*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Ngày hôm sau, trời xanh mây trắng, thoáng đáng sáng sủa!
Diệp Phùng đặc biệt chuẩn bị bộ quần áo dài màu trắng, phần thân trên của áo được thêu rồng vàng năm móng, mây trắng vờn quanh!
Trong gia tộc ngàn đời như nhà họ Hạng, chỉ có những người đứng đầu nắm quyền mới được mặc áo thêu rồng!
Đi phía sau Hạng Thiếu Quân là Diệp Phùng và các học trò của anh, ai nấy đều lẳng lặng lùi bước đi đằng sau anh!
Nhân vật chính ngày hôm nay, chính là Hạng Thiếu Quân!
Đế Sư Diệp Phùng anh đây và các bề học trò, đã trải một con đường hoàng kim cho chính anh trai của mình!
"Tố Nghi, em với Thi Nguyệt ở đây chờ anh về!"
Diệp Phùng dụ dàng nói.
Hà Tố Nghi ôm Thi Nguyệt, tuy rằng trên mặt vẫn hiện vẻ lo lắng nhưng cô lại vẫn ngoan hiền gật đầu, chỉ nói ra hai chữ: “Cẩn thận!”
Lý Hồng Phúc cúi mình: “Thầy cứ yên tâm, học trò sẽ dùng mạng mình để đảm bảo, nhất định sẽ bảo vệ an toàn cho cô!”
Diệp Phùng khẽ gật đầu, tiếp đó ánh mắt nghiêm nghị, tỏa ra sự khẳng khái mạnh mẽ, lớn tiếng quát vang, tiếng dội tận trời cao: “Xuất phát!”
Trước cổng nhà họ Hạng, ngày hôm nay, vừa trang nghiêm lại vừa nghiêm trọng!
Vô số người nhà họ Hạng đều trở về nhà, đi dọc con phố dài mười dặm thông với nhà lớn của họ Hạng, đường dài bằng phẳng rộng rãi, hai bên đường cứ cách năm mét là có một người mặc đồ người hầu của nhà họ Hạng.
Hạng Thiếu Quân đi trước nhất, Diệp Phùng đi đằng sau, bước mười bậc thang, chúng học trò đi đằng sau thì dồn bước theo sát!
Cuối con phố dài dằng dặc, Thẩm Tuyết Lan dẫn toàn bộ đám con hiên ngang đứng đó!
Từ xa cổng lớn nhà họ Hạng đương như ẩn như hiện, Diệp Phùng nhếch miệng, vẽ nên một đường cong nhè nhẹ!
Ngàn năm truyền thừa, sừng sững không đổ, được lắm nhà họ Hạng!
"Đế Sư Diệp!"
Đúng lúc này, giọng nói đầy khí phách của Thẩm Tuyết Lan vang vọng cả đỉnh núi: “Không biết Đế Sư Diệp ngày hôm nay đến nhà họ Hạng chúng ta, là có điều gì muốn dạy bảo?"
Diệp Phùng hơi ngẩng đầu, một người phụ nữ ung dung đẹp đẽ mang theo khí chất quý giá đương đứng ở đằng trước nhất, trong đôi mắt của người này lấp lóe ánh sáng trí tuệ thâm sâu!
Đây hẳn là người nắm quyền của nhà họ Hạng bây giờ, mẹ kế của Hạng Thiếu Quân, Thẩm Tuyết Lan?
Mình đây còn chưa bước vào cổng lớn nhà họ Hạng mà đã có người đón trước đánh đòn phủ đầu, haha, có thể nuốt trọn cả cái nhà họ Hạng này trong thời gian ngắn như vậy, quả nhiên là cũng có bản lĩnh đấy!
Thế nhưng, Diệp Phùng anh đã dám đến đây, thì há có thể không chuẩn bị gì?
Anh nhìn Thẩm Tuyết Lan, dửng dưng mở miệng: “Đi theo anh tôi, về thăm nhà xem thế nào!"
Đúng vậy!
Chính là về nhà đấy!
Diệp Phùng đang nói cho Thẩm Tuyết Lan, nơi này là nhà họ Hạng, mà Hạng Thiếu Quân, mới chính là người thừa kế chân chính của họ Hạng, Thẩm Tuyết Lan bà, thế nào thì cũng chỉ là người ngoài mà thôi!
