Đế Quốc Đệ Nhất Sủng Hôn

Chương 216

Edit: Tử Miêu (aka Tiểu Miêu)

Xích Linh cũng không biết tới thân phận này của hắn, anh vốn chỉ là hoài nghi hắn và tiên hạc tòa tự do thành bang có quan hệ không nhỏ, không nghĩ tới còn là một vương tử, coi như không phải chính thống huyết mạch, không phải quốc hậu sở sinh, nhưng dù sao lão quốc chủ cũng chỉ có một đứa con trai là hắn, vị trí kia tương lai cũng chỉ có thể để lại cho hắn, hắn lại có thể tiêu dao tự tại làm tinh đạo, cũng thật là hiếm thấy.

"Hắn biết được hài tử trong bụng Thư Nhai là của hắn, ăn vạ chết cũng không đi, nói muốn ở lại đế cung, làm sao bây giờ?" Xích Linh cũng không có biện pháp, nếu như là tinh đạo còn có thể luận tội xử trí, chỉ là một thân phận khác của hắn lại là vương tử một quốc gia, hơi bất cẩn một chút sẽ xảy ra mâu thuẫn quốc tế, trong thời kỳ bất thường này, vẫn là cẩn thận chút vẫn hơn.

Hiện tại Lai Sách đế quốc đến cùng đang có ý đồ gì không ai có thể đoán ra, đến ngay cả người Tuy Vĩ Hạt trước đó luôn luôn lượn qua lượn lại ngoài biên cảnh Tinh Diệu đế quốc, cũng không hiểu sao rút lui, sự tình ngày càng quỷ dị, vốn thủ đô Tinh Diệu đế quốc chuẩn bị khai chiến, đột nhiên lui lại, khẳng định có vấn đề.

Diễm Vương cũng biết, hiện tại là thời kỳ mấu chốt, tốt nhất nên làm tốt quan hệ quốc tế, tiên hạc tòa tự do lại là thủ lĩnh liên minh độc lập tự do, tuyệt đối không thể đắc tội.

"Trước hết để hắn ở lại đi." Chỉ có thể như thế, nếu không còn có thể thế nào?

Ouse thuận lợi lưu lại, mỗi ngày đều canh giữ ngoài phòng Thư Nhai, y cũng chưa nói để cho hắn đi vào, hắn vẫn ở bên ngoài tản bộ, buối tối cũng vô cùng đáng thương dựa vào cửa ngủ, đảm nhiệm môn thần(1). Sa Nặc Nhân thấy cũng không biết nói cái gì cho phải, muốn cho hắn một cái phòng, hắn lại không cần, trơ mắt nhìn cửa phòng đóng chặt của Thư Nhai.

1: aka thần giữ cửa

Ouse chớp mắt một cái, có chủ ý, ở ngoài cửa đối diện Sa Nặc Nhân nhỏ giọng nói: "Ngươi và Thư Nhai quan hệ tốt như vậy, không bằng thay ta khuyên hắn một chút thế nào?"

Sa Nặc Nhân trực tiếp lườm một cái, "Nói thật, ta đối với ngươi không hề có hảo cảm, Thư Nhai rất không thích ngươi, thế nhưng y lại mang thai, ngươi chính là tên đạo tặc khốn kiếp! Đừng nghĩ ta sẽ nói tốt thay ngươi, nếu ngươi không đi, thì cứ như vậy đi!"

Nghĩ tới những chuyện tên tinh đạo này làm với Thư Nhai, Sa Nặc Nhân liền hận đến nghiến răng, còn muốn cậu giúp hắn nói tốt? Quả thực chính là nằm mơ!

Từ chỗ của Thư Nhai trở về, Sa Nặc Nhân dự định tới trường học một chuyến, xem Dion nghiên cứu thế nào rồi.

