Đế Quốc Đệ Nhất Sủng Hôn

Chương 235

Edit: Tử Miêu (aka Tiểu Miêu)

Sự vụ Xích Linh cần xử lý thực sự nhiều lắm, vấn đề này anh vẫn luôn nghĩ không ra, giống như đi vào một ngõ cụt không ra được, cần một người cho anh linh cảm.

Liền hỏi: "Nếu như là em, miệng thịt đến lại chậm chạp không cắn xuống, nguyên nhân là gì?"

Sa Nặc Nhân không chút suy nghĩ, liền nói: "Đau răng."

Ánh mắt Xích Linh sáng lên, "Không có răng tốt, muốn ăn được thịt, cũng không dễ dàng như vậy!"

Sa Nặc Nhân cười rộ lên, "Bọn họ không có binh khí!"

"Không sai! Chính là không biết bọn họ sử dụng dạng binh khí gì, vấn đề này phỏng chừng Pidgey sẽ biết đến." Xích Linh rốt cục nghĩ thông vấn đề này, tâm tình cũng thoải mái hơn.

Sa Nặc Nhân lúc này mới nhớ tới, "Pidgey đâu?"

Xích Linh nói: "Nó tiêu hao rất lớn, đang ngủ."

Sa Nặc Nhân cấp tốc ngồi dậy, lớn tiếng nói: "Ngủ cái gì mà ngủ! Ta cũng đã tỉnh dậy ngươi còn ngủ! Ngủ tiếp người ta đánh đến của nhà rồi! Nhanh thức dậy!"

Gọi một lần còn không được, lại dùng căn nguyên ý thức hô một lần, một lần không được lại gọi thêm mấy lần, đến khi một tiếng gào phẫn nộ của Pidgey truyền đến, "Ồn chết! Câm miệng cho ta!"

Pidgey xuất hiện trước mặt hai người, phỏng chừng ngủ đến có chút mơ hồ, vị trí xuất hiện là bàn trà, không đứng vững liền ngã, làm hình tượng ngọc thụ lâm phong uy vũ bất phàm từ trước đến nay của nó, suýt nữa cũng quăng xuống đất. Lảo đảo một cái làm đem sâu ngủ của nó dọa chạy, nhanh chóng nhảy đến trên ghế salon đối diện, lần này không có mặc trang phục tác chiến kia, mà là một bộ trang phục mềm mại, trên đầu mang mũ ngủ, hoàn toàn là bộ dáng mới từ trong chăn bò ra ngoài.

Pidgey hai tay ôm ngực dựa vào trên ghế salon đối diện, trưng bộ mặt khốc khốc nói: "Có lời gì, nói mau."

Sa Nặc Nhân lập tức hỏi, "Ngươi biết vũ khí của Tinh Mãng nhân là cái gì không?"

Pidgey liếc mắt nhìn Sa Nặc Nhân một cái, sau đó suy tư nói: "Đây là lần đầu tiên ta rơi xuống không gian này, cũng không rõ ràng. Bất quá có nghe tộc nhân nói qua một chút, nghe nói đại đế Tinh Mãng, chiếm được một cái "Thần binh", lúc đó hai lần uy chấn toàn bộ vũ trụ, cũng nhờ kiện "Thần binh" này, Tinh Mãng nhân dùng "Vũ trụ chi thần giao cho người thống trị thần lực" làm tên, chinh chiến tứ phương, chủng tộc nguyện ý nằm rạp dưới chân hắn có thể có được chút hi vọng sống, làm trái, cơ hồ đều chỉ có một con đường chết, lúc đó chủng tộc bị diệt tộc nhiều vô cùng, bất kỳ chủng tộc nào cũng đều e ngại Tinh Mãng nhân, nghe tiếng liền chuồn.

Sa Nặc Nhân vội vàng hỏi: "Là dạng "Thần binh" gì? Lợi hại đến trình độ nào?"

Mắt Pidgey dò xét liếc cậu một cái, "Chỉ với sức của một mình hắn, có thể quét ngang vũ trụ thế không thể đỡ, ngươi cảm thấy sẽ lợi hại tới trình độ nào?"

Sa Nặc Nhân cùng Xích Linh đều trầm mặc, rất khó tưởng tượng vậy sẽ là loại binh khí đáng sợ thế nào.

Xích Linh nói: "Từ tình huống trước mắt đến xem, đại đế Tinh Mãng còn chưa tìm được thần binh kia, bằng không sẽ không tốn nhiều thời gian như vậy, lẽ nào bọn họ đang chờ thần binh kia?"

