Diễm Vương tới đế đô tinh sớm ba ngày, đế đô tinh đã sớm xếp đặt tầng tầng quản thẻ, trình độ phòng giữ nghiêm ngặt vượt xa thế gia thi đấu.
Thời điểm một nhà Diễm Vương đến đế đô tinh, thân là tướng quân thủ vệ đế đô tinh Mạch Quân Đình tự mình đến tiếp người, Nam Cẩn cũng theo tới, mới ra cửa khoang liền thấy Mạch Quân Đình đứng ở phía dưới thang trượt, muốn quay người đã không còn kịp rồi, Mạch Quân Đình liếc nhìn Nam Cẩn đi theo phía sau Xích Linh, nhất thời trợn to hai mắt.
Nam Cẩn lần này tới đây, cũng không có dịch dung, cũng đã từng đoán, có thể sẽ gặp phải Mạch Quân Đình, nhưng tỷ lệ không lớn, nhưng dù thế nào hắn cũng không nghĩ tới, mới ra cửa khoang, đã cùng người kia đối mặt, quả thực là vận khí quá tốt!
Phản ứng của Mạch Quân Đình cùng Nam Cẩn, Xích Linh đều nhìn vào trong mắt, trong lòng đã có đáp án, thật không nghĩ tới, Mạch tướng quân vẫn luôn không cưới vợ, hóa ra là vì Nam Cẩn?!
"Mạch tướng quân, như thế nào lại làm phiền ngươi tự mình tới đây?" Diễm Vương sững sờ nhìn Mạch Quân Đình, không thể làm gì khác đành chủ động mở miệng.
Mạch Quân Đình vội vàng chỉnh đốn lại tâm tình, nhìn về phía Diễm Vương, này vừa nhìn liền sững sờ, sau đó cung kính nói: "Trong lúc thi đấu chọn người kế nhiệm, mọi vấn đề an toàn đều là ta phụ trách. Nơi ở của Vương thượng đã sắp xếp xong xuôi, mời đi theo ta."
Khi Mạch Quân Đình xoay người, lại liếc nhìn Nam Cẩn đi theo phía sau.
Nam Cẩn biểu tình lúng túng, giả trang bé ngoan cùng lên xe huyền phù.
Lần này chỗ ở của bọn họ không phải khách sạn hoàng gia, mà là một làng du lịch loại nhỏ ở vùng ngoại thành, nơi này có trọng binh canh gác, trị số an toàn rất cao. Một nhà Thanh Vương ở một làng du lịch khác, hộ vệ phái đi bảo đảm an toàn cho bọn họ, cũng đều là thú vệ quân thủ hạ của Mạch Quân Đình, an nguy của hai nhà bọn họ, đều sẽ ảnh hưởng trực tiếp đến tương lai của Tinh Diệu đế quốc, cho nên không thể có chút qua loa nào.
Sau khi đưa người tới nơi ở, Mạch Quân Đình ngăn cản Nam Cẩn đang muốn đi theo Xích Linh Vương tử vào trong, nói với anh: "Xin lỗi, ta có chút chuyện muốn nói với Nam Cẩn, không biết có được hay không?"
Sa Nặc Nhân kỳ quái nhìn bọn họ, lần này không chỉ Nam Cẩn theo tới, ngay cả Thư Nhai cùng Sa lão gia tử cũng đi theo, trước đó Sa Nặc Nhân đã nghe Xích Linh nói qua, Nam Cẩn cùng Mạch Quân Đình là lão hữu nhiều năm, nhưng nhìn biểu tình của lão sư, như thế nào lại có chút không tình nguyện?
Xích Linh tự nhiên gật đầu, quân tử có đức thành toàn người khác(?), huống hồ người này lại còn là Mạch Quân Đình --- tướng quân chưởng quản thú vệ quân đế đô, càng không nên đắc tội.
Ed: chỗ? mk k hiểu lắm. Help me...Nam Cẩn thở dài, nên đến, muốn tránh cũng không tránh được.
Mạch Quân Đình khẽ hom người đối Diễm Vương, mang theo Nam Cẩn rời đi. Mạch Quân Đình không phải người phong nhã, hắn là thiết huyết tướng quân, trong xương đều là bản tính cứng rắn, không có những thứ quanh co lòng vòng. Nơi đây lại là làng du lịch, phong cảnh tự nhiên rất tốt, bọn họ đi tới gần một cây cầu nhỏ liền dừng lại.
