Đế Sư Xuất Sơn

Chương 414

Nhìn đám người Vương Khinh Lâm chạy tới, Diệp Phùng cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm.

Mặc dù quân của Đại Phong truy đuổi phía sau, tuy nhiên với khoảng cách ít nhất là năm mươi mét này, đủ để bảo đảm rằng Cố Trọng Cung sẽ được an toàn trở về.”

Hơn nữa phía sau Diệp Phùng là sự bảo vệ của năm mươi nghìn quân phòng bị của Tác Vĩnh.

Bất luận thế nào, Cố Trọng Cung đã được cứu sống trở vê.

Tuy nhiên, mọi thứ biến hóa khôn lường trong tích tắc.

Ngay khi Diệp Phùng thở phào nhẹ nhõm, đột nhiên đồng tử anh bỗng co rút lại.

Trên mặt đất đột nhiên xuất hiện một thân hình gây gò.

Chỉ thấy ông ta nhìn về phía Diệp Phùng mỉm cười, đứng lên và biến mất ngay tại chỗ, và lập tức hiện lên trước mặt của đám người Cố Trọng Cung.

Cái gì?

Cảnh tượng kì dị này khiến cho tất cả binh sĩ đều sửng sốt.

Một sải chân dài năm mươi mét?

Đây… đây là người hay ma?

Sự xuất hiện bất ngờ này khiến Vương Khinh Lâm và tất cả mọi người giật mình, không kịp nghĩ ngợi gì nhiều, Vương Khinh Lâm liên vung một cú đấm giáng trời: “Cái quái gì vậy, cút ngay cho tôi.

Là thủ lĩnh của Dong Binh Đoàn chiến đấu trên chiến trường đẫm máu, khi dồn toàn lực vào một cú đấm sức mạnh lên đến năm mươi cân.

Nhưng chỉ nhìn thấy hình dáng gầy guộc cùng ánh mắt hời hợt và với một cái búng tay.

Khi nắm đấm và ngón tay va vào nhau, thân hình cường tráng của Vương Khinh Lâm lập tức bay ra ngoài.

Làm sao có thể?

Lại là một khung cảnh náo động, Vương Khinh Lâm đường đường là thủ lĩnh của Dong Binh Đoàn, học trò thứ chín của Đế Sư, sức mạnh dũng mãnh, cuối cùng lại bị một cái búng tay hất ra xa.”

Còn lại Thiên Lang và La Bằng ánh mắt hai người hiện rõ tia kinh hãi, nhưng trong tích tắc sự kinh hãi biến thành phẫn nộ, một trái một phải cùng nhau xông lên phía người đàn ông đó.

Một người là sát thủ giỏi nhất, một người là cao thủ cấp tám, ở trận đấu này, hai người đã dồn toàn bộ sức lực của mình.

-Hừ, tài nghệ hèn mọn .’ˆ Người đàn ông trung niên hừ mũi khinh thường, dưới tâm mắt của mọi người, bóng dáng ấy đột nhiên biến mất ngay tại chỗ một cách kỳ lạ, sau đó chỉ cảm thấy mắt hoa lên, thân thể của Thiên Lang và La Bằng bay ngược ra sau đập vào vách núi.

Cảnh tượng này diễn ra trước mặt của năm mươi nghìn binh sĩ.

Đây… đây là hành động mà con người có thể làm sao?

Cố Trọng Cung vừa định mở miệng, liền cảm thấy cổ bị thắt lại nhấc bổng lên.

Nhìn thấy vẻ mặt khó chịu vì ngạt thở của Cố Trọng Cung, người đàn ông trung niên nở một vẻ mặt thích thú: “Tướng quân uy nghiêm lãm liệt của phương nam? Ha ha…

ngay cả một đòn cũng không chịu nổi sao?”

“Trước mặt tôi, những người được ca tụng là cao thủ thiên hạ như mấy người chẳng khác gì loài giun dế vô cùng yếu ớt.”

“Chỉ cần tôi muốn, thì bất cứ lúc nào cũng có thể cướp đi mạng sống của mấy người”

“Trước mặt kẻ mạnh, loại như mấy người, thật thấp kém hèn mọn.”

“Ai là kẻ đã cho ông, một cao thủ tiên thiên sự tự tin ngạo mạng lớn đến như vậy?”

