Đế Quốc Thiên Phong

Chương 231

Điểm này ngay cả Thiển Thủy Thanh cũng thật không ngờ.

Ở điểm này không thể không thừa nhận Bát Xích quả thật là một thiên tài.

Định nghĩa của thiên tài, có khi cũng không nhất định phải là không học mà tự nhiên biết được, chỉ là năng lực học tập và tiếp thu của họ thường là rất nhanh, có thể đạt tới việc sử dụng tối đa những gì đã học, học được bao nhiêu dùng hết bấy nhiêu, chứ không phải đơn giản chỉ là học không biết mệt.

Từ khi rời khỏi Đế quốc Thiên Phong tới nay, Bát Xích lần lượt đi theo Cơ Nhược Tử, Thế Quân Dương rồi Thiển Thủy Thanh, cũng học được nhiều điều khác nhau từ mỗi người. Mà sau khi thỉnh giáo các Tướng quân về đạo cầm quân, dùng binh, hiểu ra mình còn kém cỏi, sự tiến bộ của Bát Xích có thể nói là ngày đi ngàn dặm. Theo như nhận xét của rất nhiều người về đứa nhỏ này, nó đã có một trình độ hiểu biết rất khá về sự hiểm trá của con người, lại có được lòng can đảm lớn mật, lại thêm lối suy nghĩ toàn diện.

- Hòa Phi ca ca, huynh không cần mặt mày rầu rĩ như vậy, yên tâm đi, ta bảo đảm lần này chúng ta nhất định có thể mã đáo thành công!

Trên đường chạy tới thành Hỏa Vân, Bát Xích bỏ bộ mặt quan trên đi, đùa giỡn với Hòa Phi.

Hòa Phi tức giận nói:

- Hừ, đệ chỉ khoác lác mà thôi, ta biết đi chung với đệ chắc chắn không phải là chuyện tốt. Lần trước thì đánh ta bất tỉnh giao cho Thế Quân Dương, lần này đây lại muốn lôi kéo ta đi ám sát Nghiêm Chân Bình, đệ cho rằng Nghiêm Chân Bình dễ ám sát lắm hay sao? Đệ có biết bên cạnh hắn có bao nhiêu hộ vệ hay không?

Bát Xích cười hăng hắc:

- Thật ra muốn ám sát một tên Tổng đốc địa phương chưa chắc đã là khó khăn, khó khăn thật sự chính là làm thế nào để rút lui an toàn.

Hòa Phi đang muốn phản đối, Dạ Oanh nghe thấy bèn cất tiếng hỏi:

- Bát Xích, ý của đệ là, đệ có cách tiếp cận Nghiêm Chân Bình hay sao?

- Nếu không có cách nào, ta sẽ không đưa ra kế hoạch ám sát Nghiêm Chân Bình.

- Cách gì vậy?

- Tạm thời giữ bí mật, đến lúc đó các người cứ làm theo sự sắp xếp của ta là được!

Bát Xích dương dương đắc ý nói.

- Sau khi vào thành Hỏa Vân, đệ có muốn báo cho bọn Phong Nương Tử phối hợp với chúng ta hay không?

Bát Xích trừng mắt nhìn hắn:

- Đương nhiên không được, nếu để cho bọn Phong tỷ tỷ và Thủy tỷ tỷ biết chúng ta tới đây làm gì, chắc chắn là bọn họ sẽ bắt ta đưa về. Ta đã nói với các người rồi, không được thông báo cho ai cả, chuyện này chỉ ba người chúng ta làm thôi, nếu không, cứ quân pháp mà xử trị!

Dạ Oanh và Hòa Phi nhìn nhau cười khổ, tên tiểu quỷ chết tiệt này lập ra kế hoạch chu đáo, tâm tư cẩn mật, rất khó lừa gạt nó.

Ra khỏi núi Linh Lung coi như đã tiến vào chỗ có người ở, càng đi về phía Bắc, cư dân càng nhiều.

Miền Trung Đế quốc Kinh Hồng là mảnh đất giàu có, mật độ dân cư khá dày, bởi vì Nghiêm Chân Bình cai trị có khuôn phép, bạo loạn ở vùng này so với các vùng khác ít hơn rất nhiều, cứ nhìn vùng chung quanh thành Hỏa Vân là có thể thấy rất rõ ràng.

Bởi vậy dọc đường đi, ba người gần như không thấy cảnh tượng náo loạn nào cả, nhưng trên quan đạo thường xuyên thấy có kỵ binh phi ngựa chạy qua. Mỗi khi qua một đoạn đường còn gặp phải không ít trạm kiểm soát tạm thời, tra xét cẩn thận từng người một. Tuy nhiên vấn đề này không làm khó được bọn Bát Xích vốn có chuẩn bị từ trước. Hiện giờ thân phận của bọn họ là một vị thiếu gia con nhà giàu có mang theo nha hoàn và hộ vệ của mình đi du sơn ngoạn thủy.

Đối với cách sắp xếp thân phận như vậy của Bát Xích, hai người bọn Dạ Oanh chỉ có thể cười khổ không thôi. Cho dù tiểu tử kia ngụy trang thân phận, nó cũng cố tình làm nổi bật vai trò thủ lĩnh của mình. Nhưng bọn họ cũng thật không ngờ, Bát Xích làm như vậy thật ra mục đích chân chính của nó là muốn lừa gạt bọn Phong Nương Tử. Nó biết mình trốn đi như vậy, chắc chắn là Thiển Thủy Thanh sẽ phái người truy tìm, cho nên mới cải trang giả dạng một phen, chính là không cho bọn Phong Nương Tử tìm được chính mình.

Kế hoạch đã định ra, bất kể thế nào cũng phải hoàn thành.

Sau khi chạy hai ngày đường, rốt cục cũng đã tới thành Hỏa Vân.

Bát Xích nhìn tường thành cao lớn, còn có vô số quân thủ vệ sâm nghiêm trên thành lâu, ánh mắt nó lộ ra vẻ giảo hoạt:

- Thành Hỏa Vân, ta tới đây!

O0o

Trời đang giữa trưa, ánh nắng xuyên qua cửa sổ thành từng vòng sáng như ánh lửa, đập vào thân một người trung niên trước cửa sổ, phản xạ thành những tia sáng chói lòa.

Người trung niên này tuổi đã ngoài bốn mươi, dưới cằm là ba chòm râu dài, nhìn bề ngoài lão luyện trầm ổn. Lúc này y đang cầm trong tay một quyển sách, xem say mê đến mức xuất thần. Quyển sách kia chính là Thiển thị binh pháp mà hiện tại đang vang danh trên đại lục.

- Đại nhân!

Bên ngoài có tiếng người gõ cửa.

- Là Truy Nhật phải không?

Ánh mắt người trung niên vẫn không rời sách, chỉ trầm giọng hỏi.

Giọng người trẻ tuổi bên ngoài đáp:

- Dạ!

- Vào đi.

Một thanh niên ăn mặc gọn gàng đi vào thư phòng, đứng nghiêm trước mặt người trung niên, cung kính nói:

- Hồi bẩm đại nhân, vừa mới được tin Công chúa Phong Uyển đã vào tới thành Bá Nghiệp, ngày đại hôn của Thái tử đã định xong, vào ngày mùng Hai tháng sau, là ngày Hoàng đạo do ty Thiên Giám chọn ra, lúc ấy sẽ thông cáo khắp thiên hạ.

Rốt cục ánh mắt cũng rời quyển sách, xếp sách lại, người trung niên thở dài.

Người này chính là Tổng đốc mới của bốn tỉnh miền Trung Nghiêm Chân Bình, là người duy nhất có biểu hiện tuyệt vời từ khi Thiết Huyết Trấn tiến vào Đế quốc Kinh Hồng tới nay.

Truy Nhật là một đứa trẻ mồ côi do y thu dưỡng năm xưa, luyện được một thân hảo công phu, hết sức trung thành và tận tâm với Nghiêm Chân Bình, hiện giờ là hộ vệ thân tín của y. Lúc này Nghiêm Chân Bình thở dài áo não:

- Rốt cục người Đại Đế quốc Tây Xi đã thò móng vuốt của bọn chúng ra, đuổi hổ nuốt sói...

