Đế Quốc Đệ Nhất Dược Sư

Chương 51

"Hoan nghênh quý khách, xin hỏi ngài có yêu cầu gì ạ?"

Diệp Văn Nhã mới vừa vào cửa, một con người máy màu bạc kim loại, thân cao ước chừng 1 mét 75, trên người mặc đồng phục có Logo của cửa hàng thú cưng lập tức đi lên đón, thanh âm của đối phương vô cùng ôn nhu, so sánh với người máy lúc trước gặp được ở cảng, rõ ràng còn ôn hòa hơn nhiều.

"Tôi cần mua sắm một ít đồ dùng cho thú cưng." Diệp Văn Nhã ôm con mèo đen, dí dí nó về thì phía trước một chút, ý bảo đối phương xem.

"Hoá ra là muốn mua ít đồ dùng cho vị khách nhỏ này a......"

Người máy cúi đầu nhìn mèo đen hai cái, đồng tử vốn dĩ màu đen hơi hơi lập loè ánh sáng đỏ lên, sau khi ánh sáng này dừng lại, trong miệng người máy liên tiếp báo ra số liệu: "Mèo vườn lông ngắn, màu đen,9 tháng rưỡi, giống đực, thể trọng: 3.2 kg...... Tạm thời vào giai đoạn sinh trưởng."

"Nơi thích hợp ——Khu C23!" Người máy ngẩng đầu, cười tủm tỉm hướng về phía Diệp Văn Nhã nói: "Xin mời quý khách cùng tôi tới khu C23 bên này!"

Người máy duỗi tay hành lễ, làm tư thế mời, dẫn theo Diệp Văn Nhã đi về hướng khu đồ dùng cho mèo cưng.

Nguyên chủ cũng không phải là người thích nuôi thú cưng, bên cạnh cũng không có bất luận người quen nào thích nuôi thú cả.

Cho nên bước vào một khu vực như thế này thật đúng là lần đầu tiên, Diệp Văn Nhã ôm mèo đen đi theo phía sau người mày, vừa đi vừa đánh giá tình huống bốn phía của cửa hàng thú cưng.

Ước chừng vì hiện tại không phải ngày nghỉ, toàn bộ cửa hàng thú cưng cũng không có bao nhiêu khách, tổng cộng chỉ khoảng trên dưới mười người, những người này cũng đi theo một người máy hướng dẫn mà mua sắm.

Người máy hướng dẫn mua sắm tri kỷ giảng giải và kiến nghị cho mỗi vị khách.

"Quý khách, tôi thấy thú cưng của ngài có vẻ cũng không thích vận động, nếu trên tinh thần giữ gìn sức khoẻ, tình huống thế này cũng không có lợi cho tinh thần và thể xác của nó mấy...... Tôi kiến nghị ngài có thể mua cái lồng mèo nhiều công năng này, bên trong có rất nhiều dụng cụ để mèo chơi, cũng có thể cho nó vận động mỗi ngày, còn có thể tự động đút thức ăn. Cho dù ngài mỗi ngày ra cửa đi làm hay đi học, mèo của ngài ở nhà một mình cũng sẽ không cảm thấy buồn chán."

Mới vừa đi đến khu C23, người máy liền vô cùng nhiệt tình giới thiệu cho Diệp Văn Nhã các loại đồ dùng cho mèo.

Lớn thì đồ chơi, quần áo, nhỏ thì đồ dùng vệ sinh, đồ ăn vặt, thức ăn cho mèo, cái gì cũng có.

Chưa từng tiếp xúc với mấy thứ này, Diệp Văn Nhã thật là nhìn thấy thứ gì đều muốn mua cho Tiểu Hắc! Đặc biệt khi bé mèo đen nằm trong ngực cô mở to cặp mắt màu lam ngập nước nhìn về phía cô, Diệp Văn Nhã thấy tim mình đều mềm muốn chảy nước.

Đời trước không có điều kiện, đời này......

"Mua!"

Bàn tay Diệp Văn Nhã vung lên, kiên định nói.

