Mà ở một bên khác Diệp Phùng và Hà Tố Nghi đang nắm tay nhau đi dạo.
Đột nhiên Diệp Phùng nhận được một cú điện thoại, chỉ mấy giây thôi nhưng sắc mặt của anh nhất thời thay đổi rất khó coi.
Hà Tố Nghi nhìn thấy như thế liền hỏi: “Xảy ra chuyện gì à?” “Vừa giờ quản gia của A Minh Hãn gọi điện tới nói rằng mấy con thú mà anh ta nuôi đột nhiên lên cơn, bây giờ đang nhốt anh ta ở nhà.” “Quản gia gọi điện tới mong anh có thể sớm trở về giải cứu. “Vậy anh còn đợi gì nữa, nhanh đi đi.” “Vậy em... “Anh không cần phải lo cho em đâu, bây giờ vẫn còn sớm em đi dạo một lúc nữa đã, đợi sau khi anh giải quyết xong mọi chuyện thì quay lại đón em.
Diệp Phùng nhìn cô một lúc sau đó mới nói: “Ừm, vậy em cẩn thận vào nhá!”
Nói xong Diệp Phùng vội vã rời đi.
Nhìn bóng dáng anh đi xa thì trong đôi mắt của Hà Tố Nghi lóe lên một tia lạc lõng, nhưng mà lúc sau cô lại mỉm cười tự an ủi mình. Dưới bóng đèn đường mờ ảo một bóng dáng mỹ lệ kèo dài trên đường.
Cứ đi cử đi, đột nhiên một tên hề trang điểm lòe loẹt xuất hiện trước mặt Hà Tố Nghi, người đó đội một bộ tóc giả sặc sỡ đang nhìn Hà Tố Nghi, sau đó đột nhiên làm mặt quỷ rồi biểu diễn.
Nhìn tên hề đang nỗ lực biểu diễn thì Hà Tố Nghi bất giác mỉm cười, nét đẹp của cô tựa như làm sáng cả bầu trời đêm.
Nhìn thấy Hà Tố Nghi cười thì tên hề kia cười càng xán lạn hơn, người đó đưa một quả bóng bay trong tay ra, Hà Tổ Nghi nhìn quả bóng bay và hỏi: “Cho tôi sao?”
Tên hề gật đầu.
Hà Tố Nghi nhận lấy quả bóng bay: “Cảm ơn. Nói xong cô từ trong núi móc ra một đồng đô la mỹ, và trân thành nói: “Bạn vất vả rồi, đây là tiền tôi mua quả bóng bay." “Ôi chao! Mỹ nữ này ở đâu ra, người vừa xinh đẹp lại còn lương thiện nữa.
Đột nhiên một tiếng cười vang lên, Hà Tố Nghi quay đầu lại nhìn. Không biết từ lúc nào mà vốn dĩ ở trên đường đang có hai ba người, đột nhiên giờ chỉ có một người.
Có bảy tám người đàn ông cao lớn với những màu da khác nhau đang vây xung quanh cô, người đang nói chuyện chính là một người đàn ông da màu vàng, anh ta đang nhìn cô và cười.
Dường như cảm nhận được nguy hiểm cho nên Hà Tổ Nghi vô thức hướng về phía tên hề: “Các người... các người là ai? Các người muốn làm gì?” “Ha ha... Mỹ nữ đừng sợ, ở nơi đất khách quê người này có thể gặp được một người cùng quê hương thì thật rất khó nha." "Cho nên, anh trai đây muốn mời cô tới nhà để làm khách, thấy thế nào?
Hà Tố Nghi thận trọng nhìn anh ta: “Xin lỗi, trời đã tối rồi, tôi phải về nhà đây. “Về sao? Vội gì chứ?” “Vui vẻ cùng anh trai đây rồi về cũng không muộn, ha "Lão đại!” ha..."
