Một bàn tay trắng trẻo mập mạp đột nhiên xuất hiện, thiếu chút nữa doạ Diệp Văn Nhã hoảng sợ, cũng may cô là người có định lực phi phàm, mới không có kêu lên sợ hãi ngay tại chỗ.
"Thầy Hoàng, sao thầy lại ở chỗ này?" Diệp Văn Nhã quay đầu, trên gương mặt trắng nõn xinh đẹp tràn ngập nghi hoặc.
Khoé miệng Hoàng Học Dân kéo cao lên, vẫy tay nói: "Nơi này không phải là nơi nói chuyện, chúng ta đi lên chỗ phòng thảo luận bên kia."
Vị giáo viên trung niên hơi bụ bẫm giơ tay chỉ chỉ lên lầu, về phía cái phòng pha lê trong suốt. Bên kia là mấy căn phòng thư viện thiết lập chuyên môn dùng cho bọn học sinh học tập thảo luận, chẳng qua số lượng phòng ở đó cũng không nhiều, ngày thường bọn học sinh muốn giành được phòng thảo luận để học tập cũng rất khó.
Phòng thảo luận rất nhỏ, mỗi phòng đại khái cũng cũng chỉ có 10 mét vuông, thậm chí còn nhỏ hơn cả căn phòng ngủ trong ký túc xá một ít. Vách tường bốn phía và cả cửa ra vào tất cả đều được dựng bằng vách pha lê cách âm trong suốt, có thể để cho các bạn học giám sát lẫn nhau, để cho những người bên ngoài phòng thảo luận cũng có thể nhìn thấy những người bên trong đang an tĩnh học tập hay chỉ giành phòng để ngủ, cũng có thể làm cho những người giành được phòng thảo luận cảm thấy áp lực học tập một chút khi người khác nhìn chằm chằm. Ngoài ra, còn có thể phòng ngừa một số hành động lung tung như xé sách này nọ, hoặc thể hiện quang minh chính đại khi thầy cô giáo phụ đạo cho học sinh học bù, tránh hiểu lầm.
"Mấy bài thi lần trước thầy cho, em làm xong chưa?"
Thầy Hoàng vừa bước vào phòng thảo luận, không đợi Diệp Văn Nhã mở miệng, trực tiếp ngồi vào ghế trước bàn, đầy mặt nghiêm túc nhìn về phía cô, đôi mắt hổ trừng như chuông đồng, nhìn vô cùng hung ác.
"Còn chưa xong ạ......"
Diệp Văn Nhã có hơi xấu hổ cười cười, gương mặt nhỏ xinh đẹp có chút thẹn thùng.
Mấy ngày nay, mỗi ngày cô đều vội vội vàng vàng luyện chế thuốc, hoàn toàn không có thời gian đi làm những cái bài thi đó, hôm nay mới tính bắt đầu học tập không được bao lâu, đã bị thầy giáo bắt được là sao? Diệp Văn Nhã có chút chột dạ.
Nhìn học sinh mình đầy mặt chột dạ, Hoàng Học Dân rất là có chút hận rèn sắt không thành thép, "Em hiện tại đã năm 3 rồi, còn không cố gắng học tập quay thì ngay cả bằng tốt nghiệp cũng lấy không được! Em đem bài thi ra đây xem xem......"
Hoàng Học Dân nâng nâng cằm, chỉ vào chồng bài thi thật dày trong tay Diệp Văn Nhã, "Mấy ngày hôm trước thầy có nhìn thấy em ở trong trường, gần đây em đang vừa học vừa làm sao? Vậy là cũng muốn học tập đàng hoàng đúng không? Được rồi, em lấy bài thi ra cho thầy xem, không cần lo lắng làm sai nhiều bị thầy la, thành tích thường ngày của em như thế nào, thấy rất rõ ràng."
"Nếu trong khoảng thời gian này em vẫn ở suốt trong trường, không định về nhà, vậy thừa dịp kỳ nghỉ còn có chút thời gian phải cố gắng học tập! Mấy ngày này thầy mỗi ngày đều ngồi ở thư viện, em có cái gì không hiểu cứ việc tới hỏi thầy."
Là một giáo viên chủ nhiệm, chỉ cần học sinh chịu học tập, Hoàng Học Dân đều sẽ tận lực hỗ trợ.
"Không phải...... Thầy ơi......"
Diệp Văn Nhã hiện tại càng chột dạ, cô vội vàng xua tay nói: "Mấy, mấy bài thi này em còn không động bút nữa."