Mạch Quân Đình quay người nhìn hắn, ánh mắt tha thiết, còn chưa kịp mở miệng, liền bị Nam Cẩn đánh gãy, "Ngươi đừng nói chuyện, trước tiên hãy nghe ta nói."
Nam Cẩn đi lên trên cầu, nghiên người nhảy lên trên lan can, một chân cong lên, thanh thản nhìn về phía phương xa. Biểu tình không có kiêu ngạo ương ngạnh như ngày trước, cũng không có lộ liễu như trong quá khứ, trầm mặc hồi lâu, mới nói: "Chuyện trước kia, ta không muốn nhiều lời. Nếu gặp, có thể tiếp tục làm bằng hữu cứ tiếp tục, nếu như không thể, chúng ta từ nay về sau liền từ biệt."
Mạch Quân Đình mặt lạnh, không nghĩ tới sau khi gặp mặt, lời đầu tiên người kia nói lại là cái này, "Đây chính là thứ ngươi muốn nói với ta?"
Nam Cẩn nhìn về phía hắn, hiện lên một vệt cười yếu ớt, "Không phải sao?"
Mạch Quân Đình đi tới, đứng ở trước mặt hắn, "Ngươi không muốn giải thích với ta một chút, quan hệ của ngươi và Phổ Nhĩ Sinh là như thế nào sao?"
Nụ cười trên mặt Nam Cẩn biến mất, chuyện Phổ Nhĩ Sinh, xưa nay hắn chưa từng cùng Mạch Quân Đình nói qua, hắn là làm sao biết được?
Mạch Quân Đình vừa nhìn vẻ mặt của hắn liền biết hắn đang nghĩ gì, hắn hiểu rất rõ Nam Cẩn, bọn họ quen biết 11 năm, Mạch Quân Đình dám nói, không có bất kỳ người nào hiểu rõ Nam Cẩn hơn Mạch Quân Đình hắn, đương nhiên, có thể hiểu rõ một người, thường thường cũng sẽ có điểm mù.
"Ta biết chuyện ngươi và Phổ Nhĩ Sinh, không cần kỳ quái, là ta tự mình tra được, lúc đó ngươi hôn mê bất tỉnh, cũng là ta đưa ngươi tới bệnh viện, tại sao người lại cùng với hắn?" Nhưng là, Mạch Quân Đình hắn mỗi ngày túc trực, trông coi, chờ người này tỉnh lại, ngay cả hội trưởng Lục Như Tiền cũng được hắn mời đến bệnh viện xem xét qua thương tổn cho hắn, lại sau khi Mạch Quân Đình hắn đi ra ngoài một chuyến trở về, người vẫn luôn hôn mê đã không thấy tăm hơi, hắn vốn cho là Phổ Nhĩ Sinh làm, tự mình đi qua dò hỏi, tên kia luôn miệng nói hắn cũng không biết Nam Cẩn ở đâu, đành phải thôi, một bên phái người nhìn chằm chằm động tĩnh của Phổ Nhĩ Sinh, một bên tìm kiếm tung tích của hắn khắp nơi.
Tay Nam Cẩn đặt trên đầu gối khẽ run, hắn cực lực bảo trì biểu tình hờ hững của mình, trong tâm lại tràn đầy đắng chát.
Khó trách hắn vẫn nghĩ không thông, thời điểm đó đã thiên tân vạn khổ muốn đuổi bắt hắn, tại sao lúc đó lại phải cứu hắn? Hắn vẫn cho là, ít nhất Phổ Nhĩ Sinh đối với hắn còn sót lại một chút thương hại, coi như sau đó khắp nơi đuổi bắt hắn, cũng chỉ là lo lắng hắn sẽ đem chuyện cơ giáp cấp 9 nói ra, cũng không phải muốn chân chính hại hắn, chỉ là không nghĩ tới...
Quay đầu lại, cứu hắn một mạng, vẫn là cái người vẫn luôn tự xưng là bạn hắn kia.
Nam Cẩn nở nụ cười, rất đắng chát, không hề nói gì, chỉ là nghiêng mặt sang một bên nhìn về phía xa xa, nỗ lực nhịn xuống nước mắt sắp chảy ra, không muốn để cho Mạch Quân Đình nhìn thấy.
