Đế Quốc Đệ Nhất Sủng Hôn

Chương 210

Edit: Tử Miêu (aka Tiểu Miêu)

Tiêu đề vừa ra, một đám thí sinh may mắn còn sống sót đều trợn tròn mắt, không phải người của đế quốc lớn đều chưa từng nghe tới loại thuốc này. Thiên Cơ Tề có thể khiến tỷ lệ thành công của Resse sắp đột phá càng to lớn hơn, mấy tiểu quốc gia đến nghe cũng chưa từng nghe qua, hiện tại lại xuất hiện đề mục này, mục đích sàng lọc đã rất rõ ràng.

Thiên Cơ Tề Tinh Diệu đế quốc cũng có, chỉ có điều người có thể chế tác ra không nhiều, Sa Nặc Nhân có chút bối rối, nếu như từ bỏ, vậy cậu không thể đứng trên cùng một chiến tuyến với Xích Linh, anh có bao nhiêu ưu tú Sa Nặc Nhân đều biết, anh nói ba tháng muốn đột phá tới cấp 9, nói được là làm được, hiện giờ sức chiến đấu của anh đã là cấp 9 sơ cấp.

Sa Nặc Nhân khẽ cắn răng, quyết định chế tác, có phiền toái gì sau này hãy nói, trước mắt phải vượt qua cửa ải khó khăn này mới được.

Schleyer vẫn luôn chú ý tới Sa Nặc Nhân, thấy cậu rốt cuộc cũng chuyển động, trong lòng cũng thở phào nhẹ nhõm, hắn vẫn luôn tin rằng tài nghệ của Sa Nặc Nhân tuyệt đối không thể chỉ có một chút cậu biểu hiện ra kia.

Hàng chục giám thị ngồi trên đài cao, thấy toàn trường có mấy người động thủ, trên mặt cũng không khỏi xuất hiện thần sắc thỏa mãn, bọn họ vốn cho là trong này đến một người cũng không có, không nghĩ tới lại có thể xuất hiện mấy người, nhưng đến cùng kết quả có bao nhiêu người có thể thành công để nói sau, đầu tiên phải có tâm thái dũng cảm thử nghiệm mới được.

Sa Nặc Nhân bình tĩnh bình tĩnh, thủ pháp sử dụng vẫn là thủ pháp thông thường của Tinh Diệu đế quốc, Vân Hoán bên ngoài sân vì cậu mà lau mồ hôi, dược tề khó như vậy không phải người bình thường có thể chế tác ra được, may mắn đề thi của mình vẫn đơn giản hơn so với Sa Nặc Nhân, chỉ là không biết chờ đợi bọn họ ở trận thứ ba sẽ là cái gì.

Hiện trường khảo thí âm thanh "Oành oành" không ngừng, mấy người thử nghiệm chế tác đều bạo bồn, trên trán Sa Nặc Nhân mồ hôi tuôn như nước, cậu sợ một lúc sau sẽ chỉ còn một mình mình chế tác, vậy thì phiền phức, nhưng là cậu không nghĩ từ bỏ, kiên trì làm xong, nhìn quanh hiện trường, tính cả cậu còn ba người, Sa Nặc Nhân là người đầu tiên hoàn thành, hiện trường yên tĩnh đế quỷ dị.

Thời điểm đã tời giờ, người chế được Thiên Cơ Tề tổng cộng chỉ có hai người, một là Sa Nặc Nhân, một người khác là thí sinh đến từ đại quốc lớn thứ hai Tiên Anh Toàn Tí Kinh Đặc đế quốc ----- Ba Nhĩ Khắc. Sau khi hắn chế thành, một đám người bên ngoài sân kích động hét ầm lên, lớn tiếng hô to khẩu hiện: "Ba Nhĩ Khắc điện hạ là thiên tài".

Ba Nhĩ Khắc cũng rất hưởng thụ cảm giác muôn người chú ý như vậy, nhìn thấy ngay cả học sinh bản giáo(1) cũng không ít người lộ ra biểu tình than thở, Ba Nhĩ Khắc càng đắc ý hơn, dẫn theo Cô Nguyên Lang của mình hướng mọi người cám ơn. Hắn vốn tưởng rằng chỉ có mình hắn chế tác ra Thiên Cơ Tề, không nghĩ tới còn có người khác, thời điểm dược tề được đưa lên đài cao để lão sư đo lường, Ba Nhĩ Khắc cố ý liếc mắt nhìn thẻ số trước ngực người kia, lại liếc mắt nhìn qua bên cạnh cậu... Kiều Các Thỏ? Sau khi biết được cậu là người Đại Uyển Toàn Tí, lại càng thêm kinh ngạc, đồng sự cũng thực khinh thường, không nghĩ tới người như vậy cư nhiên chế được Thiên Cơ Tề, thật là không có một chút cảm giác thành công.

