Đế Quốc Đệ Nhất Sủng Hôn

Chương 110

Sa Nặc Nhân kéo y lại, "Không được, ngươi đừng đi, chúng ta sẽ nghĩ biện pháp khác."

Xích Linh nói: "Không có biện pháp nào khác, nếu y không trở về, người của Ouse sẽ mở rộng phạm vi tìm kiếm, chúng ta căn bản không thể nào để lộ thân phận."

"Vậy cũng không được, em không đồng ý để Thư ca ca trở lại!" Thái độ của Sa Nặc Nhân kiên quyết, lần đầu tiên phủ nhận quyết định của Xích Linh như vậy.

Xích Linh cau mày, bị tiếng kêu "Thư ca ca" này của cậu chọc tức, một cái kéo tay Sa Nặc Nhân qua, "Cứ quyết định như vậy, Thư Nhai trở lại, nghĩ biện pháp lấy được thiết bị cung cấp năng lượng, chúng ta sẽ nghĩ biện pháp cứu ngươi ra."

"Em nói không được, trước đó y còn chưa chịu đủ ủy khuất sao?!" Viền mắt Sa Nặc Nhân lại bắt đầu đỏ lên, không quản ai nói gì, cậu cũng sẽ không để cho Thư Nhai trở lại đó.

"Nếu không làm như vậy, chúng ta cũng sẽ bị vây ở chỗ này!" Xích Linh cũng rất tức giận.

"Vậy cũng không được!" Sa Nặc Nhân trợn mắt nhìn.

"Tôi nói sẽ đi cứu y, liền nhất định sẽ đi! Em phải tin tưởng tôi!" Xích Linh cả giận nói.

Sa Nặc Nhân theo dõi anh, lồng ngực kịch liệt phập phồng, một bụng lời nói không có cách nào giải phóng. Cậu không phải không tín nhiệm Xích Linh, mà là không đành lòng để lại một mình Thư Nhai, cậu tình nguyện chính mình đi làm chuyện này, cũng không muốn Thư Nhai lại phải chịu đựng những sỉ nhục kia!

"Nếu nhất định phải như vậy, vậy thì em đi, dùng cực phẩm dược tề làm mồi, bọn họ sẽ làm như không thấy..."

"Em đủ rồi!!" Xích Linh giận dữ, "Tại sao em lại che chở y như vậy? Một lần lại một lần Thư ca ca, đến cùng y là gì của em? Em nói rõ ràng!"

Sa Nặc Nhân mở miệng, rất muốn đem tất cả mọi chuyện nói ra, nhưng là...

Thư Nhai không nghĩ tới bọn họ lại cãi nhau, y cũng sẽ không để Sa Nặc Nhân đi thay thế mình, vươn mình nhảy ra từ sau tảng đá, nhanh chóng chạy về phía hoang mạc vô biên.

"Thư ca ca!" Sa Nặc Nhân cũng muốn chạy ra ngoài, lại bị Xích Linh một phát bắt được.

Xích Linh không nhịn nổi tức giận quát: "Sa Nặc Nhân, em có biết mình đang làm gì hay không?!"

Sa Nặc Nhân chấn động rồi, cứ nhìn anh như vậy, thật lâu không nói ra lời.

Xích Linh cũng hoảng sợ, ánh mắt của Sa Nặc Nhân, tràn đầy bi thương, còn có khuất nhục cùng tuyệt vọng không nói ra được, cứ như vậy rưng rưng nhìn anh, làm cho anh cảm thấy lòng đau như dao cứa. Đem người kéo lại, ôm chặt vào trong ngực, thấp giọng nói: "Tôi sẽ cứu y, tôi đảm bảo, em tin tưởng tôi."

Sa Nặc Nhân hít sâu một hơi, đem nước mắt nuốt ngược vào, dùng sức gật đầu.

Công Ngọc Diễm cùng Karni căn bản không rảnh nghe bọn họ cãi vã, không chớp mắt nhìn chằm chằm Thư Nhai đang chạy ra ngoài, y mới chạy ra không được bao xa liền bị người của Ouse phát hiện, hai đội cơ giáp đều phóng về phía y, dẫn đầu là một đài cơ giáp rất bắt mắt, đẳng cấp cũng là cao nhất trong tất cả, đó là một đài cơ giáp cấp bảy!