"............" Mí mắt Hoàng Học Dân nhảy thẳng.
Uổng công mấy ngày này, lão tử cảm thấy em đã bắt đầu cố gắng học tập, mỗi ngày không ngừng hướng về phía trước, hoá ra tất cả đều là biểu hiện giả dối?! Một bài thi cũng chưa động bút? Uổng phí tâm tư lão tử!
Mắt thấy sắc mặt chủ nhiệm lớp từ trắng chuyển thành màu đáy nồi, Diệp Văn Nhã vội vàng tiến lên nói đỡ lời. Là ( tự nhận là) một học sinh tốt, không thể nói những lời tổn thương giáo viên của mình như vậy, học sinh nên tôn sư trọng đạo. Nhớ trước đây ông lão dạy cô y dược cũng tính tình cổ quái như vậy, cô còn đối ứng được rất tốt, có thể làm cho ông lúc về tuổi già gặp ai cũng có thể khoác lác một phen, cảm thấy vô cùng mỹ mãn, lần này tất nhiên cũng không ngoại lệ!
"Thầy ơi, tuy em chưa có viết xuống bài thi, nhưng mà mấy cái đề trên bài thi em đã sớm nghĩ ra đáp án trong lòng rồi, buổi tối em về em lại viết vào bài." Diệp Văn Nhã nghiêm túc mở bài thi ra, đưa đến trước mặt Hoàng Học Dân, vẻ mặt cung kính.
Còn không phải là mấy bài thi thôi sao?
Lúc nãy cô đứng ở trước mấy cái kệ xem sách, trước tiên liền xem mấy quyển sách giáo khoa về kiến thức cơ bản Dược Học thường dùng rồi.
Nên trong số một chồng bài này, ít nhất có 70-80% câu hỏi là cô có thể đáp đúng.
"Nghĩ trong lòng thì có ích lợi gì?!"
Hoàng Học Dân thiếu chút nữa tức muốn nổ mũi, đôi mắt trừng to đến càng hung, "Em mỗi lần ở trường thi đều viết ra đáp án luôn rồi đó, nhưng em làm đúng không?!"
Không làm chính là không làm, cái con nhóc này vậy mà còn dám ở chỗ này chơi tâm cơ với hắn?! Nói cái gì ở trong lòng sớm đã nghĩ ra được đáp án, nếu hắn còn bản thân hắn đã nghĩ mình làm hiệu trưởng thì sao?! Hắn có thể thành hiệu trưởng được sao?
"Mấy bài thi đưa cho em, em phải suy nghĩ rồi làm cẩn thận, chứ nghĩ nghĩ không thế này thì có ích lợi gì?"
Hoàng Học Dân trầm giọng nói: "Như vầy đi, chiều nay em cứ ở chỗ này làm thử mấy bài trước, làm được bao nhiêu hay bấy nhiêu. Sau đó thầy sẽ giảng giải lại cho em mấy đề bài này một lần, tranh thủ trước khi đến kỳ thi khảo thí đầu học kỳ sau em có thể tiến bộ một chút. Chuyện khác không nói, em cũng không muốn để những người khác khinh thường mình, có đúng không?"
"Dạ được, thưa thầy, vậy em liền đi làm bài." Diệp Văn Nhã ngoan ngoãn gật đầu.
Đống bài thi này trước sau gì cũng phải làm, cô không để ý là mình làm ở trước mặt thầy hay đi chỗ nào đó tự làm một mình, cũng chả có gì khác nhau.
Hoàng Học Dân thấy học sinh mình còn tính nghe lời, cuối cùng cũng không còn đen mặt, cầm một bảng báo cáo phân tích độc tố trong thuốc mà lúc nãy mình mới tìm được trên dãy tư liệu lầu 4 tỉ mỉ đọc tiếp.
Mấy bài thi mà hắn đưa cho Diệp Văn Nhã kia đều là đề thi của mấy năm trước, tất cả những kiến thức trên bài thi đó năm rồi hắn đã dạy hết, nhưng thành tích của Diệp Văn Nhã không tốt, vậy phải cần ôn tập củng cố. Lượng câu hỏi trên bài thi tương đối nhiều, cho nên học sinh muốn làm xong một đề cũng phải mất ít nhất ba bốn tiếng.
Trong lòng Hoàng Học Dân tính toán, hôm nay cho dù phải ngồi đây đến 8 giờ tối chăng nữa, cũng phải ép con bé làm xong một đề mới được.
