"Lần này được nghỉ, sao cưng lại đột nhiên trở lại trường rồi? Ta nhớ rõ trước kia mỗi lần được nghỉ cưng đều sẽ ở nhà đợi khai giảng...... Chẳng lẽ chuyện từ hôn làm ông của cưng tức giận sao?"
Bị mèo đen nhìn chằm chằm có chút chột dạ, Giản Giai Vi tận lực ra khỏi bả vai của Diệp Văn Nhã, chuyển đề tài tới một phương hướng khác, không có liên quan đến Phương Thiệu Nguyên.
Phảng phất như chứng thực cho lời nói của Diệp Văn Nhã, thấy cô không nhắc tới Phương Thiệu Nguyên nữa, mèo đen ngáp một cái, run run cọng râu, nửa ghé vào trên vai Diệp Văn Nhã, trong cổ họng phát ra tiếng gừ gừ thoải mái, làm như không có việc gì lấy chi trước xoa xoa mặt, bộ dáng ngoan ngoãn đáng yêu lại nghe lời, không nhìn ra chút nào đây chính là con mèo đen hung tàn mới vừa giương nanh múa vuốt, hận không thể cào người đến mặt nở đầy hoa ban nãy.
Dư quang thoáng nhìn qua chỗ con mèo đen bộ dáng nằm yên ngoan ngoãn, khoé miệng Giản Giai Vi theo bản năng giật giật.
"Đúng vậy, ta bị ông nội đuổi ra khỏi nhà rồi. Trong khoảng thời gian này, bao gồm cả kỳ nghỉ, ta đều sẽ ở tại trường học." Diệp Văn Nhã câu môi cười nhạt, cũng không giấu giếm.
Hành tinh Đế Đô nói nhỏ không nhỏ, nói lớn cũng không lớn, đặc biệt là toàn bộ giới quý tộc cũng chỉ có bao nhiêu đó người. Chuyện từ hôn của cô và Phương Thiệu Nguyên chỉ sợ không giấu được bao lâu, toàn bộ người trong giới quý tộc đều sẽ biết, mà tất nhiên cũng không có gì phải giấu giếm.
"Đuổi ra ngoài? Ông nội cưng lần này lại nhẫn tâm đến như vậy sao?" Hoắc Tâm Duyệt trừng lớn hai mắt, đầy mặt không thể tưởng tượng được. Cô cong nghĩ Diệp lão bá tước có khi sẽ mềm lòng một chút với đứa cháu mồ côi, con của con trai lớn nhà mình, huống chi chuyện đính hôn với nhà Phương hầu tước cũng là do nhà hầu tước nể mặt cha mẹ Diệp Văn Nhã thôi.
"Nếu ông nội của cưng đã quyết định nhẫn tâm như vậy, thôi cưng cứ ở lại trong trường học đi...... Hai đứa ta chờ hai ngày nữa mấy chuyện của trường giải quyết xong, sau đó chính thức nghỉ hè, sẽ trở về nhà rồi. Đến lúc đó cưng ở trong ký túc xá một mình, nhớ phải cẩn thận chút, chú ý an toàn." Giản Giai Vi cảm thán, vỗ vỗ vai Diệp Văn Nhã, dặn dò hai câu.
Hai người Giải Giai Vi, Hoắc Tâm Duyệt, một người thì nhà ở hành tinh Đế Đô, còn một người kia lại ở trên một hành tinh ở phía Đông của đế quốc, không phải là người địa phương của hành tinh Đế Đô.
Ba người ngồi trong ký túc xá nói một hồi, Diệp Văn Nhã cũng quen thuộc vài phần với hai người bạn cùng phòng này, sau đó liền cõng balo về phòng ngủ của mình.
Phòng ngủ riêng của học sinh là một gian phòng chừng 20 mét vuông, Diệp Văn Nhã mới vừa đẩy ra cửa phòng ra, cả người liền cương cứng tại chỗ......
Nếu nói cái phòng khách lộn xộn khi nãy giống như cái ổ chó, vậy gian phòng ngủ này quả thực là ổ chó cũng không bằng, như một bãi rác vũ trụ hắc ám vậy!
Một mùi thối khó nghe càng phiêu lãng qua lại ở trong phòng......
Trên giường, trên bàn, trên ghế, trên mặt đất, nơi nơi đều có đồ đạc vứt lung tung rối loạn. Đồ trang điểm, mỹ phẩm dưỡng da, nội y, quần lót, vớ, ngay cả một ít vỏ trái cây hay vụn giấy cũng bị xả tứ tung, có mấy miếng vỏ trái cây thậm chí còn mọc mốc trắng lốm đốm, cũng không biết này cái thứ này đến tột cùng đã để trong phòng bao lâu.