Đài cơ giáp kia bay về phía Thư Nhai đầu tiên, đến phụ cận, dừng lại, một nam tử trẻ tuổi từ bên trong nhảy ra, người kia không phải ai khác, chính là Ouse tự mình đến tìm người. Hắn không nhanh không chậm đi về phía Thư Nhai, Thư Nhai căn bản không có chạy chậm lại, đến gần đó, không biết rút ra một thanh đoản đao ở nơi nào, nhanh chóng đánh qua!

Ouse rút ra bội đao bên hông đỡ đòn, hai người trong nháy mắt đã đánh qua mấy chiêu, âm thanh leng keng xa xa truyền tới.

Lúc này, Sa Nặc Nhân đã bình tĩnh lại, cũng đang sốt sắng nhìn tình hình chiến đấu nơi đó.

Ouse nhấc đao, cười đến phi thường tao nhã, "Bảo bối, là ta không đúng, cùng ta trở về đi."

Gương mặt Thư Nhai lạnh lùng, lần thứ hai cầm đao đánh tới, Ouse nhẹ nhàng nhảy lên, Thư Nhai liền vồ hụt, còn chưa có đứng vững, lại trở tay ra một đao nữa, Ouse vội vàng né tránh. Thư Nhai biết hắn sẽ dùng chiêu thức ấy, lúc trước y đã bị trêu đùa quá nhiều lần, tránh né rồi ôm lấy mình từ phía sau, lần này Thư Nhai trực tiếp vung đao về phía sau, Ouse suýt nữa là ăn một đao.

Ouse sờ sờ cổ mình, nghĩ mà sợ nói: "Bảo bối, ta đối với em là thật lòng, em phải tin tưởng ta."

Động tác Thư Nhai ngừng lại, một tay cầm đao đứng trong hoang mạc, lạnh lùng nói: "Cho ta một thiết bị cung cấp năng lượng, để ta xem cái gọi là chân tâm của ngươi."

Y có thể phản ứng mình, khiến Ouse rất bất ngờ, "Thiết bị cung cấp năng lượng đứng không? Em muốn bao nhiêu ta đều cho em, chỉ cần em đừng tức giận nữa là được."

Y cũng không có phi thuyền, nếu có thiết bị cung cấp năng lượng cũng vô dụng.

"Đem ra." Thư Nhai* suy nghĩ, để cho thuộc hạ của hắn tháo một cái trên đống thuyền tinh đạo của tên kia đến, còn không bằng để chính Ouse đưa tới, tên đó vì làm mình vui lòng, cái gì cũng đều nguyện ý cấp, y vừa vặn có thể lợi dụng điểm này.

*: QT là Ouse nhưng mình nghĩ t/g nhầm nên mạn phép đổi lại nhé

Ouse giảo hoạt cười, da mặt dày kề sát vào, "Bảo bối, trước nói cho ta biết tên em là gì, ta sẽ bảo người đi lấy."

Thư Nhai trầm mặc một chút, "Thư Nhai."

Ouse nhẹ nhàng đọc một lần, cười nói: "Tên rất đẹp, cũng giống như em vậy."

Thư Nhai không phản ứng hắn, chờ hắn lấy tới thiết bị cung cấp năng lượng.

Ouse liền kề sát hơn một chút, "Bảo bối, em muốn có thiết bị cung cấp năng lượng làm gì?"

Thư Nhai lạnh lùng nói: "Chuyện không liên quan tới ngươi."

Ouse đột nhiên chú ý tới, quần áo y mặc trên người rất lạ mắt, từ khi hắn từ trong tay một đám tôm tép tinh đạo hỗn tạp đoạt được Thư Nhai, hết thảy áo cơm sinh hoạt hàng ngày của Thư Nhai đều là hắn tự mình động thủ, hắn chắc chắn thời điểm Ouse bị đưa đi bán đấu giá, không có mặc loại quần áo này!

"Y phục của em là từ đâu tới? Quần áo ta mặc cho em không phải loại này." Ouse cảnh giác hơn.

Thư Nhai lạnh lùng chế giễu nói: "Không chịu nổi quần áo của ngươi."

Ouse có chút gấp, "Bảo bối, đến cùng đã xảy ra chuyện gì? Em đổi quần áo ở đâu? Có người nhìn thấy à..." Đột nhiên hắn chú ý tới thủ hạ cùng tới đây với mình, mỗi người mồ hôi đều chảy ròng ròng, Ouse lại càng không rõ, "Ngươi, lại đây! Ngươi biết chuyện gì xảy ra?"

Tiểu đệ bị điểm danh vội vàng lắc đầu, tỏ vẻ mình không biết.