Lúc này một tên áo trắng cao to cơ bắp cuồn cuộn đứng ở bên cạnh nghiêm nghị thấp giọng nói: “Đại vương tử ra lệnh là phải làm việc nhanh chóng, ở bên kia sợ rằng không kéo dài lâu được.”
Trên gương mặt của tên da vàng kia xuất hiện sự bất mãn: “Ông đây làm chuyện gì cần người khác tới dạy à?” “Chỉ là một cô gái thôi, có mấy phút là bắt đi được, mà thời gian còn nhiều như vậy cho dù ông đây có vui đùa xong thì vẫn còn kịp "Nhưng mà... đại vương tử đã nói rằng người đàn ông vừa nãy mới rời đi không phải là người tốt lành gì. “Hừ, người đó không tốt vậy ông đây cũng dễ chọc à?” “Ông đây đã tung hành hơn mười năm rồi, số người giết giết qua cũng phải hàng trăm hàng triệu, cho dù có là cường giả ở nơi nào tới mà nhìn thấy ông đây cũng phải lễ phép kêu lên một tiếng chúa tể." “Ông đây mặc kệ người đàn ông đó là ai, anh ta không tới thì thôi, nhưng chỉ cần quay lại đây thì ông sẽ cho anh ta một cái kết cục" “Cứ coi như đợt này giảm giá đi, cho Trát Mộc Lí mua một tặng một.”
Người đàn ông này tên là Nhiếp Binh là lão đại của Dong binh đoàn Venom khét tiếng nhất trên thế giới.
Vì tiền thì chuyện gì cũng sẽ làm, nhưng cho dù nói như thế nào thì Dong binh đoàn Venom này quả lực là do thực lực của anh ta, mới có mấy năm ngắn ngủn thôi mà danh tiếng của anh ta đã uy phong trên toàn thế giới rồi.
Mà bọn họ xuất hiện ở đây là vì nhận sự ủy thác của Trát Mộc Lí tới đây để bắt cóc Hà Tố Nghi.
Tiếp đó ánh mắt của anh ta di chuyển bước từng bước một về phía Hà Tổ Nghi: “Khà Khà, nhìn quen Ngựa ô rồi, nhưng mà cô gái da vàng này vẫn là hấp dẫn nhất. “Trát Mộc Lí quả nhiên không hề lừa ông đây, đây đúng là một người phụ nữ cực phẩm mà ha ha...
Nhìn thấy người đàn ông từng bước ép về phía mình thì Hà Tổ Nghi sợ hãi như một con thỏ, vẻ mặt cô hoảng loạn: “Anh... anh không được tới đây, nếu còn bước tới đây thì tôi sẽ gọi người tới đó. “Gọi đi gọi đi!Cô càng gọi to thì ông đây càng hưng phấn." “Tới đây tiểu mỹ nhân, lát nữa anh trai sẽ cho cô biết thế nào gọi là khoái lạc giữa thiên đường.
Đúng lúc người đàn ông đó gần ép sát Hà Tố Nghi thì một bóng dáng đột nhiên xuất hiện trước mặt người đó. Vừa nhìn thì liền thấy gương mặt sặc sỡ của tên hề, vẻ mặt của người đàn ông kia khó chịu, giơ một chân lên đá: “Cái thứ chết tiệt dọa chết ông rồi, cút sang một bên cho ông”
Tên hề bị anh ta đá ra xa, sau đó một tay anh ta nằm lấy cổ tay của Hà Tố Nghi, trong đôi mắt lóe lên một ảnh lửa: "Đêm xuân đáng giá ngàn vàng, tiểu mỹ nhân, tới đây nào”
Nói rồi chiếc miệng thổi của anh ta tiến tới định hôn, Hà Tổ Nghi còn chưa kịp hét lên thì một tiếng hét tức giận vang lên từ phía sau: "Nhiếp Binh, anh đang làm cái gì vậy?”
