Đế Quốc Thiên Phong

Chương 24

Thiển Thuỷ Thanh ngồi ở giữa thôn, tay mân mê Hổ Nha đao, mặt mỉm cười nhìn thiếu niên kia hiện tại đã bị trói thành một chiếc bánh chưng. Trong giây phút này, ánh mắt thiếu niên vẫn toát ra sự phẫn nộ và bất khuất.

- Ngươi tên là gì?

Thiển Thuỷ Thanh hỏi.

- Vô Song.

Thiếu niên ngước mặt trả lời.

- Vô Song? Không có họ sao?

Thiển Thuỷ Thanh nhíu mày.

- Dân đen vốn không có họ!

Nghe câu đáp này, trong lòng Thiển Thuỷ Thanh khẽ run lên.

- Chẳng lẽ ngươi không phải là thôn dân của thôn Phương Gia sao?

Hắn hỏi tiếp.

- Nếu ta là thôn dân ở đây, e rằng đã sớm bị Đế quốc Chỉ Thuỷ bắt vào quân ngũ.

Thiếu niên lớn tiếng đáp:

- Hai tháng trước ta lưu lạc tới đây, vì đói khổ rét lạnh nên ngất xỉu ngay trước cửa thôn Phương Gia. Là những lão nhân ở đây đã cứu ta, bản thân bọn họ còn không đủ ăn, vậy mà vẫn vét hết tất cả những gì còn ăn được để cứu ta! Ta chịu ơn tất phải báo, tự nhiên phải bảo vệ cho bọn họ không bị người khác ức hiếp. Hôm nay nếu như không phải ngươi dùng quỷ kế ép ta ra đây, chỉ bằng vào bao nhiêu đó kỵ binh mà muốn vào rừng bắt ta sao? Hừ, còn khó hơn lên trời!

Một tên binh sĩ đi tới, nhỏ giọng bẩm báo với Thiển Thuỷ Thanh tin tức mà mình mới vừa thu được:

- Đã hỏi qua vài lão nhân, tiểu tử này quả thật là người qua đường được bọn họ cứu sống, bất quá tiểu tử này cũng rất kiên cường, sau khi được cứu lại không chịu rời đi, nhất quyết ở lại làm người bảo vệ không công cho thôn Phương Gia. Mấy ngày trước có bảy tên binh sĩ của Đế quốc Chỉ Thuỷ đến đây muốn cướp bóc, đều bị một tay hắn xử lý. Lần này thứ nhất là chúng ta người đông, thứ hai dùng phương pháp đốt rừng để ép hắn đi ra, nếu không muốn bắt được tiểu tử này e rằng vô cùng khó khăn. Nghe nói hắn sinh ra lớn lên trong rừng núi, rất giỏi chuyện chui rúc ẩn nấp trong rừng rậm, một khi hắn đã vào rừng, không người nào có thể bắt được hắn. Text được lấy tại

Ủa? Quả thật có chuyện này sao? Thiển Thuỷ Thanh khẽ nhướng mày.

Hắn đã cảm thấy có hứng thú với thiếu niên quật cường trước mặt, giây phút này tiểu tử ấy vẫn không sợ chết, giọng nói vẫn lộ vẻ không phục.

- Ngươi không sợ chết sao?

Hắn hỏi.

- Anh hùng trên thiên hạ đương nhiên là chọn nghĩa khí, chết thì có gì đáng sợ!

Thiển Thuỷ Thanh không nén nổi buồn cười, lập tức bật cười ha hả như điên.

Xem ra tên tiểu tử này giống một đứa trẻ thích xem tiểu thuyết anh hùng hơn là một đứa trẻ đơn thuần.

Vô Song thấy hắn cười thoải mái phóng túng như vậy, vừa xấu hổ vừa tức giận:

- Có gì buồn cười chứ?

Thiển Thuỷ Thanh cười đến trẹo cả quai hàm:

- Đương nhiên là buồn cười, ta hỏi ngươi, ngươi có biết cái gì gọi là anh hùng hay không?

- Anh hùng chính là người cứu vớt lê dân khỏi cơn dầu sôi lửa bỏng, cứu dân chúng khỏi nạn đao binh, mang một tấm lòng hào hiệp, dám hy sinh vì đại nghĩa, chuyện này có gì mà không biết?

Thiển Thuỷ Thanh nhìn gương mặt còn đầy nét ngây thơ của trẻ con kia, trầm giọng thở dài:

- Ngươi sai rồi! Anh hùng chân chính không nên như vậy, cũng không thể như vậy!

Thiếu niên ngẩn ra.

Thiển Thuỷ Thanh đứng lên, dáng hắn ung dung tiêu sái, nhìn về dãy núi xa xa, hạ giọng nói:

- Ngươi căn bản không biết cái gì gọi là anh hùng.

