Đế Sư Xuất Sơn

Chương 358

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.



Đối mặt với ánh nhìn chăm chú của mọi người, cậu thanh niên chợt quỳ bụp xuống đất, giọng nói nức nở: “Tôi... Tôi thật sự không cố ý mà!"

"Hôm đó, tôi chỉ nhất thời bị quỷ ám nên mới âm thầm cài máy nghe lén ở phòng một hai linh sáu!"

Lời vừa dứt, toàn bộ người nhà họ Hạng đều ngây người!

Bởi vì phòng hai người họ ở hôm đó chính là phòng một hai linh sáu!

Một loại dự cảm chẳng lành chợt dâng lên trong lòng Hạng Tiêu Mẫn.

Diệp Phùng chìa tay ra trước mặt người phục vụ kia, cậu ta sột soạt lấy ra điện thoại đi động. Sau đó, Diệp Phùng mở điện thoại, tìm một đoạn ghi âm rồi mở lên.

"Anh Thiếu Quân, anh tới rồi!"

Sắc mặt mọi người nhà họ Hạng chợt thay đổi, dù có tạp âm nhưng những người thân quen với cô ta đều có thể nhận ra rõ ràng đây chính là giọng của Hạng Tiêu Mẫn!

"Hạng Tiêu Mẫn, cô tìm tôi có chuyện gì, nhất định phải nói ở trong khách sạn sao?"

Bên trong truyền tới tiếng của Hạng Thiếu Quân.

"Anh Thiếu Quân, em gọi anh tới đây đương nhiên là phải có lí do rồi.”

Trong giọng nói của Hạng Tiêu Mẫn có mang theo một tia mềm mại, mê hoặc, sau đó chỉ nghe thấy một loạt âm thanh xoạt xoạt rồi tiếng Hạng Thiếu Quân bất ngờ hô to, rõ ràng có thể nghe ra sự tức giận trong đó: “Hạng Tiêu Mẫn! Cô muốn làm gì vậy!"

“Anh Thiếu Quân, em đã thích anh lâu như vậy, hôm nay em hẹn anh tới đây chính là muốn giao bản thân mình cho anh!”

“Đúng là làm bừa!"

Hạng Thiếu Quân vừa sợ vừa giận: “Chúng ta là anh em đấy! Hơn nữa, bây giờ cô đã là vợ người ta, sao có thể làm ra loại chuyện trái với luân thường đạo lý như vậy?"

Hạng Tiêu Mẫn thờ ơ đáp lời: “Anh em? Ngoài có chung một người ba ra thì quan hệ máu mủ của chúng ta đã mỏng tới mức không đáng kể rồi, anh còn lo lắng cái gì?"

"Hơn nữa, em sống ở nhà họ Tần rất khổ sở, chồng của em chính là một thằng rác rưởi bị bất lực!”

Giọng nói điềm đạm đáng yêu của cô ta có thể làm cho bất kỳ người đàn ông nào nghe thấy đều tìm tim đập loạn nhịp!

"Anh Thiếu Quân, anh thấy em không đẹp sao? Một khắc đêm xuân đáng ngàn vàng, anh cứ chiều theo tâm nguyện của em đi!"

Giọng nói của Hạng Tiêu Mẫn có sức hấp dẫn, đủ để khơi dậy hormone của bất kỳ một người đàn ông nào, nó đã tác động tới mỗi một dây thần kinh trên người Hạng Thiếu Quân!

Ai ngờ Hạng Thiều Quân lại ăn ngay nói thẳng: “Nếu như chuyện cô muốn nói là chuyện này thì xin lỗi, tôi đi trước đây!"

"Anh Thiếu Quân, anh không thể đi!”

"Hạng Tiêu Mẫn, cô ôm tôi làm gì?"

"Ấy ấy, sao cô lại tự cởi quần áo của mình ra?"

“Cô xé quần áo của tôi làm gì?"

Sau đó, trong đoạn ghi âm truyền tới một tiếng động vang dội, rồi một loạt tiếng bước chân truyền đến, ngay sau đó vang lên tiếng kêu thảm thiết và tiếng chửi bới!

