Đế Quốc Đệ Nhất Sủng Hôn

Chương 189

Edit: Tử Miêu (aka Tiểu Miêu)

Sa Nặc Nhân hiếu kỳ nói: [ Ở trong đó có ấm ức gì, kỳ thực ngươi đã sớm biết đúng không? ]

Pidgey nhìn cậu trong chốc lát, [ Biết... Thì làm sao chứ? ]

Sa Nặc Nhân lắc đầu một cái, thật ra cậu muốn hỏi nó rốt cuộc bên trong mảnh xương là cái gì, bất quá nghe ý Pidgey nói trước đó, hậu nhân mở liên tục tới viên thứ chín đều chết hết, đẳng trước chắc cũng không phải pháp môn biến cường gì cả, [ Ta nghĩ học duy sinh không gian, ngươi biết ở mảnh thứ mấy không? ]

[ Chín mảnh đầu tiên chưa từng xuất hiện, ta đoán là ở trong ba mảnh cuối cùng. ]

Sa Nặc Nhân suy nghĩ một chút, cũng là không quá nắm chắc, [ Ngươi cảm thấy ta thật sự có thể nhảy qua nhiều mảnh như vậy, trực tiếp mở ra ba mảnh phía sau? ]

Giống như không đọc giáo dục sơ cấp và giáo dục trung cấp, mà trực tiếp nhảy lên giáo dục cao cấp vậy, ngẫm lại đều cảm thấy có chút ấu trĩ.

Câu hỏi thú vị này kỳ thực Pidgey cũng nghĩ đến, [ Chỉ có thể thử một chút. ]

Pidgey không có nói cho Sa Nặc Nhân, trong số những người thức tỉnh tư chất của Sa Nặc Nhân là tốt nhất, huyết thống cũng tinh khiết nhất. Theo lý thuyết, bên người mỗi người đều sẽ phải có một con Phục Di Thú, người khác cũng không dễ đắc thủ như vậy. Nhưng xấu ở chỗ, tư chất của mấy hậu nhân trước đó quá kém, cô đọng Xích Anh Quả cũng phải tốn mấy năm. Phục Di Thú cũng gọi là "Thái sơ duy thú", sở dĩ bị gọi là "Duy thú", là bởi vì chiều không gian đối với chúng nó không có bất kỳ âm lực nào, chúng nó có thể tùy ý đến tùy ý đi tới một chiều không gian khác.

Hạ thấp duy độ xuống không gian bốn chiều, cũng chính là không gian nhân loại sinh tồn, Phục Di Thú không có Xích Anh Quả nâng cao hồn lực, thời điểm xuống không gian này hồn lực dư lại trong thân thể cũng không còn bao nhiêu, lại không được Xích Anh Quả bổ sung, sau một lần sử dụng, nhất định sẽ rơi vào an nghỉ(1). Một khi Phục Di Thú sử dụng hồn lực, nói rõ hậu nhân gặp phải nguy hiểm, trong tình huống bình thường, lúc mắt thấy không thể nào xoay chuyển cục diện, Phục Di Thú sẽ mang theo cốt xuyến rời khỏi không gian cấp thấp, trở lại cao duy không gian, cũng liền từ bỏ hậu nhân này, để cho hắn tự sinh tự diệt.

1: an giấc ngàn thu

Ban đầu ở Aslamo tinh cầu, Sa Nặc Nhân gặp nguy hiểm, để Pidgey cứu bọn họ, nói thực ra, lúc đó Pidgey có do dự trong phúc chốc, thời điểm còn chưa nhận được Xích Anh Quả, Phục Di Thú sẽ không dễ dàng sử dụng hồn lực như vậy, một khi xuất hiện câu hỏi thú vị, hậu quả khó mà lường được, nhưng là trong nháy mắt kia, nó lựa chọn tin tưởng Sa Nặc Nhân, cũng dặn cậu cô đọng Xích Anh Quả, Sa Nặc Nhân cũng không để nó thất vọng, trong thời gian ngắn, thật sự ngưng luyện ra được.

Mấy hậu nhân chết trước đó cũng có quan hệ trực tiếp với thực lực của bọn họ, nếu như bọn họ có thể ngưng luyện ra Xích Anh Quả sớm một chút, Phục Di Thú ít nhiều sẽ vì bọn họ chắn tai(2), nhưng mà, bọn họ yếu đến mức bản lĩnh ngưng đọng Xích Anh Quả cũng không có, không chết mới là kỳ tích.