Truy Nhật thấp giọng nói:

- Nghe nói Công chúa Phong Uyển lúc vừa mới tiến vào nước ta, bị bọn đạo tặc bắt giữ ở vùng Khang Châu, tất cả tiền bạc mang theo trên người bị cướp hết, ngay cả hộ vệ đi theo cũng bị giết sạch. Vị Công chúa Phong Uyển này nhờ vào một thân võ nghệ mới có thể trốn thoát một mình.

Nghiêm Chân Bình nhướng mày:

- Có chuyện này sao? Lúc ấy bên cạnh Công chúa Phong Uyển có bao nhiêu người bảo vệ?

- Do bí mật tiến vào Đế quốc Kinh Hồng, cho nên không mang theo quá nhiều người, chỉ có không tới bốn mươi cận vệ, tuy nhiên đều là hảo thủ, trong đó đó một tên Thống lĩnh đội cận vệ tên là Lý Hùng, cũng đã bị giết chết.

- Khang Châu...

Ánh mắt Nghiêm Chân Bình bất chợt lóe lên:

- Vùng Khang Châu có bọn thổ phỉ nào mạnh đến mức như vậy? Bọn thổ phỉ bình thường nếu không có nhân số từ ba trăm tên trở lên, rất khó mà tiêu diệt hoàn toàn mấy chục tên kỵ binh Đại Đế quốc Tây Xi như vậy!

- Chỉ sợ không phải là do thổ phỉ làm...

Do dự một chút, Truy Nhật lại nói:

- Sau khi tra xét, chuyện xảy ra hôm đó đúng vào ngày bên trong Khang Châu xảy ra hỗn loạn, lúc ấy có người kêu to rằng Thiết Huyết Trấn tới. Quân trấn thủ Khang Châu sợ tới mức đóng cửa thành tự bảo vệ mình, mới dẫn đến cuộc chiến ở ngoại ô. Sau đó mới phát hiện ra đoàn xe bị bắt, mà Xích Phong Uyển hôm sau lại xuất hiện một lần nữa ở thành Khang Châu, chỉ là lần này, rốt cục nàng không che dấu thân phận nữa. Sau đó, quân trấn thủ thành Khang Châu hộ tống nàng trên đường tới thành Bá Nghiệp.

Nghiêm Chân Bình gật đầu tỏ vẻ đã hiểu:

- Chuyện này có vẻ kỳ quái, nhưng sự tình quan hệ tới ái nữ của Xích Đế, không thể truy vấn quá nhiều, khiến cho người trong triều đau đầu, nhiệm vụ của chúng ta là bảo vệ bốn tỉnh miền Trung không loạn là đủ.

- Nghe khẩu khí của đại nhân, dường như hơi lo lắng cho vận mệnh của miền Trung trước mắt phải không?

- Không lo mới là lạ!

Nghiêm Chân Bình quả quyết.

Thân là một quan văn, hiểu biết của Nghiêm Chân Bình về quân sự cũng chỉ có hạn, nhưng chính vì như vậy, cách nhìn nhận vấn đề của y lại càng vượt xa khỏi tầm nhìn hạn hẹp của các Tướng quân, đạt tới một cấp độ rất cao.

Hiện giờ khắp nơi bên trong Đế quốc Kinh Hồng phân tranh không ngớt, rất nhiều dân nổi loạn đang tấn công nền tảng thống trị của quốc gia này, khiến cho Đế quốc Kinh Hồng ngày càng tiêu hao quốc lực, suy sụp nhanh chóng. Thiển Thủy Thanh và Thiết Huyết Trấn của hắn giống như một mầm bệnh chui vào trong thân thể một người. Tác dụng thật sự của nó không phải là giết chết người này, mà là phá hư hệ thống miễn dịch của hắn, khiến cho các chức năng trong cơ thể rối loạn, không thể chữa trị. Nếu nói Đế quốc Kinh Hồng nhiễm phải bệnh cảm ngay từ đầu, như vậy trận đại chiến thành Bình Dương đã làm cho bệnh cảm này nhanh chóng phát triển. Ba lần bao vây tiêu diệt vô ích ngược lại đã khiến cho sức đề kháng bản thân của Đế quốc Kinh Hồng sút giảm rất lớn. Hiện giờ bệnh cảm đã thăng hoa, những mầm họa mai phục từ trước giờ đây dần dần phát ra, đã khiến cho một bệnh cảm tầm thường biến thành viêm phổi.

Dưới tình huống như vậy, người khổng lồ Đế quốc Kinh Hồng này mỗi ngày đều ho ra máu, tình hình thân thể ngày càng suy yếu. Cứ tiếp tục như vậy, sớm muộn cũng sẽ có ngày bị tiêu vong.

Thiển Thủy Thanh tạo ra hai trận cuồng phong, hiện giờ nó đang càn quét với khí thế hừng hực ở khắp các nơi trên Đế quốc Kinh Hồng. Nó như lửa cháy rừng khô, càng cháy càng mạnh, dưới tình huống như vậy, chiến cục và loạn cục tập hợp chung với nhau, người Đế quốc Kinh Hồng rất khó tập trung toàn lực đối phó với Thiết Huyết Trấn.

Trước đó vài ngày, Cô Chính Phàm ở Hàn Phong quan đưa ra kế hoạch diệt cỏ toàn diện, nhưng đã bị Ích Tử Khiêm cầm đầu đám cựu thần trong triều kiên quyết phản đối. Thân là chính khách, bọn họ hiểu rất rõ hậu quả của việc diệt cỏ toàn diện, người Đế quốc Kinh Hồng sẽ phải trả một cái giá hết sức nặng nề, lớn đến mức người Đế quốc Kinh Hồng không thể gánh vác hậu quả này.

Đối diện với vấn đề đối phó với Thiết Huyết Trấn trước hay trị thế cục hỗn loạn trước, người Đế quốc Kinh Hồng đã xuất hiện hai đường lối khác nhau. Bọn quan văn cầm đầu các đại thần chủ trương trị loạn trước, sau đó hãy đối phó với Thiết Huyết Trấn. Dù sao so với nền tảng của cả một quốc gia, Thiết Huyết Trấn không đáng kể gì.

Bọn võ tướng lại cho rằng, chỉ cần Thiển Thủy Thanh còn ở một ngày trên Đế quốc Kinh Hồng, sớm hay muộn gì hắn cũng sẽ đem tới càng nhiều phiền phức hơn nữa, cho nên phải xử lý Thiết Huyết Trấn trước. Chữa bệnh phải chữa tận gốc, nếu không diệt trừ mầm bệnh Thiển Thủy Thanh này, loạn cục ở Đế quốc Kinh Hồng cũng sẽ không trị được.

Cũng chính vì nguyên nhân như vậy, biểu hiện tương đối ổn định của miền Trung dưới tình hình như vậy càng có vẻ nổi bật. Thậm chí Lương Khâu Húc tự thân viết thư, hỏi cách nhìn của Nghiêm Chân Bình đối với chuyện diệt trừ Thiết Huyết Trấn và trị loạn. Nhưng ra ngoài ý muốn chính là, thủy chung Nghiêm Chân Bình vẫn không chịu trả lời.

- Thuộc hạ không hiểu vì sao đại nhân lại phải ưu phiền như vậy, mặc dù trước mắt Thiển Thủy Thanh chiến thắng liên tiếp, nhưng trước mắt Thiết Huyết Trấn cũng tổn thất nặng nề. Hiện giờ binh lực của bọn chúng chỉ còn một nửa, hơn nữa trong số đó có rất nhiều tên tàn phế hay trọng thương, chiến lực ngay cả một nửa cũng không tới. Dưới tình huống như vậy, có lẽ lần bao vây tiêu diệt thứ tư của chúng ta có thể giết cho đối phương bị tiêu diệt hoàn toàn.

Lúc này thấy Nghiêm Chân Bình lo lắng như vậy, Truy Nhật mới nói.

Nghiêm Chân Bình cười khổ:

- Ta chỉ là một tên quan văn, không hiểu về quân sự, cho nên đối với chuyện có thể tiêu diệt Thiết Huyết Trấn thuận lợi hay không, không tiện đánh giá phê bình. Nhưng ta biết rằng nếu Thiết Huyết Trấn dễ bị tiêu diệt như vậy, vậy đã bị diệt từ sớm. Truy Nhật, ngươi có biết vì sau lúc trước vừa nghe Thiết Huyết Trấn bị vây khốn ở Đế quốc Kinh Hồng, ta đã lập tức hạ lệnh thành Hỏa Vân cảnh giới toàn diện, không ngừng tăng binh điều lương, tăng cường phòng ngự, xây dựng đài Phong Hoả hay không?