Nghe cái mùi vừa chua vừa thum thủm quẩn quanh chóp mũi, sắc mặt Diệp Văn Nhã đen thui đến khó có được.
Lúc này cuối cùng cô cũng biết......
Vì cái gì quan hệ của ba người rõ ràng tính cách bất đồng trong phòng ký túc xá này lại tốt như vậy.
Mèo đen: "............"
Trên gương mặt lông xù xù của con mèo đen, tất cả đều là khiếp sợ khó nén, nó đầy mặt rối rắm nhìn Diệp Văn Nhã, liếc mắt một cái, thật sự không nghĩ tới một người như vậy lại có cái phòng loạn thành thế này.
Sao cô gái nhỏ nhìn xinh xinh đẹp đẹp, trắng nõn sạch sẽ, khi luyện dược cũng gọn gàng ngăn nắp, nước chảy mây trôi như vậy, nhưng kỷ luật trong phòng riêng của mình lại hỏng bét thế này chứ?
Đừng nghĩ học viện quân sự hoàng gia đế quốc là một học viện quân sự thì nghiêm khắc quy củ, trên thực tế, trường học cực kỳ thả lỏng với những học sinh hệ Dược. Bởi vì học sinh hệ Dược không giống như tất cả học sinh các hệ khác, những học sinh hệ khác tốt nghiệp xong liền sẽ gia nhập quân bộ, còn phần lớn học sinh hệ Dược sau khi tốt nghiệp sẽ tiếp tục lưu lại Đế Đô Tinh luyện chế thuốc, cung ứng cho bá tánh toàn đế quốc.
Cho nên ở một phương diện nào đó, trường học sẽ đối đãi với học sinh hệ Dược cực kỳ thả lỏng.
Chỉ có những học sinh hệ cơ giáp chờ sau khi tốt nghiệp sẽ toàn bộ gia nhập quân đội mới có thể yêu cầu nghiêm khắc từ năm nhất giống như những binh lính trong quân đội, lúc nào cũng phải giữ kỷ luật vệ sinh thật sạch sẽ.
Không có tiền đi tìm người máy vệ sinh hỗ trợ sửa sang lại phòng, Diệp Văn Nhã thở dài, chỉ có thể buông ba lô, vén tay áo lên đem đống quần áo chất đầy giường ra, đầu tiên là dọn ra một mảng sạch nhỏ, lại ôm con mèo đặt nó lên trên giường.
Cũng may diện tích toàn bộ phòng cũng không lớn, Diệp Văn Nhã quét tước trước sau tổng cộng hơn hai tiếng, ném tất cả quần áo trong phòng vào máy giặt ký túc xá, tự động tẩy sạch hong khô, chỉnh chỉnh tề tề xếp ngay ngắn đặt lên trên giường, lại tỉ mỉ lau sạch toàn bộ mặt bàn cùng sàn nhà vài lần, lúc này mới ngồi dậy, chậm rãi thở dài nhẹ nhõm một hơi.
Nhưng mà......
Giờ phút này con mèo đen bị vây quanh bởi đống quần áo lại cứng đờ cả người, phảng phất như là bị phong ấn, thân thể ngồi cứng nhắc không nhúc nhích.
Trong đôi mắt mèo xanh thẳm tất cả đều là ngượng, đặc biệt khi tầm mắt con mèo đen không cẩn thận thoáng nhìn qua đống quần áo lặt vặt đặt ở bên trái mình, mớ nội y mỏng như cánh ve, trên lớp ren màu đen thỉnh thoảng còn chạm rỗng hình cánh hoa vô cùng gợi cảm, toàn bộ con mèo giống như bị người ta nhúng vào trong thau nước nóng, cả người đỏ ửng còn run run, vội vàng quay đầu đi.
Nhưng mà đầu con mèo đen vừa chuyển, lại nhìn thấy một phen phong cảnh khác, hai cọng dây thật nhỏ kết lại hai miếng vải dệt màu đen bằng nửa bàn tay nhìn có vẻ rất mịn màn mềm mại, trên đó còn mùi thơm nhàn nhạt của quần áo vừa mới giặt sạch xong, mèo đen lại lần nữa gặp bạo kích, đáy lòng kêu rên kêu thảm thiết một tiếng, hấp tấp nhắm mắt lại, vùi đầu vào hai cái chi trước lông xù xù, làm ra một bộ đã ngủ say, trên thực tế nội tâm lại đang nổi cơn sóng gió mãnh liệt, giống như dòng suối chảy xiết, bang bang rung động, hoảng loạn không thôi.