2: tai họa

Sa Nặc Nhân đem ý thức lực truyền vào trong mảnh xương thứ ba, không ngoài suy đoán, mảnh xương không có bất kỳ phản ứng nào.

Sa Nặc Nhân bất đắc dĩ nhìn về phía Pidgey, Pidgey cũng nghĩ tới kết quả này, [ Nỗ lực hơn, kết quả cuối cùng thế nào, chính là nắm giữ trong tay ngươi. ]

Sa Nặc Nhân gật đầu đáp lại, sau khi đến đây, thời điểm cậu toàn tâm chế tác dược tề, mỗi ngày đều sẽ dành ra thời gian đưa ý thức lực vào bên trong mảnh xương kia lật qua lật lại, thời gian lâu dài, chung quy lại vẫn sẽ có lúc mở nó ra, bất quá những thứ này đều để nói sau, trước mắt chuyện khiến Sa Nặc Nhân phiền lòng nhất, là Xích Linh giận thật.

Xích Linh liên tục hai buổi tối đều chưa trở lại, Sa Nặc Nhân cũng có chút tức giận, mở ra quang não, gửi cho anh một tin ngắn, hỏi anh lúc nào trở về.

Đợi nửa ngày, rốt cuộc chờ được tin trả lời, vừa mở ra nhìn, lại là "Tôi đang bận đêm nay không trở về, em tự ngủ."

Sa Nặc Nhân nằm trên giường, nhìn trần nhà ngẩn người, Xích Linh cho tới bây giờ cũng chưa từng lạnh nhạt với cậu như vậy, cho dù là lần Sa Nặc Nhân chạy trốn từ cảng không gian kia, Xích Linh cũng không tức tới như vậy, lần này cùng lắm chỉ là biếm mất ba ngày quên mất không nói với anh trước, cần tức giận như thế sao? Huống hồ cậu cũng không phải cố ý, cậu cho rằng một ngày là có thể làm được, không nghĩ tới vừa ngồi xuống đã qua ba ngày, chính mình không có chút cảm giác nào, đây chỉ là bất ngờ a bất ngờ!

Ngay lúc Sa Nặc Nhân tràn đầy oan ức, quang não liền rung lên một chút, cậu cho là Xích Linh về tới, vội vàng mở ra. Này vừa nhìn, trong lòng Sa Nặc Nhân liền lạnh đi một nửa.

Lần này gửi tới không phải tin nhắn, mà là mấy tấm hình, trong hình có hai người, một là Xích Linh, mà một người khác lại là Iman, bức ảnh đầu tiên, chính là hình bọn họ ôm ấp lẫn nhau, ống kính đối diện mặt Iman, mặt hắn mỉm cười, Xích Linh đặt tay bên eo hắn; một tấm khác, là bức ảnh bọn họ vừa đi vừa tán gẫu, toàn bộ hành trình Iman đều tươi cười, biểu tình Xích Linh vẫn như cũ, vẫn cứ lãnh lãnh đạm đạm, hai tấm phía dưới là ảnh ăn cơm ở phòng ăn, có một bức là Xích Linh gắp rau cho Iman, một tấm cuối cùng chính là khi hai người cùng nhau lên xe rời đi.

Bức ảnh không phải đã được sắp đặt, là ảnh thật, hiển nhiên là thật rồi, từ mỗi góc độ đến xem, hẳn là chụp trộm. Lúc đó trời cũng đã muộn, quay chụp có chút mơ hồ, nhưng vẫn có thể nhìn thấy rõ hai nhân vật chính. Sa Nặc Nhân yên lặng phát ngốc một hồi, sau đó tự lừa mình đi ngủ, sao có thể có khả năng? Iman đã là người của người khác, coi như Xích Linh muốn tìm người khác, cũng không thể tìm cái giày rách(3) như hắn chứ! Cậu mới không tin đâu! Ngủ đi ngủ đi, dậy rồi tính.

3: ám chỉ những người đàn bà hư hỏng, d*m đãng (ở đây là 1 thằng đờn ông nhoa)

Một bên khác, Iman vừa về đến nhà, phụ thân hắn Phổ Nhĩ Sinh liền đi ra từ thư phòng, hỏi ngay trước mặt, "Thế nào?"

Iman tâm tình không tệ, "Không thành vấn đề, từ các loại hành động hôm nay, nhị ca đối với ta vẫn còn tình cảm."

