lều của Phan Mục cũng bị trực tiếp hủy đi, làm thành ba cái tay nải, trực tiếp treo trước ngực ba người.
"Vậy hả?...... Vậy chúng ta đi đến bên dòng suối nhỏ nghỉ ngơi một chút đi."
Cũng mệt đến không nhẹ, nhưng tinh thần lại cực kỳ hưng phấn, Diệp Văn Nhã lau lau mồ hôi trên trán của mình, sắc mặt ửng hồng, nhưng vẫn vô cùng lưu luyến gửi ánh mắt về phía nơi xa, còn không ngừng đẩy tinh thần lực về phía trước, có chút tiếc nuối nói: "Đợi lát nữa tôi xử lý hết đống dược liệu này, như vậy là có thể làm rỗng tay nải, có chỗ chứa dược liệu khác rồi."
"Đúng, hả?!......thôi, bạn học Diệp, cô vui vẻ là tốt rồi." Bạch Hạ đang cầm cái lá cây to như chậu rửa mặt quạt quạt cho bản thân, duỗi tay kéo cổ áo mình ra, ý muốn cho bản thân giải thêm chút nhiệt, xua tan thời tiết nóng, nhưng thiếu chút nữa lại bị câu này của Diệp Văn Nhã bật cho một cái muốn lảo đảo đứng không vững.
Từ khi bắt đầu xuất phát đến bây giờ, tổng cộng gần bốn tiếng rồi.
Trong 4 tiếng đồng hồ này, Diệp Văn Nhã lại không ngừng bảo cho bọn họ đào mấy cây thực vật kỳ kỳ quái quái lên, cứ một ít nhìn như cỏ dại thông thường ở đâu cũng có, có một ít lại giống như mấy loại hương liệu nấu ăn mà trước kia khi hắn giúp việc cho đầu bếp trong nhà hàng từng gặp, nhưng còn có một phần lại là những thực vật có độc tính cao được ghi chú rõ ràng trong cẩm nang dã ngoại trường học phát cho bọn họ!
Còn mấy loại thực vật có thể dùng để chế thuốc loại F mà hắn có biết sơ sơ, thì Diệp Văn Nhã hoàn toàn lờ đi, bộ dáng như ta chưa bao giờ biết đây là dược liệu ấy.
Bạch Hạ: "........."
Nếu không phải lúc trước Diệp Văn Nhã đích xác có thể bào chế ra thuốc cấp A, mà trong khoảng thời gian này điểm của mình cùng Phan Mục đều cọ cọ cọ tiến lên phía trên, hắn chắc phải bắt đầu hoài nghi mình có phải tới số rồi hay không, cái số được phân đi dọn cỏ dại mỗi năm một lần được cả nước khuyến khích!
Rừng cây oi bức giống như một cái lồng hấp cực lớn, mặc dù là có gió nhẹ nhàng thổi qua, nhưng cũng kéo theo từng luồng nhiệt làm người hít thở không, làm người đầu vựng mắt hoa.
Phan Mục đi ở phía sau Bạch Hạ, đầy mặt bất đắc dĩ đỡ Bạch Hạ một phen, thằng em họ nhà mình sao lại đang đi trên đất bằng mà lại té ngã cho được chứ? Này còn có thể xem như thú nhân sao? Còn cái bộ dáng cà lơ phất phơ này, giống bộ dáng gì?
Mặc dù rừng cây vô cùng nóng bức, nhưng Phan Mục ổn trọng kiên nghị vẫn duy trì bộ dáng quân trang thẳng thớm, trong tay cầm kiếm laser vô cùng cảnh giác.
"Ai...... Hai người bọn họ nếu có hình thú là ngựa hay là nai sừng tấm này nọ thì tốt biết mấy nhỉ." Nếu như vậy, cô có thể đủ thu thập càng nhiều ma thực hơn rồi.
Ba người cùng nhau đi về hướng dòng suối nhỏ, Diệp Văn Nhã vừa nhìn về phía Phan Mục cùng Bạch Hạ, ánh mắt cực kỳ đáng tiếc, trong miệng không tự giác lẩm bẩm ra tiếng.