Phản ứng của Nam Cẩn, Mạch Quân Đình đều xem ở trong mắt, "Ngươi... Cùng với hắn sao?"
"Đúng a." Lúc này Nam Cẩn trả lời rất nhanh, "Ở cùng một chỗ."
Vị trí trái tim nhất thời đau đớn, Mạch Quân Đình không hề chuẩn bị, suýt nữa bị câu nói này công kích choáng váng, ẩn nhẫn nói: "Tại sao là hắn? Hắn chính là một tên ngụy quân tử, hắn chỉ là muốn lợi dụng ngươi!"
Nam Cẩn buồn cười nhìn hắn, "Không chọn hắn, lẽ nào tuyển ngươi hay sao?"
Mạch Quân Đình ngây người mấy giây, trong đầu chỉ toàn ý nghĩ, tại sao không thể là ta? Tại sao không thể là ta? Chúng ta cùng nhau 11 năm, ngươi lại có thể phản bội ta lựa chọn người khác? Nếu còn nói ra như vậy, tại sao không thể lựa chọn ta?!
Nam Cẩn không hiểu phản ứng của Mạch Quân Đình, bất quá hắn cũng không muốn suy nghĩ rõ ràng, trước đây cũng không làm rõ qua, hiện tại càng không muốn lãng phí tâm thần. Từ thành cầu đứng lên, sửa lại quần áo một chút, "Được rồi, gặp cũng đã gặp, ta phải trở về, ngươi cũng có việc bận đi."
Mạch Quân Đình ngây người, một tay chế trụ Nam Cẩn giữ người lại, hai mắt tràn đầy phẫn nộ khó nhịn, run giọng nói: "Tại sao không thể là ta? Chúng ta cùng nhau lâu như vậy, lẽ nào ta còn không so được với tên kia sao?"
Nam Cẩn muốn thoát ra, nhưng không được, chế nhạo nói: "Mạch tướng quân làm cái gì vậy? Ngài không phải vẫn muốn tìm người bình thường sinh sống sao? Ta làm sao dám quấy rầy chuyện tốt của ngài đâu?"
Mạch Quân Đình ngây dại, "Ta khi nào nói qua những lời như vậy?"
Nam Cẩn cũng không tránh, theo tay hắn, xoay người đối mặt với Mạch Quân Đình, "Ngài thật là quý nhân quên nhiều chuyện, ta giúp ngươi nhớ lại một chút. Lúc đó ta hỏi ngươi, muốn tìm dạng người gì kết hôn, ngươi nói..."
"Còn không nghĩ tới kết hôn, cũng không có yêu cầu gì đối với ứng cử viên tương lai, là thức tỉnh giả quá mệt mỏi, ta cảm thấy người bình thường cũng rất tốt."
Thanh âm trầm thấp của Mạch Quân Đình lúc đó, ký ức đó Nam Cẩn đến nay vẫn còn mới mẻ.
Nửa ngày Mạch Quân Đình mới có phản ứng, nhớ ra, đúng là lúc đó có nói nếu như vậy, giải thích: "Ta chỉ là suy nghĩ một chút, cũng không có nói..."
Đột nhiên hắn ngừng miệng lại, hiện tại giải thích một câu nói tùy ý lúc đó, còn có ý gì?
Mạch Quân Đình ngưng mắt nói: "Ngươi cũng bởi vì câu nói này mới không chọn ta?"
Nam Cẩn đột nhiên nổi giận, đẩy hắn ra, cả giận nói: "Là ngươi không chọn ta, là ta không chọn ngươi sao?! Ngươi bây giờ nói câu này là có ý gì? Lúc đó ta nói nhiều như vậy, ngươi đã đáp lại ta một lần sao? Nếu ngươi tâm tâm niệm niệm muốn tìm người bình thường, ta tác thành ngươi!"
Nam Cẩn rống xong, quay người nhanh chân rời đi, không muốn nhiều lời thêm nữa! Chỉ là, nước mắt đã không còn kìm nén được nữa mà rớt xuống.
Trong quầy ăn vặt ở rìa đường, một đôi tình nhân đang chờ đợi, Nam Cẩn cười nhảy đến trước mặt Mạch Quân Đình, "Sau này ngươi muốn tìm dạng người gì sinh sống?"
Mạch Quân Đình ít khi nói cười, ăn mặc cũng đều cẩn thận tỉ mỉ, ngay cả bước đi, cũng đều có vẻ thực nghiêm túc, "Không nghĩ tới."