Iman đã đi qua đi lại ngoài cửa đế cung rất lâu, Diễm Vương phi hôm qua đã hạ lệnh, làm cho hắn cùng phụ thân rời khỏi đế đô tinh, không có nói rõ nguyên nhân, thế nhưng hắn biết, là vì tồn tại của hắn ảnh hưởng tới danh dự hoàng tộc. Iman không quản được nhiều như vậy, hắn hiện tại đã không còn đường lui, chỉ cần có thể để hắn nhìn thấy Nhị ca, cầu Nhị ca nể tình tình cảm trong quá khứ và thể diện mà để hắn lưu lại, như vậy sau đó hắn còn có cơ hội. Huống hồ... Iman sờ sờ bụng của mình vẫn còn chưa lộ rõ, hắn đã ly hôn với Xích Kính, không nghĩ tới nhiều năm rồi không thể mang thai, lại ngay tại thời khắc sống còn như vậy mà có tiểu sinh mệnh này, nhưng đây cũng chưa hẳn không phải chuyện tốt, mặc dù Xích Kính hiện tại bị quản chế, nhưng tên kia vẫn là một vương tử, đứa nhỏ trong bụng hắn cũng là huyết mạch hoàng tộc.

Coi như hắn một mực khẳng định đứa bé này là của Xích Linh, thì cũng không có bao nhiêu người hoài nghi, dù sao hắn và Xích Linh là anh em họ, là họ hàng gần huyết thống, cho nên đứa bé này, cũng không hẳn không có quan hệ với Xích Linh. Chỉ là, mấy ngày gần đây bụng thường xuyên đau đớn, ngày hôm qua càng dữ dội hơn, hắn biết nếu còn tiếp tục như vậy, hài tử nhất định sẽ không giữ nổi. Cái thời đại này, tự nhiên sẩy thai là tình huống quá bình thường, phóng xạ hạt nhân vũ trụ cùng tinh thần lực cung ứng không đủ, dẫn đến thai nhi yếu, đã không còn là chuyện hiếm gặp. Hắn muốn bảo vệ đứa bé này, chỉ cần có thể thuận lợi sinh hài tử ra, chỗ có thể lợi dụng rất nhiều, hắn muốn đi mua Ngưng Thần Tề, nhưng lại không mua được, cửa hàng dược tề hoàng gia gần đây không có bán Ngưng Thần Tề, cho nên hắn vô cùng lo lắng, muốn tìm Xích Linh lấy một ít.

Iman vẫn luôn chuyên tâm vì bản thân mà mưu tính, lại không phát hiện, một chiếc xe huyền phù nhanh chóng bay ra, hướng thẳng về phía hắn mà tới!

Sa Nặc Nhân cũng không nghĩ tới, ngay chính giữa cửa đế cung cư nhiên có một người đứng, cậu sợ đến nhảy lên một cái, xe huyền phù dựng thẳng hướng lên trên cao bay đi. Iman thét một tiếng kinh hãi trực tiếp ngã xuống đất, sắc mặt nguyên bản vốn đã khó coi trong nháy mắt trắng bệch, sau đó ôm bụng nằm trên đất kêu rên lên!

Sa Nặc Nhân ở trên không dừng lại, tim đập liên hồi, cậu đụng vào người? Không, không đụng vào, cậu tránh được!

Sa Nặc Nhân sững sờ rất lâu, mới nhớ tới bản thân là dược sư, nói không chừng có thể giúp đỡ một chút, vội vàng quay đầu xe lái trở về, sau khi hạ xuống vội vàng nhảy ra. Nhìn thấy đầu tiên chính là một vũng máu trên đất, dòng máu vẫn còn đang từ dưới thân người kia chảy ra, Sa Nặc Nhân ngây người chốc lát, vội vàng bước nhanh qua, thời điểm thấy người ôm bụng kêu rên chính là Iman, động tác của cậu liền dừng lại. Làm sao lại trùng hợp như vậy?

Iman sắc mặt trắng bệch, đau đến ứa mồ hôi lạnh, thời điểm nhìn thấy Sa Nặc Nhân đứng bên cạnh, lớn tiếng kêu cứu, "Mau cứu hài tử, mau cứu con trai của ta...!"