Pidgey trầm tư một chút, nói: "Chẳng lẽ thần binh kia không ở trên tinh cầu hoang phế kia?"

"Tinh cầu kia cũng đã tan rã, nếu như ở đó, Tinh Mãng đại đế đã lấy được, nhưng không thấy hắn có động tác gì, chỉ phái người Tuy Vĩ Hạt cùng những quái vật kia đi tấn công Tiên Anh Toàn Tí. Nếu như không ở đó, vậy "thần binh" kia khẳng định bị hắn giấu ở nơi khác, nếu như vậy, hắn sẽ đem "thần binh" giấu ở nơi nào?" Xích Linh ngưng mắt ngẫm nghĩ, luôn cảm thấy có chỗ nào bị anh quên mất, thế nhưng rốt cuộc là cái gì, trong thời gian ngắn không nhớ ra được.

Thư phòng một mảnh trầm mặc, nửa ngày Sa Nặc Nhân mới thở dài nói: "Em thế nào cũng không nghĩ tới tộc nhân của em sẽ trở thành chó săn cho Tinh Mãng nhân!"

Ánh mắt Xích Linh cùng Pidgey đồng thời sáng lên, nhìn về phía Sa Nặc Nhân, hồi tưởng lại lời Phỉ Lôi Tư nói, bên trong có rất nhiều tin tức trọng yếu, đầu tiên, Phỉ Lôi Tư nói Thủy Ủy nhân từ đầu đến cuối đều là nô bộc của Tinh Mãng đại đế; thứ hai, Phỉ Lôi Tư rời khỏi nơi Thủy Ủy tộc ở chuẩn bị kế hoạch hơn 200 năm, lâu như vậy, mục đích chính là vì thức tỉnh Tinh Mãng nhân ngủ say; cuối cùng, Phỉ Lôi Tư đơn độc đi tìm Sa Nặc Nhân khuyên cậu trở lại, mục đích đương nhiên không phải muốn người tộc chủ này, mà là muốn tộc chủ chi giới trong tay cậu!

Kết hợp dòng suy nghĩ lại, nói cách khác, Thủy Ủy nhân là mấu chốt thức tỉnh Tinh Mãng nhân, một bước cực kì trọng yếu như thế đều ở trong tay Thủy Ủy nhân, như vậy "Thần binh" kia có thể cũng ở trong tay Thủy Ủy nhân hay không? Nếu như ở trong tay Thủy Ủy nhân, nhất định không có ở trên người Phỉ Lôi Tư, nếu không hắn nhất định sẽ giao cho Tinh Mãng đại đế để bày tỏ trung tâm. Phỉ Lôi Tư luôn miệng nói Tinh Mãng đại đế sẽ dẫn dắt bọn họ nhất thống vũ trụ, tựa hồ rất gấp, chẳng lẽ...

Một màu đỏ che ngợp bầu trời, từ ngoài cửa sổ thẳng bắn tới, "Oành ——!"

Chấn động thiên địa nổ mạnh, trực tiếp đem thư phòng của Xích Linh nổ thành phế tích!

Toàn bộ đế cung trong nháy mắt sôi sục, cảnh báo vang lên, liên tục lặp lại "Địch tấn công...!"

Cũng may lực phản ứng của Pidgey cùng Xích Linh đều không yếu, một người một thỏ cực lực che Sa Nặc Nhân, lăn tới sau ghế sô pha, dùng ghế sô pha chặn lại mảnh vỡ thủy tinh bắn tung toé!

Cửa sổ đã hoàn toàn biến thành một lỗ thủng lớn, một người lơ lững giữa không trung ngoài cửa sổ, trên người hắn là áo giáp màu trắng, kích thước chỉ cao 2, 3 mét, không ngờ lại chính là chiến đấu khải trang Sa Nặc Nhân từng nghiên cứu qua!

Trước mắt chiến đấu khải trang Bạch Ngân tinh hệ chế tạo ra còn rất nhiều hạn chế, đầu tiên chính là không tìm được hồn thủ, đến nay cũng không ai biết nó ở đâu, cho nên căn bản không thể chế tạo chiến đấu khải trang, nói cách khác, khải trang Tinh Mãng nhân này mặc trên người, nhất định là bọn chúng đã chuẩn bị kỹ càng, cũng là sản vật bị phong ấn trên tinh cầu kia!