Nam Cẩn cười đùa nói: "Ngươi cảm thấy ta thế nào? Không bằng hai ta thử xem?"
Mạch Quân Đình nhìn hắn một cái, không nói một câu, tiếp tục bước đi.
Khi đó, tâm Nam Cẩn giống như bị một xô nước đá dội qua, ngay cả nụ cười cũng rất miễn cưỡng duy trì.
Nam Cẩn đã từng hỏi hắn như vậy vô số lần, ở rìa đường, ngoài công viên, tại bờ sông, trong những tia nắng còn sót lại của mặt trời chiều, mỗi lẫn Mạch Quân Đình đều sẽ lấy trầm mặc đáp lại hắn.
Thời điểm hắn yêu một người, muốn cùng người kia nói chuyện yêu đương, cái người kia lại chưa bao giờ đáp lại hắn một lần nào, cho nên, hắn rời đi.
Nếu ngươi không yêu ta, ta vì sao phải yêu ngươi.
Mạch Quân Đình bị Nam Cẩn rống đến chấn động tại chỗ, thế nào cũng không nghĩ tới sự tình lại là như thế này, bọn họ không công bỏ lỡ nhiều năm như vậy.
Tính cách Nam Cẩn quật cường, lại thường xuyên nghịch ngợm, thích trêu đùa người, tính khí còn rất quái lạ, hắn quả thực nói không ít lần, nhưng mỗi lần Mạch Quân Đình đều cho là hắn đang nói đùa, cũng không coi là thật, lại không nghĩ rằng... Nguyên lai mỗi lần hắn nói, đều là thật tâm, mỗi một lần thăm dò, đều là muốn trở thành người trong lòng hắn kia.
Chỉ là, Mạch Quân Đình hắn chưa từng nghĩ là thật.
Hắn muốn đuổi theo người kia, hắn muốn giải thích, hắn sẽ nói cho người kia biết kỳ thực trong tâm của mình vẫn luôn chỉ có một mình hắn, bằng không cũng sẽ không độc thân đến bây giờ, hắn vẫn luôn chờ người kia yêu mình, chỉ là không nghĩ tới, hắn chờ đợi, lại khiến cho tình yêu của người kia, trôi qua như vậy.
Nam Cẩn cũng không muốn cho hắn cơ hội giải thích, từ lâu bước nhanh ly khai, cũng không bao giờ muốn nhìn thấy hắn, không bao giờ nữa!
Sau khi Nam Cẩn trở về, đôi mắt có điểm hồng, Sa Nặc Nhân có chút lo lắng, không biết hắn và Mạch tướng quân làm sao vậy, vừa định đi qua hỏi một chút, liền bị Xích Linh kéo lại.
Đem người tha trở về phòng, "Chuyện của bọn họ, em tốt nhất đừng hỏi nhiều."
Đầu óc Sa Nặc Nhân mơ hồ, "Tại sao? Hắn là sư phụ của em, nhìn hắn giống như vừa khóc xong, em quan tâm chuyện của hắn là đương nhiên."
Xích Linh buông tay ra, để cho cậu đi, "Em muốn bị mắng, cứ việc đi."
Sa Nặc Nhân do dự, không sai, tính khí lão sư quả thực rất khó nắm giữ, hiện tại đi qua, nhất định sẽ bị coi thành nơi trút giận, ngẫm lại hay là thôi đi, chờ tâm tình của hắn tốt hơn một chút lại đi an ủi hắn, Sa Nặc Nhân nghĩ như thế.
Xích Linh yên lặng thở dài, chuyện của Mạch tướng quân cùng Nam đại sư, phỏng chừng chính là một quyển sổ nợ rối mù, bằng không hai người cũng sẽ không đều độc thân đến bây giờ.
Dù sao cũng rảnh rỗi, Sa Nặc Nhân liền lôi kéo Xích Linh ngồi vào trên ghế salon, bắt đầu điều chế thuốc cho anh, đem dược tề chế tác gần đây đều lấy ra, dược tề Xích Linh có thể dùng được, chọn một ít đưa cho anh giữ, đề phòng sau này có chuyện gì xảy ra.
Xích Linh nhìn dáng dấp chăm chú của bảo bối nhà mình, yêu thương hôn cậu một cái, vẫn là ôm vào trong ngực là tốt nhất.