Dường như đang ngâm thơ, giọng Thiển Thuỷ Thanh chậm rãi:

- Một anh hùng chân chính, phải ôm hoài bão khắp thiên hạ, nhận sự ủng hộ của vạn dân, được bốn phương quy phục, thừa hưởng sự cúng bái của tám hướng, thừa nhận ánh sáng thần kỳ của đất trời!

-...Một anh hùng chân chính phải thoát ra khỏi ràng buộc của thế tục, vẫy vùng thiên hạ, thoả chí bình sinh, thừa thắng xông lên, thẳng đến khi thiên hạ đều bái phục!

-...Một anh hùng chân chính phải cười ngạo thế gian, ung dung tiêu sái, không bị bất cứ tình cảm gì làm cho trói buộc tay chân!

Thiển Thuỷ Thanh tiếp tục nói:

- Một anh hùng chân chính đương nhiên phải biết làm điều nhân nghĩa trên thiên hạ, nhưng cũng phải biết cân nhắc nặng nhẹ trước sau. Phải có Đức hy sinh vì nghĩa, đồng thời cũng phải có Dũng của tráng sĩ chặt tay. Gặp chuyện phải có chủ kiến, tuyệt đối không được dây dưa dài dòng. Ngươi vì muốn cứu dân chúng trong thôn Phương Gia mà chủ động tấn công chúng ta, lẽ ra nên kiên cường chiến đấu cho đến cùng, tại sao vì bị uy hiếp nhất thời mà bỏ lập trường của mình, bỏ chạy ra ngoài? Ngươi cho rằng ngươi hy sinh bản thân mình để cứu lấy mọi người, theo như ta thấy thì vô cùng ngu ngốc. Ta hỏi ngươi, ngươi biết rõ vừa rồi đã bắn trọng thương ba binh sĩ của ta, ngươi có biết bọn họ là hảo hán tử đã giết được vô số địch nhân trên chiến trường hay không? Nếu như ta vì xót thương cho binh sĩ của ta, ắt sẽ đem ngươi ra hành hạ, cuối cùng mới chém ngươi một đao, lại hạ lệnh giết sạch toàn thôn! Khi đó...xin hỏi ngươi còn làm gì để mà ngăn cản ta được nữa?

Thiếu niên tên Vô Song căm tức nhìn Thiển Thuỷ Thanh:

- Ngươi...

Thiển Thuỷ Thanh làm như không thấy Vô Song đang trừng mắt nhìn mình, lại tiếp tục nói:

- Nếu như ngươi muốn làm một anh hùng, nên biết cách tiến hay thoái, giữ hay bỏ. Ngươi có tiễn pháp cao siêu, lại am hiểu thuật ẩn nấp che dấu hành tung, kỵ binh bất lợi chiến đấu trong rừng, bản thân ngươi có thể đánh du kích. Phàm người nào làm tổn thương đến thôn dân, ngươi liền bắn tên sát hại, làm cho mọi người e ngại trong lòng, không dám tự tiện ra tay. Ngươi chợt qua chợt lại, lui tới tự nhiên trong rừng, làm cho chúng ta không biết cụ thể quân địch có nhân số bao nhiêu, lại càng không dám tuỳ tiện gây tổn thương cho dân chúng trong thôn, như vậy, cho dù ngươi không thể bảo vệ được toàn bộ dân chúng, ít nhất cũng có thể bảo vệ được một phần. Đúng ra cho dù ngươi gặp phải địch nhân điên cuồng, không cần để ý đến sự uy hiếp của ngươi mà phóng hoả đốt rừng, ngươi cũng phải nhanh chóng rời đi mới đúng! Cho dù hôm nay không cứu được mọi người, sau này cũng có thể báo cừu rửa hận được cho mọi người, nhưng ngươi nhìn lại ngươi mà xem?

-...Ta chỉ mới nói rằng sẽ phóng hoả đã ép được ngươi đi ra, chỉ dùng sinh mạng của vài thôn dân đã khiến cho ngươi tự động đầu hàng. Người như ngươi vậy, không biết cái nào nên giữ, cái nào nên bỏ, không biết lúc nào nên tiến, lúc nào nên thoái, cam tâm tình nguyện ở lại đòi bảo vệ tất cả thôn dân, làm sao được? Nếu như ta là một người hiếu sát, giây phút này tính mạng của ngươi và tất cả thôn dân đã không còn, lúc ấy ngươi còn mạng để làm anh hùng hay sao?

Thiển Thuỷ Thanh nói một hơi khiến cho Vô Song giật mình kinh hãi toát mồ hôi, trong lúc nhất thời không biết phải làm sao, chỉ lớn tiếng kêu:

- Ta không phục! Nếu ngươi là một tên hán tử, vậy hãy đứng ra đấu với ta một trận!

