Đế Quốc Đệ Nhất Sủng Hôn

Chương 227

Edit: Tử Miêu (aka Tiểu Miêu)

Cuộc thi kiểm tra cuối kỳ, Sa Nặc Nhân vô cùng gấp gáp, sợ chính mình sẽ rơi khỏi 100 hạng trước, do đó mất đi cơ hội cùng Xích Linh đi dã ngoại thực tiễn, cho nên trong tuần cuối cùng, cậu cơ hồ mỗi ngày đều vùi trong thư viện tìm tư liệu, xem các loại văn hiến, đem vấn đề không hiểu đều làm rõ. Đương nhiên, người nước tới chân mới nhảy không chỉ có một mình Sa Nặc Nhân, rất nhiều học sinh chạy nước rút, cho dù lúc thường ra sao, chỉ cần có thể tiến vào 100 hạng trước, đều có tư cách tham gia dã ngoại thực tiễn, này không đơn thuần là quyền lợi của lớp cao cấp, chỉ cần ngươi có thực lực, cho dù ngươi là học sinh lớp sơ cấp, cũng có thể đi như thường.

Bởi vì Sa Nặc Nhân có trí nhớ siêu cường, thi cuối cùng không có kém cỏi nhất, cũng không phải tốt nhất, chỉ có thể tính là bình thường trong lớp học, phàm là tư liệu cậu đã nhìn qua, lúc kiểm tra cậu đều nhớ, những cái chưa gặp, chỉ có thể đoán, chỉ là điểm thực hành của Sa Nặc Nhân rất cao, dược tề cậu chế tác là hạng nhất, nên tổng điểm được nâng lên không ít.

Khi công bố thành tích, Sa Nặc Nhân đắc ý cầm về cho Xích Linh xem. Lớp cao cấp trung đẳng, tương đương với hạng thứ mười mấy trong năm lớp, là rất lợi hại.

Xích Linh cũng hảo hảo khen cậu một trận, Sa Nặc Nhân càng vui vẻ hơn, hỏi: "Thành tích của anh đã công bố sao? Thi thế nào?"

Xích Linh chỉ nói "Vẫn tốt", không có nhiều lời, Sa Nặc Nhân liền nghĩ, phỏng chừng gần giống như cậu, nếu không cũng không nói như vậy.

Ngày mai bắt đầu, liền phải tự mình tổ đội, Sa Nặc Nhân có chút sốt sắng, buổi tối lúc ngủ còn hỏi Xích Linh có ý kiến gì.

Xích Linh đương nhiên không có nghĩ gì, anh có thể nghĩ cái gì?

Sa Nặc Nhân thầm nói: "Vạn nhất chúng ta không thể tạo thành một tiểu đội nên làm sao bây giờ?"

Xích Linh nở nụ cười, "Chuyện như vậy, trên căn bản không có khả năng lắm."

Sa Nặc Nhân không phục, "Rất có thể a, em nghe nói, mỗi lần đều có học sinh không thể tổ đội, cạnh tranh phi thường kịch liệt."

Xích Linh nói: "Tổ đội là từ hai phía, Arthur chọn Reese, Reese cũng phải chọn Arthur, Arthur có bốn người, Reese chỉ có một, nói cách khác, Reese có quyền lợi quyết định bốn Arthur. Yên tâm, ta sẽ chọn em."

Sa Nặc Nhân lúc này mới thoả mãn, cười híp mắt hôn anh một ngụm to, "Em cũng chọn anh, như vậy tiểu đội chúng ta còn thiếu ba người, không biết Hải Lý cùng Ngân thế nào?"

"Bọn họ sẽ có lựa chọn của mình, em không cần nghĩ nhiều." Xích Linh nói.

Lúc này Sa Nặc Nhân mới coi như thôi, cậu đích xác là muốn mang theo người bổn quốc cùng nhau tổ đội, tất cả mọi người đều quen biết, đi ra ngoài cũng tương đối yên tâm, bất quá cạnh tranh kịch liệt như thế, bọn họ không hẳn có thể vào.