Tinh thần lực của Tiểu Hắc bị hỗn loạn mức độ nặng, bản thân đã rất khổ sở rồi, mình làm chủ nhân tất nhiên không thể keo kiệt, ngắn ngủn hơn mười phút thôi, trong xe mua sắm đã chọn được bảy tám món đồ dùng cho mèo.

Mặt con mèo vô biểu tình mà nằm trong lòng ngực Diệp Văn Nhã, nhìn về phía vật phẩm trên kệ để hàng, ánh mắt phá lệ ghét bỏ, thậm chí trong ánh mắt nó còn mang theo vài phần khinh thường.

Cái đuôi lông xù xù màu đen cái có chút không cao hứng lắc lắc, nhưng rốt cuộc cũng không lên tiếng, để mặc Diệp Văn Nhã lựa lựa chọn chọn hàng trên kệ.

Nhưng mà chọn một lát, bên cạnh bỗng nhiên xuất hiện một người phụ nữ trẻ tuổi, trong lòng ngực đối phương đang ôm một con báo con lông xù xù, màu vàng kim, toàn thân còn che kín vằn nâu đậm, con báo con duỗi móng vuốt, ngao ô ngao ô chỉ vào món đồ chơi dành cho mèo để trên kệ kia.

Người phụ nữ trẻ tuổi trẻ lai lau mồ hôi trên trán, đầy mặt bất đắc dĩ nói: "Đồng Đồng, con là một con báo con...... Mấy món đồ chơi đó là dành cho mèo con chơi, không phải cho con chơi, hơn nữa con cũng không thể thấy một món lại thích một món...... Con về nhà với mẹ được không? Ngày mai mẹ mang con đi công viên trò chơi. Hôm nay con đã mua không ít món đồ chơi rồi, còn không trở về nhà, ba con sẽ mắng cho con một trận đó!"

"Ngao ô ngao ô ngao ô!......" Con báo nhỏ vừa ủy khuất lắc đầu, vừa ngao ô kháng nghị, hiển nhiên không đồng ý đề nghị của mẹ mình, vẫn muốn món đồ chơi cho mèo đó.

Nhưng mà con báo con đó có kháng nghị cũng không có tác dụng, người phụ nữ trẻ tuổi vẫn đẩy xe mua sắm trong tay giao người máy hướng dẫn mua sắm của mình, một tay cầm túi xách, một tay ôm con báo nhỏ, trực tiếp đi ngang qua bên cạnh Diệp Văn Nhã.

Diệp Văn Nhã có chút tò mò nhìn về phía bóng dáng đang rời đi của người phụ nữ trẻ tuổi kia, đáy mắt mang theo nghi hoặc.

Người máy hướng dẫn mua sắm thấy thế, lập tức cười giải thích nói: "Chỗ này của chúng tôi tuy là cửa hàng thú cưng; nhưng ngoài thú cưng và mấy thứ đồ dùng cho chúng, cũng có không ít cha mẹ thú nhân mang con mình tới chỗ chúng tôi mua một số sản phẩm khác...... Nói ví dụ như một ít đồ chơi hay mấy đồ dùng tẩy rửa ngày thường hay thấy...... Cho nên xin ngài yên tâm, nơi này của chúng tôi, mỗi một sản phẩm đều vô cùng chất lượng, đều tuyệt đối bảo đảm chịu được bất luận là thử nghiệm nào!"

Người máy hướng dẫn mua sắm đã được cài đặt chương trình huấn luyện chuyên nghiệp, mặc dù đang giải thích tình huống, cũng không quên quảng cáo cho cửa hàng của mình một chút.

Diệp Văn Nhã nhìn người máy hướng dẫn mua sắm chuyên nghiệp này, nghi hoặc dò hỏi: "Chẳng lẽ sủng vật và ấu thú nhân ngày thường vẫn sử dụng đồ vật như nhau sao?"

Tuy khi ấu thú nhân thức tỉnh hóa thành hình thú thì đích xác cũng không khác gì mấy động vật nhỏ bình thường, nhưng từ bản chất mà, đó vẫn là thú nhân a, ví dụ như có rất nhiều thú nhân khi mới sinh ra thể chất liền đạt tới cấp A, nếu đem mấy món đồ chơi của thú cưng m bình thường hay chơi đưa cho mấy ấu thú nhân đó, Diệp Văn Nhã thật nghi ngờ không cần dùng đến móng vuốt, món đồ chơi đó liền sẽ bị xé thành mảnh nhỏ.

