Đế Quốc Đệ Nhất Sủng Hôn

Chương 207

Edit: Tử Miêu (aka Tiểu Miêu)

Sa Nặc Nhân lộ vẻ mặt khó xử, "Đại hoàng tử thực sự là làm khó dễ ta, ta làm sao có khả năng biết được phương pháp phối chế của bọn họ."

Schleyer từ lâu đã nghĩ tới Sa Nặc Nhân sẽ không ngoan ngoãn thừa nhận, "Trước khi em nguyện ý nói ra, sẽ không được nhìn thấy người kia, em cũng có thể trở về thương lượng với "hộ vệ" của em, coi như em không biết, hắn nhất định sẽ biết."

Tất cả mọi người rất buồn bực, hộ vệ này danh tính ra sao cư nhiên lại biết được phương pháp phối chế của hai loại dược tề kia? Khó mà tin nổi.

Schleyer lại để cho hộ vệ đem người đưa trở về, Sa Nặc Nhân một đường oán thầm, một câu nói như thế, trực tiếp liên lạc qua quang não nói với cậu là được rồi, chạy tới chạy lui lãng phí thời gian của cậu!

Nghĩ tới Xích Lam bị tên kia lấy ra uy hiếp mình, Sa Nặc Nhân liền tức giận.

Sau khi về nhà, buổi trưa lúc ăn cơm, Sa Nặc Nhân đem chuyện này nói cho Xích Linh, anh liền hỏi quyết định của cậu.

Sa Nặc Nhân tà khí cười rộ lên, "Hắn nghĩ muốn như vậy, đợi tới khi hắn thực sự hết kiên nhẫn em liền nói cho hắn biết, ngược lại coi như hắn có được phương pháp phối chế cũng làm không ra được Ngưng Thần Tề, không có vị thuốc chính Ngưng Thần Hương này, chắc chắn không thành. Chuyện Ngọc Phượng Tiên, cũng thành thật nói ra là được, lại nói... Ngọc Phượng Tiên là phát hiện được ở bên trong di tích cổ thuộc đàn phái tinh vực kia, còn Ngưng Thần Hương, đương nhiên là lúc lịch lãm trong vũ trụ xa xôi phát hiện một gốc thực vật, muốn, tự mình đi tìm đi."

Xích Linh gật gật đầu, này cũng là một phương pháp tốt.

Sa Nặc Nhân tiếp tục nói: "Chỉ cần hắn không muốn thứ trong tay em, em còn rất nhiều lý do, nhưng muốn em xuất ra, không có cửa đâu!"

Chuyện này cứ như vậy mà gác lại, Xích Linh cần chuyên tâm nâng cao sức chiến đấu, Sa Nặc Nhân tiếp tục nghiên cứu thuốc cùng luyện tập năng lực khống chế hạt phân tử của cậu.

Xích Linh cũng không có nhắc tới chuyện muốn tới thăm Xích Lam, trong tay Xích Lam có Ngọc Phượng Tiên cùng Thâm Hải U Lam đủ cho y dùng mấy tháng, trong khoảng thời gian này, Sa Nặc Nhân dù có đi cũng không liên quan. Ngược lại là Xích Linh muốn xem thái độ của Hall Griffith với đại ca mình một chút, nếu quả thật yêu một người, thì nếu đại ca yêu cầu muốn gặp bọn họ, Hall Griffith coi như vi phạm ý của Schleyer, cũng sẽ để cho bọn họ gặp mặt, nếu như không cho, chỉ có thể nói rõ đại ca ở tỏng lòng hắn, còn không quan trọng bằng Schleyer.

Quả nhiên, một tháng sau, Xích Lam vẫn luôn không thấy Xích Linh cùng Sa Nặc Nhân tới, liền hỏi chuyện này, Hall Griffith chỉ qua loa lấy lệ nói bọn họ đều đang bận, cũng đem chuyện bọn họ định ở lại nơi này đọc sách nói ra. Xích Lam hiểu được, muốn thi đậu trường đại học ở nơi này nhất định phải nỗ lực, đối với chuyện bọn họ không tới thăm mình, cũng là khoan tâm, bởi vì Xích Linh cùng Sa Nặc Nhân cũng ở chỗ này, Xích Lam cũng không nhắc lại chuyện muốn về nước nữa, điều này làm cho Hall Griffith cũng thờ phào nhẹ nhõm.

