Đối với sơn tặc, ban đêm chính là thời gian cho bọn chúng say sưa chè chèn, đối với bọn sơn tặc ở Thanh Vân trại cũng không ngoại lệ t
Ba vị chủ nhân của bọn họ không biết mời một vị cao thủ từ nơi nào đến, mấy ngày liên tiếp bọn họ đều hoàn toàn điên cuồng, mất nhân tính.
Trong toàn bộ sơn trại, có vô số người đang điên cuồng, cũng có vô số người đang khóc lóc, trong mắt bọn họ, nhân tính và lương thiện đều đã bị dục vọng chà đạp thật sâu
"Ai?!"
Những thủ vệ làm nhiệm vụ canh gác của Thanh Vân trại vẫn rất thận trọng, mặc dù bên trong đang chè chén say sưa nhưng những thủ vệ ở cửa ra vào cũng rất nghiêm túc, ngay khi ông Mã và những người khác xuất hiện, đã bị bọn họ chặn lại bên ngoài.
“Là tôi!”
Giọng nói ngạo nghề của ông Mã vang lên, người gác
cổng nương vào ngọn đuốc mà nhìn, ngay lập tức thở phào nhẹ nhõm, cười nói: “Thì ra là ông Mã! Ngọn gió nào đưa ông đến đây vậy!
Bởi vì mối quan hệ với Tam trại chủ, hơn nữa ngọn núi của ông Mã ở ngay cạnh Thanh Vân trại, cho nên những tên sơn tặc ở Thanh Vân trại này đối với ông Mã cũng không xã lạ gì.
“Chao ôi! Đừng nói nữa! Tam trại chủ có ở đây không?”
"Có ở đây!
“Tốt! Tôi đi tìm hắn!”
Nói xong ông Mã chuẩn bị đi vào, người gác cổng liền vươn tay: "Ông Mã, ông đợi đã Ông Mã trợn to hai mắt: “Thế nào? Mày muốn ngăn ông
đây lại hay sao?"
Thủ vệ cười ha ha: “Ông Mã, xem ông nói gì kia, tiểu nhân làm gì có lá gan ấy. Tuy nhiên, ở bên trong đang có một vị khách quý, chủ nhận đã đặc biệt ra lệnh răng nhất định phải tiếp đãi thật tốt. Vậy nên, nếu ông Mã có việc, ông cứ một mình đi vào là được, mang theo nhiều anh em như vậy, tôi sợ rằng sẽ quấy rầy vị khách quỷ kia nghỉ ngơi. Sau đó trại chủ trách tội xuống, tiểu nhân khó giải thích được!"
Ông Mã vô thức quay đầu lại, phía sau, một người đàn ông ung dung ngẩng đầu lên, đúng rồi, thật sự là có Diệp Phùng, Vương Mạnh và những người khác ở đây!
Diệp Phùng không nói gì, nhưng ông Mã có thể cảm nhận được sự lạnh lẽo trong mắt anh, trong lòng lập tức run lên, vội vàng nói: “Có cái rắm!”
“Chẳng lẽ ông đây còn không hiểu quy củ, phải cần mày ở đây chỉ bảo hay sao?"
“Tao nói cho mày biết, đây đều là những cao thủ tạo mới tìm được, tao chuẩn bị giới thiệu với Tam trại chủ. Nếu để chậm trễ, không cần trại chủ trách tội, tạo liền lột da mày!" “Dạ dạ dạ! Ông Mã, tiểu nhân sai rồi! Tiểu nhân sai
rồi!Xin mời ông! Các vị anh em, xin mời
"Hi!"
Ông Mã hừ lạnh một tiếng rồi nghênh ngang đi vào trong trại, Diệp Phùng và những người khác cũng tự nhiên đi theo sau.
Khi bọn họ đã đi xa, thủ vệ nói chuyện lúc trước liền hung hằng mắng ông ta: “Nhổ vào! Còn không phải ỷ vào chính mình là em vợ của Tam trại chủ sao? Ngang ngược cái gì mà ngang ngược! Cái trò gì không biết!”
"Ram ram ram!"
Tiếng đập cửa vang lên, thật lâu sau, trong phòng mới truyền ra một giọng nói thiếu kiên nhẫn: "Ai?"
"Ha ha. Anh rể, là tôi!”
"Ma Luu?"
