Đế Sư Xuất Sơn

Chương 124

Diệp Phùng đã đợi bảy ngày trong nhà tù Chí Hòa, cuối cùng cũng đợi được trưởng phòng giam trở lại. Trần Huấn cũng có mặt, anh ta được coi là một người có số má ở trại giam số 2. Anh ta đi thẳng đến thẳng phòng làm việc của trưởng phòng giam mà không bị ngăn cản bởi bất cứ người cai ngục nào!

“Cộc, cộc, cộc.”

“Vào đi.”

Kèm theo khuôn mặt cực kì kiêu ngạo, cánh cửa mở ra, Diệp Phùng tiến vào phòng.

Căn phòng được thiết kế sang trọng, khắp nơi tỏa ra nồng đậm sự xa hoa, tôn quý, trên ghế là một người đàn ông mập mạp, khẳng định không dưới một trăm cân, đôi mắt nhỏ nhàn nhạt liếc nhìn Trần Huấn, ngạo nghễ nói: “Tôi còn tưởng là ai! Hóa ra là vua sói ở phòng giam số 9I Sao,đến tìm tôi có chuyện gì sao?”

Trần huấn cười cười, nói: “Giám ngục trưởng Cố, người đến tìm ông không phải tôi.”

Nói xong, anh ta lập tức tránh ra để Diệp Phùng đang đứng sau lưng xuất hiện.

Cố Dụng nhìn khuôn mặt lạ lẫm trước mặt, bối rối hỏi: “Cậu là ai?”

Diệp Phùng chắp hai tay sau lưng, hơi nhếch khóe miệng lên: “Diệp Phùng.”

Cố Dụng cố gắng nhớ lại một lượt,trong nhà tù Chí Hòa có người như vậy sao?

Thái độ của anh làm cho Cố Dụng có chút khó chịu, có điều nhìn nét mặt của Trần Huấn, Cố Dụng cũng không biểu hiện ra ngoài, nhưng giọng nói lại lạnh đi mấy phần: “Cậu Tìm tôi có việc gì sao?”

Diệp Phùng cười: “Cũng không có việc gì †o tát cả,chỉ là có một câu hỏi muốn hỏi trưởng phòng giam Cố thôi.”

“A, câu hỏi gì vậy?”

Diệp Phùng chống hai tay lên bàn làm việc, người hướng về trước, ánh mắt có điểm sáng lên, nhìn Cố Dụng gẵn từng chữ một: “Ai đang bị giam ở sâu trong phòng giam số 2?”

Không gian yên tĩnh trong 2 giây, đột nhiên, Cố Dụng đập bàn đứng dậy, đôi mắt nhỏ lóe lên vẻ tức giận,ông ta phớt lờ Diệp Phùng, thay vào đó lại nhìn về phía Trần Huấn: “Vua Sói, đây là đàn em mới của cậu sao? Sao lại không có chút quy tắc cơ bản nào vậy?”

“Hôm nay, tôi nể mặt cậu, mau đưa người rời đi, dạy dỗ lại cho tốt, để cậu ta biết cái gì nên nói và cái gì không nên nói!”

Không ngờ được, Trần Huấn lại còn cười nói: “Trưởng phòng giam Cố,thứ nhất, đây không phải là anh em của tôi. Thứ hai, vấn đề vừa nãy hỏi ông, ông muốn trả lời thì trả lời không muốn trả lời cũng phải trả lời.”

“Bộp”

Cố Dụng hung hăng vỗ xuống bàn một cái, hét lớn: “Hỗn láo!”

“Trần Huấn,tao cho mày mặt mũi,gọi mày một tiếng Vua Sói, mày tưởng mày thế là ghê gớm lắm à? Đã bước vào ngục Chí Hòa này, là rồng thì cũng thu mình lại, là hổ thì cũng phải năm xuống. Ở đây,tao mới chính là vua của chúng mày.”

“Giám ngục trưởng Cố thật đúng là một người có quyền lực đầy mình.”

Trong mắt Diệp Phùng lóe lên tia sáng: “Xem ra ông không định trả lời câu hỏi của tôi.

Con mẹ ông.”

Cố Dụng không còn chút nào phong thái của một người trưởng phòng giam nữa, mà thay vào đó lại càng giống một tên mạnh bạo và vô lại hơn, ông ta nhìn Diệp Phùng bằng ánh mắt cay nghiệt: “Người đâu, mau vào giam cái tên không biết trời cao đất dày này vào ngục tối, nếu cậu ta cố gắng thoát ra thì hãy dùng hình dạy cho cậu ta một bài học.”

Ánh mắt Diệp Phùng chợt lạnh đi: “Trưởng phòng giam Cố, ông đây là đang cố gắng lạm dụng dùng hình sao?.”

