Đế Quốc Đệ Nhất Sủng Hôn

Chương 241

Edit: Tử Miêu (aka Tiểu Miêu)

Xích Linh bận rộn đã lâu, rốt cục có thời gian nghỉ ngơi, trở lại cung điện của mình, liền ôm chầm lấy Sa Nặc Nhân, vuốt ve cái bụng đã nhô lên cao vút, ánh mắt anh nhu hòa, bỗng nhiên, lòng bàn tay bị đạp một cước, Sa Nặc Nhân đau "Tê" một tiếng.

Xích Linh rút tay về, trợn to mắt nhìn Sa Nặc Nhân, trên mặt lộ ra mừng như điên, "Con đá ta!"

Sa Nặc Nhân cười rộ lên, "Đã một thời gian không gặp, nhất định là nhớ anh đấy."

"Vậy ta sờ sờ nữa." Xích Linh nói xong liền duỗi tay, lại bị Sa Nặc Nhân tránh, "Đừng sờ, anh chạm vào bảo bối lại làm ầm ĩ trong bụng em, đạp em đau bụng."

Xích Linh hiếm thấy khà khà cười rộ lên, thoạt nhìn rất ngu, đem người ôm chầm, hôn một cái, "Khổ cực em, bảo bối."

Trên mặt Sa Nặc Nhân cũng lộ ra nụ cười hạnh phúc, "Em cũng mong con lâu rồi."

Xích Linh lấy ngón tay tính toán ngày tháng một chút, chợt phát hiện ngày dự sinh sắp đến rồi, tâm tư của anh đều đặt vào chiến sự, cư nhiên quên mất Nặc Nặc cùng hài tử, điều này làm cho anh rất hổ thẹn, quyết định từ giờ đến khi sinh đều ở bên cạnh Nặc Nặc, cùng hài tử.

Càng gần thời điểm sắp sinh, càng phải đi lại nhiều, gần nhất Dion cũng thường thường chạy tới chỗ cậu, một mặt thỉnh giáo vấn đề dược tề, mặt khác bồi Sa Nặc Nhân, phòng cậu đột nhiên đau bụng, tuy rằng hắn chưa từng đỡ đẻ cho người khác, nhưng dùng thuốc cứu người cũng là có thể. Diễm Vương phi từ hai tháng trước đã mời đoàn đội đỡ đẻ chữa bệnh vào đế cung, thời khắc chuẩn bị, không cần Diễm Vương cùng Xích Linh bận tâm một chút nào, bọn họ chỉ cần chuyên tâm kiểm soát chiến trường là được, bảo vệ quốc gia, mới có thể giúp gia đình nhỏ của bọn họ an ổn, cho nên Diễm Vương phi không oán, trái lại rất thông cảm với bọn họ.

Buổi tối, một nhà tụ tập cùng một chỗ ăn bữa cơm, đã lâu không có cùng nhau dùng cơm, Diễm Vương căn dặn Xích Linh, chiến sự thời gian này anh không cần lo, chuyên tâm bồi Sa Nặc Nhân là được. Xích Linh đáp lại, có phụ thân ở, sẽ không có tình huống gì đại loạn.

mỗ phụ, phụ thân và gia gia Sa Nặc Nhân, khoảng thời gian này cũng luân phiên chạy tới đế cung, bọn họ hiện tại đều ở đế đô tinh, bởi nguyên nhân chiến sự, Sa gia quả thực bận rộn đến chân không chạm đất. Cũng may lão gia tử đã dùng dược tề chống già yếu, cả người đều trẻ ra mấy chục tuổi, tinh lực càng khôi phục lại thời kỳ cường thịnh nhất, cho nên coi như nhốt mình trong phòng chế tạo một tuần lễ cũng hoàn toàn không có vấn đề, chỉ cần rảnh rỗi, ông sẽ đến đế cung nhìn nhìn tôn tử.

Tuy rằng Sa Nặc Nhân vẫn luôn ở trong đế cung, cũng thường xuyên chú ý chiến sự, nhưng thời gian này quá yên lặng, ngược lại làm cho cậu có chút bất an.

"Tinh Mãng đại đế phỏng chừng đã chiếm được "thần binh" đi, bằng không sẽ không khác thường như thế." Sa Nặc Nhân rất lo lắng, không hiểu ra sao cảm thấy trong lòng rất bất an.

Nhìn bộ dáng tâm thần không yên của Sa Nặc Nhân, Xích Linh động viên cậu, "Đừng lo lắng, tất cả có ta lo."

Sa Nặc Nhân đương nhiên tin tưởng Xích Linh, nhưng vẫn cảm thấy tim đập bịch bịch, luôn cảm giác sẽ có chuyện không tốt xảy ra.

Xích Linh đỡ người lên giường, "Nằm xuống nghỉ ngơi một lát."

Con trai độc nhất của Sa Nặc Nhân lớn hơn nhiều so với người bình thường, cho nên càng đến hậu kỳ thân thể càng nặng, muốn đi tản bộ một chút cũng cần người đỡ.