Truy Nhật cung kính đáp:

- Tự nhiên là nhờ đại nhân ngài nhìn xa trông rộng.

Nghiêm Chân Bình lắc đầu:

- Không, ta đã nói ta không rành về quân sự, nhưng có đôi khi, chính trị và quân sự tương thông với nhau cùng một thể. Một Đế quốc khổng lồ, vì sao cần một vị Quốc chủ? Đó là vì con người ta trời sinh ra cần phải có người lãnh đạo. Tầng lớp lãnh đạo nếu không thống nhất đoàn kết, ắt người khổng lồ này cho dù to lớn đến đâu cũng chỉ là một cái xác rỗng không mà thôi...

Cho dù là một người lãnh đạo bất tài kém cỏi đến đâu đi nữa, nếu so với không có người lãnh đạo cũng mạnh hơn nhiều, đây là thực tế mà lịch sử cho chúng ta biết.

Mà một trung tâm chỉ huy có hiệu suất cao, chắc chắn là càng có ưu thế hơn một người khổng lồ vụng về rất nhiều.

Xuất phát từ tầm nhìn trên phương diện quân sự của Mịch Tử Âu, hắn nhìn ra được mặc dù Thiết Huyết Trấn lâm nguy ở Đế quốc Kinh Hồng, nhưng thứ nhất có được ưu thế về tốc độ, thứ hai không phải chiến đấu trên lãnh thổ của mình, nên căn bản không cần phải lo chiến tranh sẽ làm thương tổn đến dân chúng nước mình, bởi vậy có thể dùng bất cứ thủ đoạn nào, không từ một thứ gì. Mà tầm nhìn của Nghiêm Chân Bình xuất phát từ góc độ chính trị lại có thể nhìn ra một ưu thế to lớn khác của Thiển Thủy Thanh: Ưu thế quản lý.

Ở Đế quốc Kinh Hồng, Thiển Thủy Thanh là Trấn Đốc của Thiết Huyết Trấn, lời hắn nói ra nhất ngôn cửu đỉnh, mệnh lệnh của hắn ban xuống, không có bất cứ ai do dự chần chờ. Thiển Thủy Thanh vốn có uy tín cực cao trong quân, có thể khiến cho các chiến sĩ chấp nhận hy sinh không oán không hối bất cứ lúc nŕo. Cho nęn hắn mới có thể lięn tiếp lập nęn kỳ tích như lŕ Nhất Tuyến thięn hay Ma Vân phong. Kỳ tích như vậy, chỉ sợ thay bằng một người khác chưa chắc đă có thể thŕnh công.

Có được quyền thống trị tuyệt đối, thân trên đất khách không hề bị quan trên khống chế, không cần e ngại gì cả, có thể phát huy ra hết năng lực của mình, đây chính là một ưu thế lớn nữa của Thiển Thủy Thanh.

Binh sĩ của Thiển Thủy Thanh vì vậy mà trở nên có hiệu suất hành động rất cao, chiến đấu dũng cảm hơn xa quân đội bình thường, chỉ huy có hiệu suất cao đưa tới thành công là lẽ đương nhiên. Nếu so ra, tầng lớp thống trị của Đế quốc Kinh Hồng lại thể hiện ra tệ nạn kém cỏi vô cùng. Hệ thống thống trị khổng lồ mà quan liêu, cơ cấu quản lý cồng kềnh khiến cho rất nhiều quyết sách về chính trị phải trải qua một khoảng thời gian dài thảo luận mới được đưa ra áp dụng. Thất bại của Tô Nam Vũ thật ra là xuất phát từ cơ cấu quản lý cồng kềnh quan liêu và tầng lớp cao cấp bất tài tùy tiện nhúng tay can thiệp từ xa, nên mới sinh ra hậu quả đang sợ.

Khi Thiết Huyết Trấn vừa mới bị vây khốn ở Đế quốc Kinh Hồng, bởi vì tất cả mọi người đều cho rằng Thiết Huyết Trấn chết chắc, cho nên về thủ đoạn xử lý không khác nhau nhiều, mệnh lệnh ban xuống nhanh chóng kịp thời. Nhưng sau khi Thiển Thủy Thanh tiêu dao được một khoảng thời gian, một loạt trận chiến thất bại, tư tưởng mâu thuẫn bên trong nội bộ Đế quốc Kinh Hồng bắt đầu tăng lên, đấu tranh nội bộ không hề giới hạn trong dân chúng, đồng thời cũng xuất hiện ở tầng lớp cao cấp. Hai điểm rõ ràng nhất chính là: Lúc trước có người đề nghị thả Thiển Thủy Thanh về nước, tầng lớp cao cấp xuất hiện ý nghĩ thôi không đánh nữa, tiếp theo là xuất hiện bất đồng rất lớn giữa chuyện trị loạn trước hay là tiêu diệt Thiết Huyết Trấn trước, lại thêm đề nghị diệt cỏ toàn diện của Cô Chính Phàm dẫn tới sóng gió và tranh luận nổi lên. Những chuyện này khiến cho từ sau khi lần bao vây tiêu diệt thất bại hoàn toàn cho đến hiện tại, người Đế quốc Kinh Hồng vẫn không thể đưa ra phương án hiệu quả cho lần bao vây tiêu diệt thứ tư.

Tâm lý thiếu kiên nhẫn đối với chiến sự, có lòng mà vô lực đối với thế cục hỗn loạn trong nước, không coi trọng chiến tranh trong tương lai, lại thêm tình hình ngoài nước chuyển biến xấu đi. Những điểm bất lợi này khiến cho rất nhiều người ngày càng không tin tưởng về cuộc chiến này, mà Nghiêm Chân Bình chính là một trong những người đó.

Từ lúc Thiết Huyết Trấn mới vừa tiến vào Đế quốc Kinh Hồng, Nghiêm Chân Bình nhìn thấy ưu thế chỉ huy mang hiệu suất cao của Thiển Thủy Thanh cùng với những chiến tích huy hoàng ngày trước của hắn, đã biết rằng Thiết Huyết Trấn sẽ không dễ dàng bị tiêu diệt. Đến hiện tại Thiển Thủy Thanh khởi xướng phản kích tạo nên thế cục hỗn loạn trong cả nước, đã khiến cho vị Tổng đốc đại nhân vừa được thăng chức nhờ vào cẩn thận đề phòng này càng xác định rõ ràng hơn, trong thời gian sắp tới, đối phó với Thiết Huyết Trấn sẽ càng trở nên khó khăn hơn. Sau hơn nửa năm trời bị người đuổi giết, bị bao vây tiêu diệt, bị chặn đánh, phải bỏ chạy như chó nhà có tang, Thiết Huyết Trấn đang nghênh đón ánh sáng thuộc về bọn họ, mà tiền đồ của Đế quốc Kinh Hồng đang bắt đầu trở nên tối tăm ảm đạm.

Lúc này thậm chí Nghiêm Chân Bình có thể quả quyết rằng, cho dù có một ngày người Đế quốc Kinh Hồng có thể xử lý được Thiết Huyết Trấn, nhưng tương lai không lâu, sẽ không còn lực để chống lại đại quân Đế quốc Thiên Phong sang xâm lấn.

Nghĩ đến đây Nghiêm Chân Bình thở dài nói:

- Xích Phong Uyển gả sang Đế quốc Kinh Hồng ta chính là phúc của Thiển Thủy Thanh. Thiển Thủy Thanh vẫn còn chưa chết, cho nên có thể khẳng định rằng trong tương lai, Đế quốc Kinh Hồng nhất định không còn thuộc về người Đế quốc Kinh Hồng nữa! Nếu không phải trở thành một phần lãnh thổ của Đế quốc Thiên Phong, vậy cũng sẽ trở thành nô lệ của bọn ngoại tộc thảo nguyên. Bệ hạ giao trọng trách cho ta, nhưng ta lại vô lực xoay chuyển đất trời. Có rất nhiều lúc ngươi có thể nhìn thấy tương lai, nhưng lại chưa chắc có thể thay đổi được tương lai. Bởi vì sở dĩ chúng ta có thể nhìn, đó là vì chúng ta sắp đi tới bước đó rồi!

