Đế Sư Xuất Sơn

Chương 400

Giờ phút này, ông cụ nào có chút nào giống như bị bệnh, chỉ thấy hai mắt lóe lên như hồ lỵ, nhìn về phía Thẩm Tuyết Lan, hừ lạnh một tiếng: “Nếu như ông già này không giả bại liệt, làm sao có thể khiến con cá như cô ngoan ngoãn mắc câu?”

Sắc mặt Thẩm Tuyết Lan tái nhợt, bà ta lùi về phía sau ba bước: “Ông… ông nói như vậy là có ý gì?”

Ting Ting.

Điện thoại gọi đến.

Thẩm Tuyết Lan nhấc máy, bên trong lập tức vang lên tiếng gầm thét của Thẩm Chính Lương: “Thẩm Tuyết Lan. Cổ thật sự mẹ nó là người ăn cây táo rào cây sung.”

“Đừng quên, máu chảy trong người cô là của nhà họ Thẩm.”

“Cô đã làm ra chuyện như vậy, đừng trách nhà họ Thẩm chúng tôi vô tình.”

“Trưởng bối, anh chị em, con cháu của cô bây giờ đều trở thành tù nhân hèn mọn nhất. Huyết mạch của dòng họ này chỉ vì một quyết định ngu ngốc của cô mà trả giả lớn.”

“Từ hôm nay, nhà họ Thẩm và cô sống chết không liên quan.”

Điện thoại cúp máy, lách cách rơi xuống đất, trong mắt Thẩm Tuyết Lan bây giờ không còn những mưu kế trước đây mà chỉ còn lại một mảnh tro tàn, bà ta lẩm bẩm nói: “Chuyện này … rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”

“Tôi … tôi lại làm sai điều gì?”

Hạng Tư Huấn nhìn bộ dạng sa sút của bà ta, khẽ nói: “Nếu như không phải đã sớm nhận ra mục đích thật sự của cô, cô cho rằng lão phu sẽ để cô vào cửa nhà họ Hạng tôi dễ dàng như vậy sao?”

“Cô cho rằng mỗi ngày tôi đều ăn hết độc dược mãn tính mà cô bỏ vào trong bát của tôi sao?”

“Hay là cô cho rằng chuyện cô bí mật mua chuộc người trong tộc, khống chế phần chính của nhà họ Hạng mà tôi lại không biết gì sao?”

“Hừ. Nhưng cô không ngờ được, con bọ ngựa bắt ve sầu, chim vàng anh ở phía sau. Trong khi cô đang lợi dụng lão phu khống chế nhà họ Hạng, tại sao lão phu lại không thể âm thầm lợi dụng cô xâm nhập vào nhà họ Thẩm.”

“Nói đến đây, phải cảm ơn cô.

Nếu không phải cô giúp đỡ, lão phu làm sao có thể xâm nhập vào cốt tủy của nhà họ Thẩm dễ dàng như vậy.”

Nói đến đây, hai mắt Hạng Tư Huấn sáng lên: “Nhà họ Hạng nằm trong số những gia tộc danh vọng ngàn năm, nếu nó ngày càng trở nên suy tàn, lão phu làm sao có thể không biết?”

“Nhưng cô đột nhiên xuất hiện khiến tôi nhìn thấy một cơ hội thay đổi.”

“Cô muốn tính kế nhà họ Hạng, được, tôi cho cô cơ hội, tôi bại liệt hơn mười năm, để cho cô tư do làm bậy, chèn ép dòng chính, hãm hại người thân. Trong hơn mười năm, nhà họ Thẩm đã hoàn toàn tin tưởng cô, nghĩ mọi chuyện đã định rõ kết cục, nhưng không ai nghĩ đây chính là lúc lão phu tối thu lưới. ”

“Tuy rằng nhà họ Thẩm kịp thời ngăn chặn tổn thất, nhưng vào lúc này, hơn phân nửa gia tài đã chuyển vào nhà họ Hạng rồi.”