Chỉ với tám chữ ngắn ngủi, Thẩm Tuyết Lan đã hơi đổi sắc mặt, ánh mắt nhìn về phía Diệp Phùng không khỏi có thêm ba phần dè chừng, tiếp đó lại nhìn sang Hạng Thiếu Quân bên cạnh anh, bất chợt hừ lạnh một tiếng: “Đế Sư Diệp, tuy rằng tôi không biết anh có quan hệ như thế nào với đứa con bị từ mặt này của nhà họ Hạng!”
"Nếu anh đã đến làm khác, nhà họ Hạng tôi đây đương nhiên là sẽ hoan nghênh, nếu anh cố ý đến đây là để nói đỡ cho người này thì gia quy truyền thừa ngàn năm của nhà họ Hạng tôi đây, tuyệt đối không thể phá vỡ!”
Nghe vậy, Hạng Thiếu Quân đứng bên cạnh lộ vẻ bi phẫn: “Nói hươu nói vượn! Tôi không hề làm ra loại chuyện này, bà dựa vào đâu mà trục xuất tôi khỏi nhà họ Hạng?”
Khóe miệng Diệp Phùng thoáng nhếch lên, anh khẽ nâng tay vói Hạng Thiếu Quân ý bảo anh cứ an tâm đừng tức tối, tiếp đó thì nhìn Thẩm Tuyết Lan, cất giọng nói rằng: "Hôm nay tôi đến đây, chỉ có một mục đích, ấy là giúp anh tôi, trở về nhà họ Hạng!"
Ánh mắt Thẩm Tuyết Lan bất chợt trở nên ngưng trọng!
Trở về?
“Đế Sư Diệp, lời này của anh nói vậy là có ý gì?”
Diệp Phùng thong thả mở miệng:
“Theo như tôi biết, nhà họ Hạng đối với người trong dòng chính, có đặc quyền hạng nhất!”
"Cho dù có bị trục xuất gia môn thì cũng có quyền lợi được về lại gia tộc một lần, không phải à?"
Lòng đen mắt Thẩm Tuyết Lan chợt co rút lại!
Khóe miệng Diệp Phùng vẽ thành nụ cười, rồi dần dần cười lớn!
Không phải bà lấy chuyện quy củ nhà họ Hạng ra để đe người ta sao?
Được thôi!
Thế Đế Sư đây chơi với các người luôn!
Chuyện bà vui hại Hạng Thiếu Quân thì chúng ta cứ để sau nói, đến cả tạm thời chuyện Hạng Thiếu Quân phạm sai lầm, bị bà trục xuất khỏi gia môn, thế nhưng nhà họ Hạng cũng có quy củ, con cháu dòng chính, nếu muốn trở về lại lần nữa thì phải vượt qua được hai cửa, nếu có thể thông qua thì chắc chắn có thể về lại được bậc cửa nhà họ Hạng!
Thẩm Tuyết Lan bà dám dùng gia quy để trục xuất Hạng Thiếu Quân, thế thì Diệp Phùng tôi đây cũng phải dùng gia quy nhà họ Hạng, giúp đỡ Hạng Thiếu Quân về lại phủ họ Hạng!
Thẩm Tuyết Lan không hề ngu, trong nháy mắt bà ta đã hiểu được ý tưởng của Diệp Phùng, giờ này khắc này, đối với Đế Sư trong lời đồn đại, bà cũng đã không còn chút xíu khinh thị nào nữa rồi!
Nói theo cách khác, anh ta đã làm cho bà ta không còn lời để nói!
Bậc thầy thiên hạ, quả nhiên là danh bất hư truyền!
Bấy giờ, Hạng Tiêu Mẫn đứng bên cạnh tiến lên mấy bước, nhỏ giọng bảo: “Mẹ ơi, Diệp Phùng hiểu biết với gia quy của nhà họ Hạng chúng ta như thế, rõ ràng là đã có chuẩn bị đường đi nước bước hết cả rồi!"
"Nhưng mà cái tên Hạng Thiếu Quân này là loại người gì thì chúng ta lại rất rõ ràng, cho dù nó có cơ hội này thì chẳng lẽ nó có thể qua cửa được chắc?"
Nghe lời con gái nói vậy, Thẩm Tuyết Lan khẽ khàng gật đầu, đúng vậy, một thằng con trai bị từ mặt, nếu muốn về lại trong gia tộc một lần nữa thì nào có phải là chuyện dễ dàng như vậy!
Nhìn biểu tình của Thẩm Tuyết Lan, trên mặt Diệp Phùng cũng hiện lên vẻ đã định liệu trước cả!
Đương nhiên Diệp Phùng sẽ chẳng sợ Thẩm Tuyết Lan không đồng ý, bà ta lấy gia quy để trục xuất Hạng Thiếu