Khi Sa Nặc Nhân đứng trước bảng xếp hạng, thời điểm muốn nhìn bảng xếp hạng Reese, liền nhìn thấy xếp hạng nhất chính là cái tên quen thuộc kia, cậu đột nhiên trợn to hai mắt, Xích Linh lại xếp hạng mạnh nhất trong dã ngoại thực tiễn. Sau khi hết khiếp sợ, lại cảm thấy chuyện này là đương nhiên, sức chiến đấu hiện tại của Xích Linh đã tăng trưởng nhảy vọt, không chỉ có Tụ Khí Tề siêu cấp cậu đưa cho, còn có mỗi đêm "tẩm bổ" trên giường, tốc độ quả là nhanh đến dọa chết người không đền mạng.

Có thể nói, coi như toàn bộ Lai Sách đế quốc, cũng chưa chắc có mấy người có thể là đối thủ của Xích Linh, chỉ là một trường đại học Thụy Ân, sao ngăn cản được tài năng của Xích Linh?

Nghĩ đến bạn lữ của mình lợi hại như thế, trong lòng Sa Nặc Nhân thầm đắc ý.

"Xích Linh này rốt cuộc là ai? Cư nhiên lợi hại đến như vậy? Nghe nói hắn không phải người Lai Sách đế quốc." Một đồng học bên cạnh tràn đầy bất ngờ hỏi người khác.

Có đồng học hiểu rõ sự tình nói: "Dĩ nhiên không phải, ta nghe nói hắn là người Đại Uyển Toàn Tí Tinh Diệu đế quốc, không nghĩ tới một tiểu quốc lạc hậu lại có người lợi hại như thế."

"Thứ các ngươi biết đều quá ít, Xích Linh này không phải là người bình thường, hắn nhưng là đế quân tân nhậm của Tinh Diệu đế quốc, hơn nữa còn là tiên thiên Reese cực kỳ ít ỏi, có thể không lợi hại?"

Này vừa ra, lập tức khiến người chung quanh kinh ngạc thốt lên, "Tiên thiên Reese?! Thật hay giả? Ta chỉ mới nghe nói qua, cũng chưa từng thấy tận mắt, quốc gia chúng ta còn chưa từng xuất hiện tiên thiên Reese!"

"Đương nhiên là thật, bằng không cũng sẽ không cường đại đến như vậy!"

"Thật muốn cùng hắn tổ đội a, cùng hắn cùng nhau thực tiễn, khẳng định phi thường có cảm giác an toàn."

Một nam sinh xinh đẹp bên cạnh cười nói: "Không chỉ có cảm giác an toàn, còn rất có nhãn phúc đó, hắn là một nam nhân vô cùng anh tuấn, lạnh lẽo cứng rắn, bạo ngược, phi thường có hương vị nam nhân!"

Nam sinh vừa nói, lập tức đưa tới vô số Arthur mơ màng, từng cái từng cái mị nhãn như tuyến, hai gò má ửng đỏ, hiển nhiên xuân tâm manh động.

Mặt Sa Nặc Nhân tối sầm từ trong đám người đi ra, cảm thấy cảm giác nguy hiểm trước nay chưa từng có, Xích Linh tài năng xuất chúng như thế, quá gây chú ý rồi!

Xích Linh tại một bên khác dán một cái bố cáo tổ đội, người khác đều là làm như vậy, anh cũng không muốn phiền phức, trực tiếp dán lên một tấm bố cáo đi, người liền đứng ở bên cạnh đợi.

Thời điểm Sa Nặc Nhân qua đó, liền phát hiện Xích Linh bị rất nhiều người vây quanh, líu ra líu ríu không biết nói cái gì. Cậu nhìn đoàn người một chút, mật độ hiển nhiên không phải cậu có thể chen vào, không thể làm gì khác hơn là chờ ở bên cạnh, chờ Xích Linh chọn xong đội viên, mau chóng trở về.

Cách đó không xa, Ngân và Vân Hoán xua tay ra hiệu với cậu, hai người xuyên qua đám người, thật vất vả chen lại đây.

Ngân thở hổn hển một hơi, "Lần đầu tiên thấy một hoạt động thực tiễn cũng có thể điên cuồng đến như vậy."

Người có thể đi vào đại sảnh này, đều là học sinh có thể tham gia dã ngoại thực tiễn, đương nhiên nơi này đều là học sinh cùng năm với bọn cậu, đại sảnh tuy rằng cũng không nhỏ, nhưng chứa đựng mấy trăm người cũng không phải chuyện thoải mái, đâu đâu cũng là người, cãi cọ ầm ĩ, nói chuyện cũng phải gọi, bằng không không nghe thấy.

