Đế Quốc Đệ Nhất Sủng Hôn

Chương 116

Cuối cùng bọn họ cũng nhìn thấy thứ bị ngộ nhận là "cơ giáp" rốt cuộc là cái gì, phía trên có viết một cái tên "chiến đấu khải trang", nhìn trong tư liệu có được, loại chiến đấu khải trang này công năng tương tự như cơ giáp, bất quá so với cơ giáp khổng lồ, chiến đấu khải trang chỉ cao có 3 mét, đừng thấy cái đầu nhỏ, thứ cô đọng lại chính là tinh hoa, dữ liệu được đưa ra bên cạnh, khiến ba người quáng mắt, đều yên lặng so sánh đẳng cấp của chiến đấu khải trang cùng cơ giáp.

Chiến đấu khải trang không giống cơ giáp chia làm chín cấp, nó chỉ có ba đẳng cấp, sau khi bọn họ đối chiếu, cuối cùng kết luận được: khải trang nhất đẳng sức chiến đấu tương đương với cơ giáp cấp 9; khải trang nhị đẳng sức chiến đấu tương đương với cơ giáp cấp 14; khải trang tam đẳng sức chiến đấu tương đương với cơ giáp cấp 18...

Ba người đều có điểm ngây ngốc, cơ giáp cấp 9 ở nơi này Sa Nặc Nhân cùng Xích Linh từng thấy qua, sao lại không biết sức chiến đấu ra sao, cơ giáp cấp 18, đó là cái khái niệm gì?

Thời điểm nhìn qua trang kế tiếp, ba người thực sự cái gì cũng không nghĩ được nữa, khiếp sợ quá độ, chỉ còn lại một khoảng trắng. Yên lặng nhìn xuống, trước đó đối chiếu đẳng cấp, cơ giáp ở đây đã bị lật đổ, loại chiến đấu khải trang này, thêm vào nguyên tố bất đồng, sẽ xuất hiện thuộc tính bất đồng, mà những thuộc tính đó lại cùng với thuộc tính của người lái hỗ trợ lẫn nhau, nói cách khác, một Reese thể lực lượng, nếu như nắm giữ chiến đấu khải trang cũng là thể lực lượng, như vậy uy lực sẽ được cường hóa tăng lên gấp trăm, ngàn lần, không chỉ có như vậy, khải trang còn có thể thông qua yêu cầu của mỗi người, tạo ra một số thuộc tính dị năng, tỷ như: Hỏa diễm thuộc tính...

Nhìn đến chỗ mấu chốt, đột nhiên kết thúc!

Ba người đều không còn gì để nói, Sa Nặc Nhân ngơ ngác nói: "Em đột nhiên rất muốn đem Karni bắt lại."

Xích Linh: "Sẽ không có cơ hội, bọn họ phỏng chừng đã biết."

Sa Nặc Nhân phi thường sốt ruột, "Vậy làm sao bây giờ? Loại chiến đấu khải trang này thật sự chế tạo vô cùng tân tiến, so với kỹ thuật của tộc em còn muốn tốt hơn! Huống hồ, công năng nghịch thiên như vậy, chế tác nhất định sẽ phi thường khó khăn, thêm vào chỉ có một nửa thông tin này, cứ từ bỏ như vậy, thật phi thường đáng tiếc!

Nhìn đến đây, Xích Linh ngược lại yên tâm, anh sờ sờ đầu Sa Nặc Nhân, nói: "Không vội, nói không chừng không lâu nữa bọn họ sẽ chủ động tới tìm chúng ta, dù sao, loại văn minh này đến nay chưa từng nghe nói qua, hơn nữa, cũng không ai biết còn có loại văn tự này tồn tại."

Sa Nặc Nhân vừa nghe, lập tức hiểu rõ, Nhã Đạt Đế quốc nếu muốn nghiên cứu loại khải trang này, đầu tiên bọn họ phải giải quyết được vấn đề văn tự, muốn tìm hiểu được một loại văn tự trước nay chưa từng xuất hiện, vậy khẳng định tiêu tốn không ít thời gian, nếu như bọn họ có thể vô tình hoặc cố ý để lộ một chút thông tin ra ngoài, nói không chừng Nhã Đạt Đế quốc sốt ruột, thật sự chủ động tìm đến.