Nói đến đây, Nghiêm Chân Bình thở dài:

- Nếu như nói còn có biện pháp nào đó để giải quyết vấn đề khó khăn này, khuynh hướng của ta là: Lập tức thả Thiết Huyết Trấn về nước, sau đó giao ra Xích Phong Uyển, hoàn toàn cầu hòa với Đế quốc Thiên Phong, chấp nhận Đế quốc Thiên Phong là mẫu quốc, Đế quốc Kinh Hồng ta từ nay về sau chỉ xưng Vương mà không xưng Đế, chấp nhận tiến cống hàng năm. Chỉ có như thế mới bảo đảm cho thiên hạ thái bình, Đế quốc Kinh Hồng không phải lo lắng nữa.

Truy Nhật nghe vậy kinh hãi:

- Đại nhân!

Nghiêm Chân Bình khẽ mỉm cười:

- Ta biết đề nghị này không thể đưa ra, nếu không, nhất định bệ hạ sẽ lấy đầu ta. Vì vậy cho nên Đế quốc Kinh Hồng ta, bại cục đã định!

Những lời này như mõ sớm chuông chiều giáng thật mạnh vào đầu Truy Nhật, hắn ngơ ngác nhìn Nghiêm Chân Bình, sau đó bỗng nghe người hầu bên ngoài kêu lên:

- Đại nhân, có một đứa nhỏ tên là Quỷ Bát Xích cầu kiến!

O0o

- Cái gì? Ngươi là tín sứ (người đưa tin) của Cô Đại Tướng quân ở Hàn Phong quan, có sứ mạng quan trọng muốn gặp đại nhân ta hay sao?

Hai tên binh sĩ thủ vệ nhìn Bát Xích với vẻ khó tin, rốt cục không nhịn được bật cười ha hả.

Không biết từ đâu chui ra một đứa nhỏ miệng còn hôi sữa, lại dám giả mạo tín sứ đi gặp Nghiêm Chân Bình, dứt khoát bắt bọn chúng phải nghe lệnh, khẩu khí quả là không nhỏ chút nào. Hai tên binh sĩ thủ vệ mất kiên nhẫn xua tay:

- Cút mau, cút mau, đừng lôi thôi ở đây nữa!

Bát Xích vênh mặt:

- Thật to gan, dám vô lễ với bản sứ, coi chừng bản sứ xử trí theo quân pháp! Chờ sau khi ta gặp mặt đại nhân các ngươi rồi, cả bọn sẽ được nếm quân côn cho biết!

- Ôi chao, ôi chao, ta sợ quá!

- Đúng vậy đúng vậy, không biết từ đâu ra một thằng nhãi con, uy phong cũng không nhỏ chút nào!

- Tên khốn, mau cút trở về, bằng không đừng trách bọn lão tử không khách sáo. Bằng vào một thằng nhãi miệng còn hôi sữa như ngươi mà cũng đòi gặp đại nhân ta sao?

Bát Xích bật cười hăng hắc, lấy trong ngực áo ra một vật đưa qua đưa lại trước mặt hai tên thủ vệ:

- Có nhìn được đây là cái gì không, nếu như không biết, vậy gọi người nào biết đến đây xem đi!

Vật kia chợt lóe kim quang dưới ánh mặt trời, bất chợt bị Bát Xích thu về, nhưng hai tên thủ vệ đồng thời sắc mặt đại biến. Hai tên trao đổi với nhau bằng ánh mắt, sau đó một tên nói:

- Vị tiểu huynh đệ này xin chờ cho một chút, ta đi tìm người tới đây chứng nghiệm vật này!

- Không thành vấn đề!

Bát Xích ngạo nghễ đáp.

Một lúc sau, một tên hán tử từ trong Nghiêm phủ đi ra, vừa nhìn thấy Bát Xích cũng lộ ra vẻ không tin, bèn hỏi hai tên thủ vệ:

- Chính là thằng nhãi con này tự xưng là tín sứ của Hàn Phong quan hay sao?

Binh sĩ thủ vệ đáp:

- Đúng vậy, vật trong tay nó rất giống Tướng quân lệnh, chúng ta không dám đuổi nó đi, đành phải mời ngài tới phân biệt chân giả.

Tướng quân lệnh? Hán tử kia đưa tay ra:

- Đưa đây!

Bát Xích lấy lệnh bài trong ngực áo ra, đối phương vừa đưa tay định cầm lấy, nó liền né tránh:

- Như vậy xem là được rồi, không được cầm, Tướng quân lệnh ai cũng có thể cầm sao?

Vẻ tức giận trên mặt tên hán tử chỉ lóe lên rồi lập tức biến mất, sau khi nhìn kỹ lệnh bài, lập tức tỏ ra hoảng sợ.

Chính là lệnh bài tín vật cấp Đại Tướng quân hàng thật giá thật, người ngoài không thể nào ngụy tạo.

Nét kiêu ngạo của bọn chúng lập tức bay biến, hán tử kia cung kính nói với Bát Xích:

- Xin mời thượng sứ vào trong, không biết Cô Đại Tướng quân có gì muốn dặn dò?

- Chuyện mà Cô Đại Tướng quân muốn dặn dò, thứ ngươi cũng có thể nghe được sao? Nghiêm Chân Bình ở đâu, bản sứ muốn gặp hắn, có chuyện quân tình đặc biệt chỉ có thể nói với một mình hắn!

- Dạ, xin thượng sứ chờ một chút, tiểu nhân lập tức đi bẩm báo, xin thượng sứ giao lệnh bài này cho tiểu nhân, tiểu nhân mang cho Nghiêm đại nhân xem!

- Cầm đi!

Bát Xích tỏ vẻ hào phóng.

Hán tử kia vội vàng đi thông tri cho Nghiêm Chân Bình, không chú ý rằng Bát Xích lén lút đưa mắt nhìn ra phía sau, vẻ mặt của nó vô cùng đắc ý. Dạ Oanh và Hòa Phi nấp trong chỗ khuất chỉ có thể bắt đắc dĩ cười khổ, tên tiểu quỷ này trời sinh to gan lớn mật, hiện giờ đơn thân độc mã xông vào long đàm hổ huyệt mà vẫn có lòng dạ khoe khoang với bọn họ.

O0o

Dưới ánh mặt trời, Nghiêm Chân Bình săm soi tấm lệnh bài rất kỹ, khẽ cau mày:

- Là đồ thật!

- Vậy đại nhân ngài...Có muốn gặp nó hay không?

- Nó có nói là chuyện gì hay không?

- Không có, nhưng nó đặc biệt nhấn mạnh là muốn gặp một mình ngài. Đại nhân, để đề phòng vạn nhất...

Nghiêm Chân Bình lắc đầu cười:

- Cái gì mà vạn nhất với không vạn nhất, chỉ là một đứa trẻ ranh mới hơn mười tuổi thôi mà, không phải ngươi nói rằng nó còn chưa nở ngực hay sao? Một đứa trẻ như vậy mà cũng sợ sệt, làm như vậy mới khiến cho người khác cười đến trẹo quai hàm. Nếu nó nói muốn gặp ta một mình, vậy dẫn nó vào đi, ta chờ nó ở thư phòng, các ngươi cứ chờ ở bên ngoài là được!

- Dạ!

Tên người hầu lĩnh mệnh rời đi.

Nghiêm Chân Bình nhìn Truy Nhật, mân mê Tướng quân lệnh trong tay:

- Một thằng nhãi con chưa dứt sữa cũng có thể trở thành tín sứ đặc biệt, không lẽ Đế quốc Kinh Hồng ta hết người rồi sao?

Truy Nhật thở dài lắc đầu, rốt cục cũng rời khỏi thư phòng.

Bát Xích được người hầu của Nghiêm phủ đưa vào, vênh vang tự đắc đi về phía thư phòng của Nghiêm Chân Bình. Mặc dù thủ vệ bên trong Nghiêm phủ bố trí hết sức sâm nghiêm, nhưng đối với nó mà nói, hết thảy đều là đồ trang sức mà thôi.

Tấm lệnh bài kia thật sự là đồ thật, bất quá không phải xuất xứ từ Hàn Phong quan, mà là của Thế Quân Dương.