Nhìn thấy bọn họ ở đây, Sa Nặc Nhân thật cao hứng, "Các ngươi cũng tham gia dã ngoại thực tiễn sao?"

Ngân cười nói: "Đương nhiên, chỉ ta với Vân Hoán, ba người kia không thể vào, ngươi không nhìn thấy sắc mặt của Ái Tu quả thực thối chết người."

Sa Nặc Nhân ha ha cười rộ lên, nghĩ đến bộ dạng tên đầu gỗ kia sinh khí lại buồn cười.

"Thế nào? Có muốn cùng nhau hay không? Xích Linh đang ở bên kia tìm đội viên." Sa Nặc Nhân chỉ tay một cái.

Ngân khoát tay nói: "Không được, ta và Vân Hoán cùng nhau, ngươi và đế... Vị kia cùng tổ đi."

Tiểu đội của Xích Linh đã có Sa Nặc Nhân chế tác dược tề, coi như mời thêm bọn họ, Vân Hoán cũng không thể gia nhập, Ngân chọn tổ đội với Vân Hoán cùng nhau gia nhập tiểu đội của người khác.

Sa Nặc Nhân cũng không cưỡng cầu, mỗi người đều có lựa chọn của riêng họ, cậu không thể can thiệp.

Ba người hàn huyên phút chốc, thấy người bên Xích Linh càng ngày càng nhiều, Xích Linh hiển nhiên bị hỏi mất kiên nhẫn, cau mày không nói lời nào, chỉ là nhìn, không ngừng tìm kiếm đội viên nhìn qua đáng tin cậy sẽ không gây cản trở, thực lực không đáng kể, quan trọng là phải tự biết mình, nghe lời, không gây phiền toái cho nhóm anh là được.

Thời gian tổ đội chỉ có ngày hôm nay, tổ đội xong, chỉ có thời gian rèn luyện ba ngày, sau đó sẽ bắt đầu đến điểm được chỉ định mà tiến hành thực tiễn.

Sa Nặc Nhân ngồi xổm bên tường đợi tới giữa trưa, mới thấy người vây quanh Xích Linh dần dần ít đi, đến cuối cùng trực tiếp đi không còn một mống.

Xích Linh đi tới, "Đi thôi, chúng ta về trở."

Sa Nặc Nhân chờ đến sắp ngủ luôn, "Đã chọn xong chưa? Là người như thế nào?"

"Ngày mai mang em đi gặp bọn họ." Xích Linh quả thực bị ồn muốn chết, rốt cục có thể thanh tĩnh một chút.

Về đến nhà, Sa Nặc Nhân kéo Xích Linh đến ban công, "Em cho anh xem cái này."

Nói xong, từ trong không gian của Pidgey chuyển ra một chậu hoa lớn, trong chậu hoa mọc ra một gốc cây cao hơn một người, thân cây to lớn mạnh mẽ, cành lá xum xuê, khiến Xích Linh kinh ngạc chính là, trên một cái cây cư nhiên kết đủ loại trái cây, không chỉ có hình dáng bất đồng, đến màu sắc cũng bất đồng, rất rõ ràng không phải cùng chủng loại.

"Cái này gọi là Bách Dạng Quả, trên một cây có thể mọc ra hơn 100 loại trái cây, này đều là Nguyên Quả nha, thế giới hiện thực căn bản không tồn tại, Bách Dạng Quả lớn quá chậm, một năm mới có thể thành thục một lần, cần thêm ba tháng nữa chúng nó mới trưởng thành." Nhìn thấy quả lớn đầy một thân cây như thế, Sa Nặc Nhân đặc biệt kiêu ngạo.

Xích Linh cũng nở nụ cười, "Nói cách khác, ngưng luyện ra gốc Bách Dạng Quả này, tương đương với em cô đọng hơn 100 loại Nguyên Quả khác nhau?"

Sa Nặc Nhân gật đầu, "Không sai, Bách Dạng Quả rất khó cô đọng thành công, nếu như không phải đẳng cấp căn nguyên ý thức lực của em tăng lên, cũng không làm được."

"Không tồi." Xích Linh khen Sa Nặc Nhân một lần, làm cho cậu có chút lâng lâng.