Phổ Nhĩ Sinh thở phào nhẹ nhõm, "Như vậy cũng tốt, chỉ cần hắn không thù dai là được."

Iman cười nói: "Sao có thể, đừng quên, trước đây nhị ca thích ta nhất, ta muốn cái gì hắn đều cho ta. Nếu Thanh Vương xem thường phụ thân, phụ thân liền làm ra một phen sự nghiệp để Thanh Vương hảo hảo nhìn một cái."

Phổ Nhĩ Sinh cũng rất phẫn nộ, "Không sai, chỉ cần ta có thể vào viện nghiên cứu của quân bộ, có cơ hội tham dự nghiên cứu quang giáp, sẽ có một ngày Thanh Vương phải tới van xin ta!"

Phổ Nhĩ Sinh nói xong mấy lời hung ác, chuyển đề tài, liền hỏi: "Ngươi cùng Xích Linh nói như thế nào?"

Đối với chuyện này, Phổ Nhĩ Sinh vẫn luôn lo lắng, "Iman, ngươi phải suy nghĩ kỹ, đừng để tới lúc cả hai bên đều trượt, không làm được đế phi cũng không sao, vạn nhất thân phận vương tử phi của ngươi cũng mất, vậy thì cái được không bù nổi cái mất."

Iman lộ ra biểu tình u buồn, "Phụ thân, nếu như lúc đó không phải vì ngài, ta cũng không từ bỏ nhị ca, ta với nhị ca là thanh mai trúc mã, tình cảm của chúng ta sâu đậm, thế nhưng, dưới tình huống như vậy, ta cũng chỉ có thể từ bỏ nhị ca lựa chọn Xích Kính."

Nói đến Xích Kính, Iman liền hận đến nghiến răng, "Xích Kính giống y như phụ thân hắn, lúc trước theo đuổi ta, dùng mọi lời ngon ngọt tán tỉnh, hiện tại thế nào? Nghe ông ngoại hắn nói chuyện, mấu chốt để nhị ca thành công đều nằm trên người Sa Nặc Nhân, ngược lại hắn thì tốt rồi, hắn bây giờ tâm tâm niệm niệm ghi nhớ phải làm thế nào để cướp được Sa Nặc Nhân từ bên người nhị ca đi. Chẳng qua, này cũng vừa hay loại trừ cái chướng ngại giúp ta, bỏ đi Sa Nặc Nhân, không chừng vị trí đế hậu cũng là của ta.

Editor: ức chế x N + số CMT

Phổ Nhĩ Sinh rầu rĩ nói: "Hắn đánh chủ ý lên người Sa Nặc Nhân?"

"Không sai, hắn nói chuyện liên thủ với ta, chỉ cần hắn có được Sa Nặc Nhân, hắn liền để ta tự do, để ta cùng nhị ca nối lại tình xưa, cái việc nhất cử lưỡng tiện(4) như vậy, ta đương nhiên đáp ứng." Nghĩ đến bây giờ Sa Nặc Nhân bộ dáng xuân phong đắc ý(5), Iman liền tức giận đến có thể nôn ra máu, tất cả bây giờ của Sa Nặc Nhân, đều phải là của hắn, người có thể danh chính ngôn thuận đứng bên cạnh nhị ca, cũng chỉ có thể là Iman hắn, mà không phải cái tên Sa Nặc Nhân kia!

4: một công đôi việc

5: thăng quan tiến chức thuận lợi

Phổ Nhĩ Sinh rầu rĩ nói: "Ta vẫn còn lo lắng, coi như Xích Linh đối với ngươi dư tình chưa dứt, nguyện ý thú ngươi, cửa ải Diễm Vương cùng Diễm Vương phi kia phỏng chừng cũng không dễ qua."

"Kia chuyện nhỏ, chỉ cần bắt được tâm nhị ca, ý kiến của Diễm Vương cùng Diễm Vương phi không cần để ý, dù sao nhị ca mới là đế quân." Iman đối với chuyện này vô cùng tin tưởng.

Phổ Nhĩ Sinh suy nghĩ một chút, cũng cảm thấy chính mình có lẽ lo xa rồi, "Vậy ngươi cẩn thận chút."

"Yên tâm, ta tự có chừng mực, ngày mai ta còn muốn đi ra ngoài, về ngủ trước." Iman thở ra một hơi, trở về gian phòng của mình.

