Đế Quốc Đệ Nhất Sủng Hôn

Chương 249

Edit: Tử Miêu (aka Tiểu Miêu)

Đúng lúc này, Xích Linh toàn thân áo đen đi vào, vào cửa liền nhìn thấy hai huynh đệ đứng giữa sân huấn luyện, nhưng nào có huấn luyện, rõ ràng là đang tán gẫu.

"Đang làm gì? Tại sao không luyện tập?" Xích Linh vừa lên tiếng, Karni bên tường lập tức phát hiện không ổn, dán vào bên tường chạy ra ngoài.

Xích Linh dư quang nhìn thoáng qua Karni, không nói gì, nhìn hai tiểu tử trước mặt, đôi mắt Đạt Tưhồng hồng, rõ ràng vừa khóc qua.

Xích Linh mặt không có cảm xúc nhìn nó chằm chằm, Đạt Tưlập tức chột dạ cúi đầu, nhỏ giọng biện giải, "Con... Con không khóc."

Xích Linh lại nhìn về phía Áo Lạp, Áo Lạp mở to đôi mắt màu lam tím, vô cùng xinh đẹp, mỗi lần nhìn thấy đôi mắt này, Xích Linh đều không nhịn được xuất thần, này khiến anh nhớ tới Nặc Nặc, thời điểm hình thái thay đổi hoàn toàn, chính là như vậy, mái tóc dài vàng óng, đôi mắt lam tím, đẹp đến không gì tả nổi. Tiểu Áo Lạp trước mắt, nghiễm nhiên chính là bản thu nhỏ của Sa Nặc Nhân, cực kỳ đẹp đẽ, đáng yêu, mà Đạt Tưbên ngoài cực kỳ giống Xích Linh, từ nhỏ đã là một túi khóc, tính cách không giống Xích Linh chút nào, tính cách hai huynh đệ này hoàn toàn trái ngược với bề ngoài.

Áo Lạp mặc dù là đệ đệ, nhưng từ nhỏ đã có chủ kiến, có trách nhiệm, Xích Linh trực tiếp hỏi nó, "Áo Lạp con nói, chuyện gì xảy ra?"

Cửa phòng huấn luyện cũng không thiếu người ló đầu ra nhìn, bọn họ nhìn ba người bên trong sân huấn luyện, mắt hiện trái tim, tim đập không ngừng, dù là nhà ai có đôi hài tử xinh đẹp như vậy đều sẽ hạnh phúc ngất đi, huống hồ thân phận của hai đứa còn là tiểu Hoàng tử của Tinh Diệu đế quốc!

Áo Lạp khẽ chớp mắt một cái, đã có chủ ý, hơi nhỏ giọng nói: "Phụ hoàng, ngài sẽ tìm tân mỗ phi chúng ta, không cần mỗ phụ nữa sao?"

Xích Linh biểu tình trầm tĩnh, bỗng nhiên liền nhíu mày, "Ai nói cho các con?"

Đạt Tưoan ức đột nhiên gào một câu, "Tất cả mọi người nói như vậy! Ngài xem bên ngoài nhiều thúc thúc a di đẹp như vậy, ngài là muốn thú bọn họ sao?"

Lông mày Xích Linh sâu sắc nhíu lại, anh chưa từng coi hai tiểu tử này là đứa nhỏ, bọn nó đã 10 tuổi rồi, cái gì không hiểu? Khi anh 14 tuổi đã ra chiến trường giết địch, cho nên lúc anh ở chung với hai đứa bé, cũng không coi bọn nó là đứa nhỏ!

Ánh mắt anh trầm xuống, "Các con không huấn luyện mà lại thảo luận cái này?"

Đạt Tưmặc dù là túi khóc, tuy nhiên cũng có tính tình của mình, chỉ lo phụ hoàng thật sự tìm tân mỗ phi cho bọn nó, mang theo giọng điệu làm nũng chơi xấu, "Có phải hay không a?"

Tiếng Xích Linh chìm xuống, "Xích Đạt Tư! Hiện tại thực hiện tổ hợp bước nhảy hình sóng, sai một bước, phạt thêm mười lần! Bắt đầu!"

Xích Linh nói, mặt lạnh vô tình lùi tới bên sân, hai tay ôm ngực, hai chân tách ra, một bộ bạo quân uy vũ lãnh khốc, Đạt Tưgiận mà không dám nói gì, Áo Lạp cũng chỉ có thể dùng ánh mắt cổ vũ, chúc anh may mắn. Sau đó ngoan ngoãn tiêu sái đi qua một bên, đứng song song với cha nó, nhìn tiểu tử choai choai tràn đầy oán giận trong sân, không tình không nguyện bắt đầu thực hiện bước nhảy hình sóng.

Người vây xem bên ngoài sân khe khẽ bàn luận, "Hài tử nhỏ như vậy đã bắt bọn nó luyện tập bước nhảy hình sóng, thật có thể sao? Ta nghe nói chiến sĩ cấp 8 chỗ chúng ta mới có thể huấn luyện cái này!"