"Xoát xoát xoát......"
Tập tài liệu trên tay Hoàng Học Dân còn chưa lật được hai trang, tiếng ngòi bút lướt trên trang giấy bài thi lập tức từ bên cạnh truyền đến, vang lên vô cùng rõ ràng trong căn phòng thảo luận an tĩnh, Hoàng Học Dân đầu cũng không nâng, vẫn vùi mặt vào đọc sách, trong lòng lại có thêm vài phần vừa ý với cô học sinh trước mắt này.
Ừ, không tồi, xem ra cũng đang nghiêm túc làm bài thi.
Mười phút sau......
"Xoát xoát xoát......"
Ừ, xem ra tốc độ viết cũng còn rất nhanh.
30 phút sau......
"Xoát xoát xoát!......"
Ừ, không nghĩ tới mới nửa tháng ngắn ngủn, học sinh này lại có tiến bộ đến như vậy, bao nhiêu đó câu hỏi mà vẫn có thể liên tục làm.
Một giờ sau......
"Xoát xoát xoát xoát!......"
"Xoát xoát xoát xoát xoát!......"
Hoàng Học Dân: "............"
Hoàng Học Dân thật sự không có cách nào giả vờ như không nghe thấy gì mà tiếp tục đọc sách.
Sắc mặt hắn đen lại, biểu tình hung hãn, cái con bé đối diện này đâu có nghiêm túc viết bài thi, rõ ràng nó đang viết bậy viết bạ mà, làm bài thi mà không thấy dừng lại suy nghĩ, chỉ làm qua loa, ứng phó với hắn thôi!
"Bang! ——"
Hoàng Học Dân càng nghĩ càng tức giận, trực tiếp vỗ quyển sách trong tay lên trên mặt bàn, ngẩng đầu trừng mắt nhìn Diệp Văn Nhã nói: "Đem bài thi của em lại đây cho thầy xem em viết cái gì đó?"
"Dạ?" . Ngôn Tình Hay
Diệp Văn Nhã ngẩng đầu lên khỏi bài thi, hơi có chút mờ mịt nhìn Hoàng Học Dân, liếc mắt một cái, gật đầu đáp: "Dạ."
Khuôn mặt cô gái trẻ trắng nõn sạch sẽ, tóc dài như mực, môi đỏ như son, hơn nữa cái vẻ mặt hơi có chút mờ mịt kia lại làm cho một đại mỹ nữ thường ngày ngực đại eo thon, mỹ diễm vô song hiện giờ lại có vẻ ngoan ngoãn đáng yêu, có chút mềm mại, bộ dáng vô cùng hiểu chuyện mà các trưởng bối đều yêu thích.
Chỉ tiếc......
Thầy Hoàng Học Dân · kẻ không có cảm tình · đầy mặt hung hãn lấy bài thi qua xem, chỉ muốn hung hăng giáo dục cho cái kẻ to gan lớn mật, trước mặt mình mà dám không nghiêm túc học hành này một trận đến khóc lóc thảm thiết!
Nhưng Hoàng Học Dân cầm lấy bài thi, mới nhìn vài lần, biểu cảm hung ác ban đầu dần dần thả lỏng lại, ngay cả cơ mặt căng chặt cũng thư hoãn ra, nhưng ngay sau đó, chờ Hoàng Học Dân lật hết bài thi từ đầu tới đuôi xem qua một lần xong, cả người đều kinh ngạc đến trợn mắt há hốc mồm.
Đôi mắt thẳng ngơ ngác nhìn Diệp Văn Nhã, trên gương mặt hơi phúng phính tràn ngập không thể tưởng tượng.
"Mấy câu hỏi trên đề thi này trước đây em từng làm rồi hay sao?" Hoàng Học Dân cầm lấy bài thi, phải một lúc lâu mới tìm về giọng nói của mình.
Nhìn một cái, hắn đã nhìn thấy gì?!
Trên cái bài thi chi chít câu hỏi này, đối phương ít nhất đã trả lời xong 80%, mà trong số 80% đã viết xong đó, ngay cả một câu trả lời sai cũng không có! Đây đúng là quá không thể tưởng tượng! Loại tốc độ loại này, kết quả này, cho dù là học sinh có thành tích tốt nhất của ban bọn họ cũng không có biện pháp làm được a!
