Đế Quốc Đệ Nhất Sủng Hôn

Chương 76

Cuộc thi buổi sáng trên căn bản chỉ là vòng đào thải, tại hai mục cấu tạo cơ giáp và thuộc tính cơ giáp đã loại bỏ vài gia tộc, đến lúc xế chiều, như tất cả mọi người dự liệu, thật sự chỉ còn lại bốn gia tộc, ở trên đài tranh tài, bọn họ đều lấy ra đài cơ giáp thứ hai, trước mắt là, Phổ Nhĩ Sinh gia rõ ràng điểm cao nhất, Hoắc Đốn gia cùng Sa gia chiếm vị trí thứ hai, Fick gia tộc và An gia xếp hạng thứ ba, bọn hắn cùng với người thứ hai chỉ cách nhau 7 điểm. Cách biệt lớn như vậy, tự tin của Fick gia và An gia đến cùng là lấy từ đâu?

Kế tiếp là kiểm tra đo lường mức độ phù hợp của cơ giáp với chiến sĩ và thể hiện kỹ năng điều khiển cơ giáp, đây đã là thời khắc sống còn, các gia tộc đã không còn giấu giấu diếm diếm, điểm ở cửa ải này ra sao, trực tiếp quyết định thành bại cuối cùng. Giải thi đấu chuẩn bị bốn vị chiến sĩ cơ giáp đã lên đài, kiểm tra độ phù hợp cùng biểu diễn đều là do bọn họ hoàn thành.

Phổ Nhĩ Sinh đại sư đưa ra một đài cơ giáp cấp chín duy nhất ở Đế Quốc đẩu tiên, Cương Thiết Cự Nhân lẳng lặng đứng ở trên sàn thi đấu, thân máy ngắn gọn, đường nét trôi chảy, toàn thân đen bóng, phi thường bạo ngược! Vừa mới xuất hiện, hội trường nhất thời mất khống chế rít gào, toàn bộ thủ đô Đế Quốc đều biết đến Phổ Nhĩ Sinh đại sư chế tạo ra một đài cơ giáp cấp chín, lại rất ít người từng thấy, đây vẫn là lần đầu tiên công khai lộ diện, phỏng chừng từ khi chế tạo ra, chính là chờ thời khắc này. Người chiến sĩ đầu tiên đi tới, tiếp nhận nút không gian trong tay Phổ Nhĩ Sinh đại sư, nhấn xuống nút lệnh ở giữa, Cương Thiết Cự Nhân quỳ một chân trên đất, hai tay một trên một dưới giơ lên, để cho chiến sĩ dễ dàng nhảy lên.

Hoắc Đốn gia tộc cũng không chần chờ, cũng lấy ra đài cơ giáp thứ ba ngay sau đó, toàn thân cơ giáp hồng lam giao nhau, thân máy trẻ trung lại thời thượng, phi thường thích hợp người trẻ tuổi điều khiển, mà từ màu sắc đến xem, đài cơ giáp này đã tiếp cận cấp chín. Người chiến sĩ thứ hai đi tới, sẵn sàng tiến vào.

Kế tiếp là Sa gia, Sa gia lấy ra cơ giáp toàn thân màu lam đậm, thân máy thận trọng khí quyển, phi thường phù hợp với lựa chọn của người trưởng thành. Đài cơ giáp này chính là đài lão gia tử muốn dùng chất lỏng Kim Trúc kia nâng cao thuộc tính, cũng may sau khi thất bại, không có bị tụt đẳng cấp, vẫn giữ được thuộc tính trước đó. Đài cơ giáp này, đẳng cấp chỉ có cấp tám, ưu thế duy nhất chính là mức độ dung hợp vật liệu, trong lúc nghiên cứu chế tạo, Sa gia đã dùng rất nhiều Lục Ma Thảo, mới đạt tới hiệu quả bây giờ, bề ngoài tỏa ra ánh sáng lung linh, tuyệt đối không phải phàm vật.

Cuối cùng chỉ còn cơ giáp của Fick gia cùng An gia, không nghĩ tới trước đó vẫn luôn là An Việt chủ trì, vào lúc này, cư nhiên đổi người rồi. An Việt đi về vị trí thi đấu, đổi Metz vào trận.

Sa Nặc Nhân cảm thấy kỳ quái, hắn là Arthur đi? Đổi hắn vào trận có thể có ích lợi gì.

Metz đứng ở giữa sàn thi đấu, liếc nhìn đài cao, trong mắt tất cả đều là mê luyến. Hắn giơ tay lấy ra cơ giáp, thoáng chốc, một cái bóng đen cự đại từ trên trời xuất hiện trên sàn thi đấu!