Thiển Thuỷ Thanh bật cười lạnh lẽo:

- Ngươi không biết là yêu cầu của ngươi quá buồn cười sao? Có lẽ ngươi nghĩ tiễn pháp của ngươi lợi hại, sẽ dễ dàng thắng được ta phải không? Hay là nghĩ thắng được ta rồi, ngươi sẽ thành anh hùng? Thậm chí ngay cả đạo sinh tồn cơ bản nhất ngươi còn không biết!

Giọng Thiển Thuỷ Thanh càng lúc càng lớn, vang vọng cả bốn phương:

- Nếu như muốn sinh tồn trên thế giới này, vậy trước tiên ngươi phải xác định thật rõ ràng thế giới ngươi đang sống thuộc loại nào! Mà thế giới hiện tại là thế giới thuộc về kẻ mạnh, nếu ngươi muốn làm một anh hùng, vậy phải ngạo nghễ thiên hạ, nhìn xuống chúng sinh, đừng nhìn những cực khổ! Nếu ngươi tự hỏi lòng mình rằng làm không được, vậy nên về nhà cày ruộng đi thôi, đừng nên ở đây làm chuyện đáng xấu hổ nữa!

Nhìn thiếu niên với vẻ tàn nhẫn, Thiển Thuỷ Thanh ghé sát vào tai hắn gằn từng chữ một nhưng nhỏ giọng:

- Phàm kẻ muốn lập nghiệp lớn, muốn thành đại sự, đều là hạng người không bao giờ nghĩ tới mạng sống của đám dân đen!

Những lời này gần như là đại nghịch bất đạo, cho nên Thiển Thuỷ Thanh phải hạ giọng cho mỗi mình thiếu niên nghe mà thôi. Trong mắt của Thiển Thuỷ Thanh, những anh hùng thiên hạ ôm ấp hoài bão thật ra đều là những kẻ dám mạo hiểm mang đầy dã tâm và lòng riêng xuất hiện mà thành. Nhìn trong lịch sử từ trước tới nay, trong số các vị thánh hiền nhân đức, có được mấy người không bị biến đổi trở thành kẻ tiểu nhân chỉ biết lợi riêng cho mình? Những kẻ nhờ vào cái gọi là giúp đỡ chính nghĩa lo cho dân chúng để leo lên địa vị chí cao, có được mấy người không phải là vì lợi riêng của bản thân mà tranh quyền đoạt lợi? Cái gọi là Hoàng đế anh minh lại có mấy ai chủ động buông bỏ chức vị Hoàng đế? Chủ động gạt bỏ tư tưởng độc chiếm thiên hạ? Chủ động buông bỏ tư tưởng làm Hoàng đế suốt cả đời mình, sau đó lại truyền lại đời đời cho con cháu? Bọn họ anh minh, đơn giản là vì muốn xây dựng một triều đình đời đời cho bản thân bọn họ, cho con cháu bọn họ nên mới cố gắng mà thôi!

Thiển Thuỷ Thanh không tin anh hùng, hoặc nói cách khác hắn tin rằng phàm là anh hùng đều máu nhuộm đôi tay.

Vấn đề duy nhất chính là hiện tại hắn cũng đang cố gắng trở thành một anh hùng. Hắn không nghĩ rằng mình có chỗ bất đồng với những người khác, có lẽ điểm khác duy nhất chính là: Hắn tuyệt đối không lừa gạt chính mình.

Vĩnh viễn hắn cũng không nói rằng mình nhân nghĩa bao trùm thiên hạ, ôm ấp lòng thương cho dân chúng lầm than, cũng không nói rằng mình trung quân ái quốc, có tấm lòng nghĩa hiệp. Nếu như có thể, hắn rất vui vẻ bằng lòng sau khi mình làm một phần chuyện ác đem nói ra ngoài thành mười phần đại ác, dùng bộ mặt mười phần đại ác này chường ra với thế nhân.

Hắn nguyện chỉ làm một chân tiểu nhân, vĩnh viễn không làm một nguỵ quân tử.

Bậc quân vương, cũng chỉ như nguỵ quân tử mà thôi...

O0o

Vô Song kinh ngạc nhìn Thiển Thuỷ Thanh, Thiển Thuỷ Thanh vẫn mỉm cười nhìn hắn.

Thiển Thuỷ Thanh nói:

- Tuy rằng ngươi không thích quân Đế quốc Thiên Phong, nhưng ngươi cũng không thích Đế quốc Chỉ Thuỷ. Nếu như ngươi đều không thích hai bên, chi bằng theo ta vào quân ngũ đi thôi. Không phải ngươi vẫn muốn làm anh hùng, lưu danh sách sử, lưu danh thiên cổ hay sao? Theo ta cố gắng chiến đấu, có lẽ ngươi sẽ có cơ hội này.

