Đế Quốc Đệ Nhất Sủng Hôn

Chương 214

Edit: Tử Miêu (aka Tiểu Miêu)

Đây không phải thương lượng, mà là thông báo, chỉ cần đại ca muốn đi, anh dù thế nào cũng sẽ dẫn y trở về!

Hai người cũng không có mang quá nhiều đồ ăn, chỉ chuẩn bị dinh dưỡng tề. Phượng Hoàng cũng không có hiện ra chân thân, dù sao như vậy rất dễ thấy, trước tiên dùng hình dáng phi thuyền bình thường tiến vào cảng hàng không, chờ sau khi bay vào vũ trụ, biến thành phi toa hai người, như vậy mục tiêu sẽ nhỏ hơn một chút, cho dù có phi hành với tốc độ cao cũng không sợ có người nhìn thấy.

Hai người ở trong phi toa ngủ một giấc, Phượng Hoàng sẽ tự mình đưa bọn họ trở lại, trên đường căn bản không cần bọn cậu bận tâm.

Sau mười mấy tiếng, bọn họ đã thuận lợi đáp xuống Tinh Diệu đế quốc.

Lần này trở về, bọn họ có rất nhiều chuyện muốn làm, đầu tiên chính là nhất định phải mua nhiều năng lượng tinh bản một chút để mang theo, Xích Linh vì đuổi theo Sa Nặc Nhân, đã đem năng lượng tinh bản dùng hết, khiến cho Ares đến khởi động cũng không được.

Sa Nặc Nhân cũng có rất nhiều chuyện phải làm, đầu tiên chính là đem liều lượng Ngưng Thần tăng lên, cầu chuẩn bị để lại một gốc Ngưng Thần Hương hai lần tử khỏa cho Diễm Vương, để cho ông tìm người có thể tin tưởng tiến hành chăm sóc, sau đó là tới nhu cầu Ngưng Thần Tề của đế quốc, phương pháp phối chế Ngưng Thần Tề, đương nhiên sẽ giao cho Dion, cậu hoàn toàn tín nhiệm Dion.

Thứ hai, chính là vấn đề Bách Phúc Tuyết, thời gian tới cậu đều sẽ ở Lai Sách đế quốc, Bách Phúc Tuyết Tát quốc cần nên làm thế nào cung cấp, cái vấn đề này cậu cũng chuẩn bị giao lại cho Diễm Vương, để cho ông tự mình xử lý là được. Cuối cùng, cậu cần phải cẩn thận kiểm tra thân thể cho Thư Nhai một lần nữa, lại thăm gia gia một chút, nếu có thời gian, liền về nhà thăm phụ thân và mỗ phụ một lần, thời gian một tháng cũng không sai biệt lắm.

Thời điểm hai người trở lại đế cung, đúng lúc là buổi trưa, hộ vệ vội vã bẩm báo với Diễm Vương.

Trong nhà chỉ có Diễm Vương phi, nhìn thấy bọn họ trở về, ngược lại là hiếm thấy không trách bọn họ tại sao trở về nhanh như vậy, dù sao trong tay Sa Nặc Nhân cũng có một đài cơ giáp siêu cấp, chuyện gì cũng có thể xảy ra, tốc độ có đáng là gì?

Xích Linh vừa muốn hỏi tình huống một chút, Diễm Vương phi liền ra hiệu anh cái gì cũng đừng nói, ăn cơm trước, anh cũng chỉ có thể nhận nhịn không hỏi.

Sa Nặc Nhân cùng Xích Linh còn chưa ăn xong bữa trưa, một đám người đã tràn vào, đi đầu chính là viện trưởng nghị viện chính trị ----- Khang Phổ, cùng theo tới còn có các nghị viên trong nghị viện, thế trận lớn như vậy, vừa nhìn chính là có đại sự a!

Sa Nặc Nhân đứng lên nói: "Em về phòng nghỉ ngơi trước."

Xích Linh gật đầu đồng ý, nhìn đám lão gia hỏa này vừa vào cửa liền vô tình hoặc cố ý liếc mắt về phía Sa Nặc Nhân, nói không chừng việc này có liên quan tới Nặc Nặc.

