Từ sau khi Tiêu Thần mười tuổi có thể thức tỉnh, hóa thành hình người, chưa từng bị bại trước bất kỳ trận đấu sức nào với các thú nhân khác.
Nhưng mà, trước mắt......
Hắn rõ ràng đã dùng hết toàn lực, không muốn chơi cùng với mấy đứa nhãi ranh chưa đủ lông đủ cánh đang đùa giỡn ầm ĩ kia, nhưng hắn lại bị một con gấu con nhìn cũng mới chỉ năm sáu tuổi dễ dàng kéo xuống?!!!
"Meo ô!......"
Mèo đen tức giận đến dựng lông, đôi con ngươi xanh thẳm càng trừng đến tròn xoe, đuôi phẫn nộ quất lên mặt đất, cả gương mặt mèo tràn ngập khó có thể tin và tức giận phẫn nộ.
Cũng không biết giờ phút này đến tột cùng là nó đang tức giận vì mình bị con gấu con này kéo tụt xuống dưới, hay là tức giận rằng sức lực của nó quá yếu, ngay cả con gấu con cũng không chống lại được.
"Ô ~??......"
Con gấu con màu nâu bụ bẫm hiển nhiên không nghĩ tới tiểu đồng bọn mình mới tìm được lại hung dữ như vậy, nó hơi túng túng lui về phía sau, kết quả mấy cái chân gấu ngắn tủn líu ríu chưa lùi lại được đã bẹp một tiếng, một mông ngã xổm trên mặt đất, cả con gấu nhỏ lăn trên đất hai vòng.
Cũng may bộ lông của nó còn khá dày, cho nên dù có té ngã, gấu nâu nhỏ cũng không cảm thấy có bao nhiêu đau, chỉ là đầy mặt vô tội, nước mắt lưng tròng, nhìn con mèo đen ủy khuất ngao ô hai tiếng. Giống như đang muốn nói, ngươi không chơi cùng cùng ta thì thôi, vậy mà còn hung dữ với ta, hung dữ với ta nha QAQ~~~!
Mấy con thú cưng ở chỗ này cũng quá có linh tính đi?
Diệp Văn Nhã cảm thán, thật sự không thể nhịn nổi duỗi tay sờ sờ đầu con gấu nâu nhỏ, ngón tay trắng nõn thon dài gãi gãi lên cái cằm của mềm mại mũm mĩm của bé gấu nâu, động tác này lập tức làm bé gấu nâu thoải mái nheo lại đôi mắt màu caramel, con gấu nâu mềm mụp với bộ lông xù xù này sờ còn thoải mái hơn Tiểu Hắc, Diệp Văn Nhã trong lúc nhất thời không có thể nhịn được, sờ soạng thêm hai lần.
Còn không chờ Diệp Văn Nhã tiếp tục cào thêm mấy cái, một cái chi trước màu đen nho nhỏ bên cạnh đã duỗi lại đây, trực tiếp đáp lên trên tay Diệp Văn Nhã đang xoa xoa con gấu. Mèo đen đầy mặt nghiêm túc xụ xuống, trên mặt tràn ngập biểu cảm lãnh khốc —— con gấu này không thể sờ nga.
Diệp Văn Nhã:??
"Em làm sao vậy? Tiểu Hắc, em ghen tị sao?...... Chị cứ nghĩ rằng mèo chỉ bài xích mùi hương của đồng loại lưu lại trên người chủ nhân thôi chứ...... Ngay cả gấu cũng không được sao?" Diệp Văn Nhã có hơi nghi hoặc, nhưng là một chủ nhân tốt, mặc dù có hơi nghi hoặc, nhưng vẫn cảm thấy phải chú trọng tới tâm lý của bé mèo đen mình. Cô lập tức buông bàn tay đang gãi gãi cằm con gấu nhỏ, ánh mắt nhìn Tiểu Hắc rất sủng nịch, lại bất đắc dĩ.
Vật nhỏ này không cho cô sờ còn chưa tính, thế mà nếu cô sờ động vật nhỏ khác nó cũng sẽ tức giận.
"Meo ô! ——"
Mèo đen tức giận trừng mắt nhìn Diệp Văn Nhã, liếc mắt một cái, xem cái cô gái này nói cái gì? Nó là loại mèo hay ghen tị sao?...... Ấy nhầm! Nó là loại hổ hay ghen tị sao? Nó rõ ràng đang hảo tâm nhắc nhở, nhà con cái nhà ngươi ta không phải muốn sờ thì sờ, không thấy cha mẹ của con gấu này đang trừng mắt nhìn cô sao?
