Đế Quốc Đệ Nhất Sủng Hôn

Chương 91

Iman không nghĩ tới thứ Xích Linh cho hắn uống chính là báu vật chín sao ―― Thâm Hải U Lam!

"Kia... Trong tay bọn họ tại sao có thể có nhiều như vậy? Công Ngọc gia đã đứng ở bên phía Diễm Vương sao?" Iman lo lắng hỏi.

"Coi như đứng ở bên kia, cũng không có khả năng có nhiều như vậy." Xích Kính nói.

Sắc mặt Xích Kính rất khó nhìn, hắn nghĩ tới một khả năng, Thâm Hải U Lam kia được Công Ngọc gia xem như chí bảo, coi như bọn họ đầu phục Diễm Vương, trong tay Sa Nặc Nhân cũng không thể có nhiều như vậy, nhìn cậu mỗi người bị thương đều cho một bình, hoàn toàn không biết giá trị một bình Thâm Hải U Lam, như vậy xem ra, hẳn là trong tay có rất nhiều? Nghĩ như vậy, Xích Kính liền không thể không nghĩ tới nguồn gốc của Thâm Hải U Lam, có phải là ở trong tay Sa Nặc Nhân? Xích Linh liền công khai biểu hiện, nói có phương pháp trị liệu tinh thần lực, thêm vào tình trạng thân thể hiện tại của hắn...

Xích Kính chợt kinh hãi trong lòng, hẳn là Xích Linh đã tìm được biện pháp trị liệu phóng xạ đi?!

Hắn cảm thấy rất nôn nóng, những năm này Xích Linh chung quanh lang bạt, núp ở phía sau, rất ít người ở Đế Quốc biết đến, thi đấu thế gia lần này, không chỉ làm cho hắn lộ mặt, còn giúp danh tiếng của Sa Nặc Nhân tốt hơn, trước đó Sa Nặc Nhân hoàn toàn chỉ là một tên ngu ngốc, căn bản không biết hành vi của mình đối với Sa gia ảnh hưởng lớn thế nào, không nghĩ tới qua lần này, ấn tượng của mọi người đối với cậu ta đã thay đổi hoàn toàn, thậm chí có người đem cậu ta truyền thành huyền thoại, đều ở trong bóng tối âm thầm suy đoán xem cậu ta gặp được dạng kỳ ngộ gì, có thể có được cơ giáp cao cấp như vậy...

Kỳ ngộ?! Xích Kính đột nhiên nghĩ đến, muốn nói biến số lớn nhất bên người Xích Linh chính là Sa Nặc Nhân này, trước khi bọn họ gặp nhau, Xích Linh chỉ là một vương tử vô danh, yên lặng cô độc chờ chết, bắt đầu từ khi nào, hắn dần dần xuất hiện trước mắt người đời, hơn nữa lúc trên đài thi đấu cơ giáp thế gia, hắn cũng không e dè biểu đạt ý tứ muốn bảo hộ Sa gia.

Đáng chết! Một cước đạp đổ bàn trà, phát ra một tiếng vang thật lớn, khiến Iman sợ hết hồn.

"Làm sao..." Iman bị bộ dáng đằng đằng sát khí của Xích Kính dọa sợ.

"Bắt đầu từ ngày mai, tiếp xúc với Xích Linh nhiều hơn, còn có Sa Nặc Nhân kia, ta hoài nghi trước đó bọn họ gặp kỳ ngộ gì." Xích Kính phi thường táo bạo, nguyên bản chỉ thiếu chút nữa đã có thể thành công, chỉ cần Xích Linh thuận lợi bệnh chết, đế vị trừ hắn ra không còn có thể là ai khác, lại không có người có thể tranh đoạt với hắn, còn cái tên Vương tử kia (Cơ Thinh), hắn căn bản không để vào mắt. Nhưng là người tính không bằng trời tính, Xích Linh yên lặng nhiều năm, cư nhiên ngay lại vào lúc này sinh động trở lại, quả thực đáng giận!

Iman thực khó xử, lòng tràn đầy khổ sở không có cách nào nói ra, chỉ có thể nhẹ giọng nói: "Sa Nặc Nhân kia đối với ta có địch ý, tiếp xúc không tốt lắm."