Hai người có cảm giác trong lòng, đều nghĩ tới cùng một việc, đã như thế, bọn họ ngược lại không cần vội vã, để Thư Nhai về nghỉ ngơi, bọn họ cũng chuẩn bị ngủ.

A07 vẫn còn trơ mắt nhìn Sa Nặc Nhân, "Ngươi còn chưa cho ta nguồn năng lượng."

Sa Nặc Nhân: "..."

Sa Nặc Nhân: "Trước đó không phải người đã hấp thu 20000 Ant năng lượng rồi sao? Chờ đến khi người gần hết năng lượng, ta sẽ lại cho ngươi."

A07 thiên chân nói: "Đã không nhiều lắm."

Sa Nặc Nhân: "..."

"Ngủ, đừng để ý tới nó." Xích Linh từ phía sau đem người ôm lấy, tiện tay vứt một tấm nguồn năng lượng tinh bản cho A07, A07 luống cuống tay chân tiếp được, hoan hoan hỉ hỉ giấu kỹ, bò đến trong khoang thuyền ngủ phía sau lưng chiếc máy, cho dù nó không cần ngủ, nó cũng sẽ đúng hạn ngủ một chút, tiết kiệm nguồn năng lượng.

Sa Nặc Nhân bị Xích Linh kéo lên giường, hưng phấn quá độ, có chút không ngủ được, lôi kéo Xích Linh tán gẫu.

Xích Linh cũng có chút ngủ không được, anh cũng không phải do hưng phấn quá độ như vậy, mà là hiện tại người yêu nằm ngủ trong ngực mình, lại không thể ăn, cảm giác rất khó chịu.

Xoay người, ôm người nằm úp sấp ở trên người mình, vỗ nhẹ phía sau lưng cậu, bất đắc dĩ nói: "Em chừng nào thì mới có thể trưởng thành đây?"

Sa Nặc Nhân ngẩng đầu nhìn anh, cậu kỳ thực đã lớn rồi, chỉ có điều không cao như Xích Linh, đứng chung một chỗ chỉ cao đến cằm anh, liền thấy cậu rất nhỏ, mặc dù thân xác này quả thực cũng không lớn.

Sa Nặc Nhân tính toán một chút tuổi tác của thân thể này, nói rằng: "Nhanh thôi, em đã tròn 17 tuổi."

Cậu đột nhiên nghĩ ra, từ khi trở về đến giờ còn chưa có liên lạc về nhà, bò lên muốn lấy quang não, lại bị Xích Linh ôm lấy, "Tôi đã thông báo cho bọn họ, ngủ đi."

Mặt Sa Nặc Nhân xoát một cái liền đỏ lên, cảm nhận được thân nhiệt của anh đang cuồn cuộn dâng lên, muốn từ trên người Xích Linh xuống dưới, chân trong lúc vô tình lại đụng phải một thứ. Thân thể Sa Nặc Nhân cứng đờ, lúng túng nhìn anh một chút, Xích Linh cũng có chút lúng túng, trực tiếp đem người ôm chặt lấy, xoay người đặt cậu dưới thân, tiếp đó chính là một trận cuồng phong mưa hôn nồng nhiệt, thẳng đến khi Sa Nặc Nhân ngất ngất ngây ngây, khuôn mặt đỏ bừng không ngừng thở dốc, Xích Linh nhìn thần thái lần này của cậu, quả thực lang huyết sôi trào, cúi xuống cắn hai cái lên cần cổ trắng nõn của cậu.

Sa Nặc Nhân run rẩy, hô hấp dồn dập, muốn đẩy anh ra, người đàn ông lạnh lùng phía trên, giờ khắc này lại phi thường bá đạo, cũng không nhúc nhích ôm cậu, có cái gì đó biến hóa càng rõ ràng hơn.

Sa Nặc Nhân thấy anh ôm mình, không tiếp tục cử động, nhỏ giọng nói: "Anh khó chịu không?"

Âm thanh Xích Linh khàn khàn, hô hấp còn mang theo chút khàn khàn, "Em nói xem?"

Sa Nặc Nhân có chút hoang mang, "Kia, vậy làm sao bây giờ?"