Sau một đòn, Tinh Mãng nhân trôi nổi giữa không trung, mở miệng nói: "Á Liên bảo bối, ta tới đón ngươi về nhà, mau tới trong lòng chủ nhân."

Nói ra là ngôn ngữ Bạch Ngân tinh hệ! Năng lực học tập của bọn họ nhanh như vậy!

Vừa nói xong, tay phải chiến đấu khải trang liền từ từ ngưng tụ một hỏa cầu lớn, chuẩn bị bắn vào gian phòng này.

"Pidgey! Bảo vệ tốt Nặc Nặc!" Xích Linh hô một tiếng, liền chạy về phía cửa sổ.

Giơ tay ném ra quả cầu lửa trong nháy mắt, một đài cơ giáp hào quang màu lam tím phóng ra ngoài, đem hỏa cầu lớn đạp trở lại, loại đánh trả như tự sát này, khoảng cách quá gần, nêm hai người đều bị lực trùng kích mạnh mẽ đẩy lui về phía sau.

Vùng trời trên đế cung, lục tục bay lên hơn một nghìn đài cơ giáp, đem kẻ địch cả gan làm loạn bao quanh bốn phía, lại rước lấy một trận cười to, căn bản không để đám sắt vụn kia vào mắt, có thể khiến Địch Tư chú ý, cũng chỉ có đài cơ giáp hiện ra hào quang màu lam tím trước mắt này, Địch Tư lộ ra một nụ cười thị huyết, liếm môi, có thể gặp được một cường giả, điều này làm cho hắn rất hưng phấn. Đương nhiên, kỳ thực hắn muốn gặp vẫn là con thỏ kia, cùng nó chiến đấu thực hưng phấn, nhân loại yếu đuối chơi không vui chút nào, động một chút là chết một mảnh.

Xích Linh lĩnh giáo qua lợi hại của Tinh Mãng nhân, anh ra hiệu đội hộ vệ lùi về sau, anh muốn đích thân giải quyết tên này!

Địch Tư cũng đang có ý đó, tên nhóc con trước mắt nhìn rất huyễn khốc, chỉ là không biết thực lực ra sao, hắn vừa thức tỉnh không lâu, đang muốn hảo hảo chơi một chút.

Xích Linh chăm chú nhìn thân thể nhỏ bé kia, thời điểm hắn ngưng tụ quả cầu lửa vừa nãy, tốn 3 giây, chỉ có thể ra tay trong vòng ba giây này, không cho hắn thời gian phản ứng là được. Hỏa cầu lớn này sẽ nổ tung, bất quá lực sát thương không mạnh như đạn pháo, quan trọng là không có mảnh kim loại nhỏ bắn ra!

Xích Linh thao tác Ares, tay trái là khiên, tay phải là đại kiếm, anh cũng muốn một đòn toàn lực, tuyệt đối không để cho tên địch nhân này rời khỏi Tinh Diệu đế quốc!

Địch Tư lần thứ hai thăm dò ném cái hỏa cầu lớn về phía Xích Linh, anh không trốn, mà dùng khiên ngăn cản, bị lực trùng kích đẩy lui hai mét, không chần chờ, mãnh mẽ phản công lại, một kiếm xé trời, bổ về phía thân ảnh nhỏ gầy kia!

Địch Tư cũng rút ra kiếm năng lượng đón đỡ, thân thể hắn chỉ cao 3 mét, lại cầm một thanh đại kiếm dài tới 7, 8 mét, so với kiếm trong tay Xích Linh không kém cạnh!

Hai người vừa chạm liền tách ra, năng lượng tung toé, đều không chần chờ chút nào, mãnh liệt phản công. Người bên trong chiến đấu khải trang, Xích Linh đã đoán được là ai, lúc hắn chiến đấu với Pidgey, Xích Linh vẫn luôn quan sát, chiến đấu tương đồng, khả năng là cùng một người!

Thời điểm bọn họ đánh đến khó tách ra, Diễm Vương phi cùng Xích Lam vọt vào, thấy Sa Nặc Nhân bình yên vô sự, mới thở phào nhẹ nhõm.