1: học sinh bản địa

Khiến Ba Nhĩ Khắc càng không thoải mái chính là, khi chủ khảo lão sư nói ra phẩm cấp dược tề, cả khuôn mặt Ba Nhĩ Khắc đều tái rồi, âm thanh phụ trợ bên ngoài sân cũng lập tức biến mất.

Dược tề Ba Nhĩ Khắc chế tác: Độ tinh khiết 76%; dược tính 14 đan tư, trung phẩm.

Dược tề Sa Nặc Nhân chế tác: Độ tinh khiết 79%; dược tính 17 đan tư, trung phẩm.

Tuy rằng đều là trung phẩm, thế nhưng số liệu không giống nhau, hơn nữa còn là Từ lão sư lớn tiếng tuyên bố, da mặt khẳng định không giữ được.

Sa Nặc Nhân thở phào nhẹ nhõm, vui mừng vị Ba Nhĩ Khắc đồng học này thật không tệ, còn làm bia đỡ đạn cho cậu, Ba Nhĩ Khắc lại tàn nhẫn mà trừng mắt liếc Sa Nặc Nhân một cái, đối với cậu rất căm hận.

Sa Nặc Nhân: "..."

Cậu hẳn không có đắc tội với hắn đi? Làm sao lại giống như nhìn thấy cừu nhân vậy?

Hai tổ sau, người có thể lưu lại cũng chỉ còn có mấy người.

Trải qua trận sát hạch thứ hai, còn có thể lưu lại trên sân, chỉ còn 28 người. Trận sát hạch thứ ba cũng không cần kiểm tra từng tổ nữa, thí sinh còn lại toàn bộ vào sân, chuẩn bị tiến hành sát hạch vòng cuối cùng.

Vòng cuối cùng là tại hiện trường chuẩn đoán, điều chế dược trị liệu, có thể trị hết bệnh cho người bênh, đúng bệnh bốc thuốc, coi như thông qua.

Bên ngoài sân đã sớm có không ít bệnh nhân chờ đợi, có người không thể đi, còn dùng tới giường đẩy! Sa Nặc Nhân có chút không hiểu, không biết thủ đô Lai Sách đế quốc tìm được những người hoạn nạn bị thương này từ đâu, những người bị thường đó khẳng định đều đã được chọn lựa, thương thế đều đồng nhất trên một phương diện. Bọn họ không có đánh số, cứ dựa theo sắp xếp mà đi tới. Vị trí của thí sinh dựa theo từ nhỏ đến lớn lần lượt đưa tới, Sa Nặc Nhân đứng ở bên trong đội ngũ, nhìn chằm chằm người bệnh của bọn họ, nghĩ tới cái kia khi nào mới tới lượt cậu.

Từng cái từng cái được phân xuống dưới, Sa Nặc Nhân có chút trợn tròn mắt, những bệnh nhân khác đều là đi tới, tại sao đến lượt cậu lại phải dùng giường đẩy tới?!

Người nhà đẩy bệnh nhân tới đây, là một nam nhân trẻ tuổi, gương mặt đoan chính, một thân chính khí. Người nhà bệnh nhân nhìn về phía dược sư được phân cho mình là một hài tử, hơn nữa tuổi so với những người khác còn nhỏ hơn, vẻ thất vọng lập tức hiển lộ ra. Ngược lại là bệnh nhân trên giường, sắc mặt tái nhợt, mồ hôi lạnh tầng tầng, vừa nhìn qua là biết dáng vẻ nhịn đau, lão sư giám khảo còn chưa hô bắt đầu, bệnh nhân liền cầu khẩn nói: "Van cầu ngươi... Cứu cứu con trai ta..."

Thí sinh quanh đó vừa nghe, đều quay mặt qua đây xem, nhìn thấy người bệnh được phân tới cho thiếu niên này, vừa nhìn liền biết là vấn đề lớn, đều âm thầm cảm thán vận may của mình tốt.