Diễm Vương cùng Diễm Vương phi ngồi xuống ghế salon, Khang Phổ cũng không khách khí, liền trực tiếp nói: "Quân thượng, nghe nói ngài không đồng ý để đế phi tiêm mang thai thể?" Xích Linh nhíu nhíu mày, đã hiểu là xảy ra chuyện gì, nhất định là mỗ phụ đem chuyện này nói cho phụ thân, phụ thân dưới cơn nóng giận yêu cầu anh lập tức trở về, sau đó còn chuẩn bị "bữa tiệc nghị viện lớn" chờ anh, năng lực nhắc người của lão gia hỏa này anh cũng đã gặp qua, không lải nhải cho ngươi tâm thần không yên chắc chắn sẽ không bỏ qua.

"Việc này không vội, Nặc Nặc còn nhỏ." Xích Linh quyết định thực hiện sách lược kéo dài.

Khang Phổ vội vàng nói: "Không nhỏ nữa, ta đã cẩn thận tính toán, đế phi hiện tại đã đủ 18 tuổi, kết hôn với quân thương cũng đã được một năm, tình cảm vẫn luôn rất hòa thuận, mấy lão gia hỏa chúng ta vẫn luôn ngóng trông nhìn thấy tiểu hoàng tử, không nghĩ tới lại nghe Diễm Vương nhắc tới, đế phi căn bản sẽ không tiêm mang thai thể, đây là có ý gì quân thượng?"

Xích Linh không cần nghĩ cũng biết, nếu để cho bọn họ biết được Nặc Nặc không thể tiêm mang thai thể, bọn họ sau này cũng sẽ không có hài tử, có thể tưởng tượng được sẽ có phản ứng gì.

Khang Phổ thấy đế quân không nói lời nào, móc ra một hộp gỗ nhỏ tinh xảo, "Quân thượng, mang thai thể ta đã mang tới, tuyệt đối là tốt nhất đế quốc, đế phi lại là Arthur, so với người khác mà nói, phản ứng bài xích hẳn là nhỏ hơn rất nhiều."

Xích Linh nhìn cái hộp nhỏ kia, nói: "Ta nhận, còn có chuyện gì?"

Khang Phổ vẫn luôn đấm vào bông mềm, lại không thể thúc giục quá gấp, cũng không thể không ép, nghe ý tứ Diễm Vương phi, đế quân là quyết tâm không để đế phi tiêm mang thai thể, cho dù hiện tại có nhận, cũng chưa chắc sẽ để đế phi tiêm vào.

Khang Phổ tiếp tục ưỡn nét mặt già nua nói: "Ta nghe nói Lai Sách đế quốc miwf vừa được nghỉ ngơi một tháng, nhân lúc này tiêm vào, thừa dịp khoảng thời gian này hảo hảo an dưỡng, qua một thời gian nói không chừng sẽ có tiểu hoàng tử đâu?"

Đây là buộc anh hiện tại liền tiêm cho Nặc Nặc?

Xích Linh nổi lên chút không vui, cau mày nói: "Được, việc này ta biết, các ngươi về trước đi."

Khang Phổ vừa thấy thái độ của đế quân liền biết không vui, lập tức cầu cứu nhìn về phía Diễm Vương, Diễm Vương lập tức trách mắng: "Không tiêm mang thai thể, ngươi là không muốn hài tử sao?!"

Sa Nặc Nhân trở về phòng thau quần áo khác, liền tắm rửa sạch sẽ, chuẩn bị tới thăm Thư Nhai, vừa ra cửa lại nghe được câu nói này của Diễm Vương, bước chân dừng lại.

Diễm Vương vừa nói chuyện, cơn tức của Xích Linh cũng nổi lên, lập tức mở miệng: "Coi như không muốn thì thế nào?"

Lửa giận của Diễm Vương thẳng tắp dâng lên, "Ngươi điên rồi sao?! Không muốn hài tử ngươi ngồi vị trí này làm gì? Ngươi định sau này đem đế vị truyền cho ai?!"