"Chưa làm lần nào." Diệp Văn Nhã lắc đầu, thành thật trả lời: "Hôm nay mấy cái câu hỏi trên đề thi đó, em tình cờ nhìn thấy một lần trong mấy quyển sách dưới lầu lúc nãy."
"Hôm nay? Nhìn thấy một lần?"
Lúc này Hoàng Học Dân kinh ngạc đến cằm cũng sắp khép không được, trong lòng hắn vừa động, bỗng nhiên đoán được một loại khả năng, ánh mắt nghiêm túc trên dưới đánh giá Diệp Văn Nhã một lần nói: "Khoảng thời gian này có phải cấp bậc tinh thần lực của em có đột phá mới không? Cho nên trí nhớ mới nhanh chóng phát triển như vậy?"
"Thầy Hoàng, thầy thật đúng là rành mấy việc này ghê nha." Diệp Văn Nhã da mặt dày, hoàn toàn làm lơ cái tinh thần lực cấp C của nguyên chủ đi.
Cô đến đây xem như thể xác này đã đổi một linh hồn, cấp bậc tinh thần lực còn không phải là có đột phát mới trong thời gian ngắn sao?
"Tốt quá! Cấp bậc tinh thần lực phát triển lên cao, trí nhớ cũng sẽ theo đó mà tăng lên, nếu như vậy...... Đợi lát nữa thầy viết cho em một danh sách mấy quyển sách, em cứ mượn về nghiên cứu, chờ khi đến khảo thí của học kỳ sau, nếu em không thể tiến bộ lên vị trí top 10...... À không, top 20 của lớp, thầy sẽ khiến cho em biết quét WC một năm là cái tư vị gì?!" Hoàng Học Dân vung tay lên, vuốt cái cằm trơn bóng của mình, cười đến 200 cân thịt trên người đều rung lên.
Ngay sau đó, hắn xé ra một trang giấy từ trong sổ tay, xoát xoát xoát xoát xoát bắt đầu viết tên mấy quyển sách lên.
Nhìn một đống tên sách chi chít trên tờ giấy cùng với biểu tình hưng phấn đầy mặt của Hoàng Học Dân kia, Diệp Văn Nhã cứ cảm thấy có chỗ nào đó không quá giống trong tưởng tượng của mình lắm nhỉ?......
"Được rồi, em tạm thời xem này 180 quyển sách này trước đi...... Muốn học giỏi Dược học, không chỉ xem mấy quyển sách giáo khoa là đủ, còn phải xem thêm mấy sách của các đại sư khác viết, tăng thêm kiến thức."
Hoàng Học Dân cầm tờ giấy ghi đầy tên những quyển sách trong tay kia đưa cho Diệp Văn Nhã, đầy mặt chưa đã thèm mà dặn dò thêm: "Chờ em xem xong này mấy quyển này lại đến tìm thầy, đến lúc đó đó thầy lại liệt kê thêm cho em mấy quyển nữa."
Diệp Văn Nhã: "......"
- --
Cùng lúc đó, ở một nơi khác......
Hôm nay Tiểu Hắc mới vừa được uống thêm bình thuốc khai thông tinh thần lực thứ hai, cảm thấy đại não một mảnh thanh minh, cảm giác đau đớn dày vò trên vỏ não khi có khi không ngày nào đã hoàn toàn biến mất, tinh thần lực cứng đờ như bàn thạch hoàn toàn không có biện pháp điều động hiện tại cũng trở nên giống như một dòng suối bị đóng băng bắt đầu tan ra, chậm rãi chảy xuôi.
Hai mắt mèo đen sáng lên, nỗ lực điều động tinh thần lực của mình, tưởng tượng đến bộ dáng hình người của chính mình.
"Phanh! ——"
Một thiếu niên soái khí nhìn qua ước chừng 11-12 tuổi bỗng nhiên xuất hiện trong phòng Diệp Văn Nhã.
Gương mặt thiếu niên tuấn tú như ngọc, ngũ quan tinh xảo phảng phất giống như khắc ra, đôi con ngươi màu xanh thẳm vừa to vừa tròn, da mặt trơn mịn trắng nõn như sữa bò, đặc biệt là mái tóc màu đen sạch sẽ mềm mại như dải lụa tốt nhất càng làm cho người nhìn thấy liền muốn chạm vào một phen.
Tiêu Thần:......
# ta cho rằng ta có thể biến thành nguyên hình #
# không nghĩ tới chỉ có thể biến thành hình thể khi bé#.