Sau khi Thiển Thủy Thanh bắt được Thế Quân Dương, Thế Quân Dương có thể nói là tâm tàn ý lạnh, chưa nói đến chuyện hắn không tìm được tuyến vận chuyển vật tư của người Đế quốc Thiên Phong, còn phải làm tù binh của Thiển Thủy Thanh. Đừng nói Lương Khâu Húc không tha cho hắn chuyện hắn đuổi giết đoàn xe của Công chúa Phong Uyển, chỉ bằng vào chuyện hắn được Thiển Thủy Thanh tha đi cũng không thể nào tin tưởng hắn như trước. Cho nên Thế Quân Dương không còn tha thiết với tấm lệnh bài này, không đòi lại từ tay Thiển Thủy Thanh.

Lúc ấy nhân khi mọi người không chú ý, Bát Xích lén lút trộm lấy Tướng quân lệnh này của Thế Quân Dương, không ngờ giờ phút này lại vô cùng hữu dụng. Nếu không có tấm lệnh bài này trong tay, Bát Xích cũng không dám khoe khoang rằng mình nhất định có thể tiếp cận được Nghiêm Chân Bình. Bạn đang xem tại - www.

Tuy nhiên cũng phải nói rằng, thân phận một đứa nhỏ như Bát Xích cũng có ưu điểm của nó. Nếu như đổi lại là một người trưởng thành bình thường cầm Tướng quân lệnh này cầu kiến, nhất định trước tiên sẽ bị tra xét toàn thân, lúc gặp Nghiêm Chân Bình càng sẽ có thủ vệ bên cạnh để bảo đảm an toàn. Hiện giờ đang là thời chiến, tất cả công tác phòng vệ đều phải tăng cường, không phải một người xa lạ nói tới gần thủ lĩnh của mình là có thể dễ dàng tới được. Thế nhưng lần này tới đây lại là một đứa trẻ vị thành niên, không ai có thể ngờ rằng Thiết Huyết Trấn lại có một tên tiểu tử to gan lớn mật như vậy, dám chạy tới đây để ám sát Nghiêm Chân Bình. Vì vậy cho nên tất cả những công tác phòng ngự nơi đây trong phút chốc đã biến thành những thứ trang trí vô dụng, để cho Bát Xích dễ dàng tiếp cận Nghiêm Chân Bình.

Trong thư phòng, vừa thấy Nghiêm Chân Bình, Bát Xích không hề hoang mang, vái Nghiêm Chân Bình một vái:

- Tiểu nhân Quỷ Bát Xích tham kiến Nghiêm tổng đốc Nghiêm đại nhân.

- Miễn lễ.

- Tạ ơn đại nhân.

Nghiêm Chân Bình ngồi sau án thư đưa mắt đánh giá cẩn thận Bát Xích một lượt, sau đó chắc lưỡi tán dương:

- Không tồi, lúc này nhìn thấy bản quan mà vẫn có thái độ không cao không thấp, tiến thoái điều độ, biểu hiện ung dung như vậy...Ngươi là người như thế nào của Cô Tướng quân mà có thể được ông ta coi trọng như vậy, lại cho ngươi đảm nhận tín sứ, truyền sứ mạng trọng đại? Đem tin trình lên đây!

Bát Xích đáp:

- Tiểu nhân là nhân sĩ của Hàn Phong quan, vốn lớn lên từ nhỏ ở Hàn Phong quan. Mỗi lần Cô Tướng quân tuần tra thành phòng, tiểu nhân đều gặp mặt Cô Tướng quân, vô cùng ngưỡng mộ Tướng quân. Sau có một lần, tiểu nhân bị một tên ác bá là Ngưu Nhị ở địa phương hiếp đáp, may nhờ có Đại Tướng quân phát hiện ra cứu tiểu nhân, khiển trách bọn ác bá kia hết sức nặng nề, sau đó thu nhận tiểu nhân bên cạnh làm một tên châm trà rót nước. Còn chuyện tin thư, bởi vì trước mắt tình thế trong nước đang hỗn loạn, vì giữ an toàn, cho nên Cô Đại Tướng quân chỉ cho tiểu nhân mang theo tin miệng tới đây!

Những lời bịa đặt của Bát Xích có thể nói là vô cùng trôi chảy. Nó đi theo Cơ Nhược Tử đã lâu, học được rất nhiều điều, biết rõ rằng phía sau sự thành công của một lời nói dối có biết bao cao minh trong đó. Lời nói dối càng phức tạp càng dễ bị vạch trần, lời nói dối càng đơn giản nhưng lại không dễ chứng thực mới là lời nói dối cao minh. Mà trong lời nói dối lại phải chú ý tới chi tiết của vấn đề, cho nên khi nó nói tới đoạn chính mình bị bọn ác bá hiếp đáp, ngay cả tên của tên ác bá kia cũng kể ra, tuy lời nói ít, nhưng có vẻ chân thật đáng tin. Hơn nữa khi tiểu tử này nói dối mặt không đổi sắc, không thở mạnh, cho nên giờ phút này, ngay cả Nghiêm Chân Bình cũng bị nó lừa được. Rất nhiều lúc lời nói dối của nhiều người bị lộ ra không phải tại bản thân lời nói dối, mà vì biểu hiện của người nói. Sau khi trải qua một lần thất bại với Thế Quân Dương, năng lực nói dối của tên tiểu quỷ này càng trở nên cao minh hơn.

Lúc này Nghiêm Chân Bình gật gật đầu nói:

- Thì ra là như vậy, vậy Cô Tướng quân có tin tức gì muốn ngươi nói cho bản quan?

- Cô Tướng quân dặn dò tiểu nhân nói cho Nghiêm đại nhân hai chuyện. Thứ nhất là Quân đoàn Bạo Phong đang chuẩn bị tấn công Hàn Phong quan, mà Hàn Phong quan là ải trời của Đế quốc ta, không thể để cho sơ xuất, bởi vậy hy vọng Nghiêm Tổng đốc tăng cường viện binh cho Hàn Phong quan. Thứ hai là nghe nói Thiết Huyết Trấn đã tiến vào miền Trung, vì muốn phòng ngừa Thiết Huyết Trấn đột ngột đánh tới phía sau Hàn Phong quan, hy vọng Nghiêm Tổng đốc có thể chủ động xuất kích, giữ Thiết Huyết Trấn lại, không cho chúng trở về miền Đông.

Nghiêm Chân Bình cau mày:

- Vừa muốn bản quan phái viện binh, vừa muốn bản quan giữ chân Thiết Huyết Trấn lại, yêu cầu này của Cô Đại Tướng quân cũng không khỏi quá cao...

- Nghiêm đại nhân là đại thần tài giỏi trong triều, có lẽ sẽ có biện pháp.

- Hừ, chỉ nói một câu đã muốn bản quan làm chuyện không thể làm được hay sao? Cô Tướng quân quá xem trọng bản quan, e rằng có lòng muốn làm khó dễ bản quan chăng?

- Nghiêm đại nhân nói quá lời, Cô Đại Tướng quân tuyệt đối không có ý này.

- Tuyệt không có ý này sao? Tập trung thực lực của cả Đế quốc Kinh Hồng ta còn chưa bắt được Thiết Huyết Trấn, hiện giờ lại muốn bản quan dùng lực của bốn tỉnh đi bắt, lại còn muốn điều động viện binh tới Hàn Phong quan. Rốt cục là do ta nói quá lời, hay là do Cô Đại Tướng quân chuyện lớn hóa nhỏ, xem thường mọi việc đây?

- Nhưng bất kể thế nào, Cô Đại Tướng quân phụng mệnh đóng ở Hàn Phong quan, có quyền chỉ huy điều động binh mã trên toàn quốc, điểm này hẳn là Tổng đốc đại nhân ngài có biết?

- Muốn ta đem tất cả quân ở miền Trung tới cho hắn hay sao?

Nghiêm Chân Bình cười lạnh.

Bát Xích bật cười hăng hắc:

- Vậy thì không cần, tuy nhiên Cô Đại Tướng quân nói, viện binh tất nhiên là càng nhiều càng tốt, tốt nhất là không ít hơn năm vạn tinh binh!

- Hắn thật là quá đáng!