Đến hai tháng sau, Xích Linh không tiếp tục rúc ở nhà nâng cao sức chiến đấu nữa, mà mỗi tuần đều ra ngoài hai lần, mỗi lần đều mồ hôi đầm đìa trở về. Sa Nặc Nhân cũng không có hỏi, chỉ cho là anh đi ra ngoài rèn luyện. Cứ như vậy, thời gian ngày lại ngày trôi qua rất nhanh, Sa Nặc Nhân đã đem toàn bộ tiền trong quang não của bản thân hối đoái về, nhà của cậu cần chi tiêu nhiều như vậy, dùng một điểm thiếu một điểm, cậu vẫn luôn nghĩ tới phương pháp kiếm tiền.

Vào buổi tối một ngày, Xích Linh lần thứ hai mồ hôi đầm đìa quay trở về, lúc ăn cơm, Xích Linh nói: "Bọn họ đã đến."

Bọn họ? Sa Nặc Nhân ngốc nửa ngày trời mới biết được Xích Linh nói tới ai, "Bọn họ bây giờ ở chỗ nào?"

"Khách sạn." Xích Linh nói.

Sa Nặc Nhân yên lặng mà nhìn mấy gian phòng vẫn còn trống không kia, Tinh Diệu đế quốc tính thêm hai người bọn cậu, tổng cộng mới có 7 người tới đây, kỳ thực bọn họ hoàn toàn có thể ở lại chỗ này một đêm, bất quá xem thái độ của Xích Linh, chắc chắn sẽ không cho phép.

Sa Nặc Nhân không thể làm gì khác hơn là yên lặng mà tiếp tục ăn cơm, Xích Linh lại nói: "Đợi lát nữa bọn họ sẽ tới một chuyến."

Sa Nặc Nhân dừng lại, "Vậy bọn họ ăn cơm chưa? Có muốn em chuẩn bị thêm một ít hay không?"

"Không cần, tự bọn họ sẽ giải quyết ăn uống, chúng ta không có nghĩa vụ kia." Xích Linh nhanh chóng ăn xong phần của mình, sau đó ngồi vào salon trong phòng khách chờ bọn họ chạy tới.

Sa Nặc Nhân vừa mới dọn dẹp xong, một bình trà còn chưa có ngâm đủ, chuông cửa liền vang lên, cậu đi qua mở cửa, liền thấy năm người đồng loạt đứng trước mặt, nhìn thấy Sa Nặc Nhân đều lên tiếng gọi "Đế phi".

Sa Nặc Nhân để bọn họ tiến vào, lại chạy về phòng bếp tiếp tục pha trà.

Năm người đi vào đại sảnh, cung kính hành lễ với Xích Linh ngồi trên ghế salon, "Đế quân."

Xích Linh nói: "Đều ngồi."

Năm người lúc này mới vây quanh ghế salon ngồi xuống, Xích Linh tiếp tục nói: "Nơi này không phải Tinh Diệu đế quốc, sau này không cần gọi đế quân đế phi, có thể trực tiếp gọi tên."

Năm người đồng thời gật đầu.

Sa Nặc Nhân đem trà hoa đã nấu xong bưng tới đây, rót cho mỗi người một chén đầy, đẩy tới trước mặt từng người, sau đó ngồi xuống bên cạnh Xích Linh.

Trong năm người này, Sa Nặc Nhân chỉ biết Ái Tu cùng Vân Hoán, một thanh niên có mái tóc ngắn màu trắng bạc, thấy Sa Nặc Nhân nhìn mình, cười cười đối với cậu, thần sắc căng thẳng; người cuối cùng một đầu tóc vàng xoăn xoăn, da dẻ rất trắng, dung mạo thanh tú, thần thái rất nghiêm túc.

Thanh niên tóc đen kia, hẳn là Hải Lý đi? Nghe nói hắn là người chế tạo cơ giáp tốt nhất trong thế hệ trẻ. Hoàng mao(1) tóc quăn kia chính là A Sắt, ngân phát(2) đương nhiên chính là Ngân Mạch Đế, hắn cố ý đem tóc đổi thành màu bạc rất có cá tính.

1: tóc vàng

2: tóc bạc

Bảy người hiện tại, Sa Nặc Nhân, Xích Linh, A Sắt, Ái Tu, Vân Hoán, Ngân Mạch Đế cùng Hải Lý, có đến năm người là Arthur, hơn nữa thực lực còn không kém. Vân Hoán chuyên về dược tề học, Ngân Mạch Đế chuyên về chế tạo vũ khí, Hải Lý chuyên về chế tạo cơ giáp, A Sắt chuyên về chế tạo chiến hạm. Sa Nặc Nhân nhìn lại chính mình, thật giống như có chút dư thừa.

Xích Linh nhấp ngụm trà, mới nói: "Đều nói, thực lực hiện tại của mình."