Khang Phổ vừa thấy Diễm Vương nổi đóa, bận tâm tới mặt mũi đế quân, đều vội vội vàng vàng cáo từ rời đi, trong phòng khách rất nhanh chỉ còn một nhà ba người bọn họ.

Xích Linh cũng cứng rắn nói: "Chuyện người thừa kế không khó, con tự có cân nhắc."

Diễm Vương tức đến thở hồng hộc, "Ngươi tự có cân nhắc? Ngươi có thể cân nhắc cái gì?! Nếu như ngươi thật sự coi trọng Iman, hừ, coi như vì hài tử ta đồng ý ngươi thú hắn, ngược lại hắn hiện tại cũng đã ly hôn với Xích Kính, coi như bị người chế giễu cũng so với ngươi tuyệt hậu tốt hơn!"

Xích Linh cau mày nói: "Phụ thân, người có ý gì? Con và Iman có quan hệ gì?"

Nói tới chuyện này, gân xanh Diễm Vương lại nổi lên, vỗ "Oành oành" xuống bàn trà, "Toàn bộ thủ đô đế quốc đều biết, ngươi còn định gạt ta?!"

Xích Linh cũng mất bình tĩnh, "Toàn bộ thủ đô đế quốc biết cái gì? Ngài nói rõ ràng một chút!"

Diễm Vương phi ấn ấn tay Diễm Vương, nhắc ông đừng kích động như vậy, Diễm Vương thở một hơi mới nói: "Ta hỏi ngươi, Nặc Nhân tức giận rời đi, không phải là vì biết chuyện của ngươi với Iman?"

Ngày đó một tiếng rống to của Xích Linh ở trên lầu, toàn bộ đế cung đều nghe được, sau đó hai người liền biến mất, hơn nữa lại trực tiếp chạy tới Lai Sách đế quốc, sau đó ông mới biết còn có việc này.

Nặc Nặc quả thực hiểu lầm anh với Iman, đây là sự thực, Xích Linh không thể phủ nhận.

"Ngươi nếu đã thừa nhận còn có cái gì để ngụy biện?! Bức ảnh ngươi và Iman mập mờ đã sớm bị tung ra, mấy ngày trước còn truyền ra cái tin Iman mang thai, có dược sư xác nhận, hài tử đã hơn ba tháng, chính là vào khoảng thời gian các ngươi truyền ra scndal! Ngươi còn có gì để ngụy biện?!"

Sa Nặc Nhân lẳng lặng đúng trên hành lang, nghe dưới lầu nói chuyện.

Xích Linh quả thực không hiểu ra sao, "Hắn mang thai có liên quan gì với ta? Đứa bé kia ngoại trừ Xích Kính còn có thể là của ai?"

Diễm Vương phi giờ khắc này cũng lên tiếng, "Iman tự mình nói, hài tử không phải của Xích Kính."

"Vậy kia càng không thể là ta!" Xích Linh quả thực sắp phiền đến chết, này đến cùng là cái gì với cái gì đây?!

Sa Nặc Nhân âm thầm cười khổ, kỳ thực bọn họ tình nguyện hài tử kia là của Xích Linh, cũng tốt hơn so với vô hậu đi?

Diễm Vương phi hiểu rõ con trai của mình, thời điểm đó nghe được tin đồn anh cùng Iman mập mờ, cũng từng hoài nghi chuyện này, hiện tại con trai lại khẳng định chắc chắn không phải, vậy khẳng định là không phải, đôi phụ tử Iman kia đến cùng có tâm tư gì, bọn họ đều nhìn thấu. Năm đó thấy Xích Linh bệnh nặng, không có thuốc cứu, mặc dù chỉ là đính hôn bằng lời nói nhưng đó cũng là đính hôn, thế nhưng bọn họ quay người liền nhờ vả Thanh Vương, hiện tại Thanh Vương thất bại, bọn họ đi lên, bên kia vừa cùng Xích Kính ly hôn, liền truyền ra bức ảnh ám muội với Xích Linh, thời điểm bị hỏi, trong lời nói toán ám chỉ hài tử là của Xích Linh, hai cha con họ, thực sự là hao tổn tâm cơ muốn trèo lên cao!

