Đế Quốc Đệ Nhất Sủng Hôn

Chương 220

Edit: Tử Miêu (aka Tiểu Miêu)

Hai người vừa về tới nhà không lâu, liền nghe thấy tiếng chuông cửa, Sa Nặc Nhân đi qua mở cửa, nhìn thấy bọn họ từng cái từng cái đứng ở cửa, chỉ có thể để cho bọn họ tiến vào.

Bọn họ đều nhìn chằm chằm Sa Nặc Nhân xem thật kỹ, dung mạo xác thực thay đổi, đặc biệt là Ái Tu, đem Sa Nặc Nhân từ trên xuống dưới nhìn kỹ một lần, Xích Linh ngồi trên ghế salon cau mày, lạnh lùng nói: "Các ngươi đều tới đây làm gì?"

Ngân mở miệng nói: "Nghe nói đế phi bị thương, liền cùng nhau tới xem một chút."

Sa Nặc Nhân bưng trà hoa lại đây, một người một chén, cười nói: "Ta không có chuyện, còn có gọi tên ta là được, đừng gọi đế phi."

Kỳ thực danh xưng này cậu nghe vô cùng không được tự nhiên, chỉ có điều bị vướng thân phận của Xích Linh, cậu lại không thể cưỡng ép yêu cầu bọn họ không nên gọi mình như vậy, không hợp quy củ.

Vân Hoán nhìn kỹ mặt Sa Nặc Nhân một chút, nói: " Sau khi các ngươi rời đi, đã xảy ra một ít chuyện."

Xích Linh nhìn về phía Vân Hoán, ra hiệu hắn nói.

Vân Hoán liền đem chuyện Lai Sách đế quốc Thất công chúa ----- Y Lệ Na tìm Sa Nặc Nhân đấu dược nói ra, nhưng đáng tiếc không có tìm được, cô ta tại trường đại học Thụy Ân tìm chừng mấy ngày chưa thấy người, cho là Sa Nặc Nhân cố ý trốn tránh cô ta, liền truyền ra lời hung ác, muốn Sa Nặc Nhân nếu trước khai giảng không chủ động xuất hiện, nhất định sẽ bắt cậu quỳ xuống xin lỗi!

Mặt Sa Nặc Nhân trong nháy mắt đen lại, bọn cậu là giành ra chút thời gian về đây, ngày hôm nay chính là ngày cuối cùng của kỳ nghỉ, ngày mai là ngày chính thức tựu trường, quỳ xuống xin lỗi cái gì, cậu thật muốn cười.

Mấy người Vân Hoán cũng là cố ý trong lúc này lại đây, ngày mai sẽ đi học, ngày hôm nay dù thế nào bọn họ cũng cần phải trở lại một chút đi? Tuy rằng không biết rốt cuộc tốc độ qua lại của bọn họ nhanh như vậy là làm thế nào, nhưng trước khai giảng phải trở về là chắc chắn, cho nên bọn họ mới có thể cùng nhau lại đây.

Xích Linh nhàn nhạt nói: "Không cần để ý tới."

Vân Hoán chần chờ nói: "Nhưng là ta nghe nói, cái Thất công chúa kia cũng là người của trường đại học Thụy Ân, hơn nữa cũng là học sinh lớp dược tề cao cấp, bất quá cô ta không lâu nữa sẽ tốt nghiệp."

Sa Nặc Nhân vô lực nói: "Cái này đúng là chuyện không có biện pháp, là phúc hay họa thuận theo tự nhiên đi."

Tiễn năm người bọn họ đi, hai người đơn giản ăn cơm tối, rửa mặt xong xuôi chuẩn bị lên giường ngủ, dù sao nằm mười mấy tiếng đồng hồ bên trong phi toa, cũng không phải chuyện gì thoải mái.

Xích Linh tắm xong đi ra, thấy Sa Nặc Nhân mặc áo ngủ ngồi trên giường, mái tóc màu đen xõa xuống, một cánh tay kỳ lạ duỗi ra phía trước, đang tập trung tinh thần làm gì đó. Xích Linh dừng lại, đứng ở cửa phòng tắm nhìn, nguyên bản bàn tay Sa Nặc Nhân đang duỗi ra phía trước, chậm rãi xoay chuyển, lòng bàn tay hướng lên trên, một khoảng không vốn không có gì, trong không khí đột nhiên xuất hiện gợn sóng, một hình bóng nhạt nhòa xuất hiện trong không khí, dần dần ngưng tụ thành thực thể, rõ ràng là một cái bóng dao gọt hoa quả, thanh đao này là thứ đặt trên khay trà ở phòng khách!

Sa Nặc Nhân hưng phấn nắm dao gọt hoa quả trên không trung "Xoát xoát" vung vẩy, Xích Linh đi tới, "Em đang làm gì?"

