Đế Sư Xuất Sơn

Chương 197

“Cậu Từ..”

Sắc mặt của Tô Hàng lập tức trở nên khó coi, đại thiếu gia nhà họ Từ cũng là nhân vật ông ta không thể đắc tội! “Người phụ nữ của anh?”

Diệp Phùng từ từ ngẩng đầu lên: “Trước khi nói ra những lời này anh đã hỏi đến ý kiến của Tiểu Nghệ chưa?”

“Hay là nói, anh đã cao ngạo đến mức có thể biến con gái cả của nhà ho Khúc thành người mình tùy ý nằm trong tay sai khiến đây?”

Từ Minh quắc mắt nhìn, những lời này của Diệp Phùng quả là âm hiểm. Nếu như anh ta phủ nhận vậy sẽ tạo ra mâu thuẫn với những lời mới nãy của chính mình nhưng nếu anh ta khẳng định thì sẽ đắc tội với Khúc Tiểu Nghệ, thậm chí là cả nhà họ Khúc! “Ô, thú vị!”

“Tôi xin tự giới thiệu một chút, tôi là chồng chưa cưới của Tiểu Nghệ, Từ Minh, người nhà họ Từ!”

Diệp Phùng ngồi im trên ghế không động, lông mày nhếch lên: “Diệp Phùng!”

“Nhóc con, dám đến Thủ Đô tranh phụ nữ với anh Từ của tao à, cũng to gan quá nhỉ!”

Sau lưng Từ Minh vang lên một giọng nói đầy hống hách, nhìn thấy người đến, Khúc Tiểu Nghệ chot thay đổi sắc mặt. Cô ta ghé vào tai nói thầm với Diệp Phùng: “Anh ta là Hướng Kinh Dương có quan hệ rất tốt với Từ Minh, cũng là một tên hào môn thể giả, trước nay vẫn luôn ngông cuồng, không dễ đụng đâu!”

Diệp Phùng nheo mắt, mặt không chút biểu cảm bình thản nói: “Chỉ là mấy con chó sủa hàng chút thôi, có gì đâu mà sợ?”

Lời vừa dứt, tất cả đều kinh ngạc!

Bọn họ vừa nghe được gì vậy?

Diệp Phùng măng Hướng Kinh Dương là chó dữ à? Lẽ nào anh không biết, Hướng Kinh Dương tính nết hung hăng, trước giờ ra tay đều chẳng phân nặng nhẹ sao?

Dưới cặp kính tinh xảo, Từ Minh liếc mắt nhìn Diệp Phùng nói: “Thực sự là tôi càng lúc càng thêm tò mò về anh đấy, đắc tội với hai nhà Từ Hướng bọn tôi mà vẫn có thể bình yên vô sự ngồi đây sao. Anh dựa vào cái gì chứ?”

“Quan tâm nó dựa vào cái gì làm gì! Ở Thủ Đô này, dám măng ông đây thi dù ba nó có là Ngọc Hoàng Đại Đế cũng chẳng giữ nổi mạng cho nó đâu!”

Hướng Kinh Dương tính cách nóng nảy, chẳng nói chẳng rằng đã hung dữ ném thắng ghế vào đầu Diệp Phùng!

Tiếng xé gió mạnh mẽ khiến cả bốn cô gái đều hét lên chói tai, không còn gì để nghi ngờ nữa, ghế này là gỗ thật còn có cạnh bằng kim loại, nếu thực sự đập xuống thì khó tránh khỏi cảnh não văng khỏi đầu.

Diệp Phùng chấn động, vừa định ra tay thì cửa phòng lại đột ngột bị đạp văng ra. Sau đó một bóng người xé gió bước vào cùng với tiếng gầm vang như thú dữ: “Hướng Kình Dương! Mày tự tìm chết à!”

Âm!

Cơ thể không đến một trăm cân của Hướng Kinh Dương cùng với chiếc ghế trong tay lập tức bị ném văng ra đụng vào vách tường, phát ra một tiếng rên đau đớn!

Người đến không quá cao, gương mặt đen sạm nhưng vô cùng lạnh lùng, dữ dằn, khi anh ta bước vào, nếu để ý kĩ sẽ thấy chân phải có phần khó khăn nhưng lại không hề ảnh hưởng đến khí thế ngút trời của anh ta.

Khoảnh khắc nhìn thấy rõ người đàn ông kia, gương mặt ung dung bình thản của Từ Minh cũng trở nên vô cùng căng thắng!

Khí thế trên người Diệp Phùng từ từ hạ xuống, anh nhìn anh

Lời vừa dứt, tất cả đều kinh ngạc!

Bọn họ vừa nghe được gì vậy?

Diệp Phùng măng Hướng Kinh Dương là chó dữ à? Lẽ nào anh không biết, Hướng Kinh Dương tính nết hung hăng, trước giờ ra tay đều chẳng phân nặng nhẹ sao?

Dưới cặp kính tinh xảo, Từ Minh liếc mắt nhìn Diệp Phùng nói: “Thực sự là tôi càng lúc càng thêm tò mò về anh đấy, đắc tội với hai nhà Từ Hướng bọn tôi mà vẫn có thể bình yên vô sự ngồi đây sao. Anh dựa vào cái gì chứ?”

“Quan tâm nó dựa vào cái gì làm gì! Ở Thủ Đô này, dám măng ông đây thi dù ba nó có là Ngọc Hoàng Đại Đế cũng chẳng giữ nổi mạng cho nó đâu!”