Nghiêm Chân Bình nổi giận vỗ bàn đánh rầm, không hề chú ý tới vẻ giảo hoạt ánh lên trong mắt tên tiểu tử kia.

Không nên xem thường những lời nói hươu nói vượn của Bát Xích với Nghiêm Chân Bình trong lúc này, gây ra mâu thuẫn giữa quan hệ Cô Chính Phàm và Nghiêm Chân Bình. Phải biết rằng tuy lúc này trong thư phòng chỉ có hai người bọn họ, nhưng bên ngoài thư phòng vẫn có bọn cận vệ thân tín như Truy Nhật đang đứng canh. Đối với chuyện Bát Xích tiến vào thư phòng, chắc chắn là bọn chúng hết sức cẩn thận.

Bởi vậy nếu muốn ám sát Nghiêm Chân Bình, không thể nóng lòng nhất thời, mà trước hết phải dùng lời khích tướng khiến cho Nghiêm Chân Bình nổi giận, tiếng nói trở nên ngày càng lớn. Bởi vì chuyện quân cơ là vô cùng trọng đại, hạng người như bọn Truy Nhật tự nhiên không thể không lui xa thư phòng thêm một chút, để tránh nội tình lọt vào tai chúng, dễ bị nghi ngờ là nghe lén quân cơ. Tuy nhiên quan trọng nhất là có thể giải trừ nỗi băn khoăn của đội cận vệ, khiến cho bọn chúng tin tưởng rằng, giờ phút này người đang nói chuyện với đại nhân của chúng trong thư phòng quả thật là tín sứ của Hàn Phong quan, nếu không sẽ không nói chuyện với giọng điệu như vậy, khiến cho Nghiêm Chân Bình kích động không thôi. Kẻ ám sát bình thường không bao giờ làm được chuyện như vậy.

Tuy Bát Xích còn nhỏ tuổi nhưng kế hoạch làm việc của nó đã dần dần trở nên chu đáo hẳn lên. Lúc này đây nó lại vô cùng cẩn thận, dự đoán thời cơ, bước từng bước một, mà bước tiếp theo chính là làm thế nào để hoàn toàn dời đội cận vệ của Nghiêm Chân Bình đi nơi khác.

Giống như nó đã từng dự đoán, chuyện tiếp cận và ám sát Nghiêm Chân Bình không phải là chuyện khó. Chuyện khó thật sự là làm sao sau khi ám sát thành công, có thể an toàn rời đi.

Lúc này Nghiêm Chân Bình đang hét lớn:

- Ngươi trở về nói với Cô Chính Phàm rằng bản quan là Tổng đốc mới vừa nhậm chức, chưa thể nắm bắt tình hình ở các nơi một cách đầy đủ, phải cần thời gian củng cố. Chuyện điều binh, nhờ hắn xin chỉ thị của Quốc chủ trước đi rồi quyết định sau. Còn về chuyện giữ chân Thiết Huyết Trấn, chờ sau khi Thiết Huyết Trấn xuất hiện, bản quan sẽ dốc toàn lực chống đỡ, không cần hắn ngồi ở Hàn Phong quan giơ tay chỉ trỏ lung tung!

Bát Xích lập tức trả lời:

- Binh gia đại sự kéo dài không được, chuyện điều binh vô cùng cấp bách, xin Nghiêm đại nhân lập tức chấp hành. Nếu đại nhân có điều gì bất mãn, đại nhân có thể thỉnh tấu Quốc chủ, nhưng để trễ thời cơ chiến đấu cũng là tội lớn!

- Tiểu tử ngươi biết gì về binh gia đại sự mà dám nói?

- Tiểu tử không biết, nhưng Đế quốc Thiên Phong đã tập hợp Quân đoàn Bạo Phong, Quân đoàn Trung Ương và Quân đoàn Ưng Dương, ba Đại Quân đoàn chủ lực sắp sửa phát động tấn công Hàn Phong quan. Bốn tỉnh miền Trung là chịu ảnh hưởng chiến tranh nhẹ nhất, lại có hơn mười vạn quân thủ thành, dân binh các địa phương cũng có hơn tám vạn, nếu nói rằng ngay cả năm vạn viện binh cũng không điều động được, vậy thì hết sức là vô lý!

- Nguyên nhân chính vì dân nổi loạn các nơi xảy ra liên tiếp cho nên mới không thể khinh suất điều binh, ngươi cho rằng miền Trung ta không bị ảnh hưởng tai họa gì sao, toàn là nhờ bản Tổng đốc chống đỡ!

- Vậy thì chưa chắc, không phải hai thành Tây Hải, Dục Hỏa đã xây thành hệ thống phòng ngự tam giác cùng thành Hỏa Vân hay sao? Nếu đã là như vậy, tối thiểu cũng phải rút ra điều động được hai vạn quân gấp rút tiếp viện cho Hàn Phong quan mới phải!

- Vậy cũng phải chờ tới lúc Hàn Phong quan thật sự thủ không được rồi hãy nói, hiện tại dân nổi loạn khắp nơi, nếu như xuất binh e rằng sẽ tạo cơ hội tốt cho loạn dân thừa dịp.

- Chuyện quân tình trên chiến trường thay đổi trong nháy mắt, nếu thật sự chờ đến lúc đó mới lo tiếp viện, chỉ sợ là không còn kịp nữa! Ngược lại hành vi dân chúng nổi loạn, chỉ cần áp dụng kế sách dẹp yên thích hợp, binh lực thật sự chỉ dùng để làm kinh sợ chứ không phải là chiến đấu, quá nhiều chỉ lãng phí mà thôi!

Trong thư phòng, Nghiêm Chân Bình và Bát Xích cãi nhau ngày càng kịch liệt. Cho tới giờ phút này, Nghiêm Chân Bình mới ngạc nhiên phát hiện ra tiểu tử trước mắt y, tầm hiểu biết về quân sự chính trị lại vượt xa trí tưởng tượng của y. Tuy nói rằng nó phụng mệnh mà đến, nhưng lời ăn tiếng nói của nó hết sức có chừng mực, thậm chí ngay cả chuyện làm thế nào để đối phó với Thiết Huyết Trấn, nó cũng có tâm đắc. Khi Nghiêm Chân Bình nói rằng trong tay mình thiếu binh để dùng, Bát Xích lại thuộc như lòng bàn tay về binh lực đóng ở các nơi. Nó thậm chí vạch rõ nơi nào có thể rút đi bao nhiêu binh, Nghiêm Chân Bình ra sức tranh luận tới nỗi hoàn toàn quên hẳn trước mắt mình chỉ là một đứa trẻ vị thành niên. Hai người tranh luận với nhau tới nỗi sóng gió nỗi lên, thậm chí ngay cả cái chặn giấy trên án thư cũng bị họ vỗ bàn làm rơi xuống đất kêu loảng xoảng, khiến cho đám đội cận vệ bên ngoài nghe thấy đều ngơ ngác nhìn nhau.

Truy Nhật ra hiệu với đám cận vệ bên cạnh, bọn chúng thức thời bèn thối lui ra ngoài xa hơn nữa. Xem ra trận tranh luận này không mất nửa ngày thì khó có kết quả, không ngờ tên tiểu tín sứ mà Cô Chính Phàm phái ra lần này có thể tranh luận với đại nhân của mình đến trời long đất lở như vậy. Đúng là chuyện đời có lắm ly kỳ, anh hùng xuất hiện không kể tuổi, tiểu tử này thật sự không đơn giản chút nào.

Bọn chúng không ngờ rằng tên tiểu tử này đâu chỉ không đơn giản mà thôi...Nhưng ngay lúc này, một tiếng hô to vang lên hấp dẫn sự chú ý của bọn cận vệ bên trong phủ.

- Cháy rồi...Tây sương cháy rồi...

Có người ở xa xa hô to thê thảm.

Nghiêm Chân Bình trong thư phòng nghe vậy cả kinh, hô to với bên ngoài:

- Xảy ra chuyện gì?

Truy Nhật bên ngoài thư phòng vội đáp:

- Dường như là bên Tây sương phát hỏa, bên đó có rất nhiều tiếng ồn, xem ra có hơi rối loạn.

- Đi, đi xem sao!

Nghiêm Chân Bình đi ra ngoài.