Buổi chiều không có chuyện gì, Xích Linh vào thư phòng xử lý sự tình, Sa Nặc Nhân một mình ở trên ghế salon lục lọi trong chốc lát, đem đồ vật kim loại trong phòng bếp đều không một tiếng động biến mất, phân giải sau lại lần nữa ngưng tụ, khoảng thời gian này không ngừng nỗ lực, cậu đối với kỹ năng "Bịa đặt" này càng ngày càng thuần thục, thuộc tính phân tử của chất liệu kim loại trên căn bản đều có thể nắm giữ, chỉ cần không thoát ly chất liệu, cậu đều có thể khiến nó biến mất, rồi lại lần nữa ngưng tụ ra ở chỗ khác.

Sau khi ôn tập mấy lần, cậu phi thường hiếu kỳ với mảnh xương thứ 11, mảnh xương này không chỉ có một màu sắc, mà là sáu màu, Sa Nặc Nhân quyết định xem bên trong rốt cuộc là thứ gì. Ngồi xếp bằng trên ghế salon, mở ra mảnh xương thứ 11, hào quang màu vàng từng tia từng sợi xuất hiện, cuối cùng trong không khí hiện ra hình thái một quyển sách, trên sách viết bốn chữ ( không gian Đồ Lục).

Trong lòng Sa Nặc Nhân nhảy một cái, chẳng lẽ... Đây chính là "Duy sinh không gian" Pidgey nói? Vội vàng mở sang tờ thứ hai, rõ ràng viết —— ( phương pháp chế tạo không gian duy sinh sơ cấp).

Sa Nặc Nhân cố nén kích động, bắt đầu cẩn thận mà nhìn, càng xem càng kích động, càng xem sắc mặt càng nghiêm nghị, sau hai giờ, cậu rốt cục xem xong rồi.

"A ——!!" Sa Nặc Nhân quá kích động, hét lên một tiếng, trực tiếp nhảy lên, ở trên ghế salon nhảy lên mấy lần.

Xích Linh nghe thấy thanh âm của hắn, từ thư phòng đi ra, "Làm sao vậy?"

Sa Nặc Nhân đi chân trần, đứng ở trên ghế salon, hai tay chống nạnh, một dáng dấp kiêu ngạo, "Em muốn cho anh nhìn một thứ rất lợi hại!"

Nhìn dáng dấp nhỏ bé kia của cậu, Xích Linh phụt một tiếng bật cười, "Em rất lợi hại, ta biết."

Tâm tình Sa Nặc Nhân kích động vẫn chưa bình tĩnh lại, "Không phải loại lợi hại kia, em nói lợi hại là, em rất nhanh có thể chế tạo không gian, có thể tùy theo em yêu thích chế tạo ra một không gian hoàn mỹ, bên trong có núi có sông, có không khí, có ánh mặt trời, trời xanh mây trắng, cơ thể sống vân vân, có thể tạo thành một thế giới nhỏ!"

Xích Linh biểu tình dần ngưng trọng, "Em mở ra mảnh xương mới?"

Sa Nặc Nhân còn ở trên ghế salon nhảy nhót, "Mảnh xương thứ 11 trước đó đã mở ra, còn chưa kịp xem, mới vừa nhìn một chút."

Xích Linh đi tới, ngồi xuống ghế salon, thuận tiện đem Sa Nặc Nhân đang nhảy tới nhảy lui bắt tới ôm vào trong ngực, "Nói cách khác, em xem mảnh xương thứ 12, cũng đã học xong phân giải cùng ngưng tụ chất liệu kim loại, hiện tại quay đầu xem nội dung bên trong mảnh xương thứ 11 phải không?"

Sa Nặc Nhân sững sờ, sau đó mới nhớ tới.

Đúng vậy, từ trình tự mở ra mảnh xương tới xem, là càng về sau càng khó, khó trách cậu lại cảm thấy ( chế sinh Đồ Lục) khó như vậy, thời điểm bắt đầu luyện tập, hủy đi không ít dao cùng nĩa, từ khi tại Tắc Duy Nạp tinh cầu nhờ Pidgey giúp đỡ mở ra hai mảnh xương, đến bây giờ cũng đã gần một năm, trong thời gian một năm này, cậu mới vừa vặn nắm giữ được chất liệu kim loại, hóa ra cậu là nghiêm trọng vượt cấp, hơn nữa còn là vượt liên tục nhiều cấp!
Bình Luận (0)
Comment