"Đương nhiên vẫn có chút khác nhau."

Người máy hướng dẫn mua sắm cười tủm tỉm nói: "Quý khách này, có thể đây là lần đầu tiên cô tới tiệm của chúng tôi, nên không rõ ràng sự khác nhau trong đó. Trên trên thực tế, bất luận là món đồ chơi hay là đồ dùng gì đi nữa, chúng tôi đều có hai phiên bản, thú cưng bình thường hoặc ấu thú nhân có thể chất dưới cấp D có thể sử dụng phiên bản đồ chơi bình thường, nếu là thú cưng lợi hại hoặc là ấu thú nhân có cấp bậc thể chất cao, chúng tôi sẽ kiến nghị khách mua sắm nên mua đồ chơi phiên bản sức mạnh cho chúng nó."

"Những việc này, khi khách nhân mới vừa vào cửa chúng tôi sẽ liền nhắc nhở."

Mấy thiết bị rà quét được trang bị trên người người máy hướng dẫn mua sắm này, không chỉ có có thể kiểm tra, đo lường tuổi và chủng loại thú cưng, nó cũng có thể được dùng để phân chia ấu thú nhân cùng sủng vật, cùng cấp bậc thể chất của ấu thú nhân.

Sau khi người máy hướng dẫn mua sắm giải thích nghi ngờ cho Diệp Văn Nhã xong, tiếp tục dẫn theo cô đi loanh hoanh trong khu mua sắm, nhưng mà con mèo đen bị Diệp Văn Nhã ôm vào trong ngực vỗn dĩ biểu tình trấn định liêng có điểm khó coi, run run lỗ tai, đôi mắt to tròn bị nó nhíu lại thành một đường.

Chọn lựa xong túi thức ăn mèo cuối cùng, người máy hướng dẫn mua hàng dẫn Diệp Văn Nhã đi ra quầy thu ngân tính tiền.

Đứng ở trước quầy thu ngân tính tiền là một người thanh niên tóc nâu cũng mặc đồng phục, đối phương lớn lên cao gầy, nhìn thập phần gầy yếu, tựa hồ vì muốn hoà theo không khí trong cửa hàng thú cưng, trên đầu hắn còn đặc biệt mang lên một đôi tai mèo nhỏ.

"Chào cô, mấy thứ này tổng cộng 2325 Tinh Tế Tệ, xin hỏi cô trả tiền mặt hay quẹt thiết bị thông minh để thanh toán ạ?"

"Quẹt thiết bị thông minh đi." Diệp Văn Nhã kéo tay áo lộ ra vòng tay AI, trên người cô hiện giờ một chút tiền mặt cũng không có.

"Được!" Thanh niên tóc nâu cầm lấy máy quét, nhắm ngay vòng tay, nhẹ nhàng đảo qua......

Nhưng mà giây tiếp theo ——

"Tích tích tích!"

"Tích tích tích tích!"

Vòng tay AI của Diệp Văn Nhã vốn dĩ đang yên tĩnh lại bỗng nhiên lập loè nổi lên từng luồng ánh sáng đỏ chói mắt, hơn nữa còn phát ra tiếng cảnh báo trầm thấp.

"Xin lỗi quý khách...... tài khoản ngài biểu hiện số tiền trong đó không đủ để chi trả. Xin hỏi ngài còn phương thức chi trả nào khác không?" Thấy vòng tay AI của đối phương lập loè ánh sáng đỏ, thanh niên tóc nâu có chút trố mắt, hiển nhiên không nghĩ tới trong cửa hàng thú cưng của hắn vậy mà cũng gặp chuyện như vậy.

Đầu năm nay, đã không còn sử dụng nhiều thẻ ngân hàng.

Mỗi người đều chỉ có một tài khoản thanh toán, bất luận ngươi gửi tiền trong bao nhiêu ngân hàng, đều liên kết đến một tài khoản duy nhất này.