Diệp Văn Nhã ngồi xổm bên mép giường, khom lưng lau sạch dưới chân giường một lần cuối cùng, sau khi thu dọn xong mới bỏ quần áo đã được giặt giũ sạch sẽ vào bên trong tủ quần áo.
"Ục ục ục ục......"
"Ục ục......"
Vừa mới đứng dậy, trong bụng lại ục ục kêu lên, nhắc nhở Diệp Văn Nhã thời gian dùng cơm chiều đã tới rồi. Sáng hôm nay vốn đã tốn thời gian dây dưa ở cảng rồi, sau đó lại trở về nhà cũ Diệp gia một chuyến, còn đến bệnh viện, thu dọn làm vệ sinh phòng, làm xong thì sắc trời ở ngoài phòng đã bắt đầu tối lại. Ngôn Tình Hài
Nghĩ đến trong tài khoản mình còn sót lại không bao nhiêu Tinh Tế Tệ, lại nghĩ nghĩ, lúc dọn dẹp phòng có phát hiện trong tủ lạnh còn tồn trữ đồ ăn, Diệp Văn Nhã đi đến góc phòng mở tủ lạnh cá nhân ra, lấy nguyên liệu nấu ăn nhìn có vẻ vẫn còn tươi từ bên trong ra.
Trong tủ lạnh có rất nhiều nguyên liệu nấu ăn còn tươi mới, đống đồ ăn này đều là nguyên chủ mua trước khi đi tham gia khảo hạch. Trường học vốn quản lý theo kỷ luật quân sự, một ngày ba bữa cơm đều được phục vụ ở thời gian nhất định, ai đến trễ không chờ. Bởi vậy những học sinh thường xuyên đi theo giáo viên học tập, bỏ lỡ thời gian dùng cơm sẽ chuẩn bị không ít thức ăn ở trong phòng mình, đặc biệt là những học sinh khoa Cơ Giáp thường xuyên tham gia các khoá thực chiến, bị các huấn luyện viên nghiêm khắc kéo đi huấn luyện dã ngoại, khuya khoắt mới được trở về.
Nguyên chủ vì giữ dáng, buổi tối tất nhiên sẽ không ăn cái gì.
Nhưng còn có vị hôn phu Phương Thiệu nguyên là học sinh hệ Cơ Giáp này, nên tủ lạnh của nguyên chủ tất nhiên sẽ chuẩn bị một đống lớn thức ăn, đặc biệt là các loại thịt.
Trong trường học, ngoại trừ người máy làm vệ sinh, còn có người máy nấu ăn. Những người máy này chỉ cần mỗi lần chi trả thù lao nhất định, nó có thể dựa theo thực đơn đã được chọn mà làm một bữa tiệc lớn nóng sốt ngon lành, tuy không ngon như mấy tiệm cơm năm sao của đế quốc, nhưng hương vị cũng tuyệt đối không tồi.
Cho nên mỗi lần Phương Thiệu Nguyên huấn luyện xong, nguyên chủ đều sẽ đặt người máy nấu ăn làm mấy món thức ăn phong phú, lại tự mình mang đến cho vị hôn phu của mình, chỉ tiếc đối phương 10 lần hết 9 là không nhận.
Ký ức ngày xưa xoay chuyển trong đầu một cái, Diệp Văn Nhã cầm ra chút thịt bò cùng rau dưa trong tủ lạnh, vào phòng bếp. Nhanh chóng bắt đầu làm cơm chiều. Tuy mấy loại thuốc của Diệp Văn Nhã ngày thường luyện chế ra đều hương vị cổ quái, nhưng trên thực tế trình độ nấu cơm của cô vẫn rất không tồi, đặc biệt khi hàng năm đều bôn tẩu trong rừng rậm ma thú, con ma sủng hắc báo của cô lại rất thích ăn thịt nướng chín.
Bởi vậy, trong các món ăn Diệp Văn Nhã có thể nấu, món thịt là làm tốt nhất. Một chén thịt bò cay thơm nức mũi, một phần rau xào đơn giản, cùng một chén cơm, chỉ tốn gần nửa giờ liền có thể làm ra.
Cô ôm con mèo đen từ trong phòng ra tới, cầm hai cái chén trong tủ chén ra, đổ một chén thức ăn mèo cùng một chén nước sôi để nguội cho mèo đen xong, Diệp Văn Nhã cảm thấy mỹ mãn ngồi xuống cạnh bàn bắt đầu ăn cơm.