Xích Kính há mồm thở dốc, để cho mình bình tĩnh lại, "Sa Nặc Nhân giao cho ta, ngươi chuyên tâm đối phó Xích Linh, nhất định phải đào ra bí mật hắn đang giấu diếm."

Iman nhàn nhạt nói: "Được."

Xích Kính nhìn hắn trong chốc lát, rõ ràng trước đây cảm thấy Iman rất dễ nhìn, rất có mị lực, bây giờ hắn lại cảm thấy rất phiền.

Hắn không nhịn được nói: "Ngươi cũng tiếp xúc với người có lợi cho chúng ta nhiều một chút, ngươi xem Sa Nặc Nhân, cậu ta phi thường thông minh, cậu ta và Tam hoàng tử nơi nào không tốt, đối với bọn họ trăm lợi mà không hại, ngươi cũng phải nỗ lực hơn chút, tranh thủ khiến Tam hoàng tử thân cận ngươi, Tam hoàng tử lại là nhi tử Nhã Đạt đế quân yêu thích nhất, ngươi hẳn phải biết lợi hại trong đó."

Iman cảm thấy lạnh cả người, trong lòng lại hận Sa Nặc Nhân nhiều hơn mấy phần, "... Biết được."

Sau hai ngày, chuyện Hạt nhân tập kích đế đô đều được truyền ra toàn bộ thủ đô Đế Quốc, quân bộ càng là công khai biểu thị, Đế Quốc không sợ chiến, cũng sẽ không để cho Hạt nhân ẩn núp nhơn nhơn ngoài vòng pháp luật, chiến tranh đối kháng Hạt nhân, sau thời gian gần chín năm, lần thứ hai mở ra màn che.

Sa Nặc Nhân bên này, trải qua sự kiện tập kích lần này, khiến Xích Linh ra quyết định, vẫn là đem người đặt ở bên cạnh là an toàn nhất, vì vậy đội ngũ đi vào di tích cổ, lại thêm Sa Nặc Nhân một người nữa.

Thời gian ba ngày chuẩn bị, Sa Nặc Nhân mua các loại vật liệu cổ quái kỳ lạ, đương nhiên là cậu chọn, Xích Linh trả tiền. Lữ đồ từ từ, nhiều thời gian trông như vậy, cậu đều chuẩn bị dùng để kiếm tiền, vật liệu kiếm tiền nhất định phải dự trữ tốt, bằng không trên đường hết hàng sẽ không tốt. Vì vậy liền xuất hiện, mười ngón tay Sa Nặc Nhân đều đeo đầy nhẫn không gian, lại có Xích Linh nhắc nhở mới biết đeo một cái, những cái còn lại đều bỏ vào trong cái nhẫn không gian kia, như vậy cũng bớt đi rất nhiều phiền phức.

Sa Nặc Nhân phóng túng mua sắm vật liệu như vậy, khó tránh khỏi khiến người khác chú ý, vừa vặn mọi người đều biết Sa Nặc Nhân khôi phục tinh thần lực, Xích Linh cũng cố ý thả ra một ít tin tức, nói Sa Nặc Nhân học tập chế tác dược tề, như vậy có thể chứng thực năng lực tinh thần lực của cậu xác thực đã khôi phục, có thể giải thích được vì sao cậu mua nhiều tài liệu như vậy.

Có đôi khi càng che giấu lại càng khiến người tò mò, chẳng bằng nói thẳng ra, khiến những người phiền phức kia cảm thấy mất mặt, là có thể đạt được hiệu quả.

Thời điểm chờ hai người theo xe đặc chủng đến địa điểm chỉ định, Sa Nặc Nhân hoàn toàn bị dọa sợ rồi, cư nhiên nhiều người đi như vậy?!

Đại khái vừa nhìn, có tới chừng trăm người, bất quá đến đều là tiểu lâu la chi thứ các gia tộc, cùng bảo tiêu. Trong đó cũng không thiếu người quen, tỷ như: Công Ngọc Diễm, Vân Hoán, Metz Fick, Xích Kính, Iman, Cơ Thinh, còn có hai người trẻ tuổi nhìn lạ mắt, đại khái chỉ mười bảy mười tám tuổi, một nam một nữ, khuôn mặt đẹp đẽ, nam rất lạnh lùng, nữ ngược lại là phóng khoáng đối Sa Nặc Nhân cười chào hỏi.