Cho nên mới vừa nằm xuống, đột nhiên cảm thấy một trận hồi hộp, làm cho cậu khó chịu nâng tay bưng kín ngực.

Xích Linh vừa nhìn liền cuống lên, "Làm sao vậy? Nơi nào đau?"

"Xích Linh, anh mau đi xem một chút, nhất định là xảy ra vấn đề rồi, em cảm giác được..." Sa Nặc Nhân đột nhiên nói không ra lời, bụng vào lúc này đau đớn dữ dội, sắc mặt của cậu trắng bệch, mồ hôi lạnh trong nháy mắt chảy xuống.

Xích Linh quỳ trên giường ôm lấy người, hô to một tiếng, "Người đâu! Gọi đội chữa bệnh lại đây! Nhanh chút!"

Thị giả chờ ngoài điện vừa nghe, vội vội vàng vàng chạy đi gọi người, nơi ở của đội chữa bệnh cách cung điện của Sa Nặc Nhân không xa, vì có thể chạy tới càng nhanh hơn, Diễm Vương phi đem mọi tình huống có thể xuất hiện đều nghĩ tới, chỉ còn chờ hài tử sinh ra.

Cung điện đế quân trong nháy mắt loạn tung lên, bụng Sa Nặc Nhân vô cùng đau đớn, đội chữa bệnh chạy như bay tới, tất cả máy móc cũng đã chuẩn bị kỹ càng. Nhận được thông báo Diễm Vương phi vội vã chạy tới, vừa vặn gặp Solan đang trên đường tới, vừa nhìn thị giả đều đang chạy, liền biết Nặc Nặc sắp sinh, cũng bước nhanh hơn, hướng cung điện chạy đi.

Solan cùng Diễm Vương phi gặp nhau tại cửa cung điện, còn chưa kịp nói chuyện, liền nghe thấy âm thanh rên rỉ của Sa Nặc Nhân.

Đúng lúc này, một tên hộ vệ vội vã chạy tới, lớn tiếng thông báo, "Quân thượng, Diễm Vương mời ngài mau đi qua đó, xảy ra chuyện lớn rồi!"

Lúc này Xích Linh chính nắm thật chặt tay Sa Nặc Nhân, đi đâu mà đi, nhìn Sa Nặc Nhân đau đến sắc mặt tái nhợt, cả người phát run, hô hấp lúc có lúc không, đi nơi nào được chứ!

Sa Nặc Nhân đã đau đến mơ mơ hồ hồ, nhưng vẫn nghĩ tới nỗi sợ vừa rồi, thở gấp mấy hơi, vội la lên: "Đi, nhanh đi..."

Ngoài cửa hộ vệ còn đang hô to, "Quân thượng! Tinh Mãng nhân đã giết tới, Diễm Vương muốn đích thân xuất chiến, cần ngài tới chủ trì đại cục!"

Tất cả mọi người đều thất kinh, trước đó vẫn gió êm sóng lặng, cư nhiên âm thầm giết tới Tinh Diệu đế quốc rồi?!

Sa Nặc Nhân sau trận đau kia, hoàn hoàn chỉnh chỉnh nghe được lời hộ vệ nói, thở gấp, buông tay Xích Linh, "Đi đi, em và hài tử không có việc gì..."

Sắc mặt Xích Linh nghiêm túc, do dự hai giây, khom lưng hôn lên môi Sa Nặc Nhân, thật lâu mới rời khỏi, "Chờ ta trở về."

"Ừm." Xích Linh quay người nhanh chân đi ra ngoài, ánh mắt kiên định, phong thái vương giả chân chính hiển lộ.

Bụng Sa Nặc Nhân đau một ngày một đêm hài tử mới sinh ra, người đã đau đến hôn mê nhiều lần, miễn cưỡng bị dược tề kéo tỉnh. Nhìn con trai chịu khổ như vậy, nước mắt Solan đều chảy ra, cùng những người khác nhau chờ trong chính điện, không có đi vào tẩm điện. Sa Nặc Nhân nhịn rất giỏi, sẽ không la to giống như người khác, cậu nhiều lắm tại thời điểm quá đau mới hừ hừ hai tiếng, vẫn luôn ẩn nhẫn, kiên trì.

Diễm Vương phi ngồi ở trên ghế salon chờ, biểu tình rất bình tĩnh, đầu ngón tay lại hơi phát run.

Rốt cục, mãi đến tận chạng vạng, mới nghe được một tiếng khóc nỉ non của hài tử, nhiều người vui mừng, đều đứng vây quanh ở cửa tẩm điện, chờ xem hài tử, mấy phút sau, lại là một thanh âm khóc nỉ non khác vang lên, mọi người đều sững sờ, sau đó càng là mừng như điên.

"Là song sinh! Là sinh đôi!" Không biết ai hô một tiếng này trước, tất cả mọi người bắt đầu chúc mừng Diễm Vương phi.

Diễm Vương phi sắc mặt vui mừng, chỉ còn chờ nhân viên chữa bệnh bên trong giúp Sa Nặc Nhân xử lý tốt lại đi vào.

