Đế Sư Xuất Sơn

Chương 387

"Anh dám đánh tôi ư? Thứ hạ đẳng như anh lại dám ra tay đánh tối ư?"

Hạng Tiêu Mẫn như phát điên lên, Tần Thịnh đứng cạnh đó khuôn mặt xanh lè như sắp vắt được ra nước, tuy mối quan hệ của hai người họ chỉ là vợ chồng kết hôn vì lợi ích của hai gia đình, nhưng ít nhiều Hạng Tiêu Mẫn cũng là vợ hắn ta, cái tát này không chỉ đánh Hạng Tiêu Mẫn không mà còn tát thẳng vào thể diện của hắn ta nữa! "Diệp Phùng, chẳng lẽ mày không thấy tao cũng đang đứng ở đây hay sao?"

Diệp Phùng nhướn mi, khuôn mặt có vẻ áy náy nhìn hắn ta: "Thật lòng xin lỗi nhé, tôi quên mất cậu Tần đây!"

Nói xong, lại một tiếng bạt tai vang dội thứ hai vang lên, Diệp Phùng lắc lắc cổ tay, anh nhìn lại khuôn mặt tên đàn ông hiện đang sưng đỏ giống hệt của Hạng Tiểu Mẫn, cười híp mắt nói: "Như vậy thì cậu Tần hài lòng chưa b "A a al Diệp Phùng! Tạo muốn giết mày

Hai mắt Tấn Thịnh đỏ bừng như máu, hắn ta là con trại trường của nhà họ Tần, sống đến từng tuổi này rồi vẫn chưa có ai dám tát hắn ta như vậy cả

Nhìn thấy cậu ấm như mình chịu nhục như vậy, đảm vệ sĩ đi theo Tần Thịnh lập tức vây Diệp Phùng và giữa. Bọn họ nhìn chăm chăm Diệp Phùng, chỉ cần Tấn Thịnh ra lệnh một tiếng thôi, bọn họ sẽ cho Diệp Phùng biết cái giá của một bạt tai lớn đến nhường nào!

Đối phương hành động rồi thì Trần Huấn và Thiên Lang cũng không thể khoanh tay đứng nhìn được, hai người chia nhau đứng vào hai bên trái phải bảo vệ thầy giáo của mình.

Căn phòng rộng rãi đột nhiên trở nên vô cùng chật hẹp, sát ỷ lạnh lẽo cuồn cuộn trên mặt mỗi người. “Chỉ bằng đám ngu này mà cũng dám chống đối või tao u?"

Tần Thịnh đỏ mắt nhìn vào hai người Thiên Lang và Trần Huấn, lạnh lùng nói: "Đám người đứng sau lưng tạo đều là vệ sĩ xuất sắc từ nhà họ Tần đến đây, kinh nghiệm vô số, nhuốm máu trăm trận. Không muốn chết thì biến ra ngoài cho tao!"

Nghe thấy lời hắn ta, trong mắt Thiên Lang và Trần Huấn hiện lên nét khinh thường.

Cà hai người họ đều luyện tập bằng thực chiến, máy năm qua, số máu tưới bọn họ dính trên tay đầu chỉ có trăm mạng người

Nhuốm máu trăm trận?

Đứng trước mặt vua Sát Thủ mà nói bản thân nhuốm máu trăm trận ư?

Đúng là một trò cười "Thật là ngang ngược tự cao!"

Thấy dáng vẻ coi thường của đối phương, cơn tức của Tần Thịnh lại càng cháy càng lớn, hắn ta nhìn về phía Diệp Phùng: "Diệp Phùng, tạo cho mày một cơ hội cuối cùng, chỉ cần mày ngoan ngoãn nghe lời, tao sẽ làm việc tốt mà buông tha cái mạng chó của mày!"

Diệp Phùng nhìn Tần Thịnh, khóe miệng nhếch nhẹ: "O? Mày muốn tạo phải nghe lời như nào đây?"