Diễm Vương kỳ thực cũng rất rõ ràng chuyện này, nhưng là, đối mặt với chuyện Xích Linh không muốn hài tử này, ông tình nguyện tin tưởng đứa nhỏ trong bụng Iman là của Xích Linh, ít nhất anh sẽ không tuyệt hậu!

Diễm Vương bình tĩnh tâm tình của mình một chút, mới nghiêm túc nói: "Ta hỏi ngươi, tại sao không muốn hài tử?"

Xích Linh nói: "Con không muốn nhìn thấy Nặc Nặc vì bài xích với mang thai thể mà chịu khổ."

"Mượn cớ! Người người đều muốn có hài tử, nếu như không phải giữa các ngươi xảy ra vấn đề, Nặc Nhân cũng sẽ không không muốn, nó không phải người không hiểu chuyện!" Diễm Vương trách mắng.

Xích Linh trầm mặc, anh làm sao lại không muốn hài tử, nhưng là so với việc mất đi Nặc Nặc, anh tình nguyện không có hài tử, cũng muốn bảo vệ Nặc Nặc. Trầm tư một lúc lâu, anh mới quyết định nói ra chân tướng, anh tin tưởng phụ thân và mỗ phụ sẽ thông cảm.

"Nặc Nặc thể chất đặc thù, bài xích với mang thai thể, tiêm vào sẽ nguy hiểm tới tính mạng." Thân thể Sa Nặc Nhân, lại chứa một linh hồn thiếu chủ Thủy Ủy nhân, hơn nữa còn là dời hồn, mọi chuyện phát sinh trên người cậu đều rất kỳ lạ, anh sao có thể mạo hiểm để cậu tiêm vào mang thai thể?

Diễm Vương cùng Diễm Vương phi nghe xong, đều trầm mặc, quả nhiên là vấn đề bên phía Sa Nặc Nhân, nếu không nhìn vào tình cảm của bọn họ, thêm vào Sa Nặc Nhân rất hiểu chuyện, không thể nói sợ bài xích với dược tề mà không muốn hài tử, nguyên lai dính đến chính là nguy hiểm tính mạng. Nặc Nhân đã giúp đỡ bọn họ rất nhiều rồi, bọn họ cũng không phải người vong ân phụ nghĩa, huống hồ hiện tại bọn họ còn là người một nhà, việc này, nhất định phải hảo hỏa nghĩ biện pháp mới được.

Diễm Vương trầm mặc một lúc lâu, mới nói: "Đã tìm dược sư cao cấp khám qua chưa?"

Thấy thái độ phụ thân mềm xuống, Xích Linh cũng thở phào nhẹ nhõm, "Nặc Nặc chính là dược sư hàng đầu, nếu quả thực có biện pháp, em ấy còn không thử nghiệm."

Xích Linh nói cũng là sự thật, Diễm Vương phi rầu rĩ nói: "Vậy các ngươi sau này định làm như thế nào?"

Xích Linh nói: "Thân thể đại ca đã không phục không sai biệt lắm, qua một thời gian nữa, phóng xạ cao duy trên người cũng có thể giải trừ, chuyện người kế thừa, con sẽ cùng đại ca thương lượng, để cho con nuôi một đứa con của y cũng được."

Diễm Vương nói: "Trước tiên không cần lo lắng chuyện này, các ngươi đều còn trẻ, có rất nhiều cơ hội, nói không chừng sau đó sẽ có biện pháp."

Kỳ thực Xích Linh từ lâu đã không còn ôm hy vọng, chỉ cần anh và Nặc Nặc có thể bên nhau là được, chuyện đứa nhỏ, sẽ không trở thành gánh nặng giữa bọn họ.

"Bên phía nghị viện, phụ thân ngài tự nghĩ biện pháp, không cần nhắc tới chuyện thân thể đặc thù của Nặc Nặc." Chuyện là phụ thân gây ra, để tự ông đi thu thập hỗn loạn.