Ouse một bộ mặt yêu nghiệt, lập tức lãnh xuống, xem bộ dáng của bọn họ, không giống không biết chuyện gì, đi lên đạp hắn một cước, "Nói! Chuyện gì xảy ra?!"

Tiểu đệ bị dọa trực tiếp quỳ xuống, "Lão, lão đại, ta cũng không biết chuyện ra sao, chính là ta nghe nói... Nghe nói..."

Ouse lại đạp hắn, "Nghe nói cái gì?!"

Tên tiểu đệ mồ hôi rơi như mưa, "Nghe nói... Nghe nói sàn đấu giá bên kia, đem đại, đại tẩu... Lột sạch quần áo bán đấu giá!"

Ouse nhất thời như bị sét đánh, chính mình theo đuổi nâng trong tay hơn một tháng cũng không dám dùng sức mạnh, cư nhiên... Cư nhiên...

"Ai làm?! Đã có những ai thấy được!! Ta móc mắt chó của bọn họ!! Đi đem tên tiểu tử ở sàn đấu giá kia đến cho ta chém! Chém! Nhanh đi!!" Ouse nổi trận lôi đình, hối hận chỉ muốn đánh chính mình mấy bạt tai!

Tên tiểu đệ liên tục lăn lộn chạy đi, hắn đã biết trước, chuyện này để lão đại biết được, nhất định sẽ chém người.

Ouse nghiêm mặt đi qua giải thích, "Bảo, bảo bối, em đừng nóng giận, này thật sự không phải ý của ta, ta chỉ là muốn dọa em một chút, không nghĩ tới đám ngu xuẩn kia sẽ làm ra chuyện như vậy..."

Thư Nhai lạnh lùng nói: "Thiết bị cung cấp năng lượng."

Ouse vội vàng nói: "Được được, thiết bị cung cấp năng lượng. Các ngươi đều là người chết sao?! Không nghe thấy bảo bối nói cần thiết bị cung cấp năng lượng sao?! Nhanh đi lấy ra!"

"Vâng." Lập tức liền có mấy tên tiểu đệ không ngừng không nghỉ chạy về chuyển thiết bị cung cấp năng lượng.

Ouse cẩn thận tiến lại gần, "Bảo bối, em đừng nóng giận, em muốn cái gì ta đều cho em, được không?"

Thư Nhai dò xét liếc mắt nhìn hắn một cái, "Ta muốn rời khỏi nơi này."

Ouse: "..."

Ouse vẻ mặt đau khổ nói: "Bảo bối, em muốn rời khỏi nơi này, vậy ta làm sao bây giờ?"

Hắn thế nhưng là tội phạm truy nã cấp S, quốc gia treo giải thưởng bắt hắn nhiều lắm đấy!

Thư Nhai: "Ngươi là ngươi, ta là ta, chuyện của ngươi không có quan hệ gì với ta."

Thư Nhai vẫn luôn không muốn cùng hắn phí lời, chờ thiết bị cung cấp năng lượng.

Năm người bọn họ nằm nhoài phía sau tảng đá nhìn xem, lại nghe không rõ bọn họ đang nói cái gì, Sa Nặc Nhân từ lâu đã thả ra tinh thần lực, trộm nghe bọn họ nói chuyện, nghe đến tên tinh đạo kia cứ một tiếng lại một tiếng bảo bối gọi Thư ca ca của cậu, hận không thể một tát đập chết hắn!

"Thư ca... Thư Nhai nói lão đại kia đem thiết bị cung cấp năng lượng chuyển tới đây, hắn đã phái người đi lấy." Sa Nặc Nhân liếc mắt nhìn Xích Linh, thiếu chút nữa lại gọi Thư ca ca.

Công Ngọc Diễm kinh ngạc, "Lão đại kia cư nhiên nghe lời của y như vậy?"

Sa Nặc Nhân cũng không rõ ràng, thái độ của Ouse đối với Thư Nhai.

Xích Linh ngồi dựa vào tảng đá phía sau, "Chờ thiết bị cung cấp năng lượng đến, đoạt tới."

Công Ngọc Diễm có chút bận tâm, "Chúng ta chỉ có hai đài cơ giáp sắp hỏng, nghe chừng không được, cần gọi mấy người kia tới sao?"

Xích Linh bày ra một gương mặt bình tĩnh, "Gọi đến, bật định vị quang não, nói bọn họ cẩn thận chút."

Công Ngọc Diễm nhanh chóng liên lạc với mấy người kia, để bọn họ chạy tới hỗ trợ.