Dựa theo thứ tự tới, người mở miệng trước chính là Vân Hoán, "Lại qua không bao lâu, cần phải chế ra được dược tề cấp bảy."

Sa Nặc Nhân mở miệng nói: "Giá trị tinh thần lực cùng đẳng cấp thuần thú của ngươi?"

Vân Hoán liếc mắt nhìn Sa Nặc Nhân một cái, mới nói: "Giá trị phiệt 128, thuần thú tam đẳng, Cô Nguyên Lang."

"Là như thế này, Tiên Anh Toàn Tí đối Arthur cùng Resse đều có phân chia đẳng cấp, đẳng cấp phân chia giữa Arthur và Resse tương đồng, đều có ba cấp là Ngọc cấp, Nguyên Hoa cấp cùng Kim Huyền cấp, mỗi cấp chia thành 12 bậc. Arthur cứ 10 điểm là một tầng, tính toán như vậy, đẳng cấp của Vân Hoán đã đạt tới bậc một Nguyên Hoa cấp. Bọn họ xem Arthur, chỉ nhìn đẳng cấp." Sa Nặc Nhân giải thích.

Ngân Mạch Đế cười rộ lên, "Vậy sao, ta cũng là lần đầu tiên nghe nói. Ta chỉ cao hơn hắn một chút chút, 129, thuần thú nhị đẳng, Thương Vân Báo."

Hải Lý sốt sắng nói: "Ta, giá trị tinh thần lực của ta là 117, thuần thú ngũ đẳng, Hỏa Khởi Điểu."

A Sắt nghiêm túc nói: "Giá trị của ta 122, thuần thú tứ đẳng Thiên Tuyết Hồ."

Năm tên Arthur chỉ có Hải Lý không có đạt tới vân thoại cơ, thuần thú của bọn họ đều là cao cấp nhất, tại Tinh Diệu đế quốc, bọn họ đều là nhân vật mũi nhọn trong đám Arthur, đều là thiên tài. Sa Nặc Nhân nhìn về phía Xích Linh, muốn biết ý kiến của anh.

Xích Linh nói: "Thời gian sát hạch còn có nửa tháng, trong nửa tháng này, giá trị tinh thần lực của các ngươi vẫn phải tiếp tục nâng lên."

Bốn người đều nhìn về phía Xích Linh, cười nói: "Ngài không nói sai chứ? Nâng lên tinh thần lực?"

Xích Linh khẳng định nói: "Không sai. Ái Tu, sức chiến đấu của ngươi là bao nhiêu?"

Tư chất của Ái Tu không tồi, là một trong mấy người đạt tới cấp S.

Ái Tu mặt không biểu cảm nói: "Đạt tới đỉnh cấp 6."

Xích Linh gật gật đầu, nói: "Ngày mai tới đây, để Nặc Nặc giúp ngươi đột phá cấp 7."

Mấy người đều mở to hai mắt, kinh ngạc nhìn về phía Sa Nặc Nhân, cậu có thể trợ giúp Resse đột phá?

Không để cho bọn họ tiếp tục kinh ngạc, Sa Nặc Nhân lấy ra bốn hộp Ngưng Thần Tề từ tỏng không gian, phân cho mỗi người một hộp, mỗi bình dược tề đều có màu tím nhạt.

"Đây là Ngưng Thần Tề, mỗi người một hộp, các ngươi cầm lấy, dựa vào tốc độ hấp thu của mình để quyết định nên dùng như thế nào, nó có thể giúp các ngươi nâng cao giá trị tinh thần lực." Sa Nặc Nhân nói.

Bốn Arthur trực tiếp trợn mắt ngoác mồm, bọn họ chỉ biết Ngưng Thần Tề một bình khó cầu, có thể chữa trị tinh thần lực bị thương tổn, không nghĩ tới còn có thể trợ giúp Arthur nâng cao tinh thần lực?!

Xích Linh nói bổ sung: "Hãy nhớ kỹ, không thể nói chuyện này với bất cứ người nào."

Bốn người đồng thanh nói: "Hiểu rõ."

Sau đó lòng tràn đầy vui mừng, cẩn thận từng li từng tí một thu lại Ngưng Thần Tề, đồng thời cảm kích nói cám ơn với Sa Nặc Nhân.

Sa Nặc Nhân chỉ nói không khách khí, "Hy vọng chúng ta đều có thể thông qua sát hạch."

Mấy người đồng thanh nói: "Chúng ta nhất định sẽ nỗ lực."

Ái Tu nhìn những người khác đều có dược tề, chỉ có hắn là cái gì cũng không có, sau đó nhìn về phía Sa Nặc Nhân, ánh mắt kia rõ ràng đang nói không công bằng.