Sa Nặc Nhân sinh xong đã quá mệt mỏi, chỉ liếc mắt nhìn hài tử một cái, liền mơ màng ngủ.

Chờ cậu tỉnh ngủ, đã là ngày hôm sau.

Solan không hề rời đi, ở lại chăm sóc Sa Nặc Nhân, hai bảo bảo có thị giả chuyên môn phụ trách chăm sóc, không cần bọn họ phân tâm.

Chuyện đầu tiên sau khi Sa Nặc Nhân mở mắt là hỏi: "Xích Linh chưa trở lại sao?"

"Chưa đâu, đói bụng không? Ta gọi người đưa ăn tới." Solan trong lòng có oán giận, mặc dù biết Xích Linh là đế quân, anh có trách nhiệm của phải gánh, nhưng Nặc Nặc dù sao cũng là đứa con của ông, thời điểm sinh sản thống khổ nguy hiểm như vậy, Xích Linh lại không có bồi bên cạnh cậu, anh nhiều ít đã bất công con trai ông, cảm thấy Xích Linh cần xin lỗi Nặc Nặc.

Thân thể Sa Nặc Nhân bị rách không lớn, đã xử lý tốt, hiện tại thân thể còn rất yếu, cậu lấy ra một bình Ngọc Phượng Tiên từ trong không gian giới chỉ nuốt xuống.

Chờ Solan trở lại, liền thấy Sa Nặc Nhân đã rời giường, đang ở trong phòng tắm rửa mặt, ngày hôm qua vừa sinh xong hài tử, ngày hôm nay đã giống như người không liên quan, không khỏi lo lắng, "Con thức dậy làm gì? Thân thể còn suy yếu lắm, nhanh chóng nằm xuống nghỉ ngơi."

"Con không sao, mới vừa uống dược tề, thân thể đã khôi phục." Xích Linh vẫn chưa trở về, tình thế hiện tại của đế quốc ra sao, không cần nghĩ cũng biết khẳng định rất không lạc quan, sao con có thể nằm được?

Sa Nặc Nhân đi sang phòng để áo, thay quần áo khác, ăn cơm Solan bưng vào, "Bảo bảo đâu? Con muốn xem bọn nhỏ một chút."

Bản thân Sa Nặc Nhân là dược sư, trong lúc mang thai, ngoại trừ Vân Hoán xem qua ở ngoài cho cậu, còn lại chính là lão gia hoả Dion kia, hai người cư nhiên không ai nói Sa Nặc Nhân mang là sinh đôi, mãi đến thời điểm sinh sản, mọi người đều kinh ngạc phát hiện, hiện tại một thai cũng đã rất khó bảo vệ, Sa Nặc Nhân lại một mình hoài hai bảo bối, này có thể khiến tất cả mọi người vui đến hỏng mất. Solan cùng Diễm Vương phi lại bắt đầu đau lòng cho Sa Nặc Nhân, trong lúc mang thai cậu cơ hồ không nhàn rỗi, luôn rất bận, bất quá cũng may chính cậu có dược tề, đem hai đứa bé điều dưỡng vô cùng tốt, rất khỏe mạnh, cũng không khiến người lo lắng.

Bảo bảo ở trong một cung điện khác, nơi này đã sớm chuẩn bị xong phòng trẻ con, bất quá đều là dùng một bảo bảo làm tiêu chuẩn, đột nhiên có tới hai bảo bảo, tất cả mọi thứ đều thiếu một cái, Diễm Vương phi liền vội vã cho người đi chuẩn bị, tăng ca đem phòng trẻ con cải tạo thành gian phòng cho hai bảo bảo.

Thời điểm Sa Nặc Nhân đến, Diễm Vương phi đang cho một bảo bảo bú sữa, cái đôi mắt đen bóng của vật nhỏ kia chuyện loạn, một điểm cũng không giống hài tử vừa ra đời, rất lanh lợi, vừa nhìn thấy Sa Nặc Nhân, đôi mắt to liền liên tục nhìn chằm chằm vào cậu, miệng lại không nhàn rỗi, ừng ực ừng ực uống sữa.

Diễm Vương phi thấy Sa Nặc Nhân tiến vào, "Thức dậy làm gì? Phải nghỉ ngơi nhiều nhiều mới tốt."

Sa Nặc Nhân nói: "Tới xem bảo bảo một chút."

Diễm Vương phi một mặt từ ái nói: "Đây là lão đại, trên giường kia là lão nhị, Xích Linh cũng thật là, đến bây giờ còn chưa định tên cho bảo bảo."

Sa Nặc Nhân đi tới, nhìn bảo bảo nằm trong giường trẻ con, nội tâm chấn động rất lớn. Lão đại tóc đen con ngươi đen, hoàn toàn di truyền tướng mạo Xích Linh, nhưng là lão nhị, một đầu tóc vàng mềm mại, con mắt màu lam tím vừa lớn vừa sáng, long lanh như nước, giống hai viên thủy tinh tím, phi thường đẹp đẽ, đây hoàn toàn là di truyền hình thái Sa Nặc Nhân sau khi biến thân, tóc vàng mắt tím...
Bình Luận (0)
Comment