"Đúng, đúng, đúng, anh rể, là tôi đây, Mã Lưu đây!” “Nửa đêm nửa hôm, thắng nhãi cậu đến đây làm gì?” “Anh rể, có chuyện gấp cần nói với anh, anh mau mở cửa
di!"
“Đi đi đi! Đừng quấy rầy ông đây nghỉ ngơi, có chuyện gấp gì thì ngày mai lại nói!” “Đừng, anh rể, ngày mai là quá muộn rồi! Tôi thật sự là
có chuyện gấp cần tìm anh!”
Trong phòng truyền ra một câu hùng hổ chửi mắng, sau đó lại là tiếng mặc quần áo sột soạt. Két một tiếng, cánh cửa bị mở ra, một người đàn ông to béo mất kiên nhẫn nhìn ông ta: "Nếu như không có chuyện lớn gì, ông đây liền đánh gãy chân cậu!”
Vẻ mặt Mã Lưu nịnh nọt: "Thật sự là có chuyện lớn, anh rể, vào trong nhà nói chuyện đi!”
Lúc này Tam trại chủ mới phát hiện không chỉ có mình Mã Lưu, mà còn có một đám người mặc đồ đen, tất cả đều đứng ở cửa, lạnh lùng, không nói lời nào.
“Bọn họ là ai?”
Tam trại chủ nhướng mày.
"Người một nhà, anh rể, đều là người một nhà!”
Mã Lưu vội vàng nói.
“Người một nhà? Sao ông đây chưa từng gặp qua?” “Anh rể, đây chính là chuyện lớn mà tôi muốn nói với anh! Ở bên ngoài không tiện, vào trong nhà nói chuyện đi!”
Đối với cậu em vợ của mình, Tam trại chủ vẫn tương đối yên tâm, ông ta cũng không nghi ngờ gì, mở cửa ra: "Vào đi!" Ma Lưu cúi đầu kh lưng nhìn Diệp Phùng, sau đó phất tay với đám người còn lại.
Vương Mạnh và những người khác hiểu ý, họ tản ra, tưởng chừng đứng không có mục đích, nhưng lại chiếm tất cả các nơi hiểm yếu xung quanh căn phòng, có thể tấn công, lui lại phòng thủ, hoàn toàn phong tỏa toàn bộ không gian!
Diệp Phùng bước vào trong phòng, liếc mắt nhìn xung quanh, căn phòng bài trí đơn giản, không có gì mới lạ, nhưng trên chiếc giường lớn có một người phụ nữ quần áo không chỉnh tề, thấp giọng nức nở.
“Khóc cái gì mà khóc!"
Tam trại chủ mất kiên nhẫn, quát một tiếng: "Còn kêu một tiếng ông đây lập tức vứt mày cho chó ăn!
“Tam trại chủ thật uy phong!”
Diệp Phùng nói sâu xa.
Nghe được giọng điệu có phần không tốt của anh, Tam trại chủ nhíu mày nhìn về phía cậu em vợ, ai ngờ Mã Lưu cũng đang nhìn ông ta, lông mày sụp xuống: "Anh rể, đúng... Thật xin lỗi, tôi cũng là bị ép buộc! “
"Khốn kiếp, con rùa nhà mày, đến
Ram!
Tam trại chủ phản ứng nhanh, nhưng Diệp Phùng còn phản ứng nhanh hơn, ông ta còn chưa nói xong đã trực tiếp đá thắng vào ngực ông ta một cước, văng ông ta ra ngoài!
Ngay sau đó là một trận đánh nhau mưa to gió lớn, cuối
cùng, Tam trại chủ phủ phục dưới chân Diệp Phùng, thở hổn hển, khắp người bầm dập, Diệp Phùng ngồi trên ghế nhẹ nhàng rót một chén trà, nói: "Tôi có mấy câu muốn hỏi ông, ông biết nên trả lời thế nào chứ?" Giờ phút này Tam trại chủ khóc không ra nước mắt, bản
thân cũng không phải là một cục xương cứng, muốn hỏi gì thì cứ hỏi đi, chỉ cần ông ta biết gì nói nấy không nói láo là được, lại còn đánh một trận, làm gì vậy chứ, có lời nào không thể từ từ mà nói đâu.
"Tôi hỏi ông, vụ thảm sát quận vũ trang Liễu Phượng dưới núi có liên quan gì đến các ông không?"