“Cái gì, con... con thật sự làm chuyện như vậy sao?” Triệu Nguyên kỳ lạ nhìn con trai mình. Đối mặt với nghi vấn của Triệu Nguyên, ánh mắt của Triệu Thần có phần áy náy. Nhưng anh ta vẫn kiên quyết: "Chuyện này thì làm sao? Gặp được thiếu gia như tôi là vinh dự của cô. Ai khiến cô đặt điều như vậy? Là một người điều hành ở công ty, tôi chẳng phải làm nhiều cũng chẳng thiếu tiền. Công việc nhàn hạ như vậy có gì đâu, cô ta dùng thân thể để quyến rũ tôi. Còn về phần em gái của cô ấy, đúng là tai nạn của đàn ông. Lần trước tôi uống say quá rồi đến nhà cô ấy, không ngờ đứa em gái trông quá giống cô ấy! Lúc đó nó còn ước gì được tôi đè dưới thân. Chậc chậc chậc..." "Câm miệng lại!" Triệu Nguyên đột nhiên mằng, trong mắt hiện lên vẻ hận ý: "Tao đã nói với mày chuyện này từ lâu rồi! Muốn chơi với phụ nữ thì có thể lựa chọn. Bên ngoài rất nhiều người, nhưng đừng động người trong công ty. Mày... mày... đồ khốn nạn này muốn chọc điên tao đúng không!” Triệu Thần bị Triệu Nguyên khiển trách nhất thời không lên tiếng.
Nhìn thấy vẻ mặt có vẻ không được thuyết phục của hắn ta, Triệu Nguyên không khỏi lại thở dài một hơi. Dù sao nó cũng là con ruột của mình, ông đã quá hiểu tính tình, chuyện đã qua rồi nói thêm cũng vô ích, sau đó nhìn người phụ nữ, giọng nói chậm lại: "Chuyện này là lỗi của Tiểu Thần, tôi thay mặt nó xin lỗi cô. Tôi sẵn sàng bỏ ra hai triệu để đền bù cho cô và em gái. Tôi hứa chỉ cần cô giao nộp chứng cứ, tôi sẽ lập tức thăng chức cho cô lên quản lý, lương bổng gấp đôi.” Sau đó, ông ta liếc nhìn những người còn lại rồi tiếp tục nói: “Lời hứa này cũng hiệu quả với tất cả mọi người. Hãy suy nghĩ đi, ở thành phố Đại Hùng có nhiều lợi ích phúc lợi hơn. Công ty của chúng tôi có phải là một công ty tốt không? Nếu tôi đi xuống thì mấy người được lợi gì? Tiền bạc? Hay là thăng chức?”
Người phụ nữ cười nghiêm nghị: “Dù có nhiều tiền dù chức vụ cao đến đâu, tôi không thể mua lại tổn thương của em gái tôi. Nó làm gì có tội tình gì? Tiền có thể chữa lành trái tim tổn thương của em gái tôi không?"
Lúc này sắc mặt của ông ta trở nên u ám. Sau đó ông ta nhìn về phía Diệp Phùng, nghiêm nghị nói: "Tôi rất tò mò, đây chỉ là lần đầu tiên gặp mặt, trong suốt quá trình này cũng không có giao tiếp gì cả. Nhưng tại sao anh lại chắc chắn họ sẽ phản bội tôi?" "Do mắt nhìn!" Diệp Phùng nhẹ nhàng nói. “Ánh mắt?” Triệu Nguyên có chút khó hiểu hỏi. "Đúng vậy, khi tôi xuống xe. Những người này nhìn vào mắt tôi với một tia hy vọng mãnh liệt. Nhưng khi ánh mắt của họ rơi vào người ông, họ đã biến thành hận thù không gì sánh được. Ánh mắt của một người có thể là lừa dối, nhưng là một nhóm người sẽ không." "Ha ha... thật là một con mắt lừa dối. Diệp Phùng! Tôi thực sự không muốn giết người, nhưng anh ở đây buộc tôi phải làm thế, tôi hỏi anh lần cuối, có muốn bắt tay với tôi không?"