"Cái này không phải nên huấn luyện điều khiển cơ giáp sao? Làm sao lại huấn luyện cho bọn nhỏ như vậy được?"

Có người cười nói: "Làm sao có khả năng, bọn nó dù sao cũng là con nít a, đến tinh thần lực cũng chưa có, làm sao điều khiển cơ giáp?"

"Có thể là trước tiên bồi dưỡng cảm giác của bọn nhỏ đi?"

Mọi người ngươi một lời ta một lời, đều cảm thấy chính mình nói rất đúng, trong mắt bọn họ, hai tiểu nhân nhi vừa đẹp đẽ vừa đáng yêu này, vẫn chỉ là hài tử, làm sao có thể huấn luyện giống như đại nhân.

Nhưng sự thực vừa vặn ngược lại, Xích Linh chưa từng coi bọn nó là hài tử.

Đừng nhìn Đạt Tưmới mười tuổi, động tác của nó rất nhanh nhẹn linh hoạt, dù sao cũng là hài tử của Xích Linh cùng Sa Nặc Nhân, không thể yếu, lúc còn rất nhỏ, hai đứa bé đã thể hiện ra thiên phú hơn người, cho nên Xích Linh từ nhỏ liền huấn luyện bọn nó rất nghiêm khắc, tàn khốc. Hai đứa bé được di truyền gien của Sa Nặc Nhân, bẩm sinh đã có tinh thần lực, Áo Lạp cũng là trời sinh đã có căn nguyên ý thức lực.

Chuyện có liên quan tới căn nguyên ý thức lực, ngoại trừ Xích Linh, không còn ai biết, cho nên khi Áo Lạp nói ra, bé có hai loại tinh thần lực, tất cả mọi người ngây ngẩn cả người, chỉ có Xích Linh rõ ràng, Áo Lạp cùng Sa Nặc Nhân giống nhau, nắm giữ hai loại tinh thần lực cùng căn nguyên ý thức lực, căn bản không phải hai loại tinh thần lực. Nhưng, phương diện này ngoại trừ Sa Nặc Nhân, không còn ai có thể dạy bé, cho nên Xích Linh cũng không vội vã khai phá căn nguyên ý thức lực của con, mà đem tất cả thời gian đều giúp bọn nhỏ khống chế tinh thần lực.

Đạt Tưphi thường trôi chảy làm xong tổ hợp bước nhảy hình sóng này, đưa tới bên ngoài một trận kinh hô, nhưng Đạt Tưvẫn có chút rầu rĩ, cảm thấy khó chịu khi phụ hoàng không trả lời vấn đề của nó.

"Áo Lạp, làm một lần."

"Vâng, phụ hoàng." Áo Lạp âm thanh phi thường thanh thúy, đàng hoàng trịnh trọng bộ dáng, phi thường chọc người đau.

Tốc độ của Áo Lạp so với Đạt Tư càng nhanh hơn, nhảy mấy cái, xoay ngược lại, bước lướt, nhanh chóng lại trôi chảy, còn vô cùng xinh đẹp, thực hiện xong tổ hợp, người vây xem bên ngoài đã không còn là kinh hô, trực tiếp là trợn mắt há mồm. Hai đứa nhỏ như vậy, cư nhiên dễ dàng hoàn thành bài tập của chiến sĩ cấp 8, điều này bảo những đại nhân kia phải sống thế nào?!

"Ngày hôm nay huấn luyện ra sao?" Xích Linh không biểu dương, cũng không phê bình, những thứ này đều là bài ôn tập, không khó khăn, tự nhiên không phải là nan đề của hai đứa bé.

Lúc Sa Nặc Nhân gần đi, đưa cho hai đứa mỗi người một đài cơ giáp, cơ giáp thuộc tính chính là mô phỏng theo Phượng Hoàng mà chế tạo, cho nên trọng điểm chính là nâng cao thực lực của bản thân hai đứa, cơ giáp có thể cùng bọn nó đồng bộ 100%, chân chính đạt tới người - máy hợp nhất, tự nhiên không cần tiếp tục cùng cơ giáp rèn luyện. Những người ngoài này đương nhiên không biết, còn tưởng rằng vì bọn nó là hài tử, cho nên vẫn chưa có tinh thần lực, không thể dùng cơ giáp huấn luyện thật, sự thực dĩ nhiên không phải.

"Đã hoàn thành, phụ hoàng." Áo Lạp đáp.

Xích Linh lại nhìn về phía Đạt Tư đang cúi đầu không nói lời nào, Đạt Tư lúc Karni đến đều ở một bên chơi, không có luyện tập, cho nên lúc này cảm thấy rất lo lắng.

"Đạt ~ Tư." Xích Linh lại gọi bé một lần.

Đạt Tư giật mình, lập tức nói: "Con đang luyện tập." Nói, người đã trượt tới sân huấn luyện, bắt đầu ra sức tập luyện.