Tầm mắt khẽ nhích lên, vợ chồng cha mẹ gấu nâu đang tựa vào nhau ngủ ngon lành hạnh phúc trên ghế ngồi chờ, mèo đen có hơi chột dạ run run râu, xoay đầu, quất cái đuôi liền chuẩn bị nhảy ra khỏi khu vui chơi.
Nó không có hứng thú chơi cùng với đám con nít này, so với mấy trò chơi ấu trĩ đó, nó thà tùy tiện tìm một chỗ đi ngủ còn hơn.
Nhưng mà Tiểu Hắc vừa mới vừa nhảy lấy đà, còn chưa kịp lướt qua hàng rào, một đôi tay thon dài, trắng nõn như ngọc lại trực tiếp duỗi qua, một tay kéo con mèo đen vào trong lòng ngực mình.
Hương thơm nhàn nhạt lấp đầy chóp mũi, mèo đen theo bản năng trợn tròn đôi mắt mèo xanh thẳm, trực tiếp lọt vào một cái ôn ấm áp của cô gái.
"Meo, meo méo?......"
Mèo đen thẹn quá thành giận kéo kéo lỗ tai, hai chân trước không tự giác dẫm dẫm xuống.
Nhưng mà xúc cảm mềm mụp truyền đến qua đệm thịt của hai chi trước lại làm mèo đen sững sờ ngay tại chỗ, nó khó có thể tin cúi đầu, trong đôi mắt mèo tròn vo tất cả đều là hoảng sợ!
"Méo! ——"
Mèo đen kêu lên một tiếng thê lương thảm thiết, như là bị dẫm vào đuôi, quýnh quíu ngã nhào từ trong lòng ngực Diệp Văn Nhã chui ra ngoài, cũng không quay đầu tiếp tục nhảy qua rào chắn của khu vui chơi nữa mà chui cả người vào cái cầu phao rực rỡ đầy sắc màu.
Diệp Văn Nhã: "......"
Diệp Văn Nhã đầy đầu mờ mịt nhìn mèo đen, lại nhìn nhìn hai cái núi đôi no đủ trước ngực mình, thật sự có chút sờ không được đầu óc, cô hoàn toàn không hiểu Tiểu Hắc sao lại thế này?
Cô không phải chỉ ôm nó một chút sao? Tiểu Hắc sao lại bị dọa thành dáng vẻ này?
Diệp Văn Nhã đứng ngoài khu vui chơi, đầy đầu mờ mịt, nhưng mà cô lại không biết giờ phút này trong lòng bé con mèo đen nhà cô lại đang động đất sóng thần, không ngừng chấn động, xấu hổ buồn bực tựa như dung nham bỗng nhiên bùng nổ.
Lúc, lúc nãy......
Cô gái này trước giờ ở bên ngoài động tay động chân với nó còn chưa tính, rốt cuộc nó có thể miễn cưỡng an ủi mình, đối phương cũng không biết nó là một thú nhân.
Nhưng mà vừa nãy, vừa nãy...... lại là nó chủ động nâng móng vuốt...... Cho dù sợ điều đó gần như chỉ là theo bản năng thôi.
Vậy cũng đủ làm Tiêu Thần xấu hổ muốn tìm cái hầm ngầm chui vào, hận không thể cắt đi hai cái móng vuốt hư này.
Bị động cùng chủ động, chính là hai khái niệm hoàn toàn bất đồng!
Gương mặt mèo đen như bị hỏa thiêu, thính tai càng đỏ lên muốn nhỏ máu, nó đã xấu hổ đến hoàn toàn không biết nên đối mặt với cô gái bên ngoài như thé nào, chỉ có thể trốn trong cái cầu phao này, làm bộ như cái gì cũng không biết.
Diệp Văn Nhã nhìn nhìn Tiểu Hắc đã vùi cả thân hình của mình vào dưới cây cầu phao, chỉ để lại một nửa cái đuôi, nhưng thật ra lại càng giống với những con thú con hay thích chôn bản thân lông xù xù của mình bên dưới cái cầu phao để vui đùa.
Diệp Văn Nhã cong cong khóe môi, tươi cười sủng nịch.
