Đế Sư Xuất Sơn

Chương 407

Diệp Phùng không nói gì, mỗi cong nhẹ.

Đánh bại một người, thật sự rất đơn giản, thuận phục sự ngang ngạnh của anh ta bằng những kinh nghiệm sống, sau này người như Dương Tử Hạo sẽ chẳng thể ngang ngược được nữa!

Diệp Phùng vẫy tay, sai người đuồi ba con nhà họ Dương ra ngoài, một việc còn con che ngang, cũng xem như một tiếc mục tấu hài trong nghi thức nhận để từ của anh.

Thời gian trôi qua, giờ lành đã đến, Diệp Phùng nhìn Lạc Bằng bên cạnh đang cúi đầu: "Sao vậy? Căng thằng hả?"

Lạc Bằng ngẩng đầu, cắn môi, nhìn Diệp Phùng với nét mặt phức tạp, gật nhẹ đầu

Không phải cậu căng thẳng, mà là vô cùng căng thẳng:

Cậu biết Diệp Phùng không phải là người bình thường, buổi tiệc nhận đệ tử này cậu cứ nghĩ chỉ có vàinhân vật lớn đến chứng kiến, nhưng cậu không ngờ, mỗi người đến đây, đối với cậu mà nói, đều là những nhân vật cậu không sao sánh kịp. Ngôn Tình Sắc

Cho dù là những người đứng bên ngoài xem cũng đều lợi hại gấp trăm lần những người tài giỏi mà cậu đã từng tiếp xúc

Lạc Bằng lúc này cảm thấy như bản thân đang nam mo!

Nếu như cậu cũng bái Diệp Phùng làm sư phụ, vậy chẳng khác gì cậu đã ngang vai ngang về với những nhân vật lớn đó?

Nhưng bản thân cậu chỉ là một người nông dân bình thường, những đàn anh này sẽ coi trọng cậu sao?

Có lẽ cảm thấy Lạc Bằng đang mơ màng nên Diệp Phùng đã cất giọng ấm áp an ủi cậu: "Lạc Bằng, con đừng tự xem thường bản thân!"

"Đệ tự mà Diệp Phùng ta nhận, trước giờ dạy rất nhiều dạng!"

"Vả lại, con cho rằng những đàn anh đàn chị đó của con, trời sinh đã có thân phận và địa vị như ngày hôm nay sao?"

"Cửu sư huynh của con, Vương Khinh Lâm, lúc mới quen biết ta vẫn còn là đứa trẻ trói gà khôngchat!"

Thần tài Giang Bắc Tổng Chính Đăng, đứng nhìn cậu ấy bây giờ là người giàu nhất thế giới, lúc mới bắt đầu, cũng chỉ là một thương nhân nghèo rớt mồng tới chỉ vì vài trăm đồng bạc mà muốn nhảy lầu

"Những đàn anh đàn chị này của con, đầu quật dậy từ những điều nhỏ nhặt nhất, trải qua không biết bao nhiêu gian khổ, mới có được thành tựu như ngày hôm nay!"

"Lạc Bằng con so với những đàn anh đàn chị ấy mà nói, thì tuổi tác chính là ưu thế lớn nhất của con!"

"Sư phụ tin con, mười năm sau nhất định còn có được thành tựu lớn hơn nhưng đàn anh đàn chị đó!"

"Một đời Diệp Phùng ta, dạy dỗ vô số người, nên đôi mắt này của ta tuyệt đối không nhìn nhầm người.

Có lẽ Lạc Bằng cảm nhận được sự cổ vũ của Diệp Phùng, nên sự mơ màng trong ánh mắt của cậu đã dẫn trở nên rõ ràng, cậu nắm chặt lấy nắm tay, gật đầu với Diệp Phùng: "Sư phụ, học trò đã hiểu!"

"Giờ lành đã đến, tiến hành lễ nghĩ"

Dưới sự chứng kiến của khách khứa, Lạc Bằng vô cùng cung kính quỳ xuống bên dưới Diệp Phùng và Hà Tổ Nghi, tam quý cửu khẩu, cử hành đại lễ sư đồi"Dâng trà

Tiếp theo đó, phục vụ nữ của nghi lễ bưng lên hai ly trà, hai tay Lạc Bằng cung kính dâng một trong hai

ly lên cho Diệp Phùng "Ngài Diệp, mới dùng trà Diệp Phùng cười: "Đã cử hành xong lễ bái sư, còn gọi ta là ngài Diệp sao?"

Lạc Bằng ngày người, vội vàng sửa lại: "Thầy, học trò mời thấy dùng trà a!"

Như vậy Diệp Phùng mới nhận lấy tách trà, hải lòng nhấp một ngụm.

Tiếp theo đó, Lạc Bằng lại dâng một tách trà cho Hà Tố Nghi: "Sư mẫu, học trò mời sự mẫu dùng trà

Hà Tố Nghi nhận lấy tách trà, sau đó lấy ra một bao lì xì dày, bỏ vào tay Lạc Bằng, khuôn mặt hiện rõ sự quý mến: "Nếu con đã gọi Diệp Phùng một tiếng thầy, vậy sau này chúng ta đã thành người một nhà!"

"Lạc Bằng, ta đã cho người đón mẹ và em gái còn đến Thủ Độ, sư mẫu đã sắp xếp ổn thoả chỗ ở cho họ sau này con cứ yên tâm theo thấy con học tập, rằng học cho thật tốt là được rồi!"