“Hừ”

Cố Dụng vênh mặt lên: ‘Lạm dụng dùng hình thì sao? Đã vào đây rồi,mày nghĩ là mình có khả năng bước ra vẹn toàn sao? Thằng nhóc kia,từ khi nhìn thấy mày là tao đã rất không vui rồi, thế nên, làm cho tao không vui thì là chính mày tự rước lấy xui xẻo rồi.”

Không ngờ rằng Diệp Phùng chẳng những không có nửa điểm sợ hãi, ngược lại còn hiên ngang tiến đến và ngồi vào ghế sofa đối diện, gác chân lên,miệng nhếch một nụ cười: “Trưởng phòng giam Cố, tôi thực sự rất bội phục ông, người biết thì chỉ nghĩ ông là trưởng phòng giam, người không biết thì lại nghĩ ông là một con khỉ núi. Thế nhưng ông đã từng nghe qua câu nói, người đang làm, trời đang nhìn, không phải không có báo ứng, mà là thời gian chưa tới chưa?”

“Ha ha ha…”

Cố Dụng cười đến điên dại: “Trời đang nhìn? Ở trong ngục Chí Hòa này, tao chính là trời! Thằng nhóc thối,mạng sống của mày đang nằm trong tay tao, tao muốn mày sống thì mày có thể sống, nhưng tao muốn mày chết, mày cũng bắt buộc phải chết. Mày có tư cách gì mà đứng đây nói chuyện báo ứng cùng tao.”

“AI”

Diệp Phùng đột nhiên bật cười: “Hóa ra trưởng phòng giam Cố lại lợi hại như vậy, vậy người của ông, tại sao lại vẫn chưa đến?”

Lời vừa nói xong, Cố Dụng đột nhiên cảm thấy lạnh! Cũng đúng, người đã gọi được một phút rồi, làm sao vẫn chưa tới, nếu là bình thường thì chỉ cần mấy giây, chẳng lẽ chúng đều đang bị tiêu chảy hết à?

“Người đâu, người đâu! Đều chết hết rồi à?”

“Ha ha, trưởng phòng giam Cố, ông đang gọi tôi sao?”

Đột nhiên, cửa phòng mở ra, một người đàn ông trung niên, mặc vét, chân đi giày da uy nghiêm tiến vào. Khi nhìn rõ gương mặt của người này, gương mặt Cố Dụng đột nhiên biến đổi. Chính là Sở thanh tra thủ đô có trách nhiệm theo dõi, giám sát, xét xử và cách chức quan chức các cấp! Mà người đến chính là người lãnh đạo trực tiếp của Cố Dụng, Bộ trưởng của cục thanh tra thủ đô, Tư Khánh Hòa!

“Bộ… Bộ trưởng Tư, sao ngài lại đột nhiên đến đây vậy ạ?”

Tư Khánh Hoà nhìn Cố Dụng đang toát mồ hôi hột, miệng nịnh nọt không ngớt thì lạnh mặt lại,nói: “Nếu tôi không đến,làm sao có thể biết được trưởng phòng giam Cố quyền lực lớn cỡ nào được!”

Cố Dụng đột nhiên bày ra vẻ mặt đau khổ: “Bộ trưởng tư,ngài trách oan tôi rồi! Tôi chỉ đang nghiêm khắc dạy dỗ một phạm nhân không biết nghe lời thôi!”

“Phạm nhân? Ông nói cậu ấy?”

Tư Khánh Hòa chỉ vào Diệp Phùng và nhìn Cố Dụng như nhìn một tên ngốc nghếch: “Trưởng phòng giam Cố, ông thậm chí còn không biết ai là tội phạm trong phòng giam của ông, tôi thật sự nghi ngờ, rốt cuộc có nên để ông tiếp tục đảm nhiệm chức trưởng phòng giam hay không!”

Nghe xong những lời này, khuôn mặt của Cố Dụng rốt cuộc cũng thay đổi.

“Bộ Trưởng Tư, ngài đây là có ý gì vậy?”

Tư Khánh Hoà phớt lờ ông ta, ngược lại hướng tới Diệp Phùng cung kính cúi đầu: “Thưa thầy,nhà tù Chí Hòa đã được kiểm soát toàn bộ, xin hãy nói cho tôi biết phải làm gì tiếp theo.”

Cố Dụng ngẩn người mất một lúc lâu,lát sau anh ta mới run rẩy nói: “Bộ trưởng, ngài gọi anh ta là cái gì?”

Một người có thể khiến cho bộ trưởng cục thanh tra uy nghiêm cung kính gọi là thầy, trong đầu ông ta dần hiện lên một cái tên cấm kị!

Thầy của toàn thế giới!

Học sinh thứ 21, Thiết diện bao công, Tư Khánh Hòa.
Bình Luận (0)
Comment