Đột nhiên, một giọng nói lạnh lẽo vang lên, nụ cười trên gương mặt người đàn ông kia khựng lại, từ từ quay đầu, chỉ nhìn thấy bóng dáng của Diệp Phùng từ lúc nào đã xuất hiện trước mặt của ông ta, gương mặt lạnh lếo âm u nhìn ông ta.

“À, cậu cũng biết cao thủ tiên thiên à”

Trương Thanh khựng lại, nhìn Diệp Phùng với vẻ thích thú.

Người phương đông chúng ta hấp thụ linh khí trời đất, luyện tập cơ thể cường tráng, tôi luyện đan điền, khi luyện thành có thể chẻ đá phá núi, một bước mươi nghìn dặm, cũng không thành vấn đề.

“Những người này được gọi là Ngược lại người phương tây có hiểu biết về các yếu tố của tự nhiên, nắm rõ các yêu tố như nước, lửa, gió và sấm trong lòng bàn tay.

Những người này được xem là người có năng lực siêu nhiên.

Cho dù là võ sĩ hay người có năng lực siêu nhiên đều bị tách biệt khỏi thế giới, các nước đều đã giao ước, những người này không được can thiệp cuộc sống đời thường, không được giết hại người dân, không được bộc lộ thân phận trước mặt mọi người.

“Đặc biệt quan trọng chính là…”

Diệp Phùng ngừng lại, ánh mắt trở nên lạnh lẽo: “Ông thân là võ sĩ của phương đông, cuối cùng lại đi giúp phương tây, sát hại dân tộc mình, ông dành cả đời tu luyện, có phải đã luyện thành súc vật rôi hay không?”

“Láo xược!”

Người đàn ông đột nhiên rống lên, âm thanh vang vọng, cách đó vài trăm mét Tác Vĩnh và những binh sĩ khác bị tiếng hét làm cho đinh tai nhức óc.

“Giao ước chết tiệt gì!”

“Trương Thanh tôi khổ luyện mấy chục năm trong núi sâu, từ người bình thường từng bước luyện thành cao thủ, có được pháp lực thân thông quảng đại chẻ đá phá núi như ngày hôm nay.”

“Nhưng mà, tôi rỏ ràng giỏi như vậy, sao phải ẩn dật trong rừng sâu một mình chịu khổ.”

“Mà đám người tâm thường như mấy người lại được phong vị phong thần, hưởng thụ vinh hoa phú quý.”

“Tôi không phục Ị”

“Trong một phần ngàn võ sĩ, Trương Thanh tôi có được năng lực tu luyện này, chính là ông trời đã chiếu cố.”

“Tôi chịu đựng gian khổ, mấy chục năm tu luyện cho đến khi trở thành cao thủ chính là để xưng bá xưng vương, hưởng thụ vinh hoa phú quý, chứ không phải làm một dã nhân ẩn dật trong chốn rừng sâu.

Diệp Phùng lạnh lùng nhìn ông ta: “Đây chính là nguyên nhân ông phản bội đất nước, làm chó cho bọn phương tây.”

“Tiểu tử cậu mồm miệng thật sự lợi hại.”

Trương Thanh mặt mày u ám nhìn Diệp Phùng nói: “Trên đời này ai cho tôi hưởng thụ vinh hoa phú quý, cho tôi chức quyền, tôi sẽ nghe theo kẻ đó.”

“Tôi đường đường là một cao thủ, kẻ nào dám động vào tôi chứ.”

“Trương Thanh, ông thật sự ngạo mạn. Thật sự là cục võ thuật của chúng ta bất tài sao?”

“Cái gì?U Nghe đến cái tên này, đồng tử của Trương Thanh đột nhiên co rút lại: “Cậu là người của cục võ thuật sao?”

Cục võ thuật, cục quản lí tất cả binh sĩ, là tổ chức bí mật chịu trách nhiệm quản lí tất cả binh sĩ Thiên triều.

Sau cùng, sức sát thương của binh sĩ rất lớn, giống như ông ta – cao thủ Trương Thanh với bản lĩnh tay không hứng đạn mà không bị thương.

Nếu như để những người này tùy tiện đi lại, một khi muốn làm ác thì sẽ mang đến tai họa khôn lường.

Vì vậy, cục võ thuật lấy uy quyên nhà nước, thu phục và quản lý họ, có thể nói đây là tổ chức quân sự mạnh nhất Thiên triều.

Đối diện với nghi vấn của Trương Thanh, Diệp Phụng nhẹ nhàng lắc đầu: “Tôi chỉ là một người thầy.”