Xích Linh thấp giọng cười rộ lên, hôn thiếu niên trong lòng một cái, "Không có chuyện gì, ngủ đi, tôi chờ em lớn lên." Yên lặng điều động đấu khí trong cơ thể, anh cần phải nhanh một chút trở nên mạnh mẽ hơn.

Sa Nặc Nhân có điểm băn khoăn, nghĩ thầm kìm nén như vậy không tốt đối với thân thể đi? Trong lòng cậu xoắn xuýt một hồi, rốt cuộc lặng lẽ thò tay ra.

Xích Linh cứng đờ, đấu khí mới vừa điều động nháy mắt biến mất toàn bộ, con ngươi trở nên sâu thẳm, "Bảo bối..."

Sa Nặc Nhân đem mặt vùi trong lồng ngực của anh, mặt rất đỏ, cuối cùng đến cả vành tai cũng đều đỏ lên, trúc trắc thư hoãn cho anh: "Nén, kìm nén... Không tốt."

Xích Linh câu lên khóe môi, không tiếp tục nói, anh biết da mặt Sa Nặc Nhân mỏng, có thể chủ động làm đến bước này, phỏng chừng đã là cực hạn.

Hồi lâu sau, khuôn mặt nhỏ nhắn của Sa Nặc Nhân hiện lên vẻ khổ sở, không ngừng hất tay, "Tay chua..."

Xích Linh cười rộ lên, cả người tinh thần sảng khoái, đem người kéo vào trong lồng ngực hôn một cái, thấp giọng nói: "Sau khi kết hôn chúng ta đổi phương thức khác, không dùng tay."

Mặt Sa Nặc Nhân trong nháy mắt bạo hồng, cả người đều nóng lên.

Tâm tình Xích Linh rất tốt, hai người ôm nhau ngủ.

Hôm sau trời vừa sáng, người Diễm Vương phái tới đã đến, người biên tinh làm cả đêm không ngừng nghỉ, đã bổ sung đầy đủ năng lượng cho chiến hạm, sóng điện từ gây nhiễu cũng đã khống chế được, có người chuyên phụ trách lái về vương tinh.

Trước khi đi, Sa Nặc Nhân tới tìm Công Ngọc Diễm, cũng đem một gốc bảy màu chu ngọc cho hắn, lần này hắn cũng có công lao, Sa Nặc Nhân không dự định độc chiếm.

"Thật đáng tiếc, ở nơi đó không thể tìm được thực tài ta muốn, ta chờ Công Ngọc gia trả lời." Sa Nặc Nhân nói.

Công Ngọc Diễm cầm gốc bảy màu chu ngọc kia, mặt đầy xoắn xuýt, kỳ thực hắn rất muốn nói, hắn không dự định về nhà, sau đó trơ mắt nhìn Thư Nhai đã dịch dung, Thư Nhai cũng không nhìn hắn.

"Đi thôi." Xích Linh mang theo Sa Nặc Nhân cùng Thư Nhai, bước lên phi thuyền tới đón bọn họ.

Phu phu Diễm Vương đã nghe nói Sa Nặc Nhân muốn tới, Diễm Vương cố ý không xuất môn, liền ở trong Vương cung chờ bọn họ.

Dọc theo đường đi Sa Nặc Nhân đều đùa nghịch tụ khí lồng Karni cho cậu, mãi đến thời điểm tới vương tinh Huyền Minh tinh vực --- Grambra tinh cầu, cậu mới phản ứng được, đây là đi gặp gia trưởng đó!! Sa Nặc Nhân căng thẳng đến mức tụ khí lồng cũng không có tâm tình nghiên cứu, Xích Linh luyện tập nâng cao sức chiến đấu ở bên cạnh, cảm giác được cậu căng thẳng, đi tới.

"Đừng lo lắng, bọn họ rất thích em." Xích Linh nói, tuy rằng phụ thân ngoan cố không thay đổi, nhưng mạng của con trai ông nằm trong tay Sa Nặc Nhân, anh không tin ông không chấp nhận.

"Thật... Có thật không?" Sa Nặc Nhân một mặt căng thẳng nhìn anh.

Xích Linh hôn cậu một cái, "Thật, bọn họ cũng biết chuyện chúng ta đã đăng ký kết hôn, lần này trở về, chỉ cần làm một lễ cưới bổ sung là được."

Lúc này Sa Nặc Nhân mới thoáng yên tâm.