Nhiếp Binh quay đầu lại nhìn rõ người vừa mới tới bất giác trên gương mặt xuất hiện tia bất mãn: “Tôi còn đang cho rằng ai ăn gan hùm mà lại dám to gan làm hỏng chuyện tốt của tôi.” “Địch Lợi Tư, sao nào, Venom chúng tôi làm việc ông còn không yên tâm à?”
Địch Lợi Tư chính là quản gia của Trát Mộc Lí.
Mà ông ta chính là nhận lệnh của đại vương tử tới tìm đám người Nhiếp Binh.
Địch Lợi Tư tức giận bước nhanh về phía trước và nhìn anh ta: “Anh điên rồi đúng không?” “Đây là nơi anh làm những chuyện này à? Phía bên Diệp Phùng không trì hoãn được lâu nữa, vạn nhất anhh ta quay trở lại thì mọi chuyện không hay đâu. “Khà khà! Địch Lợi Tư dù sao thì ông cũng là người bên cạnh đại vương tử mà cái tên Diệp Phùng kia có là gì mà khiến ông sợ hãi như vậy?” “Như thế này đi, ông gọi tên Diệp Phùng kia tới đây, ông đây sẽ giải quyết cho ông.” “Yên tâm đi, sẽ không lấy tiền của ông đâu! Coi như là tặng ông.”
Nghe anh ta nói như thế thì Địch Lợi Tư suýt chút nữa cắn vào lưỡi.
Cái gì cơ?
Gọi Diệp Phùng tới đây ư?
Có phải anh chê mạng mình quá dài rồi không?
Đó là để sư đấy.
Chỉ là ông ta không tiết lộ thân phân của Diệp Phùng cho Nhiếp Binh biết, nếu không cho dù Dong binh đoàn Venom có to lớn thế nào đi chăng nữa thì sau khi biết người cần giết là một để sư thì có cho bọn họ ba cái mạng thì họ cũng không nhận làm việc này.
Dù sao thì vua chúa của mảnh đất lính đánh thuế cũng là thầy giáo của Diệp Phùng.
Nghĩ tới đây ông ta tức giận phất tay áo và thấp giọng nói: “Nhiếp Binh, tôi có thể cam đoan rằng anh sau khi chuyện xong thì anh muốn người phụ nữ nào thì đại vương tử cũng sẽ làm hài lòng anh.” “Còn bây giờ thì nhiệm vụ vẫn đang chưa xong!”
Nhìn thấy bộ dạng vội vàng của Địch Lợi Tư nhưng Nhiếp Binh vẫn vô tư nói: “Được rồi ông đừng lo lắng quá. “Khó khăn lắm mới gặp được một cực phẩm, cho ông đây nửa tiếng thôi vui vẻ xong thì chúng ta đi.” Biết được rằng Nhiếp Binh là một tên quỷ háo sắc cho nên Địch Lợi Tư chỉ có thể cắn răng nói: “Được rồi! Anh nhanh lên. Nhiếp Binh quay đầu lại nhìn gương mặt của Hà Tổ Nghi vì sợ hãi mà đỏ bừng mặt lên lại càng thêm mấy phần ưu tú. Anh ta hít một hơi dài, giơ tay ra nằm lấy cô: “Tới đây tiểu mỹ nhân của tôi.”
Đúng vào lúc Hà Tổ Nghi đang sợ hãi thì đột nhiên một tia sáng cắt ngang bầu trời.
Tuy Nhiếp Binh rất háo sắc nhưng dù so anh ta cũng là một người có thực lực, khi cảm nhận được điều gì đó anh ta mạnh mẽ lùi về phía sau.
Phụt
Một tia máu bắn ra, Nhiếp Binh nhìn vết thương to trên tay trái của mình, trên gương mặt của anh ta thể hiện sự tức giận lẫn kinh ngạc.
Suýt chút nữa thôi. Chỉ một chút nữa thôi thì cả cánh tay trái của anh ta coi như bị đứt lìa.
Nhiếp Binh mạnh mẽ ngẩng đầu lên nhìn bóng dáng phía trước sau đó tức giận nói: "Mày dám làm tao bị thương?”