Đài cơ giáp này quá khổng lồ, giống như ngọn núi lớn đặt trên đài thi đấu, chấn động đập vào mặt làm cho tất cả mọi người nín thở. Đài cơ giáp này so với những đài cơ giáp khác đều phải to hơn, cả người óng ánh sắc vàng, phảng phất mỗi một mảnh giáp đều hiện ra kim quang chói mắt, vầng sáng kim sắc tựa như sa mỏng bao quanh chính đài cơ giáp, màu sắc xinh đẹp như vậy mọi người chưa từng gặp qua, mặc dù người không hiểu cơ giáp, cũng biết ánh sáng cơ giáp càng lộng lẫy càng sáng rõ, cấp bậc lại càng cao. Nó giống như vương giả mới trở về từ chiến trường viễn cổ, cả người được vầng sáng vương giả bao quanh, sừng sững đứng vững, cứ như vậy tao nhã cừng uy nghiêm. Nó khiến người khác cảm nhận được một loại uy thế trước nay chưa từng có, đó là thần phục với cường giả, khiến người chỉ cần nhìn là mồ hôi lạnh chảy ròng ròng. Nhân loại nhỏ bé đứng dưới chân của nó, mặc dù ngước lên cũng khó thấy chân dung của nó, có thể thấy được chiều cao của nó đã đạt đến trình độ kinh khủng!

Tất cả mọi người trong hội trường đều không hẹn mà cùng đứng dậy ngước nhìn, toàn trường lặng lẽ, ngay cả hoàng tộc trên đài cao cũng không nhịn được đứng dậy quan sát.

Rốt cuộc đến cả vị trí Karni điện hạ, cùng hai tên hộ vệ hắn mang theo ngồi trên thính phòng, nhìn thấy tình cảnh này, không nhịn được thán phục, "Ta thao* ―!"

(ed: * chắc m.n cũng biết r mk k giải thích nữa nhé)

Nói chuyện ngắt quãng Tân Đức Lỗ, nhắc nhở: "Điện hạ... Không thể nói... Thô tục..."

Ysaye tóc đỏ, cũng thu hồi vẻ bất cần đời lúc thường, lạnh giọng nỉ non, "Như này, Tinh Diệu Đế Quốc muốn thống nhất tinh hệ sao?"

Fick gia rất hài lòng với hiệu quả như vậy, Metz nhận được ám chỉ của phụ thân, cất cao giọng nói: "Đây là cơ giáp dự thi của Fick gia ta! Thỉnh ủy hội thi đấu kiểm tra đo lường!"

Cả hội trường đều nghe được tiếng kim rơi, bị câu nói này của Metz kéo thần trí về, từng người từng người bắt đầu la lên như phát điên, tiếng hò hét điếc tai nhức óc!

Hoàng tộc trên đài cao, ngồi xuống lần nữa, sắc mặt mỗi người đều rất nghiêm nghị, bọn họ biết được, đài cơ giáp này tuyệt đối không đơn giản, tuyệt đối không phải là Fick gia tộc cùng An gia có thể chế tạo ra, phía sau đài cơ giáp này, có lẽ có bí mật không thể cho ai biết. Ba vị Vương thần sắc khác nhau, trong lòng mỗi người lại có quyết định tính toán của riêng mình.

Bên cạnh Xích Linh, Xích Kính cùng Cơ Thinh, cũng rất khiếp sợ, còn chưa có từ trong rung động đối với cơ giáp hoàn hồn.

Dương Vương đã không nhịn được, mở miệng hỏi: "Metz, cơ giáp này từ đâu mà đến?"

Metz cung kính mỉm cười, "Cơ giáp này tất cả đều thuộc về Fick gia ta."

Ý tứ là, muốn biết bí mật cơ giáp, liền tới cầu cạnh Fick gia.

Sắc mặt ba vị Vương đều ngưng trọng.

Xích Kính sau khi hoàn hồn, bỗng nhiêu giễu cợt nói: "Ngươi đã sớm biết đài cơ giáp này đi? Nếu không làm sao lại truyền ra chuyện ngươi muốn cùng Fick gia tộc thông gia?"

Xích Linh sắc mặt đông lạnh, đối với lời Xích Kính nói mắt điếc tai ngơ.

Cơ Thinh có một chút vui mừng, đài cơ giáp này là của Fick gia, thật là quá tốt rồi!