Con mèo đen nhỏ luôn ngồi xổm phía sau ba lô của Diệp Văn Nhã liền giật giật lỗ tai, gương mặt mèo đang nghiêm túc, suýt chút không giữ được biểu tình lạnh lùng mà phì ra cười, nhịn đến ngay cả chòm râu cũng run run.
Hình thú của người ta có gì không tốt chứ! Một người là thú nhân hình thú họ chuột, am hiểu ẩn nấp dò hỏi tình hình quân địch, có đủ tư cách đảm đương vị trí lính trinh sát. Một người là thú nhân họ khuyển, sức chiến đấu và khứu giác rất mạnh mẽ, là một chiến sĩ trời sinh. Vì sao đang êm đẹp vậy muốn biến thành ngựa hay thành nai sừng tấm cơ chứ?
Hiện tại khoa học kỹ thuật phát triển như thế, dù là bộ đội hậu cần đi nữa, ai mà bắt mấy thú nhân đi khuân vác hàng hóa chứ?
Phàm là học viện quân sự hay các cơ quan cơ giáp chiến đấu tương quan đều có thứ gọi là hệ Chỉ Huy, những thú nhân có hình thú trâu hay bò không sừng đều thuộc hệ này, nhưng nếu như họ không phải có thể chất và tinh thần lực cực kỳ mạnh mẽ, vượt xa những bạn cùng lứa tuổi thì trường học trên cơ bản sẽ không suy xét tuyển thú nhân có hình thú là trâu bò không sừng làm học sinh.
Hai cái chân trước màu đen lông xù xù nghiêm túc đặt trên đầu vai Diệp Văn Nhã, đường xá trong núi xóc như điên, mặc dù nó được đặt trong ba lô, nhưng có mấy lúc nó cũng suýt bị xóc rớt xuống dưới.
Nhưng mà......
Giờ khắc này, con mèo đen nhỏ hoàn toàn không phát hiện, cô gái đang cõng nó đang đi nhanh về phía trước, đôi mắt hưng phấn nhìn về một chỗ cách đó không xa, một gốc cây nâu đỏ cao chừng nửa người.
Đó chính là Liệt Hoả thảo có thể dùng để bào chế ra thuốc Bạo Hỏa cao cấp cấp 7!
Diệp Văn Nhã hưng phấn dừng bước, chỉ là nhìn nhìn ba lô và tay nải trước sau người mình đã chứa đến căng phồng, biểu tình lại có chút chần chờ cùng đau lòng. Lúc nãy, dọc theo đường đi, cô đã vì mấy cây ma thực cao cấp mà vứt bỏ một ít ma thực cấp thấp rồi, còn lại tất cả đều là dược liệu mà cô rất cần, có thể lập tức điều phối ra thuốc hoàn chỉnh.
Nếu lại bỏ đi......
Đối với một Dược Sư mà nói, thực đúng là đau lòng đến tim đang nhỏ máu.
Nhưng vào lúc này, một đôi vuốt mèo nhẹ nhàng đáp trên đầu vai của cô, gọi suy nghĩ của cô trở về.
Diệp Văn Nhã đầy mặt nghiêm túc nghĩ nghĩ, bảo hai người Bạch Hạ ở phía trước dừng lại chờ cô một hồi, duỗi tay cởi bỏ ba lô, trực tiếp kéo con mèo đen trong ba lô ra ngoài.
Diệp Văn Nhã nói: "Tiểu Hắc à, chị tạm thời không thể cõng em nữa rồi, em nặng quá...... Ba lô tạm thời phải để đồ vật khác, em lát nữa đi theo phía sau chị nha......"
Con mèo đen: "............??!!!"
Ai nói muốn mang ta về hành tinh Đế Đô vậy?! Ai nói mình nuôi thú cưng thì phải phụ trách vậy?! Cô có thấy mèo cưng nhà ai bị thương mà còn có thể một mình chạy theo con người khắp rừng chưa?!