Ba Nhĩ Khắc bên cạnh trực tiếp nở nụ cười, cười khẩy nói: "Ngươi phải cẩn thận chút, trước mặt người ngoài đừng làm chết người."

Sa Nặc Nhân không có lên tiếng, cau mày trầm tư, thấy bệnh nhân cuộn tròn trên giường run lẩy bẩy, mồ hôi như mưa rơi, lập tức nghĩ tới một khả năng!

"Ngươi mang thai?" Sa Nặc Nhân nói.

Bệnh nhân từ lâu đã đau không nói ra lời, hắn ở bên ngoài chờ tới bây giờ, đã chịu đựng rất lâu, hiển nhiên đã đến cực hạn.

Sa Nặc Nhân không chờ đáp án, trực tiếp sốc chăn bệnh nhân, trên giường đã xuất hiện một vệt hồng! Sa Nặc Nhân hoảng hốt, cậu chưa từng gặp phải chuyện như vậy!

Nam nhân thấy người yêu chịu nhiều khổ cực như vậy, đau lòng không chịu nổi, "Người yêu ta mang thai đã là lần thứ ba, hai lần trước đều không thể giữ được, lần này cũng giống vậy, ngươi có biện pháp gì sao?"

Sa Nặc Nhân biểu tình bình tĩnh, hoàn toàn đắm chìm trong trị liệu, tinh thần lực ở bên trong cơ thể bệnh nhân du tẩu một vòng, thấy rõ tình hình thai nhi, đại khái chỉ mới hơn hai tháng, là thời gian nguy hiểm nhất, tim thai vô cùng yếu ớt, bất cứ lúc nào cũng có thể ngừng lại. Sa Nặc Nhân cũng không nghĩ nhiều, từ trong không gian giới chỉ lấy ra một bình Ngọc Phượng Tiên bị pha loãng, đưa tới bên mép bệnh nhân, "Há miệng."

Người nhà bệnh nhân nhìn bình dược tề màu sắc kỳ quái kia, muốn lên tiếng dò hỏi, cuối cùng vẫn nhịn xuống, lần này đưa người yêu tới đây, không phải vì muốn tìm phương pháp trị liệu của nước khác sao? Bổn quốc không có cách nào, chỉ có thể trông đợi vào quốc gia khác ----- tuy rằng hy vọng xa vời.

Sa Nặc Nhân không có tại hiện trường chế dược, mà là trực tiếp lấy ra từ trong không gian giới chỉ, này đã trái với quy định sát hạch. Không chỉ có thí sinh gần đó thấy được, mà lão sư giám khảo trên đài cao càng là nhìn thấy rõ ràng, vừa có lão sư định lên tiếng chất vấn, liền bị lão sư chủ khảo ngăn lại.

"Nhìn kỹ hẵng nói." Tạp Đồ Nhĩ Lạp lên tiếng nói, ông chính là lão sư chủ khảo dược tề chuyên sâu lần này, tiêu đề đều là ông ra, ông đã sắp 400 tuổi. Hơn nữa còn là một trong ba vị Arthur Kim Huyền cấp của Lai Sách đế quốc, tại đây vô cùng có danh vọng, lần này có thể mời được ông tới, có thể thấy được Lai Sách đế quốc coi trọng lần khảo hạch này như thế nào.

Nếu Tạp Đồ Nhĩ Lạp đã lên tiếng, các lão sư khác đương nhiên sẽ không nói gì nữa.

Sa Nặc Nhân chỉ muốn bảo vệ hài tử trước, những chuyện khác sau lại nói.

Bệnh nhân đau đến cuộn tròn, sau khi uống dược tề của Sa Nặc Nhân, cảm giác đau đớn từ từ giảm bớt, hai phút sau, cư nhiên không còn đau đớn nữa, hắn nằm trên giường, há miệng thở dốc, nửa ngày sau mới kinh hỉ hỏi: "Ta, con trai của ta... Giữ được?"

Sa Nặc Nhân một mặt trầm tư, "Dĩ nhiên không phải, sở dĩ không thể giũ được hài tử, là do thể chất của ngươi quá yếu, hơn nữa tinh thần lực bạc nhược, không đủ cung dưỡng cho hài tử, những thứ này đều là vấn đề khách quan, không thể thay đổi nó, kết quả vẫn là như cũ."