Thời điểm bọn họ đến, cảng hàng không đã tụ tập không ít người, đều là quan chức Huyền Minh tinh vực. Lúc trước nghe nói Xích Linh Vương tử gặp nạn trong di tích cổ, có một số ít người tâm tư dao động đã bắt đầu hành động, thêm vào Huệ Ương tinh vực lôi kéo mượn sức, bọn họ vẫn luôn do dự, may là không giống một ít người, xuất hiện một ít tin đồn liền ngả về phía Huệ Ương tinh vực, phỏng chừng hiện tại nghe được Xích Linh Vương tử không có chuyện gì, đã hối hận đến thối ruột. Bất quá..., coi như là an toàn trở về từ di tích cổ, bệnh trên người Xích Linh Vương tử, phỏng chừng cũng không chống đỡ được bao lâu.

Mọi người vừa mới bắt đầu còn thấy rất kích động, nghĩ đến chuyện này, lại bắt đầu trở nên lo lắng, nếu như Xích Linh Vương tử có chuyện, Huyền Minh tinh vực liền thật sự xong, khẳng định không bao lâu nữa liền bị Huệ Ương tinh vực chiếm đoạt. Bọn họ nhận được tin tức, nói Xích Linh Vương tử hôm nay trở về Vương tinh, cố ý bỏ xuống tất cả mọi chuyện, giành ra thời gian sang đây liếc mắt nhìn một cái, muốn nhìn một chút thân thể Xích Linh Vương tử bây giờ đến cùng như thế nào.

Nhưng vừa nhìn, không ít người sợ hết hồn, đừng nói khí sắc Xích Linh Vương tử không tệ, chính là khí thế cả người cũng khác so với lúc trước, không ít Resse đến đây vây xem đều kinh ngạc nói không ra lời, điện hạ đây là... Sức chiến đấu trở nên mạnh hơn?!

Không đúng a! Từ sau khi điện hạ bị thương, sức chiến đấu vẫn luôn dừng lại ở đỉnh cấp 2 không có tiến thêm, đây là chuyện cơ hồ toàn bộ thủ đô Đế quốc đều biết đến, nhưng hôm nay tại sao lại có cảm giác đấu khí của điện hạ mạnh lên nhiều như vậy? Không ít chiến sĩ Resse đầy mắt ngờ vực.

Bọn họ nói không sai, khoảng thời gian này, Xích Linh mỗi giờ mỗi khắc đều không ngừng nâng cao sức chiến đấu của bản thân, bây giờ đấu khí đã là đỉnh tầng cấp 4, không bao lâu nữa, anh liền có thể tiến lên cấp 5, chuyện này ngoại trừ sự nỗ lực của anh và ưu thế của thể chất tiên thiên, thì đại ân chủ yếu vẫn là Tụ Khí Tề Sa Nặc Nhân đưa cho anh.

Trước đây, rất nhiều Resse vừa vì đảm bảo thực lực bản thân không quá yếu, vừa vì thời gian sống được càng dài, liền chọn áp chế đấu khí, thời điểm cần thiết động thủ, bọn họ trên căn bản cũng không cần đến năng lực của bản thân, mà là sử dụng cơ giáp, trình độ thao tác cơ giáp cùng với thực lực mạnh yếu của Resse cũng không liên quan quá nhiều. Về sau này hiện trạng sẽ bị thay đổi, chỉ cần chiến đấu khải trang được chế tạo ra, thực lực của bản thân Resse sẽ ảnh hưởng trực tiếp đến thực lực của khải trang, cho nên anh nhất định phải dành thời gian nâng cao sức chiến đấu của chính mình, cũng chờ chiến đấu khải trang được chế tạo ra.

Trong ánh mắt của rất nhiều người vây xem, Xích Linh hạ phi thuyền xuống, trong đám người cũng có người chú ý tới cái người đứng ở bên cạnh điện hạ của bọn họ, cái kia không phải Sa thiếu gia --- Sa Nặc Nhân, người ở trên đài thi đấu thế gia nhận được vô số sự chú ý sao?!

Thời điểm phi thuyền hạ xuống, Xích Linh săn sóc đỡ phía sau Sa Nặc Nhân, tất cả mọi người đứng tại chỗ lập tức sôi trào lên!
Bình Luận (0)
Comment