"Đám người bảo thủ đó chưa chắc sẽ nghe ta, bọn họ đã bởi vậy mà mất đi một vị đế quân, không thể nhịn được chuyện như vậy phát sinh lần nữa, ngươi phải chuẩn bị tốt tinh thần nạp phi." Diễm Vương nhắc nhở. Ông cũng không muốn nhìn thấy con trai đi vào con đường cũ của đại ca, đại ca đuổi theo Lê Anh, đến nay tung tích không rõ, sinh tử chưa biết, nếu như Xích Linh cũng như vậy, kia Tinh Diệu đế quốc liền xong.

"Con sẽ không nạp phi." Xích Linh quả quyết nói.

Diễm Vương phi suy tư chốc lát, hỏi: "Những thứ này nói sau, trước mắt quan trọng chính là giải quyết chuyện Iman, hiện tại toàn bộ thủ đô đế quốc đều biết hắn hoài đứa con của ngươi, nhưng hắn là vương tử phi của Xích Kính, chuyện loạn như vậy, hoàng thất còn gì mặt mũi?"

Những chuyện Iman làm đã khiến Xích Linh rất khó chịu, trước đó vẫn nhớ tình nghĩa khi còn bé, nên nhẫn nhịn, không nghĩ tới lần này lại ném một chuyện lớn như vậy cho anh, quả thực buồn cười!

"Mỗ phụ, ngài âm thầm xử lý đi, con không muốn tiếp tục bởi vì hắn mà ảnh hưởng đến tình cảm của con và Nặc Nặc." Xích Linh nói.

Diễm Vương phi gật đầu, "Ngươi có thể nói như vậy, ta an tâm. Nói thật, ta đã sớm muốn mời hắn rời khỏi đế đô tinh, còn có cái phụ thân kia của hắn, bây giờ đã mất hết tên tuổi, chuyện cơ giáp cấp 9, Nam Cẩn đã công bố cho toàn đế quốc, cái này cũng giải thích vì sao Phổ Nhĩ Sinh không có cách nào sửa được cơ giáp cấp 9."

Nghe đến đó, Xích Linh cũng chỉ có thể thở dài, hai cha con họ, thực sự là...

Sa Nặc Nhân không có tiếp tục nghe, quay người trở về phòng. Một mình co lại trên ghế salon, ngẩn người nhìn trần nhà.

Diễm Vương và Diễm Vương phi thông cảm cho cậu, nhưng cậu lại không thể qua được một cửa của chính mình, Sa Nặc Nhân đột nhiên rất ghét thân phận của mình, nếu như đơn thuần là Sa Nặc Nhân cũng không tồi, hoặc là Á Liên cũng được, lại cho cậu một thân phận không thể nói ra --- hậu nhân bộ tộc căn nguyên thần bí trong truyền thuyết, nếu như là lấy chuyện không có hài tử tới đánh đổi, cậu tình nguyện không có thân phận này.

Thời điểm Xích Linh trở về phòng, liền thấy Sa Nặc Nhân một mình nằm trên ghế salon ngẩn người, bước tới, đem người ôm vào trong lòng, "Đang nghĩ cái gì?"

Sa Nặc Nhân giấu tâm sự vào, mỉm cười nói: "Không có, đang nghĩ một lát muốn tới thăm Thư Nhai, mọi người nói xong rồi sao?"

Xích Linh nhìn chằm chằm cậu một lát, thấy biểu tình Sa Nặc Nhân không tự nhiên, liền đoán được nguyên nhân, bọn họ nói chuyện khẳng định cậu đã nghe thấy được.

"Đừng có đoán mò, có hài tử hay không cũng không sao, sẽ không ảnh hưởng tới tình cảm của chúng ta." Xích Linh an ủi.

Nụ cười gượng của Sa Nặc Nhân cũng thu lại, dựa vào trong ngực anh, không nói gì. Xích Linh càng như vậy, cậu càng tự trách, không có cách nào sinh hài tử cho anh.

Xích Linh lo lắng cậu sẽ nghĩ ngợi lung tung, cũng không có rời đi, vẫn luôn bồi bên cạnh cậu.

Chờ tâm tình Sa Nặc Nhân tốt hơn chút tới thăm Thư Nhai, anh mới đi làm chuyện của mình.
Bình Luận (0)
Comment