Sa Nặc Nhân có hơi do dự, nhưng cuối cùng vẫn là đi tới, dù sao cũng là một sinh mệnh, cậu không thể thấy chết mà không cứu. Cậu ngồi xổm người xuống, phóng thích tinh thần lực kiểm tra thay hắn, chỉ là vừa nhìn, liền tiếc nuối lắc lắc đầu, "Không có biện pháp, hài tử đã không còn."

Chảy nhiều máu như vậy, không nhìn cũng biết hài tử chắc chắn không giữ được, nhìn tình hình của hắn, mấy ngày nay đã có dấu hiệu sẩy thai, hắn cần phải nằm ở trên giường an tâm tĩnh dưỡng, chứ không phải ra cửa đi lại, như vậy sẽ dễ dàng bị sẩy thai hơn, huống hồ, vừa rồi còn té lộn mèo một cái...

Iman nghe Sa Nặc Nhân nói, nhất thời trợn to hai mắt, một lúc sâu sau rít lên một tiếng, liền hướng Sa Nặc Nhân vồ tới, "Ngươi trả hài tử cho ta! Ngươi trả hài tử cho ta! Ngươi là hung thủ giết người! Bản thân không mang thai được lại hại con trai của ta! A a a a -----"

Iman giống như điển rồi, vừa rít gào vừa đánh Sa Nặc Nhân, lớn tiếng gào khóc, đột nhiên lấy ra một bình dược tề trong không gian giới chỉ, rút nắp bình, ném thẳng về phía mặt Sa Nặc Nhân!

"A-----!" Sa Nặc Nhân gào lên một tiếng đau đớn, má phải nhất thời đau nhức khó nhịn, cậu cơ hồ có thể nghe thấy làn da của mình đang phát ra tiếng "Xì xì", giống như là bị ăn mòn đốt cháy, theo phản xạ ôm lấy má phải, đau nhức nhất thời truyền đến lòng bàn tay, Sa Nặc Nhân vừa hạ xuống nhìn, chỉ thấy lòng bàn tay phải của mình đã bị ăn mòn tới máu thịt lẫn lộn.

Bọn họ dù sao cũng cách cửa đế cung không xa, hộ vệ canh gác vừa thấy tình huống bên này liền nhanh chân chạy tới, thế nhưng vẫn chậm một bước, mới chạy được nửa đường liền nghe thấy tiếng hét thảm của đế phi, trong lòng biết là hỏng rồi, nếu đế phi xảy ra chuyện gì, chỉ bằng sự sủng ái của đế quân với cậu, mỗi một người bọn họ đều chạy không thoát.

Hộ vệ xông tới đem hai người tách ra, trực tiếp đem Iman ấn xuống đất không cho động, một hộ vệ khác nhìn thấy bàn tay ôm má phải của đế phi, đầy tay đều là máu, vẫn còn đang không ngừng nhỏ xuống, sợ đến hồn phi phách tán, lập tức báo cáo gấp cho đội trưởng hộ vệ, đội trưởng chạy qua nhìn một chút đã sợ đến run chân, vội vội vàng vàng cấm lấy quang não ấn số.

Xích Linh đang ở trong văn phòng nghe tiến triển mới nhất về nghiên cứu cơ giáp cùng chiến hạm, liền nhận được truyền tin của hộ vệ, anh nhíu mày lại, chỉ cần nhận được truyền tin của hộ vệ thì chắc chắn không phải chuyện tốt, lần này lại là xảy ra chuyện gì?

Nhận truyền tin, cũng không tránh những người khác, liền thấy hộ vệ đầy đầu đều là mồ hôi, lắp bắp nói: "Bệ, bệ hạ, ra, xảy ra chuyện rồi... Đế phi, ngài... Ngài... Ngài ấy..."

Ánh mắt Xích Linh nháy mắt biến chuyển, "Đế phi làm sao vậy?!"

Hộ vệ sợ đến run rẩy, "Đế phi, ngài... Ngài ấy bị thương, trên mặt đều là máu..."

