Đế Quốc Thiên Phong

Chương 15

Đại thảo nguyên trước mắt mênh mông bát ngát, xanh um tươi tốt, cỏ xanh gần như cao ngang thắt lưng hai người.

Bầu trời trên đại thảo nguyên có mây nhẹ, cỏ xanh gợn thành từng đợt sóng nhấp nhô. Một đàn hươu đang chạy như điên trên thảo nguyên Phong Nhiêu, phía sau, một con Phong Lang đơn độc đang gào thét đuổi theo không ngừng.

Trên trời, một loài chim cánh dài không biết tên liên tục kêu lên, còn có sinh vật giống như loài rùa khổng lồ trên lục địa không ngờ có thể đứng thẳng trên hai chân sau.

Một dòng sông lớn đi ngang qua thảo nguyên, tưới mát cho vô số vùng đất phì nhiêu, là nơi cho các loài động vật yên tâm sinh sống.

Nếu như có thể tìm một chỗ cao nhìn xuống, có thể thấy được cảnh tượng muôn thú chạy nhảy khắp nơi.

Rốt cục đã đến bờ sông...

Vân Nghê không còn đứng vững được nữa, để mặc chính mình ngã nhào vào lòng Thiển Thuỷ Thanh.

- Nơi này...thật đẹp.

Nàng cất tiếng ngợi khen tận đáy lòng.

- Để ta đoán xem nàng đang nghĩ gì...

Lúc này thương thế của Thiển Thuỷ Thanh đã giảm nhiều, tinh thần cũng thoải mái hơn, hắn cười nói:

- Ta đoán...Nếu như có thể, nàng tình nguyện ở lại đại thảo nguyên này vĩnh viễn!

Vân Nghê đang nằm trong lòng Thiển Thuỷ Thanh liền ngước mặt lên nói;

- Chàng là nam nhân hiểu biết tâm lý nữ nhân rành rẽ nhất mà ta đã từng gặp.

Đây là lời khen ngợi? Hay là châm chọc? Thiển Thuỷ Thanh mỉm cười.

- Nàng không định đi tắm một chút sao? Text được lấy tại

Thiển Thuỷ Thanh hỏi.

Mắt Vân Nghê lập tức sáng ngời.

Bôn ba vất vả mấy ngày liền làm cho dung nhan xinh đẹp của Vân Nghê bị che lấp dưới lớp bụi đất phong trần, từ tiểu thư đài các trở thành cô bé lọ lem, toàn thân không có chỗ nào là không cảm thấy ngứa ngáy khó chịu.

Đề nghị của Thiển Thuỷ Thanh như dòng suối mát bất chợt tuôn chảy vào giữa ngày nắng nóng, làm cho người ta khó mà từ chối được sự hấp dẫn của nó.

- Không cho chàng nhìn trộm!

Nàng thật thà nói.

- Ta sẽ cố gắng đi ra xa một chút.

Thiển Thuỷ Thanh cười nói.

Hắn trả lời trực tiếp và khẳng định như vậy, ngược lại làm cho trong lòng Vân Nghê dâng lên cảm giác thất vọng.

- Nhưng thị lực của ta rất tốt, tuy ở xa một chút nhưng cũng có thể thấy rõ ràng.

Thiển Thuỷ Thanh nói thêm.

- Chàng đáng chết!

Vân Nghê nắm tay lại đấm hắn thùm thụp, lòng nàng trong nháy mắt lại xuất hiện cảm giác vui mừng.

Thiển Thuỷ Thanh nắm chặt tay nàng, nhìn nàng với ánh mắt tràn ngập thâm tình. Hắn nói:

- Vân Nghê, ta yêu nàng!

Toàn thân Vân Nghê run lẩy bẩy.

Có những tình cảm, vĩnh viễn chỉ có thể chôn tận đáy lòng.

Có những lời nói, vĩnh viễn không thể nói nên lời.

Trong khoảnh khắc, tim Vân Nghê đập mạnh, nàng cảm thấy kinh hoảng.

Nàng vội vàng bỏ chạy về phía bờ sông, để lại Thiển Thuỷ Thanh đứng ngây ra đó với ánh mắt khó hiểu tràn đầy đau khổ.

Tuy rằng bọn họ ở chung một bầu trời, nhưng lại đến từ hai thế giới khác nhau.

Nàng là quý tộc, còn hắn chỉ là một tên binh sĩ bình thường.

Một tên binh sĩ bất cứ lúc nào cũng có thể tử trận sa trường.

O0o

Rốt cục Thiển Thuỷ Thanh vẫn không nhìn trộm Vân Nghê, hắn không nhìn cảnh tượng Vân Nghê tẩy rửa thân thể của nàng trong dòng sông mát rượi, hắn đi làm một chuyện khác.