Bệnh nhân lần thứ hai lộ ra biều tình đau thương, "Cầu ngươi giúp ta một chút, chỉ cần có thể bảo vệ hài tử, ta thế nào cũng không sao."

Sa Nặc Nhân sầu chính là vấn đề này, muốn cậu bảo vệ hài tử cũng không khó, khó chính là ép cậu lấy ra bảo bối ở đáy hòm, nếu lấy ra vào lúc này, không thể nghi ngờ là chiếu cáo toàn bộ tinh hệ, trên người cậu có bao nhiêu bảo bối. Có thể cậu yên tâm từ bỏ cuộc thi này, từ bỏ một tiểu sinh mệnh, cậu không đành lòng, mỗi ngày cậu đang mong ngóng mình có thể có hài tử, hoàn toàn có thể hiểu được tâm tình muốn bảo vệ hài tử của bệnh nhân.

Sa Nặc Nhân sầu mi khổ kiếm nói: "Đề ta ngẫm lại."

Sau đó một mình đi tới bên cạnh, suy nghĩ cách giải quyết, nhưng thật ra là đang dùng căn nguyên ý thức lực câu thông cùng Pidgey, | Làm sao bây giờ? Có cứu hay không? |

Pidgey trung thực đứng một bên, | Đây tuyệt đối là một cái bẫy, làm sao lại trùng hợp rớt trên người ngươi như vậy chứ. |

Sa Nặc Nhân cũng nghĩ tới vấn đề này, cho nên mới lo lắng a, không cứu thì không đành lòng, cứu sẽ bại lộ bản thân, hơn nữa còn cảm thấy chính mình bị lừa rồi!

Pidgey hừ nói: | Chỉ cần ngươi cứu, chắc chắn chuyện Ngưng Thần Tề tồn tại sẽ bại lộ, ngươi suy nghĩ cho kỹ càng. |

Sa Nặc Nhân ngồi chồm hỗm trên mặt đất suy nghĩ hồi lâu, hành vi của cậu rất quỷ dị, người khác cũng bắt đầu khe khẽ bàn luận.

Xích Linh cũng biết Sa Nặc Nhân gặp nan đề, chẳng qua anh biết Sa Nặc Nhân có thể tự mình giải quyết tốt chuyện này.

Suy nghĩ thật lâu, thời gian cũng đã lãng phí không ít, Sa Nặc Nhân đứng lên, đã có câu trả lời, cậu quyết định cứu!

Ngược lại coi như cậu không cứu, Schleyer cũng sẽ nhìn chằm chằm Ngưng Thần Tề không tha, chẳng bằng trực tiếp công khai chuyện này, khiến Schleyer cũng không nắm được nhược điểm của cậu.

Sa Nặc Nhân kêu thiếu niên lấy vật liệu tới, báo một chuỗi tên thật dài cho hắn, làm cho thiếu niên nhạy bén thường xuyên tiếp xúc với thực tài cũng có chút không pản ứng kịp, không thể không lấy ra thẻ ký ức, đem từng loại thực tài Sa Nặc Nhân nói ghi lại, sau đó chạy tới kho lĩnh thực tài.

Nguyên bản nhìn thấy thiếu niên này đã hết đường xoay sở, bọn họ đều đã từ bỏ, hiện tại đột nhiên để thiếu niên đi lấy vật liệu, bệnh nhân lại thấy được hi vọng.

Chỉ là, thiếu niên lĩnh thực tài chạy xuống một lát, lại vội vã chạy lên đài cao, nhỏ giọng nói với Tạp Đồ Nhĩ Lạp, "Đại sư, trong kho hàng không có ba loại thực tài thí sinh cần."

Tạp Đồ Nhĩ Lạp kinh ngạc, trong kho lưu trữ của trường học tiếp nhận vài ngàn loại thực tài, cư nhiên không có loại thí sinh kia muốn?!

"Ba loại nào?" Tạp Đồ Nhĩ Lạp hỏi, mấy vị lão sư bên cạnh cũng lại gần.

"Thiên Thảo, Kim Dương Hoa, Thất Hà Đằng." Thiếu niên nói.

Một lão sư bên cạnh cười giễu nói: "Đừng đùa, một thí sinh, muốn ba gốc thực tài bốn sao quý giá, hắn biết ba gốc này bao nhiêu tiền sao? Kiêm chức hồ đồ*!"