Xích Linh trong lòng căng thẳng, đột ngột đứng lên, bỏ lại một đám quan chức, gọi ra cơ giáp, vội vàng chạy về!

Đám quan chức còn lưu lại vừa nghe thấy, cũng đều rầm một cái đứng lên, cùng đi ra ngoài, đế phi ở cửa đế cung xảy ra chuyện rồi, vậy đế quân còn không đến đại khai sát giới?! Đuổi sát theo khuyên nhủ, một đám lão gia hỏa thở hồng hộc chạy đuổi theo.

Tốc độ của Ares cực nhanh, rất nhanh liền tới trước cửa đế cung, nơi đó đã vây không ít người, hộ vệ quá mức sợ hãi, nhưng vẫn không quên nhanh chóng phái người đi tìm dược sĩ qua đây.

Thời điểm anh đến, Sa Nặc Nhân ngồi dưới đất, thân thể run lẩy bẩy, mặt đầy máu nhỏ xuống, lông mày nhíu chặt tiết lộ nỗi thống khổ của cậu, ngay cả Pidgey cũng đi ra, đang dùng một cái tay nhỏ, không ngừng nhỏ chất lỏng không rõ màu xanh lục cho Sa Nặc Nhân, đồng thời còn không ngừng nói: "Nhịn xuống, nhịn xuống, không thể thả lỏng, sẽ có phiền toái lớn!"

Sa Nặc Nhân nhẫn rất khổ cực, hiện tại đã không đơn thuần là má phải đau đớn nữa, cả khuôn mặt đều đau, thân thể cũng đau đến run lẩy bẩy, y phục trên người đã sớm ướt đẫm, cậu run run rẩy rẩy nhỏ giọng nói: "Ta... Không được..."

Mới vừa nói xong, cả người đột nhiên bắn ra ánh sáng vạn trượng, sáng đến khiến người không có cách nào mở mắt ra được!

Xích Linh chạy tới cũng bị một cỗ áp lực vô hình ngăn trở đường đi, không nhịn được giơ tay ngăn cản tia sáng chói mắt.

Sa Nặc Nhân nguyên bản ngồi co rúc trên đất, bị một nguồn sức mạnh vô hình ủy thác nâng lên, trong quá trình chầm chậm bay lên, thân thể cùng dung mạo bắt đầu phát sinh biến hóa!

Pidgey làm tất cả, đều trong nháy mắt kiếm củi ba năm thiêu một giờ, nó thế nào cũng không nghĩ tới, một Arthur không có bất kỳ một giá trị vũ lực nào, cư nhiên có thể thương tổn được Sa Nặc Nhân.

Tên điên kia dùng một bình chất ăn mòn phá hủy dược tính Trú Nhan Tề Sa Nặc Nhân dùng bấy lâu nay, mặt cậu bị hủy, giống như một vòng tuần hoán ác tính, trực tiếp khiến cân bằng toàn thân bị phá hoại! Làm cho cậu hiện ra chân thân, ngay cả cỏ thuốc nó nén xuống trong không gian cũng vô ích. Áp chế thời gian dài, một khi bạo phát, nhất định sẽ vô cùng đáng sợ!

Pidgey nhìn khắp nơi một chút, đột nhiên nhảy mấy cái rời đi.

Mái tóc màu đen của Sa Nặc Nhân chậm rãi biến đổi, từ gốc chậm rãi hiện ra màu vàng, tốc độ rất nhanh, cấp tốc lan ra toàn bộ mái tóc đen, tóc đen lấy tốc độ mà mắt thường cũng có thể thấy được biến sắc, dài ra, rủ xuống tới bên hông, bị sức mạnh vô hình lôi kéo, tỏa ra bốn phía! Thân hình của cậu yêu mị mềm mại, trai gái khó phân biệt, đôi mắt mị hoặc biến thành màu tử lam, lỗ tai thanh tú biến nhọn, như một tinh linh đáng yêu. Cả người óng ánh long lanh, kỳ ảo không giống người thật, quần áo cũng bị năng lượng vô hình xé nát thành mảnh vụn, hiện ra da thịt trắng nõn oánh bạch, cả người đẹp đến không chân thực.