“Với số tiền này, quật khởi nhà họ Hạng chỉ còn cách trong gang tắc.”

Bịch.

Thẩm Tuyết Lan ngồi trên mặt đất, không còn bộ dáng của một người phụ nữ mạnh mẽ nữa.

Cuối cùng, ánh mắt bà ta tan rã, khóe miệng lộ ra vẻ đau khổ, bà ta đã vất vả hơn mười năm, rời bỏ quê hương, thậm chí hy sinh những năm tháng đẹp nhất của đời mình, hết mình vì gia đình, nhưng đến cuối cùng lại rơi vào kết cục như thế này.

“Ha ha… ha ha …”

Đột nhiên, Thẩm Tuyết Lan đứng lên, mái tóc xõa tung, cười hạ ha không ngừng.

Hạng Bân bên cạnh tiến lên đỡ: “Mẹ. Mẹ, mẹ có chuyện gì vậy? Mẹ đừng làm con sợ.”

Thẩm Tuyết Lan đẩy anh ta ra, hung dữ nói: “Tôi là dòng chính của nhà họ Thẩm. Bước tiếp theo là trở thành gia chủ. Các người là ai, còn không mau quỳ xuống bái kiến?”

Điên rồi…

Dưới sự kích thích dữ dội, tinh thần kích động, Thẩm Tuyết Lan phát điên ngay tại chỗ.

Mọi người nhìn bộ dạng điên cuồng của bà ta mà không khỏi thở dài trong lòng, nói ra thì đây cũng là một người phụ nữ thế thảm, vì gia đình mà có kết cục khốn khổ như vậy, có thể nói là đáng buồn nhưng không đáng thương.

“Người đâu. Trục xuất đảm người của Thẩm Tuyết Lan khỏi thành phố Hạng Vương. Đời này, không được bước vào nửa bước.”

Biểu cảm của Hạng Bản và những người khác chợt thay đổi, bây giờ nhà họ Thẩm coi họ như mối thù sinh tử. Một khi rời khỏi thành phố Hạng Vương và mất đi sự bảo vệ của của nhà họ Hạng, họ sẽ đi vào ngõ cụt.

Dù họ có van xin thế nào, Hạng Tư Huấn vẫn không động đậy mà dửng dưng nhìn họ bị đuổi ra khỏi nhà, sau đó ánh mắt dừng lại một chút, nhìn Diệp Phùng đang đứng cách đó không xa, trong mắt hiện lên một tia nhẹ nhõm.

Lúc này, cơn mưa lớn đã tạnh, Hạng Tư Huấn sải bước đi ra ngoài, cách Diệp Phùng ba bước, khỏe miệng nở nụ cười nồng đậm, gật đầu: “Kế hoạch này có thể suôn sẻ như vậy, phần nhiều phải cảm ơn đế sự giúp đỡ. ”

“Hiện tại, lão phu định thừa thế xông lên, nuốt chửng nhà họ Thẩm. Không biết, Diệp để sư CÓ hứng thú muốn chung tay với nhà họ Hạng của tôi không?”

“Lão phu hứa, sau khi chiếm đoạt được nhà họ Thẩm, Diệp để sự có thể tùy ý lấy một nửa.”

Nghe vậy, mọi người lập tức hít một hơi, nhìn về phía Diệp Phùng, trong mắt hiện lên một tia hâm mộ sâu sắc.

Bản thân nhà họ Thẩm là một gia đình thương nhân hàng ngàn năm nay, tài sản tích lũy có thể đã vượt qua ngàn vạn.

Loại tài phủ này có mấy ai là không động lòng chứ?

Khi mọi người đều khẳng định rằng Diệp Phùng nhất định sẽ đồng ý, Diệp Phùng đột nhiên nhìn về phía Hạng Tư Huấn, khóe miệng nhếch lên một vòng cung kỳ lạ: “Thẩm Tuyết Lan có ý đồ xấu. Hạng Thiếu Quân chịu sỉ nhục nhiều năm như vậy, ông biết rất rõ có phải không?”