Tuy cô không quá hiểu chơi kiểu này thì có cái gì vui, nhưng mà Tiểu Hắc thích là được. Khuôn mặt cô gái trẻ trắng như ngọc, hơn nữa đôi mắt đào hoa hơi hơi híp lại, xinh đẹp đến làm cho người phụ nữ trẻ tuổi ngồi ở bên cạnh nhìn đến ngây người.
Cô gái này nhìn qua không tính quá lớn tuổi, chắc cũng khoảng ba bốn mươi tuổi thôi, so với người trong đế quốc thú nhân với tuổi thọ trung bình 280 tuổi, tuổi này quả thực chính là lúc mới bắt đầu vào đời.
Người phụ nữ trẻ tuổi sờ sờ gương mặt mình, đầy mặt cảm thán nhìn về phía Diệp Văn Nhã, nói, "Cô là mẹ của thằng nhóc vừa rồi sao? Tôi thấy thằng nhóc nhà cô năm nay chắc cũng tầm 6 tuổi rồi nhỉ? Cô năm nay bao nhiêu tuổi vậy? Hơn ba mươi, hay là hơn bốn mươi? Cô sinh con cũng thật sớm đấy, bảo dưỡng cũng thật tốt đi, nhìn giống như là mấy cô gái mới 20 tuổi thôi vậy...... Nhìn làn da này của cô xem, trơn bóng như trứng gà lột vậy, đâu giống như tôi, trên mặt nổi lốm đốm tàn nhang. Rõ ràng mỗi năm đều đi thẩm mỹ viện, nhưng mấy đốm tàn nhang này không bớt đi chút nào. Cô bảo dưỡng da bằng cách nào vậy?"
Đế quốc thú nhân, tuổi kết hôn theo pháp định là 28 tuổi, nhưng bình quân tuổi kết hôn lại là 38 tuổi trở lên, nghĩ đến đây......
Người phụ nữ trẻ tuổi càng đầy hâm mộ nhìn về phía Diệp Văn Nhã.
"Đúng rồi đúng rồi! Bộ dáng này của cô cũng thật trẻ đó, không biết còn tưởng rằng cô là chị của thằng bé kia đó!"
Một người phụ nữ trung niên khác quay đầu lại xem Diệp Văn Nhã, đầy mặt hâm mộ nhìn chằm chằm gương mặt diễm lệ đoạt người của cô, cười tủm tỉm nói: "Nhưng làm gì có chuyện mang con tới bệnh viện, cha mẹ không đi bắt chị gái mang đi chứ?"
Diệp Văn Nhã: "????"
Biểu tình Diệp Văn Nhã cứng đờ, ngay cả lông mày đều không động, cả người có chút ngốc ra.
Nhưng cố tình hai người bên cạnh hoàn toàn không phát hiện Diệp Văn Nhã có gì khác thường.
"Lại nói, tính cách của con nít vẫn hoạt bát hòa hợp với tập thể tương đối hơn người lớn, nhưng sao tôi thấy con trai nhà cô hình như có chút hướng nội thì phải! Còn không muốn chơi chung với mấy đứa trẻ khác nữa...... Cô nhìn xem bên kia, mấy đứa nhỏ khác chơi vui vẻ không kìa?" Người phụ nữ trung niên duỗi tay chỉ hướng về một bên khác, nơi đó có ba con mèo con mềm mại đang rượt đuổi lẫn nhau, trong đó có một con mèo con trắng mắt hai màu mới vừa nháo lên với bạn, bỗng nhiên lại đuổi theo cái đuôi lông xù xù của mình bắt đầu chơi trò xoay vòng vòng.
Kết quả không quay được bao lâu, tựa hồ vì choáng váng đầu, nó bẹp một cái ngã trên mặt đất, mở to đôi mắt hai màu tròn vo vô tội nhìn bốn phía, bộ dáng muốn bao nhiêu đáng yêu liền có bấy nhiêu đáng yêu.
Chọc cho đám người lớn ngồi ở khu chờ khám đều nở nụ cười như từ mẫu.
Diệp Văn Nhã chậm rãi, chậm rãi, giống như cương thi thong thả, cứng nhắc thu lại tầm mắt từ trên người con mèo đen, chỉ cảm thấy toàn bộ đầu óc đều có chút không đủ xài.
Ba mươi hay là bốn mươi? Mẹ của thằng bé?
Lúc trước cô đã cảm thấy có chỗ nào đó không đúng, nhưng lại nói không nên lời.