Xích Linh nói: "Bọn họ là người Francais gia, là đệ đệ cùng muội muội gia chủ, nam là Ái Tu, đứng thứ tư, nữ tên Bối Nhã, đứng thứ ba."

Sa Nặc Nhân kinh ngạc, "Nhà bọn họ có mấy huynh muội?"

Xích Linh: "Bốn người."

Sa Nặc Nhân cười nói: "Thực sự là tấm gương cống hiến tốt vì Đế Quốc."

Xích Linh trong lòng hơi động, nhìn về phía Sa Nặc Nhân.

Sa Nặc Nhân: "Nhìn cái gì?"

Xích Linh: "Sau khi trở về, chúng ta đi một chuyến tới Gambra."

Sa Nặc Nhân: "... Được."

Xích Linh tiếp tục nói: "Tuyên bố tin kết hôn, cử hành lễ cưới."

Sa Nặc Nhân: "..."

Sa Nặc Nhân: "Sau khi trở về em muốn tiếp tục đi học, nếu không Đồ Tân lão sư nhất định sẽ đuổi giết."

Xích Linh không để ý chút nào, "Em cái gì cũng không cần làm, tất cả đều để anh an bài là được, thời điểm cần tới em, chỉ cần lộ cái mặt ra là được."

Sa Nặc Nhân vô lực, "Kỳ thực em cảm thấy, hay là chờ đến lúc 18 tuổi hãy nói đi."

Xích Linh: "..."

Sa Nặc Nhân vô tội nhún nhún vai, hướng phía trước đi tới, đây chính là phiền phức khi chọn người yêu nhỏ tuổi.

Mấy người lại đây chào hỏi, Công Ngọc Diễm thân thiện trực tiếp ôm lấy vai Sa Nặc Nhân, lải nhải nói không ngừng lại, đã nhờ hắn mua mấy lần thực tài, quan hệ hai người ngược lại tốt hơn không ít. Xích Linh quăng qua một ánh mắt sắc như dao, Công Ngọc Diễm không thể làm gì khác hơn là phẫn nộ thu tay về.

Thời điểm chia phòng, Xích Linh trực tiếp nói cho Sa Nặc Nhân, không có bao nhiêu phòng, bởi vì cậu vào sau, nên chỉ có thể ở cùng một gian với anh, nói xong cũng rất vô tội nhún vai, tỏ vẻ muốn mà không giúp được gì.

Sa Nặc Nhân đen mặt, anh đây là cố ý trả thù đi?

Sa Nặc Nhân lập tức mỉm cười đi về phía Công Ngọc Diễm, "Chuyến đi lần này đã làm phiền ngươi, chúng ta hợp giường lại ngủ thế nào?"

Công Ngọc Diễm vừa nghe, lập tức như bị đạp phải đuôi mèo, kinh hồn bạt vía nhìn về phía nam nhân một mặt băng sương đang đứng bên cạnh, lúng túng cười khúc khích, "Ha ha, kỳ thực lúc ta ngủ rất không tốt, ngươi xem hình thể của ta, giường cá nhân khẳng định ngủ không nổi..."

Xích Kính rất đúng lúc mở miệng nói: "Linh đệ đang nói đùa, còn có phòng trống, để hậu cần an bài cho ngươi đi."

Sa Nặc Nhân đắc ý liếc mắt nhìn Xích Linh một cái, "Cảm tạ."

Sau đó theo hậu cần, nhanh chân tới gian phòng của chính mình.

Xích Linh: "..."

Lạnh lùng nhìn về phía Xích Kinh, sau đó cũng đi theo Sa Nặc Nhân qua.

Đàn phái tinh vực cách đế đô tinh rất xa, coi như bọn họ đi bằng tinh hạm, cũng phải phi hành gần một tháng, cho nên bọn họ có phần lớn thời gian để tiêu phí, chiếc tinh hạm này cũng đủ xa hoa, bên trong có không ít thiết bị giải trí, ngay cả phòng chế tạo cơ giáp cùng phòng dược tề cũng đều có, sân huấn luyện cơ giáp cùng sàn đấu vật của Resse càng không cần phải nói, trong chuyến đi này, tuyệt đại đa số là Resse, vẫn còn là những người trẻ tuổi, không có nơi cho bọn họ phóng thích tinh lực, bọn họ nhất định sẽ nhịn đến điên.