Cậu, đã không tính là loài người!

Cậu, hoàn toàn hiện ra hình thái tiên ma mị tộc!

Bên dưới, trên mặt mọi người không tự nhiên nổi lên một tầng đỏ ửng, ánh mắt tan rã, nhìn chằm chằm tinh linh tựa mỹ nhan trên bầu trời, khóe môi nhếch lên nụ cười tham lam quỷ dị, đã hoàn toàn bị mê hoặc!

Xích Linh cũng cảm giác được tim không theo khống chế nhảy lên, như là bị một nguồn sức mạnh vô hình lôi kéo, muốn đem anh kéo vào một khoảng không tăm tối, thế nhưng, sự lo lắng của anh vượt qua tất cả, giờ khắc này Sa Nặc Nhân yêu mị cũng không sánh bằng sự lo lắng của anh.

Người này là bảo bối của anh! Người yêu của anh! Vì sao lại biến thành như vậy?

Mang theo chấp nhất như vậy, con ngươi của anh nhiều lần tan rã rồi lại lần nữa ngưng tụ, anh cảm giác ý thức của mình bị một luồng cường lực lôi kéo, cùng anh tranh đoạt quyền chủ đạo. Anh biết có thể là bời vì Sa Nặc Nhân, cho nên anh muốn cưỡng bách chính mình dời mắt, lại không nhúc nhích được, phảng phất giống như là bị phép định thân, chỉ có thể si ngốc nhìn, nhưng không cách nào chống lại vẻ đẹp nhiếp tâm.

Đột nhiên!

Một khối vải vóc màu trắng rơi xuống từ trên không, trực tiếp đem Sa Nặc Nhân quấn lại từ đầu đến chân, Pidgey hô to một tiếng: "Tự mình quấn lấy! Không được để cho người nhìn thấy ngươi!"

Sa Nặc Nhân hoàn toàn chìm đắm bên trong trong sức mạnh vô cùng khuấy động, bị một tiếng rống này bỗng nhiên kéo thần trí quay lại, cấp tốc nắm lấy vải lớn, đem chính mình bao lại chặt chẽ, đồng thời cũng từ không trung rơi xuống!

Xích Linh thì chân lại mềm nhũn, trực tiếp quỳ trên mặt đất, mồ hôi lạnh từng hạt từng hạt tích rơi trên mặt đất, hiện ra từng cái từng cái dấu ấn thâm sắc, anh mở lớn miệng thở hổn hển, nỗ lực ngẩng đầu nhìn về phía người được quấn bên trong tấm vải trắng cách không xa phía trước.

Pidgey quay người nhìn về phía anh, kéo kéo miệng ba cánh hoa, nhìn bộ dáng chật vật của Xích Linh, nói: "HIếm thấy, ngươi cư nhiên không bị mê hoặc, thật làm người ta giật mình."

Coi như không bị mê hoặc, sắc mặt Xích Linh cũng vô cùng kém, thân thể có chút cứng ngắc, cũng có chút không hài hòa, anh cần nghỉ ngơi một chút mới có thể đứng được.

"Chuyện gì xảy ra? Nặc Nặc làm sao vậy? Nặc Nặc!" Xích Linh hô một tiếng.

Sa Nặc Nhân trốn bên trong vải trắng, nhìn da dẻ óng ánh long lanh của mình, cùng đầu ngón tay biến đổi hoàn toàn, rất khổ não. Sau khi hiện ra chân thân, cậu cảm thấy được trên người có sức mạnh vô cùng, lại không biết làm thế nào giải phóng, chỉ có thể mặc cho chính mình bay trong không trung, cảm giác tự do giải trừ trói buộc như vậy, làm cho cậu lưu luyến, tế bào cả người đều đang kêu gào tự do! Tự do! Tự do!

Xem ra, áp chế quá lâu cũng không phải chuyện tốt.
Bình Luận (0)
Comment