Sa Nặc Nhân nhảy đến như hiến vật quý, "Xích Linh, mau nhìn, em thành công!"

Xích Linh liếc mắt nhìn dao, "Ân, ta thấy một cái dao gọt hoa quả."

Sa Nặc Nhân vô cùng phấn khởi nói: "Mấu chốt không phải dao gọt hoa quả, mà là quá trình em lấy được dao gọt hoa quả."

Sau đó cậu liền đem chuyện ( Chế Sinh Đồ Lục) bên trong dây xích tay, cẩn thận nói cho Xích Linh, Xích Linh nghe được liền cau mày, cho dù gặp quá nhiều sự tình quái dị cũng khó có thể lý giải được, năng lực như vậy vẫn khiến Xích Linh giật nảy cả mình.

"Em bây giờ có thể khống chế tới trình độ nào?" Mặt Xích Linh lộ vẻ trầm tư, không biết nghĩ tới điều gì.

"Em hiện tại đang học tập khống chế phân tử kim loại nhỏ, hiện tại chỉ có thể khống chế vật kim loại nhỏ, phạm vi không thể vượt quá mấy trăm mét." Cậu luyện đã lâu, chỉ cần rảnh rỗi liền cân nhắc chuyện này, mảnh xương thứ 11 đến bây giờ cậu vẫn chưa xem, không phải Sa Nặc Nhân không hiếu kỳ, mà là cậu cố nhịn xuống lòng hiếu kỳ, muốn trước đó đem ( Chế Sinh Đồ Lục) luyện tốt lại nói.

Xích Linh thì thầm nói: "Chế sinh chế sinh, cái năng lực này rất đáng sợ, chờ thời điểm em hoàn toàn nắm giữ được, phỏng chừng quả thật có thể tùy ý sáng tạo vật cùng cơ thể sống."

Sa Nặc Nhân cười rộ lên: "Vật nói không chừng có thể, nhưng là sinh mệnh thể không hẳn thành. Trước mắt những nội dung em mở ra được, đều không có thể sống, cơ thể sống cấu tạo quá mức phức tạp, khẳng định không phải có thể bỗng dưng sáng tạo ra được."

Xích Linh nhếch miệng, đối với Sa Nặc Nhân thẳng thắn nói ra rất hài lòng, "Mỗi một chuyện em làm được đều là kinh thế hãi tục, cái mảnh xương tên gọi là ( Chế Sinh Đồ Lục), nếu như chỉ cần là vật, cần gì phải gọi "Chế Sinh", mà không gọi "Chế Vật"?"

Sa Nặc Nhân suy nghĩ một chút, "Cũng đúng, bất quá cấp bậc kia em không đạt tới, chỉ cần mở ra mảnh xương này liền suýt chút nữa thì lấy cái mạng nhỏ của em..."

Ánh mắt Xích Linh chìm xuống, Sa Nặc Nhân vội vàng nói: "Ý của em là, hao tổn một phần lớn khí lực, không phải mạng nhỏ."

Nếu như bị Xích Linh biết được cậu làm chuyện ngu xuẩn, khẳng định sẽ lại bị dạy dỗ một trận.

Xích Linh đem người nhéo lại đây, lấy xuống dao gọt hoa quả trong tay cậu, nghiêm túc nhắc nhở nói: "Vạn sự lượng sức mà làm đi, không nên miễn cưỡng chính mình, có nghe hay không?"

Sa Nặc Nhân hết sức chăm chú liền thành thật gật đầu.

Lúc này Xích Linh mới yên tâm, đem người kéo vào trong ngực, nằm xuống ngủ.

Đôi mắt Sa Nặc Nhân mở thật to, nằm nhoài trong lồng ngực Xích Linh chờ, nhưng là đợi nửa ngày cũng không có thấy Xích Linh cử động, nghi hoặc ngẩng đầu nhìn anh.

Xích Linh mở mắt ra, bốn mắt nhìn nhau: "Làm sao vậy?"

Sa Nặc Nhân biệt nữu nói: "Cái kia... Em nghe Pidgey nói, thể chất tiên ma mị tộc nhân của em đã bộc phát ra, coi như hiện tại dùng dược tề cải biến thân hình và bề ngoài, ở một mức độ nào đó có chút biến đổi, thế nhưng... Tác dụng bên trong vẫn ở đó,... Chỉ là hiệu quả so với hình thái tiên ma mị hoàn toàn kém một điểm, nhưng cũng là rất hữu dụng..."