Đối mặt với câu hỏi của Diệp Phùng, sắc mặt của Hạng Tư Huấn trở nên cứng ngắc, sau đó ông nhẹ nhàng gật đầu: “Đúng vậy.”

“Năm đó mẹ của Hạng Thiếu Quân qua đời, Thẩm Tuyết Lan dưới sự chỉ dẫn của nhà họ Thẩm đến tiếp cận tôi, tôi liền Hạng kế tựu kế tiếp nhận bà ta.”

“Đối với sự ngược đãi mà Thiếu Quân phải chịu nhiều năm như vậy, đương nhiên tôi biết hết, nhưng…”

“Chỉ là tâm địa ông lạnh lùng, con ruột của mình bị ức hiếp nhiều như vậy nhưng vẫn thờ ơ.”

Giọng nói lạnh lùng của Diệp Phùng đột nhiên vang lên.

Nghe giọng điệu của Diệp Phùng, Hạng Tư Huấn hơi sững sờ, nhìn vẻ mặt đầy lạnh lùng của anh, giọng điệu dần dần trầm xuống: “Người làm chuyện lớn sao có thể để tâm chuyện nữ nhi tình trường?”

“Vì cơ nghiệp trăm năm của nhà họ Hạng, đừng nói là người thân, cho dù phải hy sinh tính mạng của lão già này cũng không đáng tiếc.”

Nhìn thấy dáng vẻ nóng nảy của ông ra, Diệp Phùng thất vọng lắc đầu: “Xem ra nhà họ Hạng sa sút đến mức này là có lý do.”

“Anh nói cái gì?”

Hạng Tư Huấn trừng mắt nhìn anh: “Diệp để sư, lão phu coi trọng anh là vì anh đã giúp đỡ nhà họ Hạng rất nhiều, nhưng anh không thể tùy ý làm nhục nhà họ Hạng.”

Đối với lão già như ông, danh dự của gia tộc lớn hơn trời.

Diệp Phùng chế nhạo, “Nhục nhã? Một gia tộc sa sút thành ra mức này còn cần để sư tôi làm nhục sao??”

“Tôi chỉ là cảm thấy không đáng cho anh Hạng mà thôi.”

“Làm càn.”

Hạng Tư Huấn chống nạng hung hăng: “Diệp Phùng. Tôi là ba của Hạng Thiếu Quân.”

“Theo vai vế, anh cũng nên kính trọng gọi tôi một tiếng bác.”

Diệp Phùng chậm rãi lắc đầu: “Ông không xứng.”

Tuy giọng nói trầm thấp nhưng nhưng khiến toàn bộ người xung quanh run lên.

Người này chính là gia chủ đứng đầu nhà họ Hạng trong mấy chục năm qua.

“Diệp Phùng.”

Trọng ánh mắt của Hạng Tư Huấn toát ra vẻ lạnh lẽo: “Nề mặt Hạng Thiếu Quân, anh cũng không đồng ý giúp tôi sao?”

Diệp Phùng đột nhiên nở nụ cười, sau đó vung tay lên, giờ phút này anh giống như một vị đế sư, chỉ vào chủ trạch của nhà họ Hạng ở phía sau lưng Hạng Tư Huấn, nhẹ giọng nói: “Nếu đây không phải là ngôi nhà trước đây anh trai tôi từng ở, thì bây giờ nó đã biến thành phế tích rồi. ”

“Nhưng nếu ông còn dám dùng danh nghĩa của anh tôi…”

Đồng tử Diệp Phùng co rút, một cỗ sát khí nồng đậm đột nhiên toát ra.

Giữa môi và răng phát ra tiếng lạnh lùng: “Phải chém.”
Bình Luận (0)
Comment