Quần chúng vây xem đã giữ yên lặng, bởi vì bọn họ nhìn thấy chính là tổ hợp bước nhảy hình sóng chín điểm, Đạt Tư lại vẫn cứ làm trôi chảy, xác định mỗi điểm đều rất đúng chỗ. Bên ngoài sân lặng lẽ, rốt cuộc không còn tiếng bàn luận.

Xích Linh kiểm tra xong bài tập của hai đứa bé, mới quay người rời đi, lúc gần đi ra lệnh cho bọn nó luyện thêm hai tiếng đồng hồ, buổi tối đúng giờ tham gia yến hội.

Hiện trường tiệc tối rất náo nhiệt, có rất nhiều người, hiện tại Tinh Diệu đế quốc trong toàn bộ Bạch Ngân tinh hệ hết sức vững mạnh, rất nhiều người mang theo ý đồ khác, đều là nghe mùi tanh mà tới. Chủ trì đại cục chính là phu phu Diễm Vương, rất nhiều người đều đang chờ đợi người chân chính nắm quyền của Tinh Diệu đế quốc, ngay cả Schleyer cũng là chờ đợi người kia. Không ít người đều chủ động vây lại đây, nhiệt tình bắt chuyện với phu phu Diễm Vương, đồng thời nhìn chung quanh, muốn xem Tinh Diệu đế quân lúc nào mới tới.

Xích Linh một thân một mình ngồi trên ghế salon giữa gian phòng, yên lặng uống rượu đỏ trong tay, nhìn vào một điểm hư vô, không biết đang suy nghĩ gì.

Lúc này, phó quan của anh Diêm Luật gõ cửa, đi vào, thấp giọng nói: "Đế quân, quả nhiên như ngài sở liệu, Bàng Khắc đế quốc không phải thật tâm đến hoà đàm, bên kia có dị động."

Xích Linh câu lên khóe môi, lộ ra một vệt cười tàn nhẫn, "Nếu như vậy, thì đừng trách ta không nể công ước tinh tế, để người mai phục chuẩn bị kỹ càng, không để sót ai, giết toàn bộ."

Diêm Luật liếc nhìn đế quân vẫn luôn bình tĩnh, yên lặng nói: "Vâng."

Những năm này đế quân biến hóa nhiều lắm, quả thật có uy nghiêm vương giả, nhưng có lúc quyết định, xác thực rất tàn nhẫn.

Sau khi Diêm Luật rời đi, không ngừng thu được truyền tin phát tới báo cáo.

Báo cáo, người đánh lén đã xuất hiện!

Diêm Luật sững sờ, tốc độ nhanh như vậy?

Xuống xem một nữa, da đầu đều bạo, lập tức xoay người trở về, nhất định phải mau chóng bẩm báo đế quân mới được. Thế này chỗ nào giống đánh lén, đây chính là âm thầm chiến tranh a! Chiến hạm lại đây có tới 7 - 80 chiếc, coi như trên mỗi chiếc chiến hạm chỉ có tầm 800 người, cũng lên đến năm, sáu vạn người, con mẹ nó chính là tập kích quy mô lớn!

Chiến sĩ mai phục ở tiền tuyến cũng bạo rồi, bọn họ chỉ có một vạn người, cho là con cáo già Bàng Khắc đế quốc sẽ phái người đến đánh lén, thế nào cũng không nghĩ tới, đây không phải đánh lén! Mà là chiến tranh không hề báo động trước!

Sĩ quan phụ trách bên kia lập tức phát tới truyền tin rống to, "Đế quân đâu! Cho ta gặp đế quân! Cầu tri viện! Số lượng quân địch quá nhiều, lão tử gánh không được!"

Diêm Luật tăng nhanh bước chân, cũng hô: "Nhất định phải trụ vững!"

Bên kia cũng rống to, "Lão tử chỉ có một vạn người! Bọn họ đến năm, sáu vạn! Ngươi muốn lão tử làm sao đỉnh... Trụ..."

"Ta đang chạy qua bẩm báo đế quân, dù như thế nào cũng phải trụ vững, không thể để cho bọn họ tiến vào cảnh nội đế quốc, Đại Uyển Toàn Tí cũng không được! Không thể để cho bọn họ đặt một bước chân vào! Tiếp nhận mệnh lệnh!" Diêm Luật hô nửa ngày, bên kia không có nửa điểm âm thanh, bước chân của hắn đột nhiên dừng lại, "An Đức Liệt tướng quân? Tướng quân? Nói chuyện a! Này! Này!"

Diêm Luật đột nhiên có dự cảm không tốt, cất bước hướng trên lầu chạy, chủ điện đế cung đang cử hành tiệc tối náo nhiệt, hành vi của hắn lập tức hấp dẫn không ít người chú ý, còn chưa chạy đến trên lầu, tần số truyền tin nguyên bản tĩnh mịch, đột nhiên nổ tung, khiếm tai nghe của Diêm luật thiếu chút bị rống tạc, hắn vội vàng gỡ tai nghe, xoa xoa lỗ tai, rống lên một câu, "Chuyện gì xảy ra?!"
Bình Luận (0)
Comment