Bát Xích chộp lấy tay Nghiêm Chân Bình kêu to:

- Nghiêm đại nhân, trong giờ phút này, chuyện quốc gia đại sự quan trọng hơn một đám cháy nho nhỏ rất nhiều!

Nghiêm Chân Bình khựng lại, trừng mắt nhìn Bát Xích, Bát Xích một bước không lùi, trừng mắt nhìn lại Nghiêm Chân Bình không hề né tránh. Nghiêm Chân Bình tức giận đến nỗi toàn thân run rẩy, hét lớn với bên ngoài:

- Truy Nhật, ngươi dẫn người đi xem sao, nếu có tình huống gì thì chạy lại bẩm báo cho ta. Hôm nay lão phu coi như đã gặp phải cao nhân, một tên tiểu tử cũng ỷ vào chỗ dựa sau lưng giơ tay múa chân muốn điều khiển lão phu, ta không dạy cho nhãi con này một bài học không được!

- Dạ!

Truy Nhật vội vàng dẫn theo người rời đi.

Nghe thấy bọn Truy Nhật bên ngoài thư phòng đã rời đi, sát khí trong mắt Bát Xích lúc này tăng lên rất nhiều, giọng của nó đột ngột trở nên âm trầm lạnh lẽo:

- Nghiêm đại nhân, thật ra nếu không có viện binh phái đi Hàn Phong quan cũng không sao, tiểu nhân đã có một cách có thể giải quyết mối lo này của đại nhân!

- Ngươi nói sao?

Nghiêm Chân Bình hơi sững sờ, không ngờ tên tiểu tử này lại đột nhiên đổi giọng, lập tức lực chú ý bị thu hút.

Tay Bát Xích chầm chậm đưa ra sau lưng, miệng nghiêm túc nói với Nghiêm Chân Bình:

- Xin đại nhân kề tai lại gần một chút!

Nghiêm Chân Bình không tự giác đưa tai đến gần Bát Xích, lúc ấy, Bát Xích đột ngột hét to:

- Phương pháp đó chính là ngươi đi chết đi!

Trong tay nó hàn quang chợt hiện, một đạo đao quang mạnh mẽ đâm vào ngực Nghiêm Chân Bình.

Ánh đao vừa lóe, khí lạnh xâm nhập lòng người.

Nghiêm Chân Bình kinh hãi vội cất bước định lui về phía sau, nhưng lại phát hiện ra không lui được, lúc này y mới chú ý thấy tay phải của mình từ nãy giờ vẫn bị tiểu tử kia giữ chặt.

Ánh đao âm trầm như nước, vang lên một tiếng phập, cắm ngập vào ngực Nghiêm Chân Bình. Lúc lưỡi lao vừa đâm vào, một đóa hoa màu máu nở rộ mang theo chết chóc.

Nghiêm Chân Bình điên cuồng gào lên một tiếng, hoàn toàn xuất phát từ bản năng. Lúc lưỡi đao chui vào thân thể, tay trái y đưa lên ngăn chặn mũi đao. Lưỡi đao sắc bén xuyên thẳng qua xương tay Nghiêm Chân Bình, máu tươi chảy ròng ròng theo kẽ ngón tay y.

Lưỡi đao đâm vào thịt được ba phân nhưng không thể nào tiến thêm được nữa.

- Ngươi...rốt cục ngươi là ai?

Tay trái Nghiêm Chân Bình vẫn nắm chặt lưỡi đao, râu tóc dựng đứng chất vấn Bát Xích.

Bát Xích hoảng sợ, không ngờ vị quan văn trông yếu ớt như thư sinh này trong giờ phút nguy cấp lại kiên cường như vậy. Con người trong những giờ phút nguy cấp, theo bản năng thường hay bộc phát lòng can đảm đấu tranh cầu sinh tồn rất lớn. Mặc dù Nghiêm Chân Bình là quan văn nhưng chuyện liên quan đến sự sống chết của bản thân, cho nên có bao nhiêu sức lực bèn dốc ra hết, cho dù tay y vô cùng đau đớn nhưng cũng không dám buông ra, sống chết gì cũng cố ngăn không cho Bát Xích tiếp tục đâm tới.

Nhịp đập trái tim Nghiêm Chân Bình thậm chí có thể cảm thấy khí lạnh từ mũi đao toát ra. Nếu như khí lạnh ấy hữu hình, Nghiêm Chân Bình chết chắc.

- Xuống hỏi Diêm Vương đi thôi!

Bát Xích cũng hét to, bọn Truy Nhật nhất định không thể đi trong thời gian quá dài, lúc này đã giết không được Nghiêm Chân Bình, nó đừng hòng chạy thoát. Nó gần như đem toàn lực tập trung vào tay phải, cố sức đè xuống, Nghiêm Chân Bình liều chết ngăn lại, thậm chí có thể nghe thấy thanh âm xương tay trái của y bị cắt đứt. Bát Xích thiệt thòi ở chỗ tuổi nó còn nhỏ, sức lực không bằng đối phương, cũng may tuy Nghiêm Chân Bình giữ được đao, nhưng vì ngày thường y không rèn luyện thân thể, mười phần sức lực phát huy ra không được ba phần, bằng không đã sớm giật được thanh đao ra rồi.

Lúc này Nghiêm Chân Bình đau đớn thấu xương nhưng vẫn cố ngẩng đầu kêu to:

- Người...

Thấy đối phương muốn kêu cứu, Bát Xích càng trở nên gấp gáp, đại kế ám sát thấy có vẻ vô cùng thuận lợi, không ngờ vì người tiến hành sức lực có hạn cho nên không có cách nào hoàn thành một đao chí mạng, kẹt ở giữa dòng. Tuy sức lực của nó còn yếu nhưng phản ứng lại nhanh nhẹn vô cùng, Nghiêm Chân Bình vừa kêu lên được một tiếng, nó đột ngột buông tay trái đang giữ người Nghiêm Chân Bình, sau đó vung một quyền hung hăng nện vào miệng Nghiêm Chân Bình.

Nghiêm Chân Bình chưa kịp nói ra đến chữ thứ hai đã bị quyền của Bát Xích đánh vào miệng. Nắm tay nhỏ bé của Bát Xích nhồi thẳng vào miệng y, còn mang theo một chiếc răng gãy.

Lúc này Nghiêm Chân Bình không còn quan tâm tới hình ảnh một vị Tổng đốc đại nhân nữa, sẵn tay Bát Xích đang nằm trong miệng, y bèn ra sức cắn chặt.

- A...

Bát Xích rên lên một tiếng, bốn ngón tay trái của nó lọt vào miệng Nghiêm Chân Bình lập tức cảm nhận được lực cắn của vị Tổng đốc đại nhân này quá mạnh, khiến cho nó đau đến mức gần như co rúm toàn thân, máu tươi chảy ra đầy miệng Nghiêm Chân Bình.

Trong nháy mắt, cả hai người đồng thời kềm chế được đối phương, tay trái của cả hai cùng chịu trọng thương. Hai người trừng mắt nhìn nhau, như hai con trâu liều mạng giết nhau, thời gian lúc này như ngưng đọng lại...

Tuy nhiên tình trạng của Nghiêm Chân Bình nghiêm trọng hơn, mũi đao chỉ còn cách trái tim y chừng một phân nữa, tay trái và ngực trái đồng thời bị thương nặng. Nhưng y lại có một ưu thế khác, đó là tay phải y còn đang rảnh rỗi.

Cổ họng phát ra những tiếng ùng ục giận dữ, Nghiêm Chân Bình dùng cánh tay phải rảnh rỗi của y tống mạnh hết quyền này đến quyền khác vào bụng Bát Xích không chút do dự. Vì đấm loạn xạ như vậy, tay trái, tay phải và cả miệng y đồng thời dùng sức, trong nháy mắt cả người đẫm máu tươi, trông vô cùng ghê sợ, không còn nho nhã như bộ dáng lúc ban đầu.

Dù sao Bát Xích cũng tuổi nhỏ sức yếu, khó mà chịu được Nghiêm Chân Bình đánh tới tấp như vậy. Cho dù y chỉ là một quan văn, nhưng là người trưởng thành thì cũng có vài phần sức lực, quyền của y đánh ra một lúc, Bát Xích hộc máu tươi, tay phải cầm đao dần dần yếu sức.