"Con... con cảm ơn sự mẫu!"

Đôi mắt Lạc Bảng trong phút chốc đỏ lên.

Cậu trước giờ chưa từng nghĩ sẽ có một người, cóngười quan tâm cậu nhiều như vậy!

"Haha. tiểu sư đệt Đàn anh như ta vẫn chưa tăng cho câu cái gì, hai ngày trước ở trên chiến trường ta vừa mới thu được hai khẩu đại pháo, ta tặng cho câu sau này hễ ai dám lừa cậu, cậu cứ cắm pháo nổ anh ta!"

Vương Khinh Lâm quàng vai Lạc Bằng cười lớn, mọi người nhìn thấy bộ dạng này của anh ta, mặt ai này cũng đều hiện lên ba vạch đen!

Cái tên này, vậy mà lại đi tặng đại phác, đoán chừng cũng chỉ có thống lĩnh dụng binh không kiêng kỵ gì như anh ta mới có thể làm được chuyện này!

"Tiểu sư đệ, ta nghe nói sức khỏe bác gái không được tốt, ta cùng với vài anh em khác chế được một lọ thuốc, mỗi ngày uống một viên, có thể kéo dài được tuổi thọ, phòng các loại bệnh!"

Khách khứa nhìn lọ thuốc bằng ngọc trong tay Tịch Triều Mạnh, khuôn mặt hiện rõ sự ngưỡng một

Đó là thuốc do chín vị thần y của Thiên triều hợp tác chế xuất, có thể nói giá cả hơn nghìn vàng!

Tất cả mọi người có mặt ở đây, cái không thiếu nhất là tiền, cải thiếu nhất chính là bảo bối có thể giúp họ kéo dài được tuổi thọ

"Tiểu sư đệ, ta vừa mới chế được một chiếc xe tốcđộ cao, có thể tăng tốc một trăm mét trong vòng hai giấy, cho câu đối

Đây là lời mà Hứa Phi nói

"Haha, tiểu sư dễ, cầu có bạn gái chưa? Lầu thử nhất của sư tỷ có một ít em gái xinh đẹp đó

Đây là lời mà Sở Kiều Thanh nói

Trước sự nhiệt tình của đàn anh đàn chị, Lạc Bằng vừa mừng vừa lo, khuôn mặt cậu đỏ ửng, nói không lấy được một câu!

Còn những đệ từ ghi danh và những đệ tử được cảm hoa đứng bên ngoài khuôn mặt ai nấy đều hiện rõ vẻ ngưỡng một

Mặt dù trong số những bọn họ, có rất nhiều người đã nhận được sự dạy bảo của Diệp Phùng từ lâu, nhưng đệ tử chân truyền và đệ tử ghi danh là hai khái niệm hoàn toàn khác nhau.

Rất nhiều người, đã ghi nhớ khuôn mặt non nớt của Lạc Bằng!

Nếu như không xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn, sau này Lạc Bằng chắc chắn sẽ trở thành một nhân vật lớn có sức ảnh hưởng đến đất nước

Nguyên nhân không nằm ở cậu ấy, mà bởi vì cậuấy là đề từ chân truyền của Diệp Phùng!

Đột nhiên Vương Khánh Lâm nhíu mày, nói một câu ( Sao là không thấy tên mặt quan tài Thiết Chính Nhạc nhiều

Anh ta vừa nói xong, đám đệ tử mới kịp phản ứng nhìn xung quanh, không những không nhìn thấy Thiết Chính Nhạc, ngũ đại chiến thần vùng biên giới cũng chẳng thấy ai!

Phich:

Vương Khinh Lâm đấm mạnh vào bàn, chiếc bàn gỗ bị anh ta đấm vỡ: "Thật quá đáng!"

"Đích thân thấy mời, đám đệ tử chúng ta khó khăn lắm mới tề tụ lại với nhau, vậy mà mấy tên đó lại dám tới trễ?"

"Anh ta thật sự nghĩ mình có chút công trạng, thì đã trở thành nhân vật lớn rồi hay sao?"

Tống Chính Đăng hơi nhíu mày: "Có lẽ bọn họ có chuyện gì đó, nên mới bỏ lỡ?"

"Hừm! Có chuyện gì mà có thể bỏ lỡ chuyện này

chứ?"

"Theo tôi thấy, bọn họ chắc đang có ý đồ gì đó!"

"ĐM! Nếu như bọn họ dám không đến, ông đây mà có giết hết quân khu của bọn họ thì cũng đừng hỏilý do tại sao!"

Lúc đám đệ tử đang thảo luận sôi nổi, đột nhiên một tiếng thông báo vang lên: "Chủ soái Bắc Cảnh Thiết Chính Nhạc, đến

"Den roi!"

Mọi người đều bất ngờ, hướng mắt nhìn về phía cửa, Vương Khinh Lâm xằn cổ tay, khuôn mặt đẳng đẳng sát khí: "Đến thật đúng lúc!"

“Ông đầy rất muốn nghe, tên nhóc đó làm sao giải thích!"

Trong ảnh mắt của mọi người, một bộ dạng nhếch nhác xông vào, lúc mọi người còn chưa kịp phản ứng, anh ta đã quỳ trước mặt Diệp Phùng!

Đường đường là chủ soái Bắc Cành, khuôn mặt lộ về đau thương: "Xin thầy hãy ra tay, cửu Trong Cung!"
Bình Luận (0)
Comment