Xích Lam hiện tại là người bình thường, thân thể suy yếu, không có chút sức chiến đấu, hắn đã từng bảo vệ người khác, bây giờ lại cần người khác bảo vệ khắp nơi. Người đi theo phía sau Xích Lam chính là tứ hoàng tử Lai Sách đế quốc —— Hall Griffith, hắn đến giờ cũng chưa có trở lại, dùng hết sức khuyên nhủ Xích Lam vẫn không có kết quả, chỉ có thể lưu lại chờ, nghĩ một ngày nào đó có thể đem Xích Lam cọ đến mềm nhũn mang về, thế nhưng Tiên Anh Toàn Tí bạo phát chiến tranh quá đột nhiên, hắn hiện tại coi như muốn trở về cũng không kịp. Tiên Anh Toàn Tí bây giờ đã hãm sâu vào chiến hỏa, hắn trở lại nhất định sẽ gặp kẻ địch, thời điểm đó cũng chỉ là bye bye cái mạng, không có một chút tác dụng nào, chẳng bằng lưu lại nghĩ biện pháp.

Mọi người tràn vào, vừa nhìn bên chân Sa Nặc Nhân có một con thỏ mặc quần áo, đều có chút kinh ngạc, chỉ có Hall Griffith biểu hiện bình tĩnh, hắn đã từng gặp con thỏ mặc quần áo này, là lúc Sa Nặc Nhân tới kiểm tra nhập học, là "thuần thú" của Sa Nặc Nhân.

Diễm Vương phi nói: "Nặc Nặc, con và A Lam trước tránh đến chỗ an toàn, rời khỏi nơi này."

Sa Nặc Nhân không nhúc nhích, mắt không chớp nhìn chằm chằm chiến trường ngoài cửa sổ, "Mỗ phụ, bây giờ nơi nào cũng không an toàn, trừ phi đánh bại đám ác ma kia, bằng không toàn bộ thế giới sẽ không có ngày bình yên."

"Đánh bại bọn họ đó cũng là chuyện của Reese, con phải chăm sóc bản thân thật tốt mới được." Diễm Vương phi rất lo lắng, cậu bây giờ không chỉ một mình, trong bụng còn đang mang hài tử đâu.

"Con không sao, Con muốn quan sát cẩn thận, Tinh Mãng nhân chiến đấu khải trang trong thực chiến, đến cùng có uy lực như thế nào!" Sa Nặc Nhân không chỉ không né, trái lại còn tiến lên phía trước vài bước, tới gần lỗ hổng lớn trước cửa sổ, nhìn kỹ trận chiến trên không trung.

Diễm Vương phi lo lắng cậu bị ngộ thương, muốn kéo cậu trở về, Pidgey nhảy hai cái đứng trêm ghế salông bị lật ngã bên người Sa Nặc Nhân, đôi mắt đen quét qua mọi người một vòng, lạnh nhạt nói: "Không cần lo lắng, ta sẽ bảo vệ cậu ấy."

Mọi người liền cả kinh, bọn họ thấy rất rõ ràng, cũng nghe được rõ ràng, một con thỏ lại nói chuyện.

Hall Griffith nhíu mày, nhìn con thỏ khác với tất cả mọi người kia.

Diễm Vương phi cũng không rõ thực lực của con thỏ này đến cùng ra sao, "Thai nhi trong bụng Nặc Nặc còn chưa ổn định, tốt nhất không cần đi lại."

Pidgey sững sờ, ngay cả Sa Nặc Nhân đang chăm chú trận chiến bên ngoài cũng quay mặt lại, "Cái gì thai nhi?"

Mọi người cũng vô cùng ngạc nhiên, Xích Lam nói thẳng: "Em mang thai, không biết sao? Đã hơn ba tháng."

Sa Nặc Nhân: "..."

Pidgey: "..."

Một người một thỏ trợn tròn mắt, đều vô cùng ngạc nhiên, vẻ mặt khó thể tin.

Sa Nặc Nhân lắp bắp nói: "Người... Người nói thật chứ?"

Diễm Vương phi quả thực không biết phải nói gì, tốn nửa ngày, bản thân Nặc Nặc còn chưa biết mình mang thai?

"Đương nhiên là thật, thời điểm con được đưa về một thân đều là máu, thai nhi rất không ổn, nằm một tháng mới khôi phục chút ít, cho nên con phải chú ý cẩn thận." Diễm vương phi nói.

Sa Nặc Nhân: "..."

Sau một phút, cậu đột nhiên quay người nắm lấy phần vai không tồn tại của Pidgey dùng sức lắc, "Pidgey, ta mang thai! Không phải ta nghe nhầm chứ? Ta mang thai! Ta rõ ràng đã có hài tử!"
Bình Luận (0)
Comment