Khi Vân Nghê khoác chiếc trường bào bằng lụa trắng trở lại chỗ khi nãy, nàng kinh ngạc thấy một tấm da hổ đã được cắt ra hoàn hảo.

- Ủa, chàng cắt da hổ làm gì vậy?

- Sự chênh lệch nhiệt độ giữa ngày và đêm trên thảo nguyên rất lớn, nếu ngủ ngoài trời trong thời gian dài như vậy, rất dễ sinh bệnh. Nàng khoác tấm da hổ này mà ngủ, sẽ không sao, hơn nữa mùi của hổ sẽ làm cho mãnh thú chung quanh không dám lại gần, chuyện này sẽ tốt cho an toàn của nàng.

Thiển Thuỷ Thanh nhàn nhạt đáp.

Khoé mắt Vân Nghê lại rưng rưng lệ.

Sau khi thổ lộ tình cảm thất bại, Thiển Thuỷ Thanh cũng không nói gì thêm. Sau khi hắn hồi phục lại, dường như chuyện duy nhất hắn chú ý là làm sao chăm sóc cho nàng thật tốt.

- Vậy còn chàng?

Nàng hỏi.

- Ta là nam nhân, không cần thứ ấy.

Vân Nghê ôm tấm da hổ ngồi bên đống lửa.

Đầu nàng tựa vào vai Thiển Thuỷ Thanh, nhẹ giọng nói:

- Từ nhỏ ta sinh sống trong một đại gia tộc, mỗi ngày đều hưởng thụ sự đối đãi tốt nhất trên thế gian này. Phụ thân thương yêu ta, mẫu thân cũng yêu ta, ca ca nhường nhịn ta, đám người hầu săn sóc cho ta. Đối với ta, chịu cực khổ là một chuyện không thể nào tưởng tượng, bất kể ta muốn cái gì, gần như chỉ cần mở miệng là được. Chuyện duy nhất làm cho ta vất vả chính là mỗi ngày học tập lễ của nữ nhân, học cách làm sao thể hiện được dáng vẻ của một tiểu thư khuê các, làm sao thể hiện được thân phận Đại tiểu thư trong mắt người khác. Cho dù là đi ra tiền tuyến, trong nhà cũng chuẩn bị cho ta vô cùng chu đáo, không muốn cho ta chịu chút cực khổ nào.

Thiển Thuỷ Thanh khẽ cười:

- Trong mấy ngày qua nàng đã chịu khổ nhiều hơn cả đời nàng phải chịu!

- Nhưng ta bằng lòng như vậy!

Vân Nghê bật thốt:

- Trong cuộc sống nhung gấm lụa là của ta, chưa từng có giây phút nào vui vẻ như hôm nay. Trước kia dù ta cao quý nhưng vẫn là thân cá chậu chim Hệ thống cấm nói bậyg, hôm nay ta lại là một con chim có thể tự do thẳng cánh bay cao. Ở nơi đây ta muốn làm gì thì làm, không cần quan tâm đến ánh mắt của những người khác, có thể khóc thật lớn, cười thật to, có thể la hét thoải mái, không cần lo lắng bất cứ kẻ nào chỉ trích, không cần lo sợ tổn hại đến thể diện của gia tộc và danh dự của người thân. Ta có thể trở thành bất cứ kẻ nào ta muốn, cũng có thể trở lại là chính mình, hôm nay lần đầu tiên ta mới hiểu được thế nào là tự do.

Ánh mắt của Vân Nghê vô cùng kiên quyết, Thiển Thuỷ Thanh nhìn nàng, rốt cục bật cười.

Hắn hỏi:

- Vân Phong Vũ là gì của nàng?

- Cha ta.

Vân Nghê buột miệng đáp, sau đó lập tức kinh hãi:

- Ủa? Vì sao chàng biết được thân phận của ta?

Thiển Thuỷ Thanh nhún vai:

- Gia tộc quyền quý có họ Vân ở Đế quốc Thiên Phong rất ít, xuất sắc nhất chính là Vân gia. Nàng là muội muội của Vân Lam có phải không? Cha nàng là anh hùng cái thế Vân Phong Vũ, trong Đế quốc danh tướng nhiều như lá mùa Thu, địa vị của cha nàng chỉ dưới Tổng Suất* Liệt Cuồng Diễm của Quân đoàn Bạo Phong. Ca ca Vân Lam của nàng kế thừa chí hướng của tổ tiên, nhậm chức Quân Suất* Tuyết Lang Quân của Quân đoàn Tuyết Phong. Trong năm đại quân đoàn của đế quốc Thiên Phong, trong số Quân Suất, Vân Lam là trẻ nhất, còn cao hơn Thiết Huyết Trấn Đốc Nam Vô Song một bậc...Đương nhiên quân đoàn Bạo Phong là quân đoàn chủ lực, Thiết Huyết Trấn chưa chắc đã thua kém một Quân của Quân đoàn Tuyết Phong, nhưng cho dù như vậy, Vân Lam vẫn được coi là kỳ tài ngút trời, cùng với Nam Trấn Đốc được xưng là Thiên Phong Song Tú. Kỳ lạ thật, nàng là báu vật của Vân gia, bọn họ cho nàng đi ra tiền tuyến Bàn Sơn làm gì vậy?