Sa Nặc Nhân đối với mấy tấm hình kia cũng không có để trong lòng, ngày thứ hai như thường lệ đi học, lại phát hiện bầu không khí trong phòng học kỳ quái, trước khi cậu tới, bọn họ còn đang nhiệt liệt thảo luận, cậu vừa tới, nhất thời không còn tiếng động, đây tuyệt đối không bình thường a!

Sa Nặc Nhân quét một vòng, hỏi: "Cát Lôi, chuyện gì xảy ra?"

Cát Lôi cười đến vô cùng cứng ngắc, "Ha ha, không có việc gì, đang nói mấy chuyện bát quái thôi, bát quái mỗi ngày đều có, hôm nay đặc biệt hơn, đúng không." Vừa nói vừa chọc Mã Đế bên cạnh một chút, Mã Đế vội vàng gật đầu lên tiếng đáp lại, biểu thị lời Cát Lôi nói phi thường có đạo lý.

Sa Nặc Nhân cũng không có tâm tư để ý tới bát quái, hai ngày nay cậu cảm giác vô cùng mệt, mỗi ngày đều đem tất cả ý thức lực truyền vào trong mảnh xương kia, sau đó lại để ý thức lực từ từ hồi phục, nghe nói phương pháp này có thể trợ giúp nâng cao cường độ căn nguyên ý thức lực.

Chu Nhuận vẫn chưa có quay lại lớp, lập tức tời kỳ kiểm tra, hắn không nên bỏ lớp mới tốt. Nghe Mã Đế nói, ngày hôm trước Chu Nhuận đã trở lại một lần, tâm tình không tệ, chuyện cùng thượng úy Khang Đức hẳn đã thành, bây giờ bọn hắn phỏng chừng đang cố gắng lăn giường, nhen lửa tinh thần lực đi?

Những bạn học khác trong lớp cũng có quan hệ không tệ với Sa Nặc Nhân, cho nên muốn gạt cậu nội dung bát quái, nhưng bọn họ lại quên mất còn có sát tinh Xích Dao tồn tại.

Xích Dao vừa vào cửa thấy Sa Nặc Nhân, lập tức nhảy qua hỏi: "Nghe nói đường ca muốn nạp tân phi, có phải thật không?"

Sa Nặc Nhân sững sờ, "Ngươi nghe ai nói?"

Xích Dao đắc ý nói: "Đâu cần nghe ai nói, mấy tạp chí nhiều chuyện đều đưa tin, đêm khuya hẹn hò, vừa ôn nhu còn săn sóc, sau đó cùng tới khách sạn mướn phòng..."

Các bạn học đều lo lắng Sa Nặc Nhân không thể bình tĩnh tiếp nhận được việc này, dù sao ngày hôm trước cậu mới bị bắt cóc, hiện tại lại tới mấy thứ này...

Sa Nặc Nhân lại xì một tiếng bật cười, "Ôn nhu săn sóc? Ngươi nói là hắn sao? Thuộc tính của hắn không phải nên là một cái liếc mắt băng lãnh ba năm sao?"

Xích Dao không vui, "Này! Ngươi nói như thế nào đâu?? Đường ca của ta chính là đế quân!"

Sa Nặc Nhân nói: "Đường ca của ngươi trước khi là đế quân, hắn vẫn là người yêu của ta."

"Được!" Cát Lôi nhảy dựng len vỗ tay reo hò khen hay, mấy cái hay bát quái đều đứng trên ghế vỗ tay tỏ ý vui mừng.

Xích Dao nín nửa ngày, không biết nên phản bác như thế nào, đột nhiên nói: "Ngươi tỉnh lại đi, thân phận người yêu này, đoán chừng rất nhanh sẽ không còn tồn tại, hừ!"

Sa Nặc Nhân không có phản ứng cô ta, tức giận với người này, trừ phi đầu óc mình có bệnh.

Buổi chiều tan học, Sa Nặc Nhân tình cờ gặp một người ở cửa trường học, người kia chính là Xích Kính.

Thấy cậu đi ra, Xích Kính nhanh chân bước tới, tháo kính râm xuống, thân sĩ nói: "Đã lâu không gặp, buổi tối có thời gian rảnh không?"

Sa Nặc Nhân tự cảm thấy không có gì để nói nhiều với hắn, chỉ nói: "Xin lỗi, ta rất bận, hiện tại phải đi về."
Bình Luận (0)
Comment