Tần Thịnh ra vẻ như bản thân là chúa tể của mạng sống Diệp Phùng vậy, hắn ta ngông nghênh cười nói: "Rất đơn giản!" "Bây giờ mày chỉ cần quỳ xuống để mỗi tên vệ sĩ của tạo tát lại mày một cái, sau đó chui qua hàng của tạo, cuối cùng, chống hai tay hai chân chạm đất, học tiếng chó sủa lên ba lần, chuyện này coi như bỏ qua! Hắn ta vừa dứt lời, sắc mặt của mọi người đều trở nên cứng đờ, đến cả Hạng Thiếu Quân cũng tức đến nối siết chặt nằm đảm, người run lên vì giận.

Hạng Tiêu Mẫn đứng cạnh hắn ta thì sáng bừng hai mắt, vô cùng tán thành: "Cứ làm vậy đi, Diệp Phùng, nếu mày không muốn chết thì hãy ngoan ngoãn mà làm theo đi "Nếu không khiến chống tạo thật sự nổi giận, thì chuyện xé xác mày ra cũng đơn giản thôi!" "Hạng Thiếu Quân là một tên rác rưởi, sẽ không có ai ra mặt thay mày, cũng không có ai dám kêu oan thay mày đâu, thế lực của nhà họ Tần lớn đến cỡ nào, mày không thể tưởng tượng nổi đâu!" "Giết máy chỉ như giết một con kiến mà thôi, quá dễ dàng!"

Có Tần Thịnh là chỗ dựa, Hạng Tiêu Mẫn cũng không thèm coi Diệp Phùng ra gì!

Bởi vì vị thế của nhà họ Tần không phải thứ mà nhà họ Hạng có thể so nổi

Trong suy nghĩ của cô ta, Diệp Phùng chỉ là một tên thầy giáo quên, làm sao chống đối nổi nhà họ Tần? "Còn chưa quỳ xuống?"

Tần Thịnh chợt quát lên, trong đầu hắn ta đã bắt đầu tưởng tượng một lát nữa có thể tùy ý nhục nhã Diệp Phùng ra sao rồi

Hạng Tiểu Mẫn thậm chí còn rút điện thoại di động ra chuẩn bị quay lại toàn bộ quá trình, sau đó sẽ gửi lại chỗ nhà họ Hạng, để người nhà họ Hạng chống mắt lên xem kẻ mà Hạng Thiếu Quân vin vào xin giúp giống như một con chó quỳ xuống cầu xin bọn họ ra sao!

Cô ta muốn để những kẻ ở nhà họ Hạng vẫn nuôi hi vọng vào Hạng Thiếu Quân có thể hiểu ra, nhà họ Hạng, vĩnh viễn là vương quốc của Thẩm Tuyết Lan

Nhìn thấy hành động của hai vợ chồng kia, Diệp Phùng đột nhiên bật cười: "Hai kẻ các người đứng đó mà đao to búa lớn, nhưng đã hỏi ý kiến của tạo chưa?" "ý kiến của mày sao?"

Tần Thịnh khinh thường nhìn anh: "Mày có tư cách gì phát biểu ý kiến?" "Mày tưởng bọn tao là đang thương lượng với mày chắc? Bọn tao đang ra lệnh cho mày! Ra lệnh Hiểu không? Giống như người chủ ra lệnh cho con chó của kẻ đó đi làm việc vậy!" "k? Nếu tao bảo không thì sao?"

Hạng Tiêu Mẫn lập tức trợn ngược con người "Diệp Phùng, mày đừng có được nước lấn tới "Mày mà khiến chống tao nổi giận thì không biết bản thân chết vào lúc nào đâu "Đừng tưởng rằng mình có cái danh Đế Sư là tài giỏi, đó chỉ là nhà họ Hạng nề mặt mày mà thôi, nhưng đối với nhà họ Tần thì mày không là cái thá gì cả!" "Tao có phanh thấy xẻ thịt mày ra thì đám học trò kia của mày cũng không dám hé hé nửa lời!"