“Trương Thanh, tôi để lại cho ông thể diện của một võ sĩ”

“Thả đồ đệ của tôi ra, tôi sẽ cho ông chết một cách vẻ vang.”

“Ha ha…

“Tiểu tử, cậu cũng là một võ sĩ”

“Nhưng mà nhìn người trẻ tuổi, ngông cuồng như vậy, đã là một cao thủ rồi, nhưng không có sự hậu thuẫn của cục võ | thuật ở đây, lấy tư cách gì dám đứng trước

mặt tôi nói lời ngông cuồng”

Trong giới võ thuật được chia thành hậu | thiên, tiên thiên, tông sư và đại tông sư, tương ứng với cấp một tới cấp bồn của các bậc siêu nhiên ở phương tây.

Dựa vào sự phát triển của khoa học, nguồn tài nguyên đề tu luyện trên trái đất ngày càng khan hiếm, con đường tu luyện ngày càng gian nan, cao thủ thiên tiên uy phong một phương, có thể đạt được cảnh

giới tông sư thì chỉ có thể là thiên tài dùng | cả đời để tu luyện mới thành.

Trong mắt Trương Thanh hiện lên nét khinh bỉ, sau đó ông ta liếc mắt nhìn về

phía Cô Trọng Cung đang nằm trong tay | ông ta, cười quái dị nói: “Lúc nãy cậu nói,

đây là học trò của cậu??

“Ha ha... tiều tử, muốn tôi thả cậu ta ra, | cũng được.

| “Quỳ xuống, tôn kính mà cúi lạy tôi bao cái, có khi ông đây vui, liên tha cái mạng chó này của cậu.”

| Hỗn xược, ông dám sỉ nhục sư phụ của | tôi sao???

Vương Khinh Lâm nằm trên đất vô cùng tức giận lên tiếng.

Trong mắt Trương Thanh hiện lên niềm vui sướng: “Mặc dù chỉ là một tên võ sĩ hậu thiên, nhưng lại đủ tư cách làm sư phụ của một đám phàm phu tục tử mấy người.”

“Tôi đây thích đem đám khoác lác cao cao tại thương mấy người chôn vùi xuống đất.”

“Tiểu tử kia, tôi đếm ba tiếng.”

“Còn không quỳ, tôi liên bóp chết cậu ta.”

Trong mắt Diệp Phùng lóe lên tia thù địch.

Cố Trọng Cung đang cận kề cái chết, cho dù Diệp Phùng có giỏi đến đâu cũng không thể cứu được Cố Trọng Cung từ tay của Trương Thanh.

Nghĩ tới đây, Diệp Phùng cương quyết: “Lời ông nói có thật không?”

-Hừ, tôi đây dù gì cũng là tiên thiên võ sĩ, đương nhiên là nói thật rồi.”

“Được, tôi sẽ quỳ!”

Với danh xưng là Đế Sư, khắp thiên hạ này ai dám bắt anh quỳ chứ?

Nhưng vì học trò của mình, anh Sẽ qUỲ.

-Sư…sư phụ!”

Cố Trọng Cung đau đớn quay đầu nhìn, thấy Diệp Phùng đang khom gối từ từ quỳ xuống, trên mặt hiện lên nét đau khổ tột cùng.

Sau đó, Cố Trọng Cung rút con dao găm từ thắt lưng,Trương Thanh nhìn thấy liên nở một nụ cười khinh bỉ: “Cậu cho rằng với con dao cỏn con này mà có thể đánh bại được tôi sao?”

Cố Trọng Cung nhếch mép cười: “Tôi không cần đánh bại ông, tôi chỉ cần giải thoát cho mình là đủ X^°*ƑJ rôi Phụt!

Giọng nói lạc đi, dùng chút sức lực còn lại, cầm dao đâm thẳng vào ngực.

“Không!”

Diệp Phùng hét lên.

ll “Thật là xui xẻo Trương Thanh chau mày, vứt Cố Trọng Cung xuống đất, nhìn thấy con dao găm đâm thẳng vào tim, cho dù thần tiên tới cũng cứu không nổi.

Cố Trọng Cung ngọ ngoạy trườn tới, bất chấp những giọt máu tươi nơi vết thương, lấy hết sự kiên cường trong tất cả các trận chiến, cúi đầu bái lạy trước Diệp Phùng, âm thanh cuối cùng vang vọng cả bầu trời.

“Học trò Cố Trọng Cung, bái kiến sư phụ.”
Bình Luận (0)
Comment