Ý Sa Nặc Nhân là, hiện tại lăn sàng đan cùng trước đây lăn sàng đan ý nghĩa khác nhau, trước đây vì vui thích, hiện tại ngoại trừ vui thích còn có thể trợ giúp Xích Linh nâng cao sức chiến đấu, hơn nữa tốc độ kinh người kia, không phải là Tụ Khí Tề có thể so được. Đừng nói cái khác, chỉ nói riêng Sa Nặc Nhân trước khi sử dụng Thiên Kiều Bá Mị, cậu vẫn cùng anh lăn hai lần, để thực lực của anh trực tiếp từ Nguyên Hoa cấp tầng một sơ đẳng, trực tiếp tiến tới trung đẳng, tốc độ như vậy quả thực đáng sợ!

Xích Linh nhíu mày nói: "Em không mệt?"

Sa Nặc Nhân lắc đầu, một đôi mắt to đen bóng rất sáng ngời, nhìn chằm chằm Xích Linh.

Xích Linh vươn mình một cái đem người đặt dưới thân, đối với chuyện này, anh đương nhiên làm không biết mệt, chỉ có điều lo lắng Sa Nặc Nhân sẽ mệt, nên anh không dám quá phận, nếu bảo bối nhà anh đã có tâm mời anh, Xích Linh tự nhiên là cầu cũng không được, cấp tốc đem người lột sạch sành sanh, lộ ra thân thể như bạch ngọc.

Sa Nặc Nhân phi thường sốt ruột muốn Xích Linh mau chóng tăng cao thực lực, bởi vì cấp bậc được nâng lên nên mấy ngày trước sau khi cậu nhìn thấy một ca bệnh bên trong ( Vạn Thuốc Đồ Lục), trước mắt trạng huống rất giống anh. Ca bệnh kia được miêu tả là, bất đồng chủng tộc, một chủng tộc thực lực quá cao, một chủng tộc quá mức nhỏ yếu, hai người kết hợp lại rất khó sinh sinh đời sau, biện pháp duy nhất chính là thực lực của chủng tộc nhỏ yếu nâng cao, khi hai người đạt đến mức cân bằng nhất định, vẫn có cơ hội sản sinh đời sau, tuy rằng tỷ lệ rất nhỏ, nhưng không phải hoàn toàn không có hi vọng.

Thời điểm Sa Nặc Nhân nhìn thấy tình huống này cực kỳ kích động, kết hợp với lời Pidgey nói, gien tiên ma mị tộc quá cường đại, gen nhân loại của Xích Linh quá nhỏ yếu, cho nên Sa Nặc Nhân liền nắm lấy, chờ đến khi Xích Linh trở nên đủ mạnh, có phải là bọn cậu liền có cơ hội sản sinh đời sau hay không? Bởi vậy, cậu nhất định phải mau chóng giúp Xích Linh trở nên mạnh mẽ, còn muốn một bảo bảo!

Sa Nặc Nhân ở trên giường hiếm thấy chủ động nhiệt tình như vậy, khiến Xích Linh cảm thấy rất bất ngờ, cũng rất hưng phấn, anh không thể không nghĩ, có phải là tiên ma mị thể chất bạo phát, cho nên nhu cầu của Nặc Nặc đối với phương diện này trở nên mạnh mẽ, bằng không tại sao mấy ngày nay cậu đều chủ động như thế đâu? Nhất định là như vậy.

Làm bạn lữ, nếu như người yêu khát vọng anh như vậy, anh đương nhiên là phải vô hạn thỏa mãn đối phương!

Mỗi lần Sa Nặc Nhân tẩm bổ cho Xích Linh, cậu đều cần dùng giấc ngủ để khôi phục, cho nên ngày thứ hai vừa mở mắt, chỉ còn nửa tiếng đồng hồ nữa là đến giờ đi học!

Xích Linh đun nóng vài miếng thổ ty, đặt sữa bò nóng ở trên bàn ăn.

Sa Nặc Nhân rửa mặt xong xuôi, nhìn thấy trên bàn có đồ ăn, kinh hãi không nhỏ, hóa ra Xích Linh cũng không phải là hoàn toàn không biết gì về chuyện bếp núc mà, ít nhất đồ điện đơn giản trong nhà vẫn là biết dùng.

"Không cần phải gấp gáp, sẽ không đến muộn." Xích Linh nói.

Tiểu khu bọn họ ở chỉ cách trường học một con đường cái, không vội vã liền đi bộ, gấp gáp thì liền mở xe huyền phù đi qua. Thuận tiện nói một chút, chiếc xe huyền phù màu đen phong cách thể thao kia của Xích Linh, bị bỏ vào trong không gian giới chỉ mang tới đây, bọn họ không cần tiếp tục đi thuê xe của người khác nữa, lái xe của mình mới tự tại.

Thời điểm hai người tới trường học còn có 10 phút, phòng học của Xích Linh và Sa Nặc Nhân ở hai cái phương hướng khác nhau, Sa Nặc Nhân phất phất tay, quay người chạy về phía khu lên lớp của cậu.