* (Tổng Suất: Thống lĩnh một quân đoàn - Quân Suất: Thống lĩnh một Quân, một Quân gồm hai Trấn, ba Quân là một quân đoàn, xin xem lại cách chia quân đội của truyện này ở

Vân Nghê đỏ mặt, cúi đầu nói:

- Chuyện này tạm thời ta không muốn trả lời.

Thiển Thuỷ Thanh nở nụ cười:

- Trước kia là ta không muốn biết lai lịch của nàng, bây giờ nàng lại không muốn nói.

Vân Nghê tựa vào Hệ thống cấm nói bậyg ngực của Thiển Thuỷ Thanh, ôm hắn chặt hơn.

O0o

Bầu trời lấp lánh vô số vì sao, đống lửa đang cháy thỉnh thoảng nổ lép bép, bắn tung ra những đốm hoa lửa.

Vân Nghê nằm quấn tấm da hổ to lớn, toàn thân ấm áp, nhưng lại không ngủ được.

- Thiển Thuỷ Thanh!

Nàng nhẹ giọng gọi.

- Ừ!

Hắn đáp đơn giản.

- Chàng ngủ chưa vậy?

-...Ta đang ngủ, ngủ rất say, hiện tại đang nói mớ.

Thiển Thuỷ Thanh đáp.

Vân Nghê phì cười, lại hỏi tiếp:

- Chàng có lạnh không?

- Đúng vậy, ta rất lạnh, lạnh đến nỗi ta hận không thể trở lại tình trạng bị thương khi trước, hận không thể làm cho vết thương của mình vĩnh viễn không lành, hận không thể làm một tên sắc lang, hung hăng cuồng bạo nằm bên cạnh con cừu nhỏ bé của ta một lần...

Vân Nghê chu cao đôi môi nhỏ nhắn:

- Tên sắc lang nhát gan kia...Tấm da hổ này rất lớn, chàng lại đây nằm đi!

- Ta chỉ sợ ta đến đó rồi, lại không thể bỏ đi được.

Thiển Thuỷ Thanh thở dài.

Vân Nghê tức giận đến nỗi muốn đá cho Thiển Thuỷ Thanh một cái:

- Nếu chàng không tới, sau này đừng mong tới được!

Thiển Thuỷ Thanh tiến lại chui vào trong tấm da hổ.

Dưới ánh lửa, đôi mắt Vân Nghê sáng như ánh sao trời, trong suốt xinh đẹp đến nỗi dường như không thuộc thế giới này.

Thiển Thuỷ Thanh tham lam hít lấy hít để hương thơm trên thân thể Vân Nghê, hắn nhìn nàng đắm đuối, hai mắt mở to không chớp lấy một lần.

Có những việc, không thể phân biệt rõ ràng.

Có những việc, rốt cục cần nam nhân chủ động.

Môi Thiển Thuỷ Thanh nhẹ nhàng lướt trên mặt Vân Nghê, trái tim nàng đập mạnh hơn, nhưng vẫn không có cử chỉ gì phản kháng.

Cho nên môi Thiển Thuỷ Thanh dần dần lướt qua tai, mắt, mũi, môi, lưỡi của Vân Nghê, dần dần Vân Nghê cũng đáp ứng cuồng nhiệt hơn, không còn cự tuyệt nữa, mà là khao khát.

Ngọn lửa yêu đương cùng dục vọng bừng bừng cháy mạnh.

Hành động của Thiển Thuỷ Thanh dần dần trở nên bạo dạn hẳn lên.

Nhiều ngày gần gũi nhau cùng trải qua nhiều lần sinh tử rốt cục đã nảy nở cảm tình, giống như cơn hồng thuỷ phá vỡ con đê, phá vỡ hết thảy mọi sự ràng buộc, ào ào xông thẳng tới miền Cực Lạc...

Thảo nguyên hoang vắng dấy lên một trận lửa tình đốt cháy tận trời cao, hoả thiêu vạn vật.

Tình yêu, dường như là rượu vừa ngon vừa ngọt.

Hạnh phúc, như một đoá hoa nở rộ.

Hết thảy, tựa như ảo mộng mà thôi...

Một âm thanh đau đớn nho nhỏ vang lên, rốt cục Vân Nghê cũng bộc phát tất cả tình cảm của mình, nàng thở hổn hển, mặc tình cho Thiển Thuỷ Thanh hành động, miệng thì thào:

- Thiếp yêu chàng...Thuỷ Thanh, cho dù chết cả trăm lần cũng không hối tiếc.
Bình Luận (0)
Comment