Diệp Phùng khẽ khịt mũi, lời nói nhuốm lên một tia kiêu ngạo mạnh mẽ: “Cha con không bằng cầm thú mà cũng xứng làm bằng hữu của Diệp Phùng? Thật nực cười." "Được rồi! Là anh tự mình tìm cái chết, vậy thì trách ai được." Trong mắt Triệu Nguyên hiện lên một tia quyết đoán, mặc dù giết Diệp Phùng sẽ phiền phức hơn nhưng đây là vấn đề cấp thiết. Ông ta không thể quan tâm nhiều như vậy: “Triệu Thần, ra tay đi." “Con không thể đợi được." Một tia nghiêm khắc lóe lên trong mắt Triệu Thần, sau đó hắn lấy điện thoại ra nhấn một nút. Ngay sau đó, ngoài cửa vang lên tiếng bước chân ồn ào. Cửa phòng làm việc đột nhiên bị đá văng ra, một đám người to lớn vô cùng cường tráng xông vào, khí bừng bừng. Có ba mươi bốn mươi người đàn ông trong nhóm này. Khi họ bước vào, văn phòng khổng lồ ngay lập tức trở nên chật chội đông đúc. Năm nhân viên vừa buộc tội vừa rồi nhìn con dao sắc lạnh trên tay những người này liền cảm thấy sợ hãi. Mặt họ thay đổi khác hẳn lúc đầu chạy đến chỗ Diệp Phùng, toàn thân run rẩy. “Này... Ủy viên Diệp, tại sao phải đi đến bước này?” Triệu Nguyên thở dài, tuy giọng điệu hối hận nhưng trên mặt ông ta không che giấu được vẻ cay nghiệt. “Ba, ba nói bậy bạ với một đám người sắp chết làm gì?” Ánh mắt Triệu Thần vô cùng hung tợn, quét qua Diệp Phùng. Khi nhìn thấy Sở Kiều Thanh, sự dữ tợn trong mắt hắn lập tức biến thành trần trụi tham lam, hắn khẽ liếm môi cười nói: "Cô Sở, những gì tôi nói với cô luôn có hiệu quả. Chỉ cần cô ngoan ngoãn chăm sóc thiếu gia đây, tôi chẳng những không giết cô mà còn để cho cô cả đời vinh hoa phú quý vô tận.
Nghe anh ta nói như vậy, Sở Kiều Thanh ánh đảo mắt khẽ cười. Nhìn theo dáng vẻ Triệu Thần, cô nhẹ nhàng liếm liếm môi, trong đôi mắt phượng híp lại tuy mang ý cười nhưng lại không che giấu sát khí lạnh lùng “Em trai Triệu, mày có biết chị đây hiện tại đang nghĩ gì không?” “Cô đang suy nghĩ gì?” “Đối với một con đã thủ như mày, trái tim vẫn còn đỏ hay đã thâm đen rồi? Điều tao tò mò, nhất định sẽ tự mình tìm câu trả lời." Sở Kiều Thanh là một người phụ nữ khi nghe nói Triệu Thần đến cô bé mười lăm tuổi cũng không bỏ qua, anh ta đã nằm trong danh sách tử thần của Sở Kiều Thanh rồi. "Mẹ mày! Đúng là không biết xấu hổ. A... nhưng mà không vấn đề, con ngựa nào càng hung dữ, vị thiếu gia này cưỡi càng thích. “Diệp... Ủy viên Diệp, tôi... chúng ta nên làm gì bây giờ?" Người phụ nữ báo cáo trước đây trốn sau lưng Diệp Phùng, lúc này khuôn mặt của cô ta đầy kinh hãi. Mặt khác, vẻ mặt của Diệp Phùng vẫn thờ ơ như trước, anh nhàn nhạt nói: “Đừng lo lắng, sẽ không xảy chuyện gì với cô đâu. “Uỷ viên Diệp, chuyện đã đến nước này, anh còn dựa vào cái gì nói không sao?”