Diệp Phùng cười lạnh nhìn chằm chằm vào ả Hạng Tiêu Mẫn với dáng vẻ chó cậy gần nhà, gà cậy gần chuồng kia: "Chậc chậc, xem ra tao nói không sai mà, có kẻ tuy bề ngoài là người, nhưng cái bản tính của loài chó đã in đậm trong xương cốt thì không thể nào thay đổi được!" "Có vẻ tao không cần hỏi nữa rồi, hằn làm một con chó của nhà họ Tần hạnh phúc hơn việc làm cô chủ của nhà họ Hạng nhì!" "Mày..."

Hạng Tiêu Mẫn bực bội, cô ta biết miệng lưỡi của bản thân không thể cãi lại Diệp Phùng, lập tức quay lại ôm lấy cảnh tay Tần Thịnh giờ giọng nũng nịu: "Chồng yêu, anh mau dạy dỗ tên đó đi!" “Em muốn rút hết từng cái từng cái một trên hàm răng của hắn, xem xem anh ta còn dám hồng hạch nữa hay không?"

Để có thể biểu hiện ra sự uy nghiêm trước mặt người phụ nữ của mình, Tần Thịnh lập tức ngông nghênh cất cao giọng: “Thắng khốn kia, mày còn không nhanh nhanh bỏ ra đây quỳ xuống trước mặt tao?" "Quỳ xuống? Ha ha..."

Một sự nguy hiểm máu me khi đến từ nơi xa xôi muôn thuở vây quanh người Diệp Phùng: “Ngay đến trời cao cũng không xứng đề tôi quỷ, đất dày cũng không xứng làm tôi vái. Cả đời Diệp Phùng dạy bảo khắp thiên hạ, chỉ bằng cậu mà cũng dám bắt tôi phải quỳ xuống ư?" "Anh nghe thấy chưa, lúc trước tên khốn này cũng bắt nạt em như thế đó!"

Hạng Tiêu Mẫn ôm cánh tay Tần Thịnh làm nũng, khuôn mặt đầy vẻ tủi thân: "Chồng ơi, anh phải dạy dỗ anh ta một bài học ra trò thay em, anh phải cho anh ta biết thế nào là trời cao đất rộng, cho anh ta biết uy nghiệm của nhà họ Tần không thể chà đạp được!"

Dưới sự giật dây của Hạng Tiêu Mẫn, khuôn mặt của Tần Thịnh có vẻ càng tức tối, hắn ta căm hận nhìn Diệp Phùng, vung tay lên: "Nếu mày đã không chịu quỷ thì để tạo giúp mày làm vậy!" "Tất cả, xông lên cho taol "Tao muốn trong vòng mười giây, thắng khốn này hải quỳ xuống dưới chân tạo mà cầu xin tha thứ "Vâng!"

Đảm vệ sĩ nhà họ Tần xoa xoa tay, ngay khi bọn họ đang chuẩn bị xông lên thì nghe thấy một giọng nói lạnh lùng quát lên: “Tôi xem ai dám nào!"

Cánh cửa bật mở, một bóng người mạnh mẽ, vẻ mặt âm trầm xuất hiện trong phòng.

Nhận ra người vừa đến là ai, Tần Thịnh vô cùng sửng sốt, sau đó ngạc nhiên hỏi: "Anh cả, sao anh lại đến đây?"

Bước chân Tần Thanh mạnh mẽ đi vào, anh ta gắn giọng: "Tần Thịnh, cậu định làm trò gì?"

Khuôn mặt Tần Thịnh đột nhiên hiện lên một nụ cười: "Anh cả, em chỉ dạy dỗ một thằng ranh không biết trời cao đất rộng mà thôi, chút chuyện nhỏ này không phiền đến anh đích thân ra tay đâu!"

Bop!

Tần Thanh giơ chân đá một cú mạnh khiến Tần Thịnh vang ra đập người dính lên vách tường.

Sau đó, khi tất cả mọi người há mồm trợn mắt kinh ngạc, anh ta lại cung kính quỳ xuống trước mặt Diệp Phùng: "Thưa thấy, Tân Thanh đến chậm, khiến người khó chịu rồi!"
Bình Luận (0)
Comment