Vị trí của mấy người kia vốn là ở vùng ngoại ô, bọn họ chạy tới rất nhanh, đi bộ vòng qua một hẻm núi là tới.

Ysaye vừa tới liền hỏi, "Tình huống hiện tại thế nào?"

Xích Linh nói: "Chờ thiết bị cung cấp năng lượng."

Ysaye đưa đầu nhìn hoang mạc cách đó không xa, "Người kia là ai?"

Xích Linh: "Thời điểm đó ngươi phụ trách dẫn người cướp thiết bị cung cấp năng lượng, Công Ngọc Diễm cứu người, ta bọc hậu."

"Biết rõ." Công Ngọc Diễm đã sớm làm nóng người chuẩn bị động thủ.

Sa Nặc Nhân có chút lo lắng, nắm chặt tay anh, "Em và anh cùng đi."

Xích Linh liếc mắt nhìn cậu, hiểu rõ ý tứ của cậu, có nạn cùng chịu, hai người cùng nhau đối mặt, "Được."

"Đến." Công Ngọc Diễm lên tiếng nhắc nhở, mấy người đều ghé lại quan sát, quả nhiên thấy hai đài cơ giáp mang đến một thiết bị cung cấp năng lượng rất lớn, vừa nhìn chính là thiết bị dùng trên phi thuyền cỡ lớn.

"Chuẩn bị sẵn sàng." Xích Linh nói.

Thư Nhai nhìn thiết bị cung cấp năng lượng thả xuống trước mặt mình, đi lên trước dùng tay sờ sờ, đồng thời phóng thích tinh thần lực kiểm tra, xác định bên trong vẫn còn năng lượng.

Ngẩng đầu nhìn Ouse, nghiêm túc nói: "Thả ta đi, ta sẽ không ở lại chỗ này."

Ouse tiến lên, Thư Nhai cấp tốc lùi về phía sau, đồng thời dùng đao chỉ về phía hắn, càng lùi càng xa. Ouse không biết y muốn làm gì, ngay lúc này, hắn thấy mấy đài cơ giáp từ trong hẻm núi vọt tới.

Ouse kinh hãi, tiến lên muốn đem Thư Nhai mang vào trong cơ giáp, đúng lúc này Thư Nhai lại quay đầu chạy, mấy đài cơ giáp chớp mắt đã bay tới gần, không để Ouse tiếp tục đuổi theo, không thể làm gì khác là chạy trở về, nhảy lên cơ giáp, chuẩn bị chiến đấu!

Sa Nặc Nhân đứng phía sau ghế dựa của Xích Linh, thần sắc phức tạp. Bọn họ đều cho là cơ giáp của Xích Linh ―― Xích Tông, đã bị hủy đến không thể sử dụng được nữa, lại không nghĩ rằng, ngay lúc nãy, anh cư nhiên lại lấy ra một đài cơ giáp mới tinh, tuy rằng đài cơ giáp này chỉ có cấp 6, nhưng ở thời khắc mấu chốt này, cũng là trợ lực phi thường trọng yếu, nếu vẫn còn cơ giáp, tại sao lúc trước không lấy ra? Rất nhiều người đều không thể lý giải, Sa Nặc Nhân cũng không thể hiểu nổi.

Xích Linh vừa khống chế cơ giáp, vừa nói: "Cơ giáp này là mấy năm trước Iman đưa cho tôi... Làm lễ vật, không muốn dùng."

Không muốn dùng là không nỡ dùng, hay là ý trên mặt chữ không muốn dùng? Sa Nặc Nhân muốn hỏi anh một chút, nhưng bây giờ căn bản không phải thời điểm truy cứu chuyện đó.

Hai phe nhân mã nhanh chóng giao phong, cơ giáp của Công Ngọc Diễm bay qua đón Thư Nhai, cơ giáp duỗi ra bàn tay sắt to lớn, Thư Nhai vững vàng nhảy lên, Công Ngọc Diễm mở ra buồng lái, đem người đưa vào, "Không có sao chứ?"

"Không có chuyện gì." Thư Nhai đáp một tiếng.

Ouse trợn tròn mắt, bảo bối của mình cư nhiên chạy theo người khác?! Hắn rất lợi hại sao?! Ouse căn bản không quan tâm đến thiết bị cung cấp năng lượng, cũng không quản kẻ địch xông tới, chỉ xông về phía đài cơ giáp mang Thư Nhai đi kia!

Công Ngọc Diễm thấy tình huống không ổn, bận quay đầu bỏ chạy!
Bình Luận (0)
Comment