Triệu Nguyên ngồi xuống chống cằm lên bàn, tự đắc nhìn anh: “Từ lúc anh xuất hiện, tôi đã bắt đầu điều tra. Máy bay đáp xuống thành phố Đại Hùng ngày hôm qua chỉ có ba người các người đến từ Thủ đô. Cô gái nhỏ Lăng Tuyết Ngân đó có một số kỹ năng. Tôi không biết cô ta đã làm công việc an ninh mà tôi nghĩ là không thể hoàn thành như thế nào, nhưng cô ta đã hoàn thành nó. Cô ta quá kỳ lạ, tôi biết rằng con trai tôi có chút hứng thú với cô gái nhỏ đó. Nhưng tôi ngăn anh ta lại. Nói chung cô ta vẫn luôn là một cô gái, chỉ số IQ của cô ta quá thấp. Bây giờ cô ấy có lẽ vẫn đang ở trong phòng họp, đàm phán với một khách hàng cho đơn đặt hàng, không có thời gian để giải cứu anh. Bây giờ anh là con rùa vỏ mềm trong chậu trốn không thoát." Triệu Nguyên càng nói càng hưng phấn, trong mắt tự hào muốn trào ra: "Nhưng mà tôi quá mềm lòng. Nếu như anh nguyện ý quỳ xuống dập đầu ba cái cung kính, tôi có thể cho anh một cơ hội nữa."
Triệu Nguyên sẽ buông tha cho Diệp Phùng sao? Dĩ nhiên là không! Ông ta chỉ muốn đạp lên phẩm giá và lòng trung thành đáng tự hào của Diệp Phùng trước khi chết, sỉ nhục anh. Nghe ông ta nói, Diệp Phùng cũng cười theo, anh chỉ vào mấy người đàn ông cao lớn trong phòng, giọng điệu bình tĩnh: “Triệu Nguyên, ông nghĩ chỉ với bọn họ có thể giết tôi được sao?” “Sắp chết rồi vẫn to mồm nhỉ!" Triệu Thần bước tới, nói: “Anh có biết họ là ai không? Nhóc con đứng vững vào, nói ra làm cậu sợ chết khiếp đấy. Tất cả đều đến từ băng đảng lớn nhất ở thành phố Đại Hùng Thập Khẩu. Ai cũng đầy máu tanh nợ nần. Để mời họ tôi đã phải trả kha khá tiền đấy. Đừng lo lắng, tôi sẽ bảo họ cho anh đi nhẹ nhõm một chút. Thiếu gia đây sẽ đập nát cái miệng anh, xem miệng của anh có còn cứng như bây giờ không.
Ngoại trừ tên nhóc này và tất cả phụ nữ, những người khác đều đem đi giết." Giọng nói rơi xuống. Thiên Lang và Sở Kiều Thanh lập tức bảo vệ bên người Diệp Phùng, dâng trào tinh thần chiến đấu nhìn chằm chằm mọi người. Nhưng mà, không có bi kịch tóe máu như trong tưởng tượng, tất cả đại hán dường như không có nghe thấy Triệu Thần nói chuyện, cũng không có nhúc nhích. Trong cảnh tượng đột ngột, tất cả mọi người ngoại trừ Diệp Phùng đều choáng váng. "Các người điếc hết rồi sao? Không nghe thấy tôi nói gì hả?" Triệu Thần lại kêu một tiếng, nhưng vẫn không có phản ứng, bầu không khí đột nhiên phảng phất có chút kỳ dị. Triệu Nguyên vốn đắc ý, trong đáy mắt chợt lóe một tia kinh ngạc. Làm thế nào mà một việc được cho là ổn định ngay từ đầu lại có thể như thế này? Chuyện gì vừa xảy ra? Ông ta nuốt nước bọt thật sâu, cố gắng bình tĩnh lại nói: "Anh em ý của mấy anh là gì? Lấy tiền của chúng tôi lại không muốn làm việc. Đừng quên chủ nhân của mấy người là ai?"
Đột nhiên, một giọng nói vui vẻ vang lên, sau đó cửa bị đẩy ra. Một người đàn ông trạc ba mươi tuổi đẩy cửa bước vào, với một đôi måt mang theo nu cười bảy phần sắc lạnh. Lạnh lùng nhìn Triệu Nguyên: "Bọn họ sẽ không quên chủ nhân là ai, nhưng có người lại quên mất đấy!"