Hiện tại nghe những người này lời nói, Diệp Văn Nhã cuối cùng biết chỗ nào có vấn đề.
Cái phòng khám bệnh trang trí toàn nhân vật hoạt hình này, rồi mấy con thú nhỏ mềm mụp lông xù xù kia, thế mà đều là mấy con ấu thú nhân sau khi mới được thức tỉnh???! Vậy đây hẳn là —— khoa nhi???? Nơi chuyên môn xem bệnh cho ấu thú của thú nhân sao?
Nhưng Tiểu Hắc rõ ràng chỉ là một con mèo đen bình thường thôi! Những người này sao lại không thể phân biệt được chứ?!
Nói đến chuyện này, thật sự không thể trách cha mẹ của mấy ấu thú ở đây tại sao không thể phân biệt được một con mèo đen bình thường và thú nhân sau khi thức tỉnh được.
Ở đế quốc, việc phán đoán phân chia thú nhân và dã thú bình thường tổng cộng có ba loại biện pháp.
Thứ nhất tất nhiên là sử dụng dụng cụ kiểm tra đo lường.
Thứ hai là nhìn sự khác nhau giữa bề ngoài và sức lực của thú nhân cùng dã thú bình thường. Ví dụ như, dã thú bình thường sẽ tuyệt đối không có con nào là con hổ có cánh cả. Mà dị thú cùng thú nhân, mấy vạn năm qua đều là tử địch, dị thú bình thường cho dù nhắm mắt lại cũng có thể phân chia hai đối tượng này, nhưng mà thú nhân chưa từng được học tập có hệ thống, rất khó biết được rõ ràng cấp bậc của dị thú thế nào.
Còn một cách cuối cùng, đó chính là nhìn trình độ nhân tính hoá. Thú nhân sau khi hoá thú tuy rằng không thể nói chuyện, nhưng bản chất vẫn là người, tất nhiên phải có linh tính hơn so với dã thú bình thường dã thú nhiều.
Vừa mới rồi khi mèo đen cùng Diệp Văn Nhã "giao tiếp" với nhau, cùng động tác của nó khi đối mặt với con gấu nâu nhỏ kia, thật sự không ai sẽ tin đây chỉ là một con mèo hoang bình thường. Thậm chí cũng không ai nghĩ rằng trong khoa nhi bệnh viện lại xuất hiện dã thú bình thường.
"Không phải...... Tôi không phải mẹ của Tiểu Hắc...... Tôi là......"
Diệp Văn Nhã gian nan mở miệng, cố gắng muốn giải thích, cái hiểu lầm này thật quá lớn, Tiểu Hắc nhà cô chỉ là một con mèo con bình thường a......
Còn không đợi Diệp Văn Nhã nói xong, một cánh tay kim loại nhẹ nhàng chạm chạm vào tay Diệp Văn Nhã, một khuôn mặt tròn, đầu tròn, thân thể tròn, ngay cả cánh tay cũng tròn vo xuất hiện bên cạnh cô, người máy nghiêng đầu nhìn Diệp Văn Nhã một chút, thanh âm vừa nhẹ nhàng lại dễ thương, hơi mang theo chút cứng nhắc, "Số 0214, bác sĩ Trương bên kia đang đợi ngài, chúng ta đi xem bệnh đi ~~!"
Khu vui chơi.
Con mèo đen bị một đám thú con lông xù xù vây quanh, thật sự không nhịn nổi.
Vốn dĩ muốn nhốt mình vào dưới cầu phao cho đến khi nghẹn chết, cuối cùng biến thành ——
"Meo ô ——" một tiếng, nhanh chóng từ bên cạnh một đám ấu thú thoát đi, nhảy ra ra khỏi hàng rào khu vui chơi, chạy về hướng Diệp Văn Nhã, trực tiếp nhảy lên đầu con người máy điềm đạm.
Bốn chân con mèo đen chấm đất, đạp lên trên đỉnh đầu người máy, nó cúi thấp đầu, không dám ngẩng mặt lên nhìn người.
"Được, được......"
Vừa mới bước vào đã chịu bạo kích, thần sắc Diệp Văn Nhã phức tạp, nhìn tướng ngồi xổm của bé mèo đen nhà mình trên đầu người máy, đầy mặt viết "cái con người máy này thật thú vị", bất đắc dĩ thở dài, đầy mặt cười sủng nịch.
Thôi được rồi, mèo mình nuôi, còn không phải là con mình sao?