Từ sau khi nhìn thấy đài cơ giáp này, Sa Nặc Nhân đặc biệt yên tĩnh, giờ khắc này cậu đứng lên, chậm rãi đi tới giữa sàn thi đấu, để phụ thân trở lại vị trí thi đấu, kế tiếp để cậu chủ trì trận đấu này. Động tĩnh bên này của Sa gia hấp dẫn sự chú ý của những người khác, tất cả mọi người đang khiếp sợ với cơ giáp Fick gia, Sa gia cư nhiên vào lúc này thay đổi người lên.

Sa Nặc Nhân đứng ở giữa sàn thi đấu, cất cao giọng nói: "Fick gia nói rất hay, mở mồm liền dám nói đài cơ giáp này là của gia tộc các ngươi, thực sự buồn cười!"

Tất cả mọi người không nghĩ tới sẽ có tình cảnh này, ba vị Vương trên đài cao cũng rất bất ngờ, Xích Linh nhíu mày, không biết Sa Nặc Nhân muốn làm gì.

Metz vừa thấy có người đi ra sàn đấu, lập tức không vui nói: "Ngươi là ai? Cơ giáp này không phải của Fick gia ta, chẳng lẽ là của nhà ngươi?"

Sa Nặc Nhân mỉm cười hướng đài cao, cung kính nói: "Vãn bối Sa Nặc Nhân, hôm nay tới để bẩm báo với ba Vương, trước đây không lâu, Nặc Nhân quả thực thất lạc một đài cơ giáp."

Fick gia chủ vỗ bàn đứng dậy, giận dữ hét: "Quả thực hoang đường!!"

Sa Phí Đề sợ hết hồn, vạn vạn không nghĩ tới, nhi tử muốn lên sàn đấu, lại là vì việc này, đang muốn quát lớn cậu không cần hồ nháo, lại bị lão gia tử cản lại. Sa Nặc Nhân thần sắc chăm chú, không giống như là bộ dáng hồ đồ.

Thanh Vương cười nói: "Ý của ngươi không phải là nói đài cơ giáp này chính là đài cơ giáp thất lạc kia của ngươi đi?"

Sa Nặc Nhân nghiêm mặt nói: "Đúng vậy."

Toàn trường ồn ào cười to, ngay cả Thanh Vương cũng đều cười, đều đang cười nhạo Sa Nặc Nhân điên rồi, thấy nhà người khác có thứ tốt, liền dám đứng ra nói là của chính mình, quả thực hoang đường!

Karni cũng cười ngã trái ngã phải, "Thiếu niên này thật là biết điều, ha ha..."

Ysaye sờ sờ cằm, híp mắt, "Theo ta thấy, thiếu niên này nói có lẽ là thật."

Karni thở không ra hơi, "Ysaye, ngươi cũng điên rồi sao?"

Ysaye: "Đánh cược một đài cơ giáp cấp tám."

Karni thu lại nụ cười, cả giận nói: "Không có!"

Ysaye nhún nhún vai, không để ý lắm.

Sa Nặc Nhân ở bên trong tiếng cười nhạo của mọi người, vẫn cứ trấn định, cậu chậm rãi đi về phía cơ giáp, không có giống người khác phải ngửa đầu mà nhìn, cậu nhẹ nhàng xoa vỏ kim loại bên ngoài cơ giáp. Phút chốc chạm vào, nước mắt của cậu rơi xuống. Thật sự là Phượng Hoàng, đây là di vật duy nhất mỗ phụ để lại cho cậu, cậu làm sao có thể đưa cho người khác...

Metz nhìn thấy cậu như vậy, xông tới đẩy cậu ra, "Ngươi điên rồi sao?! Đừng động vào cơ giáp nhà ta!"

Sa Nặc Nhân chính là đang đau lòng, thình lình bị hắn đẩy một cái, ngã xuống đất.

Xích Linh trong lòng căng thẳng, đang muốn đứng dậy, liền bị Xích Kính bên cạnh đè xuống, "Đừng sốt sắng, ngã một chút liền đau lòng?"

Metz giống như nhìn người điên liếc mắt trừng Sa Nặc Nhân một cái, nhìn về phía đài cao, "Thỉnh Vương thượng phái người đo lường..."

"Ngươi luôn miệng nói cơ giáp này là của nhà ngươi, ta nghĩ muốn hỏi, ngươi biết chất liệu của cơ giáp này là cái gì không?" Sa Nặc Nhân lớn tiếng nói, từ dưới đất bò dậy.