Lúc ăn cơm Sa Nặc Nhân đặc biệt chú ý một chút, lần này toàn bộ nhân viên thêm cả cậu cũng chỉ có vài người là Arthur, còn có mấy người bình thường tay nghề khá tốt, bọn họ là bảo trì cơ giáp sư, nơi này mỗi cái danh ngạch đều rất quý giá, ngoại trừ hộ vệ Resse bảo vệ chủ nhân, bên người mỗi người đều có một người trí tuệ, một trị liệu sư cùng một bảo trì cơ giáp sư, đề phòng tình huống bất ngờ. Tổ hợp Resse, trị liệu sư cùng bảo trì cơ giáp sư, là rất bình thường, bất quá Vân Hoán cùng Metz chính mình đã là dược sĩ, đương nhiên sẽ không lãng phí danh ngạch kia, đổi thành hộ vệ Resse.

Lần này số gia tộc có người đủ tuổi, tổng cộng có bảy nhà, bốn nhà thi thế gia, ba người thuộc hoàng tộc. Người thế gia trúng cử phái đi là dòng chính, chỉ có 10 danh ngạch, dòng chính đi nhiều, mang ít hộ vệ theo, hệ số an toàn sẽ giảm xuống. Ba người hoàng tộc, mỗi người có tới 20 danh ngạch, an toàn đối với bọn họ mà nói phi thường trọng yếu. Theo lý thuyết Sa gia cũng có danh ngạch, chỉ là Sa gia nghe theo ý kiến của Xích Linh, không có xin, Xích Linh cũng không chuẩn bị mang Sa Nặc Nhân đi, nhưng đến cuối cùng, vẫn là mang cậu theo, người đại biểu Sa gia, chỉ có một mình cậu.

Lúc ăn cơm Sa Nặc Nhân, luôn nhìn chằm chằm bàn đối diện, bọn họ chính là tỷ đệ Francais gia, Sa Nặc Nhân không nghĩ tới, nữ nhân nhỏ nhắn như vậy, cư nhiên cũng là Resse, quả thực khó mà tin nổi! Bối Nhã phát hiện Sa Nặc Nhân đang nhìn bọn họ, mỉm cười chào hỏi với bọn họ, Sa Nặc Nhân cũng có chút lúng túng, kỳ thực cậu đang ngó chừng thiếu niên gọi là Ái Tu kia, Sa Nặc Nhân nhìn lâu như vậy, đầu hắn thậm chí cũng không ngẩng lên một chút, chính là cái đầu gỗ, có thể giữ được bình tĩnh.

Xích Linh ấn đầu cậu, xoay lại, ra lệnh: "Ăn cơm."

Sa Nặc Nhân không thể làm gì khác là ngoan ngoãn ăn cơm, đôi mắt vẫn còn liếc xung quanh.

Cậu chú ý tới Metz cùng với người trẻ tuổi kia, tóc đen mắt đen, gương mặt lạnh lùng, bất ngờ lại chính là trên đài thi đấu thế gia đã gặp qua, nhị thiếu gia An gia ―― An Trạch. Hắn tại sao trở về? Nghe nói An gia này tư chất rất cao, còn đang học tại trường quân đội, cư nhiên đi theo đảm nhiệm hộ vệ của Metz. Cho nên vừa liếc nhìn thiếu niên mặt lạnh đối diện Ái Tu, đột nhiên cảm thấy biểu tình của hai người này rất giống nhau, không nhịn được bật cười.

Cái đầu gỗ đối diện kia rốt cuộc ngẩng đầu, mắt lộ ra hung quang nhìn chằm chằm Sa Nặc Nhân. Ái Tu đã sớm phát hiện có người nhìn hắn, chỉ là không muốn phản ứng, không nghĩ tới tên kia dám cười nhạo hắn!

Sa Nặc Nhân lập tức bày ra vẻ mặt nghiêm túc, cúi đầu ăn cơm, không còn dám nhìn loạn.

Xích Linh không vui hừ lạnh, "Coi trọng ai sao?"

Sa Nặc Nhân vội vàng lắc đầu, biểu thị một người cũng không coi trọng, cậu chỉ là hiếu kỳ nhìn mấy lần, cũng không có ý tứ gì khác.
Bình Luận (0)
Comment