Vô Song lắc đầu:

- Ngươi giết ta đi! Ta thấy ngươi khẳng khái nói ra những lời này, hẳn là ngươi sẽ không làm thương tổn đến dân chúng trong thôn, ta cảm ơn ngươi...Còn về cách nghĩ của ngươi, ta không dám đồng ý một cách bừa bãi, vạn nhất tới tai triều đình, e rằng có thể hại đến ngươi, ngươi nên giết ta đi, như vậy sẽ an toàn hơn!

- Ta đã dám nói thì không sợ ngươi truyền ra, lời nói của ta ra khỏi miệng truyền vào tai ngươi, không có người thứ ba nghe thấy. Nếu như ngươi có muốn truyền ra, ta cũng sẽ phủ nhận, nói là ngươi vu cáo cho ta, cho nên vấn đề này cũng không cần phải lo lắng, tuy nhiên nếu như ngươi muốn sống, vậy thì khó khăn hơn một chút.

Thiển Thuỷ Thanh lạnh lùng nói.

Hổ Nha đao đang mân mê trong tay đột ngột kề sát vào cổ Vô Song, Thiển Thuỷ Thanh thản nhiên nói:

- Ngươi đả thương binh sĩ của ta là tội lớn, nếu như ta không giết ngươi, vậy trên thì không có cách nào trả lời với cấp trên, dưới thì binh sĩ thuộc hạ sẽ không tha thứ, nên nếu ta thả ngươi đi, ta sẽ mang tội danh này. Ta biết ngươi chỉ vì muốn bảo vệ dân chúng trong thôn mà bất đắc dĩ phải làm như vậy, nhưng vì bản thân ta, ta chỉ còn cách hy sinh ngươi thôi! Nhưng ta nghĩ tình ngươi luyện một thân công phu không dễ, giết đi thì tiếc, cho nên ta sẽ cho ngươi một cơ hội cuối cùng. Nếu như ngươi chịu theo ta, vậy thù cũ sẽ bỏ hết, đối với công luận ta cũng dễ dàng ăn nói, nếu không, dù ngươi có muốn làm anh hùng, cũng chỉ có thể lấy tính mạng mà thành toàn cho ta thôi!

Vô Song nhìn hắn chăm chú, cuối cùng chỉ nói một câu:

- Dù ngươi thả hay giết ta, ta cũng không đi theo ngươi!

Thiển Thuỷ Thanh bật cười ha hả, Hổ Nha đao vẽ ra một vòng sáng lạnh:

- Nếu ta giết bọn họ thì sao?

Hắn chỉ những lão nhân trong thôn đang chết lặng cả người.

- Ngươi...

Vô Song giận dữ.

Thiển Thuỷ Thanh ghé sát tai Vô Song, hạ giọng nói:

- Ngươi xem, trong đời người ta có rất nhiều lựa chọn gian nan, ta chọn con đường sống cho ngươi, còn ngươi thì sao? Ngươi chọn con đường mọi người cùng sống hay là chọn con đường mọi người cùng chết?

- Ngươi không sợ ta theo ngươi rồi sẽ tìm cách giết ngươi sao?

- Theo như tư cách của ngươi, nếu ngươi theo ta rồi, nhất định sẽ không phản bội ta.

Thiển Thuỷ Thanh thản nhiên đáp:

- Tuy rằng ngươi là cung tiễn thủ, giỏi bắn lén, nhưng thật sự đâm sau lưng để hại người, thậm chí ngươi chưa từng thấy, chưa từng nghĩ tới, cũng chưa hề nghe nói! Theo ta rồi, ít nhất sau này ngươi sẽ không còn ngây thơ như vậy nữa!

Vô Song trợn mắt nhìn Thiển Thuỷ Thanh chằm chằm, đối phương vẫn thản nhiên bất động. Hắn nghiến răng hét:

- Được! Ta theo ngươi!

Thiển Thuỷ Thanh nở nụ cười hài lòng.

Trên đường trở về, một tên binh sĩ không nhịn được khẽ hỏi Thiển Thuỷ Thanh:

- Thiển thiếu, nếu như tiểu tử kia vẫn không chịu theo ngài, vậy ngài sẽ giết mọi người thật sao? Hoặc nếu hắn không chịu ra khỏi rừng, ngài sẽ phóng hoả đốt rừng thật sao?

Thiển Thuỷ Thanh liếc nhìn hắn với vẻ lạnh lùng nhưng không nói lời nào.

Tên binh sĩ kia cảm thấy dường như vừa rơi xuống một hố băng, toàn thân lạnh toát, không nhịn được phải rùng mình một cái.

Cái liếc mắt ấy làm cho hắn sởn tóc gáy, lại sinh ra cảm giác sợ hãi bất lực.
Bình Luận (0)
Comment