Fick gia chủ đứng lên, lớn tiếng nói: "Vương thượng! Hắn quấy rối thi đấu, ta thỉnh cầu đưa hắn ra ngoài!"

Dương Vương gật đầu đồng ý đầu tiên, lập tức có cảnh vệ tới, phải đem cậu mời đi ra ngoài. Sa Nặc Nhân quay người liền chạy về phía đài cao, hộ vệ trên đài vừa thấy, cho là cậu muốn ám sát, hò hét cùng nhau tiến lên, đem cậu bắt lại. Đúng lúc này, có biến cố nảy sinh, có hộ vệ giơ kiếm muốn đêm người ám sat.

Xích Linh bỗng nhiên đứng lên, quát mắng, "Dừng tay!"

Đây là hộ vệ ở nơi nào? Cư nhiên lớn mật như vậy!

Hộ vệ kia mắt điếc tai ngơ, đâm tới, trước khi đâm trúng người, liền bị một nguồn sức mạnh hất văng ra ngoài, ngã trên đài cao, lập tức miệng trào máu tươi ngất đi. Này vẫn chưa xong, hộ vệ bắt Sa Nặc Nhân, hết thảy đều bị một làn sóng không rõ quét ngang bay ra ngoài!

Sa Nặc Nhân ở bên trong một trận hỗn loạn như vậy, đứng lên, tay phải duỗi ra, thả ra toàn bộ tinh thần lực, một đường nghiền ép hướng về phía cơ giáp

Metz vừa thấy, lập tức phóng thích tinh thần lực ngăn cản!

Nhưng mà, một chút tinh thần lực kia của hắn còn chưa chịu được một đòn của Sa Nặc Nhân liền tách ra. Trên vị trí thi đấu, An Kỳ vừa thấy, nhảy lên sàn đấu, viện trợ Metz, Sa Nặc Nhân càng không để hắn trong mắt, xúc tua tinh thần lực như ở chỗ không người, hướng về phía cơ giáp!

Sa Nặc Nhân một tay vừa thu lại, lớn tiếng la lên, "Phượng Hoàng!!!"

Cơ giáp lẳng lặng đứng bỗng cả người chấn động, trong nháy mắt giống như cánh hoa héo tan thành vô số mảnh vỡ, giống như cơn lốc bay về phía Sa Nặc Nhân, dọc trên đường tới đánh bay hộ vệ cùng cảnh vệ đang xông lên, đem Sa Nặc Nhân cuốn lên trên không, mảnh vỡ màu vàng vờn quanh người Sa Nặc Nhân, chậm rãi giảm bớt, cuối cùng đều dung nhập thành một khối huyền phù kim sắc bao quanh Sa Nặc Nhân bên trong.

Hộ vệ cùng cảnh vệ bên dưới đã giơ vũ khí lên, chuẩn bị xạ kích.

Biến cố này hoàn toàn bất ngờ, trường đấu một mảnh hỗn loạn, Fick gia quả thực giận muốn điên lên, gia chủ rống giận: "Xạ kích! Đem hắn bắn xuống! Hắn trộm đi cơ giáp của ta!"

Xích Linh gào thét: "Tất cả dừng tay!"

Cướp đoạt được vũ khí của người che phía trước, hướng một người đập tới, nhưng có những người khác "ầm ầm" nổ súng.

Solan sợ đến kinh ngạc thốt lên, liền muốn xông tới bảo vệ hài tử, lại bị Sa Phí Đề vững vàng ôm lấy, "Ta đi! Ta đi! Em đợi ở chỗ này!"

Đạn Gaussian căn bản không có cách tới gần Sa Nặc Nhân, mỗi một viên đạn xuất hiện trên không trung cuối cùng bỗng dưng đều bị tấm khiên phòng ngự màu vàng cản lại, như là có tầng sức mạnh vô hình bảo vệ Sa Nặc Nhân, bất kỳ công kích nào cũng đừng nghĩ lọt qua tầng phòng ngự kia, Sa Nặc Nhân vẫn hoàn hảo không chút tổn hại đứng ở trên không.

Xích Linh cuống lên, đang muốn tụ mình xông ra, lại bị Diễm Vương phi cản lại.

Diễm Vương gầm lên giận dữ, "Tất cả dừng tay! Lui ra!"

Bởi vì một màn hỗn loạn này Mạch tướng quân đã cấp tốc chạy tới, đều lĩnh mệnh lui xuống.

ed: hqua do wattpad lỗi với mình tưởng mình xóa truyện đi mất r nên hôm nay đăng bù nhé
Bình Luận (0)
Comment