“Hạng Thiếu Quân! Đồ khốn nạn! Ông đây cho mày ăn, cho mày uống, thế mà mày dám làm nhục chị gái ông, ông đánh chết đồ vô ơn nhà mày!”

"Con mẹ nó! Hạng Thiếu Quân ơi Hạng Thiếu Quân, đồ cóc ghẻ như mày mà cũng xứng mơ tưởng tới người con gái giống như tiên nữ trên trời như chị Dĩnh sao?"

Tiếng khóc thảm thiết của Hạng Tiêu Mẫn cũng vang lên: “Anh trai, mẹ, hu hu.. Mọi người phải làm chủ cho con, Hạng Thiếu Quân, anh ta muốn làm nhục con, hu hu... Nếu sự trong trắng của con đã bị hủy đi, con cũng không muốn sống nữa!"

"Tiêu Mẫn đừng khóc, người đâu, mau tới bắt cậu ta lại, đưa về rồi mời các trưởng bối nhà họ Hạng tới đòi lại công bằng cho con!"

Hạng Thiếu Quân ra sức giãy dụa: “Tôi! Tôi không làm! Tôi bị vu oan!”

“Là do Hạng Tiêu Mẫn quyến rũ tôi!"

"Tao khinh!"

"Nhân chứng vật chứng đầy đủ, mày còn gì để chối cãi! Cũng không nhìn lại xem mình là thứ gì, xứng để cho chị Tiêu Mẫn phải quyến rũ sao?"

Sau đó chính là một trận gào thét và ồn ào, Diệp Phùng ấn nút tắt, cười như không cười nhìn sắc mặt trắng bệch của Hạng Tiêu Mẫn, anh mở miệng nói: “Cô em họ xinh đẹp không chịu nổi cô đơn, dụ dỗ anh họ thật thà? Bị bắt tại trận liền tố cáo ngược bản thân bị hủy sự trong trắng? Chậc chậc, vọng tộc nghìn năm đúng là khác biệt, một vở kịch luân lý đặc sắc như vậy, trên ti vi cũng không dám diễn như vậy đâu..."

"Nếu tôi để lộ bản ghi âm này ra ngoài, cô Hạng, cô nói xem, liệu cô có thể nổi tiếng khắp Thành phố Hạng Vương trong một đêm không?

"Hay là nói, tôi giao bản ghi âm này cho nhà họ Tần, để cho họ cũng nghe thử xem chuyện chăn gối của con dâu nhà mình?"

“Anh dám?”

Hạng Tiêu Mẫn chợt thét lên, khuôn mặt tràn ngập vẻ sợ hãi. Cô ta là là cô chủ nhà họ Hạng, nếu như đoạn ghi âm này bị truyền ra ngoài, không những danh dự của cô ta bị hủy hoại, mà toàn bộ nhà họ hạng cũng sẽ mất sạch uy tín vì cô ta!

Mà chuyện này đối với một vọng tộc nghìn năm coi vinh dự như mạng chính là tội lớn không thể tha thứ!

Hơn nữa, chuyện phiền toái nhất chính là phía nhà họ Tần, họ nhất định sẽ ăn tươi nuốt sống cô ta!

Vọng tộc nghìn năm cũng phân chia cao thấp, nhà họ Hạng hiện nay không thể đấu được với một gia tộc đang ở thế như mặt trời ban như nhà họ Tân!

"Tôi không dám?"

Diệp Phùng nghiêng đầu nhìn cô ta.

“Cô cảm thấy có gì tôi không dám làm sao?"

Cả người Hạng Tiêu Mẫn run rẩy, đúng vậy, nếu Diệp Phùng dám một mình một ngựa ra mặt vì Hạng Thiếu Quân, thì sao có thể sợ cô ta uy hiếp?

Nghĩ tới đây, cô ta cắn chặt môi rồi nhân lúc không ai phản ứng kịp, trong nháy mắt, cô ta chợt chạy tới chỗ của Diệp Phùng, cướp điện thoại trong tay anh, sau đó dùng hết sức ném cái điện thoại đó xuống đất. Chớp mắt, chiếc điện thoại vỡ tan tành, tiếp đến cô ta còn không ngừng dẫm đạp lên chiếc điện thoại, thậm chí còn đạp gãy cả gót

Bình Luận (0)
Comment