Thịt bò xào với tỏi phi trên lửa lớn, trong mềm ngoài giòn, mùi thơm nức mũi, cắn một ngụm thì nước thịt liền trào ra, vị thịt đậm đà của thịt bò cùng với vị cay nhẹ của tiêu tràn đầy khoang miệng, cái bụng đói kêu ục ục của Diệp Văn Nhã nháy mắt cảm thấy mỹ mãn, mặt mày cũng không tự chủ được mà thư thả ra, ngay cả gánh nặng kinh tế đang đè nặng trên người phảng phất như toàn bộ biến mất.
Mèo đen cúi đầu nhìn về chén nước sôi để nguội nhạt nhẽo cùng với chén thức ăn cho mèo xám xịt lạnh ngắt trước mặt mình, lại ngẩng đầu nhìn nhìn khối thịt bò béo ngậy đang bốc khói lại không ngừng rỉ nước thịt cùng mùi thơm chết người trên chiếc đũa trong tay Diệp Văn Nhã, cái bụng đói khát đã lâu làm tay nó có chút tay ngứa, vươn móng vuốt ra, một cú liền muốn chụp bay hai cái chén không nỡ nhìn ngay trước mặt mình.
Ai nói mèo mình nuôi thì mình phải yêu quý đâu?
Mấy đứa con gái toàn nói không thành có!
Tưởng tượng đến mình mấy cái giờ trước còn cảm động vì cô ấy tiết kiệm mấy đồng xu cuối cùng mua thức ăn mèo cho mình, mèo đen nhích nhích lỗ tai, cả gương mặt mèo chảy dài ra.
Nhưng mà móng vuốt mèo đen vừa mới giơ lên, thanh âm Diệp Văn Nhã cũng theo đó vang lên.
"Tiểu Hắc, không được làm đổ thức ăn mèo nha! Làm đổ rồi, tối nay liền không cho em ăn luôn."
Diệp Văn Nhã nhìn chằm chằm con mèo đen nhà mình đang giơ móng vuốt ngo ngoe rục rịch muốn đập bay chén thức ăn mèo, nhỏ nhẹ mà nói: "Hiện tại chị đã không còn tiền, nếu em còn không ăn thức ăn mèo, hai ta không bao lâu nữa cũng đói chết thôi......"
Cô hiện tại trên người thật sự không có tiền, còn trong bóp tiền thì còn sạch sẽ hơn cả trên người cô.
Tuy rằng kế hoạch hôm nay là sẽ mở shop online, bán mấy cái bình thuốc mà cô mang về tới, nhưng Diệp Văn Nhã cũng không xác định mấy cái thuốc này có ai mua hay không? Rốt cuộc vết xe đổ ban ngày còn bày ra đó kìa.
Không nghĩ tới ở thế giới này, giấy phép hành nghề Dược Sư còn quan trọng hơn cả thuốc nữa ấy chứ.
Trong lòng thầm tính sang năm nhất định phải đi tham gia cuộc thi lấy giấy phép Dược Sư, vừa hung hăng lay gắp một miếng cơm, vừa nhai cùng với miếng thịt bò cay thơm ngon trong miệng mình.
"Meo ô! ——"
Mèo đen thấy trên mâm đồ ăn đối diện, đĩa thịt bò thơm ngào ngạt đã nhanh chóng mất đi hơn phân nửa, lại nhìn nhìn cô gái đối diện đầy mặt nghiêm túc, ép nó không được quăng bỏ thức ăn cho mèo. Nó chớp chớp hai mắt, trong lòng thầm quyết định, lập tức mềm mại hướng về phía Diệp Văn Nhã meo ô một tiếng.
Cái đuôi lông xù xù cái càng lắc lắc lấy lòng.
Hắn đường đường là một nguyên soái của đế quốc, cho dù như thế nào, cũng không thể lưu lạc đến ăn thức ăn cho mèo được!
Không nói đến bị những người khác biết thì sẽ thế nào, ngay cả chính bản thân hắn cũng không chấp nhận nổi.
Nguyên soái đế quốc · mèo đen đầy mặt nghiêm túc thầm nghĩ.
Nhưng mà cô gái đối diện kia lãnh khốc vô tình, không hề có chút kính già yêu trẻ, thương tiếc thú cưng của mình, ngược lại thấy mèo đen dừng tầm mắt lên trên dĩa thịt bò xào cay meo ô một tiếng, liền một ngụm hai ngụm nhét hết thịt bò vào trong miệng, nhai nhai, nuốt xuống.
Trong lúc đó thì không hề dừng lại lần nào, thậm chí còn cảm thấy mỹ mãn liếm liếm môi, bộ dáng được ăn uống no đủ, hoàn toàn quên mất cô còn nuôi một con mèo con đáng yêu thế này.
Mèo đen: "......"