Hướng Kinh Dương tính cách nóng nảy, chẳng nói chẳng rằng đã hung dữ ném thắng ghế vào đầu Diệp Phùng!

Tiếng xé gió mạnh mẽ khiến cả bốn cô gái đều hét lên chói tai, không còn gì để nghi ngờ nữa, ghế này là gỗ thật còn có cạnh bằng kim loại, nếu thực sự đập xuống thì khó tránh khỏi cảnh não văng khỏi đầu.

Diệp Phùng chấn động, vừa định ra tay thì cửa phòng lại đột ngột bị đạp văng ra. Sau đó một bóng người xé gió bước vào cùng với tiếng gầm vang như thú dữ: “Hướng Kình Dương! Mày tự tìm chết à!”

Âm!

Cơ thể không đến một trăm cân của Hướng Kinh Dương cùng với chiếc ghế trong tay lập tức bị ném văng ra đụng vào vách tường, phát ra một tiếng rên đau đớn!

Người đến không quá cao, gương mặt đen sạm nhưng vô cùng lạnh lùng, dữ dằn, khi anh ta bước vào, nếu để ý kĩ sẽ thấy chân phải có phần khó khăn nhưng lại không hề ảnh hưởng đến khí thế ngút trời của anh ta.

Khoảnh khắc nhìn thấy rõ người đàn ông kia, gương mặt ung dung bình thản của Từ Minh cũng trở nên vô cùng căng thắng!

Khí thế trên người Diệp Phùng từ từ hạ xuống, anh nhìn anh thứ hai thôi!”

“Để tao nói cho mày biết ai mới thực sự là ông trùm của

Thủ Đô này!”

“Còn mày nữa!”

Nói xong anh ta lập tức chỉ vào Diệp Phùng nói: “Mày tướng là Hổ Vương có thể bảo vệ được mày chắc?”

“Giờ nó đứng đây bảo vệ mày, ông đánh không lại nó, nhưng nó bảo vệ mày được một lúc chưa chắc đã được một đời đầu. Chỉ cần mày sơ suất một hôm thôi, ông đây lập tức đập gãy hai chân của mày!”

Vut!

Lời vừa dứt, một bóng hình đã lập tức bay vụt qua. Hướng Kinh Dương cảm thấy cổ mình căng chặt sau đó là đội mắt đỏ máu của Hổ Vương ở phía đối diện: “Mày có thể nhục mạ tao vì đúng thật là kĩ năng của tao không bằng ai nhưng mày không được phép nhục mạ cậu ấy!”

Cảm thấy cả luồng sát khí đậm đặc của Hổ Vương bao bọc cơ thể mình khiến Hướng Kinh Dương trắng bệch mặt. Tuy nhiên, vì có quá nhiều con mắt đang nhìn vào khiến cho cái tôi cao ngút của anh ta không cho phép anh ta cúi đầu nhận thua. Anh ta đè nén nỗi sợ trong lòng xuống, lớn tiếng nói: “Tao cử nhục mạ nó đấy thì sao? Cái thắng phế vật như nó được ông đây nhục mạ là phúc phận của nó đấy!”

“Lẽ nào mày lại thực sự đối xử với cậu đây như vậy vì một thắng phế vật hay sao…”

“A!”

Anh ta còn chưa nói xong đã phải hét lên đầy đau đớn. Hai con dao găm cầm mạnh vào hai đầu gối của Hướng Kình Dương! “Chân! Chân của tao!”

Hướng Kinh Dương gào lên đau đớn, Từ Minh cũng không tin nổi, run run chỉ vào Hổ Vương: “Anh… anh dám đả thương cả Hướng Kinh Dương sao?”

“Hổ Vương! Anh thực sự muốn gây hấn với nhà họ Hướng sao?”

Hổ Vương dung dung đáp: “Kĩ năng của tao chẳng bằng ai, vì để sống và vì lợi ích chung, tạo có thế tam thời nhân nhượng với hai nhà Từ Hướng bọn mày nhưng tao đã nói rồi, chúng mày không được nhục mạ cậu ấy…”

Anh ta dừng lại vài giây sau đó mặt lại nối lên sát ý: “Nếu không, dù có phải hi sinh tao cũng nhất định khiến nó phải trả cái giá đat!”

Môn đồ Để Sư, coi uy nghiêm của thầy như trời! “Anh! Anh điên thật rồi!”

Từ Minh tức giận nhìn anh ta, anh ta rất rõ hôm nay có Hổ

Vương ở đây chi sợ không thể đụng đến Diệp Phùng! “Còn đứng ngây ra đó làm gì! Nhanh đưa cậu Hướng đi viện đi chứ!”

Lúc này ba cô gái mới tỉnh ra, vội vàng kéo Hướng Kình Dương rời khỏi phòng, bên trong căn phòng vẫn xực mùi máu tanh nồng, Khúc Tiểu Nghệ cứng họng, máy móc nhìn Diệp Phùng sau đó nghe anh mở miệng nói: “Cô đợi tôi ở ngoài một chút, tôi ôn lại chút chuyện với bạn cũ đã

Khúc Tiểu Nghệ gật đầu lập tức rời khỏi căn phòng.

Người vừa đi khỏi, Hổ Vương đã lập tức quỳ sụp xuống, vẻ mặt đầy cung kính: “Đệ tử Hạ Châu, bái kiến thầy!”
Bình Luận (0)
Comment