Sa Nặc Nhân: "..."

Không thể làm gì khác là lại móc ra một hộp Tụ Khí Tề từ trong không gian ra đưa cho hắn, đồng thời dặn dò: "Đây là Tụ Khí Tề, ngày hôm nay không nên dùng, chờ ngày mai đột phá xong hẵng dùng."

Ái Tu nhanh chóng nhận lấy, thu vào trong không gian, lại nói: "Hiện tại không thể đột phá sao?"

"Này..." Kỳ thực cậu không có ý kiến, mấu chốt là Xích Linh, cậu liếc mắt nhìn Xích Linh một cái, thấy anh không nói lời nào, cũng không có bất kỳ biểu cảm gì, nói: "Vậy được, đêm nay liền giúp ngươi đột phá đi."

Xích Linh không cản, anh cũng biết thời gian quý giá, muốn trong nửa tháng cuối cùng này có kết quá gì đó, nhất định phải cố gắng gấp bội.

Những người khác đều đi về trước, Xích Linh cũng tiếp tục quay lại nâng cao sức chiến đấu. Chỉ còn lại Sa Nặc Nhân cùng Ái Tu ở lại phòng khách, Sa Nặc Nhân lấy ra mấy bình dược tề, chỉ dẫn Ái Tu cùng tinh thần lực của cậu tiến hành khống chế đấu khí, sau đó chậm rãi tạo thành đấu khí đan...

Mãi cho tới hừng đông, vượt cửa ải mới kết thúc, Sa Nặc Nhân rất mệt mỏi, cũng không quản Ái Tu, tự mình về phòng ngủ, Ái Tu thì lưu lại trong phòng khách tiếp tục củng cố đấu khí đột nhiên sản sinh.

Sa Nặc Nhân ngủ một giấc tới tận trưa, phát hiện Ái Tu vẫn còn ở trong phòng khách, Xích Linh cũng chưa có đi ra ngoài, chắc còn ở trong phòng nâng cao sức chiến đấu.

Thời điểm chuẩn bị cơm trưa, Sa Nặc Nhân tiện tay làm phần của ba người, cũng không thể đem Ái Tu đuổi ra ngoài, chỉ có thể thêm phần hắn.

Sa Nặc Nhân gọi từng người từng người bọn họ ăn cơm, trên bàn cơm, Xích Linh mặt lạnh, Ái Tu giữ nguyên gương mặt không cảm xúc, hai người đều không nói lời nào, Sa Nặc Nhân cũng chỉ có thể yên lặng ăn cơm, như vậy làm cho bầu không khí trên bàn cơm vô cùng ngột ngạt, may mắn, sau khi ăn cơm trưa xong, Ái Tu liền rời đi, trở về khách sạn tiếp tục nâng cao sức chiến đấu.

Sa Nặc Nhân vẫn giữ nguyên bộ dáng suy tư, liền hỏi: "Đang suy nghĩ gì?"

Xích Linh nói: "Tôi đang nghĩ, sát hạch Resse, khả năng cần dùng tới tinh thần lực."

Sa Nặc Nhân cả kinh, "Vậy Ái Tu kia chẳng phải là..." Còn chưa thi đã bị quét xuống sao?

Gần đây Xích Linh thường thường đi ra ngoài, cũng biết được không ít tin tức, cơ giáp Lai Sách đế quốc đều dùng tinh thần lực khống chế, muốn vào học trường Ryan, người ta không thể nào vì ngươi mà chuẩn bị đồ cũ ––––– cơ giáp thao tác tay, rất có khả năng sẽ phải dùng tinh thần lực điều khiển.

Xich linh suy nghĩ rất lâu, mới nói: "Tôi chuẩn bị ngày mai dẫn hắn đi khơi dẫn tinh thần lực."

Nghĩ đến phương pháp dẫn ra tinh thần lực, Sa Nặc Nhân liền không nhịn được đỏ mặt, vừa nghe Xích Linh muốn mang cái tên đầu gỗ Ái Tu kia đi, có chút không thể hiểu được, chẳng lẽ là dẫn hắn đi...

Xích Linh vừa thấy bộ dáng kia của Sa Nặc Nhân liền biết là cậu hiểu lầm rồi, "Nghĩ bậy bạ cái gì? Đế vương tinh có cái gọi là "Hội Resse", tôi nghe nói, bên trong có phương pháp giúp Resse dẫn ra tinh thần lực, chỉ có điều giá cả đắt đỏ."

Có thể làm cho Xích Linh nói ra cái từ "đắt đỏ" này, giá cả kia khẳng định cao dọa người.
Bình Luận (0)
Comment