Hôm nay là ngày đầu tiên lên lớp, người khác đều tới rất sớm, lúc Sa Nặc Nhân đến đã coi như là muộn, vị trí gần bảng trong phòng học cũng đã bị ngồi đầy. Sa Nặc Nhân nhìn thoáng qua bên trong, tất cả đều là những khuôn mặt xa lạ, chỉ có hai người quen biết, chính là hai người cùng cậu thi được vào lớp cao cấp Ba Nhĩ Khắc cùng Uy Tư. Ba Nhĩ Khắc hiển nhiên không quen biết Sa Nặc Nhân, ánh mắt quái dị nhìn cậu chằm chằm nửa ngày, ánh mắt một bộ "ngươi đi nhầm phòng học rồi".

Sa Nặc Nhân không thấy ánh mắt tìm tòi nghiên cứu của hắn, sau đó đi qua, cậu không có kết bè kết lũ vời người khác, một mình ngồi ở hàng cuối cùng, yên tĩnh chờ lão sư lên lớp.

Lớp cao cấp tổng cộng có 30 học sinh, cư nhiên chỉ có 3 người là đến từ nước ngoài cùng ở ngoài Toàn Tí, những người khác đều là người Lai Sách đế quốc, bọn họ đương nhiên là xem thường đám ngoại lai đó, cũng không có ai nói chuyện cùng bọn họ, Ba Nhĩ Khắc cùng Uy Tư ngồi cùng một chỗ, Sa Nặc Nhân một người ngồi một bàn.

Một lão đầu tuổi tác hơi lớn, bước chân tiến vào phòng học, bất quá hắn so với Tạp Đồ Nhĩ Lạp, trẻ hơn một chút. Sau khi lão sư kia tiến vào phòng học, đôi mắt già nua quét một vòng trong phòng học, nhìn thấy Sa Nặc Nhân ngồi cuối cùng, thăm dò hỏi một câu, " Đồng học xếp sau cùng, ngươi gọi là Sa Nặc Nhân?"

Sa Nặc Nhân gật đầu: "Ta là Sa Nặc Nhân."

Tất cả mọi người rất kinh ngạc, nhất trí quay đầu lại nhìn về phía cậu.

Cái têm Sa Nặc Nhân này, bây giờ trong ngành nghề dược tề tại Lai Sách đế quốc đã coi như là danh nhân rồi, liền ngay cả Tạp Đồ Nhĩ Lạp đại sư cũng muốn thu làm đệ tử, thế nhưng tên tiểu tử này lại không biết điều, còn nói muốn suy nghĩ một chút, khiến đại sư mất mặt, quả thực đáng ghét! Bất quá, bọn họ nhớ tới cậu ta hình như không phải như vậy đi? Mặc dù nói là đáng ghét, nhưng dù sao tướng mạo trước đó cũng không tồi, nào giống như bây giờ, tối đa cũng chính là một người tuấn tú, nói trắng ra chút chính là bình thường, bình thường đến một điểm đặc sắc cũng không có.

Lão sư gật gật đầu, "Chuyện của ngươi, trường học đã biết rồi, người đứng đầu quý quốc đã giải thích chuyện ngươi bị hủy dung cho bên trường, chuyện này đối với sự nghiệp học hành của ngươi không có ảnh hưởng."

Hủy dung?! Tất cả mọi người rất khiếp sợ! Khó trách, khuôn mặt này là hủy dung đúc lại sao? Bọn họ không nhịn được khinh bỉ ở trong lòng, quả nhiên là quốc gia quê mùa, kỹ thuật chỉnh dung rách nát như vậy, cư nhiên đem người chỉnh thành dáng dấp này, nếu như là chỉnh dung tại Lai Sách đế quốc, tuyệt đối sẽ chỉnh cho ngươi thật xinh đẹp, muốn kiểu gì đều có, làm sao bình thường giống như bây giờ.

Sa Nặc Nhân đối với chuyện này lại rất hờ hững, "Cảm tạ."

Lão sư gật gật đầu, không có tiếp tục nhiều lời, chỉ nói: "Dược tề học chuyên sâu lần này có 31 lớp, 20 lớp sơ cấp, 10 lớp trung cấp, lớp cao cấp thì chỉ có một lớp các ngươi. Các ngươi là lần này học sinh ưu tú nhất, hãy coi đây là quang vinh. Ta là lão sư lý luận dược tề của các ngươi —— Bỉ Hối Lý. Khoá của ta rất tự do, nếu như ngươi cho rằng ngươi đủ ưu tú, kiểm tra tuyệt đối có thể qua, thời điểm thực tiễn cuối kỳ, hoàn toàn có thể chọn tổ đội, như vậy, ngươi có thể ngủ, cũng có thể không đến, ta rất khoan dung, sẽ không tính các ngươi trốn học, cũng sẽ không trừ điểm của các ngươi."
Bình Luận (0)
Comment