Mèo đen cũng đầy mặt kinh ngạc ngẩng đầu nhìn về phía cô.

Một người trước nay chưa bao giờ vì tiền mà phát sầu, nguyên soái đại nhân nắm trong tay quyền sở hữu mười mấy hành tinh sống lần đầu tiên phát hiện có người vậy mà chỉ 2000 đồng tiền cũng lấy không ra!

Lúc trước ở Diệp gia, hắn cứ tưởng rằng cho dù Diệp lão bá tước vì chuyện từ hôn sẽ không cho Diệp Văn Nhã một phân tiền, thì tài khoản tiết kiệm của đối phương ít nhất cũng phải đến 5 số hay 6 số gì đó đi? Nói gì thì nói, cũng là trưởng tôn nữ của phủ bá tước, là quý tộc...... Một tài khoản tiết kiệm dù có năm sáu chữ số đi nữa cũng chưa hẳn có thể mua nổi mấy món trang sức nữa mà.

Nhưng nhìn đại mỹ nhân bên cạnh da trắng như tuyết, mỹ diễm bắt mắt đang nhíu mày lại, nhẹ nhàng động thủ click mở tài khoản của mình trên thiết bị thông minh.

Bất luận là mèo đen, hay là thanh niên tóc nâu, tất cả đều theo bản năng giật giật khóe miệng.

——198 Tinh Tế Tệ!

30 giây sau......

Diệp Văn Nhã đầy mặt xấu hổ, từ ba lô lấy ra một lọ thuốc trị thương hệ Ánh Sáng cấp thấp, "Vị tiên sinh này, tôi là Dược Sư, ngài xem tôi có thể dùng lọ thuốc chữa thương cấp D này đổi lấy mấy món đồ dùng cho mèo đó không? Lúc trước tôi nghe người ta nói, thuốc trị thương cấp D có thể bán được ba bốn ngàn Tinh Tế Tệ lận, cái giá này hẳn là đủ rồi đúng không?"

Trước nay không hề nghĩ tới, mình đường đường là một đại tông sư Y Dược, thế nhưng có ngày lưu lạc đến ngay cả 2000 tiền lẻ này cũng không lấy ra nổi.

"Quý khách này, thực xin lỗi...... Bất luận cô là Dược Sư, lão sư hay thậm chí là Hoàng Thái Tử bệ hạ hoặc là Hoàng đế bệ hạ, tới cửa hàng của tôi cũng không thể lấy vật đổi vật!" Ánh mắt thanh niên tóc nâu nhìn lướt qua bình thuốc màu nhàn nhạt trong tay cô gái đối diện, nụ cười trên mặt chưa tan biến, nhưng trong đáy lòng lại đang điên cuồng rủa thầm.

Đừng tưởng rằng hắn chỉ thương buôn mở cái cửa hàng thú cưng, liền không biết thuốc chữa thương ra thế nào?! Thuốc chữa thương cấp D rõ ràng là một chất lỏng vô sắc trong suốt, còn cái bình màu xanh xanh này, hắn dùng còn sợ trúng độc đó chứ!

Vì thế......

Ba phút sau, Diệp Văn Nhã ôm mèo, gian nan từ trong cửa hàng thú cưng đi ra, trong tay còn xách theo một túi thức ăn mèo trị giá 68 Tinh Tế Tệ.

Mèo đen đầy mặt thần sắc phức tạp nhìn về phía Diệp Văn Nhã, nó không nghĩ tới cô gái trước mắt thế nhưng vào thời điểm cuối cùng vẫn mua cho nó một túi thức ăn mèo, đơn giản là vì lúc trước người máy hướng dẫn mua hàng nói một câu, thú cưng không thể ăn đồ ăn như thú nhân bình thường được, cô ấy lại để bụng đến vậy.

Nữ nhân này có nghĩ tới hay không? Dựa vào 100 Tinh Tế Tệ kia thì tương lai phải sống như thế nào chứ?

Hơn nữa nó thật sự không ăn thức ăn mèo nha......

Đồng tử mèo đen lập loè, có điểm ưu thương.
Bình Luận (0)
Comment