* Tui cũng không biết nó là gì. Ai giúp tui với "兼职胡闹".

Một lão sư già nua khác cũng nói: "Lai Sách đế quốc mặc dù có, thế nhưng số lượng cũng không nhiều, sao có thể cho hắn lãng phí."

Tạp Đồ Nhĩ Lạp hơi trầm tư, kêu một thị giả tới, phân phó nói: "Nhanh tới cửa hàng hoàng gia đem ba loại thực tài này tới đây."

Người kia lĩnh mệnh chạy đi, các lão sư khác đều khiếp sợ, "Đại sư, ngài đáp ứng? Hắn chỉ là một thí sinh, không thể dùng được ba loại thực tài này, cho hắn cũng chỉ lãng phí a!"

Tạp Đồ Nhĩ Lạp nhấc tay, trầm tư nói: "Chớ vội, ta tin tưởng an bài của Đại hoàng tử, khẳng định có dụng ý của hắn."

Các lão sư khác đều không nói, không sai, trình tự bệnh nhân quả thực bị điều chỉnh qua, người bệnh nhân kia là cố ý chuẩn bị vì số 153, không biết Đại hoàng tử tại sao lại muốn sắp xếp như vậy. Chờ tới lúc bọn họ nâng mắt lên nhìn, đầu ngón tay của thiếu niên kia đang chơi đùa với một chiếc lá, đang cùng bệnh nhân tán gẫu, thỉnh thoảng còn cười cười.

Đầu ngón tay Sa Nặc Nhân kẹp một phiến lá hình trái tim màu tím, thực sự là lá cây Ngưng Thần Hương mà cậu phải vất vả lấy ra từ trong không gian của Pidgey, chỉ cần một chiếc lá này, đã đủ chế tác một bồn Ngưng Thần Tề.

Sa Nặc Nhân động viên nói: "Yên tâm đi, không thành vấn đề, uống thuốc của ta, có thể sẽ giữ được đứa bé này."

Bệnh nhân lộ ra nụ cười, luôn mồm nói tạ ơn.

Người nhà đứng bên cạnh từ đó đến giờ vẫn luôn nhíu mày, tỉ lệ sinh đẻ hài tử thấp, vấn đề lớn nhất chính là phóng xạ hạt nhân vũ trụ cùng tinh thần lực của Arthur không đủ cung ứng, tiểu dược sĩ này nói ra những lời son sắt sẽ giữ được đứa bé, trừ phi cậu có biện pháp đối kháng lại hai loại vấn đề này. Tiểu dược sĩ niên kỷ quá nhỏ, hắn vẫn còn hoài nghi tài nghệ của cậu, bất quá, khi thấy mấy lão sư phía trên xì xào bàn tán, cũng phái người vội vã rời đi, càng thêm nghi ngờ.

Sa Nặc Nhân thì lại hơi nhếch khóe môi, đã đoán được trong kho lưu trữ khẳng định thiếu hụt thực tài, cậu thấy thực tài trong kho lưu trữ của Lai Sách đế quốc cũng không ít đâu.

Không mất bao lâu, vật liệu Sa Nặc Nhân gọi tên đều được chuyển tới quang não của Schleyer, hắn mở ra nhìn một chút, trong mắt lộ ra thần sắc thỏa mãn, chỉ cần nhìn toàn bộ quá trình chế tác, mục đích của hắn liền đạt được, có phương pháp phối chế, nghiên cứu về sau sẽ càng tốt. Chỉ là hắn không biết, loại thực tài mấu chốt nhất, Sa Nặc Nhân lại không nói ra, mà là đặt trên đầu ngón tay chơi đùa.

Chuyện trên đài cao đều được mọi người thu vào trong mắt, quần chúng vây xem cũng bắt đầu khe khẽ bàn luận. Xích Linh cũng biết dự định của Sa Nặc Nhân, đối với tác phong của cậu anh cũng tán thành, cho dù là cạm bẫy, giờ khắc này cũng không thể lùi bước, coi như hiện tại lui, Schleyer sẽ lại nghĩ ra biện pháp khác bức Nặc Nặc lấy ra phương pháp phối chế, chẳng bằng quang minh chính đại lấy ra, cũng là một cơ hội tốt.
Bình Luận (0)
Comment