Nghiêm Chân Bình đánh tới nổi hứng, trong cổ họng y đột nhiên kêu lên ục ục, đột ngột tung ra một cước đá văng Bát Xích ra ngoài. Lần này Bát Xích không còn chịu đổi lực đá của một cước ấy, tay phải cầm đao vuột ra, tay trái rốt cục cũng rút ra khỏi miệng Nghiêm Chân Bình, bị đá văng ra.

Vừa mới dạo một vòng ngang Quỷ Môn quan, Nghiêm Chân Bình may mắn không chết tay giữ chặt thanh đao trên ngực, miệng đầy máu tươi kêu lớn:

- Người đâu mau tới, có kẻ ám sát, mau tới!

Lúc này hồn vía Nghiêm Chân Bình còn đang ở tận đâu, nhưng y vẫn sải bước đi tới đi tới cạnh Bát Xích đang nằm lăn trên đất:

- Giỏi cho thằng lỏi con này, ngươi ăn gan hùm mật gấu hay sao mà cũng vọng tưởng ám sát bản quan? Nói, rốt cục là ai sai ngươi tới đây?

Bát Xích đau tới nỗi đứng lên không nổi, nó nhìn nhìn bốn ngón tay trái của mình suýt nữa bị Nghiêm Chân Bình cắn đứt, sau đó lại nhìn đến tay trái đối phương cũng hiện ra xương trắng, không ngờ nó còn tâm trạng bật cười ha hả.

- Lão đầu, ngươi quả thật khá lắm, như vậy mà vẫn không giết được ngươi!

Nghiêm Chân Bình duỗi tay phải ra chộp lấy cánh tay trái Bát Xích lúc này đang rũ xuống vì đau, muốn bẻ gãy cổ tay nó, đồng thời hét lớn:

- Khốn kiếp, ta phải...

- Ngươi phải coi chừng chính ngươi trước!

Bát Xích điên cuồng hét.

Chợt đâu ánh đao lấp lóe, Nghiêm Chân Bình hoảng sợ phát hiện ra, không biết từ lúc nào trong tay Bát Xích lại xuất hiện một thanh chủy thủ sáng quắc.

Trong lòng kinh hoảng, Nghiêm Chân Bình muốn thối lui lại, nhưng phát hiện ra lần này cũng giống hệt tình huống lần trước, tay phải của y lúc này ngược lại đã bị tay trái Bát Xích giữ chặt, không cho y thối lui về phía sau.

Trong mắt Nghiêm Chân Bình toát ra vẻ tuyệt vọng, bên ngoài thư phòng vang lên tiếng bước chân của bọn cận vệ đang nhanh chóng chạy đến. Ánh mắt quyết tuyệt của Bát Xích như sao sáng giữa trời đêm, chủy thủ trong tay nhanh như chớp lóe lên một đường sáng kinh hồn...

Ánh sáng vừa chớp lên, thư phòng truyền ra một tiếng hét thê lương thảm thiết:

- A!

Tất cả cận vệ dừng bước ngay lúc ấy...

Đó là tiếng gào lồng lộn mang đầy tuyệt vọng của Nghiêm Chân Bình...

O0o

Lúc tiếng cảnh báo vang lên, Dạ Oanh đã biết tình thế trở nên rất xấu, chắc chắn là chuyện Bát Xích làm không hề trôi chảy.

Theo kế hoạch của Bát Xích, sau khi Hòa Phi bên ngoài đốt lửa gây hỗn loạn, dẫn dụ đám cận vệ bên cạnh Nghiêm Chân Bình rời đi, Bát Xích sẽ lập tức động thủ, còn Dạ Oanh thì ở sau phủ chuẩn bị tiếp ứng Bát Xích tẩu thoát.

Quân thủ vệ trong Nghiêm phủ rất đông, bởi vậy phải hành động tốc chiến tốc thắng, một đao lấy mạng xong bỏ chạy, không được dừng lại. Toàn bộ kế hoạch lấy Bát Xích làm trung tâm có thể nói là hết sức bất đắc dĩ, bởi vì chỉ có nó mới có thể tiếp cận được Nghiêm Chân Bình dưới tình huống y không hề phòng bị. Trong những ngày tháng đi theo Thế Quân Dương, nó hiểu biết được rất nhiều tình huống khắp các nơi trên Đế quốc Kinh Hồng. Bởi vì lúc trước Thế Quân Dương căn bản không cho rằng tiểu quỷ này còn có cơ hội sống mà rời khỏi hắn, cho nên không hề giấu diếm hắn điều gì. Cũng chỉ có nó mới có thể tranh luận về bố cục chiến lược với Nghiêm Chân Bình, từ đó khiến cho bọn cận vệ lơi lỏng cảnh giác, mới tạo nên cơ hội ra tay.

Nhưng tuổi tác và sức lực không đủ của Bát Xích đã trở thành chướng ngại lớn nhất của hành động lần này.

Lúc này tiếng Nghiêm Chân Bình kêu cứu tỏ ra thê lương và kinh khủng, Dạ Oanh gần như có thể khẳng định rằng ít nhất y đã bị trọng thương. Nhưng đáng tiếc Bát Xích không thể làm cho y câm miệng lại, cho nên y mới có thể gọi người tới cứu. Thị vệ các nơi trong Nghiêm phủ đều tập trung về để cứu viện chủ nhân, cũng không thấy Bát Xích từ trong thư phòng đi ra, Dạ Oanh trong lòng nóng như lửa đốt. Đang không biết nên làm thế nào cho đúng, bỗng nhiên sau lưng có người vỗ vai nàng, khiến cho nàng giật nảy mình. Dạ Oanh quay đầu lại, phát hiện ra Ly Sở lưng đeo cung đang đứng sau lưng nàng, hù một tiếng để trêu nàng.

- Bát Xích vẫn còn ở trong đó, chưa ra được!

Dạ Oanh vội nói.

- Ta biết rồi, Thiển Tướng quân đã phái người truyền tin cho bọn Phong Nương Tử, vừa lúc Bích Không Tình bên kia gặp phải chút phiền phức, Phong Nương Tử phải vội vàng áp tải một số vật tư khẩn cấp tới cho Huyết Phong Kỳ, cho nên giao ta xử lý chuyện này. Ta vốn nghĩ tiểu tử kia ít nhất phải trinh sát địa hình trước, sau khi nắm rõ tình hình quân thủ vệ bên trong Nghiêm phủ rồi mới ra tay hành động. Không ngờ nó vừa tới thành Hỏa Vân liền lập tức động thủ, kỳ quái thật, vì sao Nghiêm Chân Bình lại chịu gặp mặt nó?

- Sau này sẽ giải thích việc này, hiện tại chúng ta phải làm sao đây?

Ly Sở tháo cung tên trên vai xuống, ghé người sát vào tường phủ:

- Chúng ta không có nhiều thời gian bảo vệ Bát Xích, vệ đội thành phủ sẽ đến đây rất nhanh, nàng lập tức vào trong cứu Bát Xích ra, ta sẽ ở bên cạnh yểm hộ cho nàng!

- Được!

Dạ Oanh nghiến răng, leo lên vai Ly Sở nhảy vào trong phủ.

Đám cận vệ vội vã chạy tới thư phòng lúc này nghe được tiếng kêu thê lương kéo dài của Nghiêm Chân Bình, tên nào cũng nóng như lửa đốt.

Truy Nhật kêu to:

- Đại nhân!

Hắn vừa muốn xông vào thư phòng, đột nhiên một kiếm từ đâu đâm về phía hắn. Công phu của Truy Nhật giỏi hơn Nghiêm Chân Bình nhiều, thân hình đang chạy rất nhanh của hắn lập tức dừng hẳn lại, để mặc cho kiếm kia lướt sát qua mặt. Truy Nhật giơ một tay lên, không cần biết người vừa động thủ là ai, đánh về phía bụng dưới đối phương, Dạ Oanh đỏ mặt lên mắng một câu: "Vô sỉ! ". Truy Nhật nghiêng người tránh sang một bên, lúc này hắn mới phát hiện ra người vừa tấn công mình là một nữ nhân, hiện tại hắn cũng không có thời gian nghĩ nhiều, bèn tung ra ba quyền liên tiếp, đánh cho Dạ Oanh lui về phía sau từng bước một.
Bình Luận (0)
Comment