Đế Sư Xuất Sơn

Chương 87

Hoắc Thùy Dung có chút say nhìn người đàn ông kia, tâm trạng của cô hôm nay rất không tốt vì bị Diệp Phùng đánh vào mặt sau đó còn bị Chu Huân Dương từ chối. Cho nên sau khi tan học, cô đến đây để uống rượu!

“Anh… anh là ai? Tôi không quen anh, mau cút đi!”

“Haha… không biết cũng không sao, uống với tôi hai ly là chúng ta sẽ biết nhau thôi!”

Ánh mắt của người đàn ông lướt qua người của Hoắc Thùy Dung một cách thèm thuồng, đặc biệt là cơ thể tuyệt vời ở dưới bộ đồng phục học sinh thuần khiết đó lúc nào cũng kích thích, khiến cậu ta nóng lòng muốn ôm và tàn phá nó.

Người đàn ông vừa nói vừa vươn tay ôm lấy vòng eo mảnh mai của Hoắc Thùy Dung, cô hét lên, trong tiềm thức lấy tay trái tát cậu †a một cái: “Cút ngay!”

Cái tát này không chỉ khiến cho người đàn ông choáng váng mà còn khiến cho những người đang khiêu vũ xung quanh dừng lại mọi hành động và kinh ngạc nhìn Hoắc Thùy Dung.

Cô không biết người đàn ông này không có nghĩa là người khác cũng sẽ không biết, những người thường xuyên đến quán bar này sẽ biết tên khốn này là ai, cậu ta chính là chủ của quán bar này, Từ Thành.

“Cô dám đánh ông chủ chúng tôi sao?”

Người bên cạnh thấy ông chủ của mình bị đánh liền muốn ra tay nhưng Từ Thành đã ngẩng đầu lên ngăn cản, sau đó sờ vào bên má bị đánh nhìn về phía Hoắc Thùy Dung rồi cười: “Trước mặt nhiều người như vậy dám tát tôi một cái, cô là người đầu tiên!”

Hoặc Thùy Dung không phải là người ngu ngốc, khi nhìn thấy những người xung quanh sợ hãi lúc này cô mới nhận ra rằng cô đã đụng phải một người không nên đụng.

“Anh…anh định làm gì?”

Từ Thành nhìn Hoắc Thùy Dung bằng ánh mắt vô định: “Cô bé, nóng nảy một chút thì cũng tốt nhưng nếu nóng nảy quá thì không vui đâu.”

“Tối nay uống với tôi, tôi sẽ không so đo chuyện này với cô nữa, nếu không…”

“Nếu không, anh muốn cái gì?”

Một tiếng thì thào đột nhiên vang lên, mọi người vốn đã đi ra xa chỉ có Diệp Phùng đi về hướng này khóe miệng hơi nhếch lên.

“Diệp…thầy Diệp?”

Nhìn thấy Diệp Phùng đột nhiên xuất hiện, Hoắc Thùy Dung kinh ngạc kêu một tiếng!

Cô ghét Diệp Phùng bởi vì hôm nay anh đã khiến cho cô mất mặt còn khiến cho Chu Huân Dương chán ghét cô. Nhưng vào lúc này khi nhìn thấy anh, trong lòng cô dâng lên một cảm giác an toàn không thể giải thích đượ!

c Diệp Phùng đi đến chỗ Hoắc Thùy Dung, hơi nhíu mày và giọng điệu có hơi nghiêm khắc: “Tan học không về nhà, ở đây làm gì?”

“Đây là nơi mà một học sinh trung học phổ thông nên đến sao?”

“Đi với tôi!”

Tuy bản thân không muốn nghe theo mệnh lệnh của Diệp Phùng nhưng Hoäc Thùy Dung cũng không phải kẻ ngốc mà không biết †ên côn đồ trước mặt này là kẻ không nên đụng, nên vừa nghe xong cũng không phản bác, cúi đầu đi theo sau Diệp Phùng. Ngay khi bọn họ đang chuẩn bị rời đi thì có một cánh †ay ngăn trước mặt bọn họ.

Từ Thành nghiêng đầu nhìn Diệp Phùng: “Cái tên này, anh là ai?”

“Tôi là giáo viên của em ấy!”

“Chỉ là một tên giáo viên hôi hám mà dám ở đây hùng hổ sao?!”

“Nếu không muốn chết thì để tôi đi!”

Từ Thành còn chưa lên tiếng, một tên đàn em của bên cạnh hừng hực khí thế bước ra chỉ vào mặt của Diệp Phùng mà chửi rủa.

Diệp Phùng cười thầm, trong đáy mắt chợt lóe lên một tia lạnh lão. Sau đó bóng người lóe lên kèm theo tiếng vỗ giòn tan, người đàn ông đang nói chuyện lúc nãy trực tiếp ngã xuống đất, má phải nhanh chóng bị sưng lên.

Diệp Phùng xoa nhẹ tay, nhẹ giọng nói: “Miệng lưỡi cũng không tầm thường, cứ coi như là trừng phạt vậy!”

Lời nói nhàn nhạt nhưng tràn ngập sự độc đoán cùng với vẻ ngoài tuấn tú khiến không ít phụ nữ nhìn vào Diệp Phùng với vẻ kỳ quái.

Ngay cả Hoặc Thùy Dung ở bên cạnh cũng có chút rung động!

Diệp Phùng như thế này cũng không đáng ghét lắm!

Lúc này sắc mặt của Từ Thành trở nên rất khó coi: “Tên kia, anh đang kiêu ngạo đó sao?”

Ai ngờ Diệp Phùng lại gật đầu: ‘Không phải là kiêu ngạo, chẳng qua là đang dạy cậu những điều cơ bản nhất để làm một người đàn ông mà thôi!”

Sau đó, anh kéo Hoắc Thùy Dung giấu sau lưng rồi nói tiếp: “Bây giờ chúng tôi có thể đi rồi chứ?”

Khóe miệng Từ Thành hơi nhếch lên, tiện tay kéo một cái ghế đẩu lại rồi bưng ly rượu cách đó không xa lên từ từ uống một ngụm, hướng về anh nghiến răng nói: “Không thể!”

Vừa dút lời, đàn em phía sau liền từng nhóm bước lên. Diệp Phùng khẽ thở dài quay đầu lại nói: “Đứng ở phía sau lưng tôi, đừng chạy lung tung!”

Nửa phút sau, Từ Thành vẫn ngồi ở chỗ đó nhưng tay cầm ly rượu lại đang run rẩy.

Diệp Phùng thu dọn ống tay áo có hơi xộc xệch lại, đi đến bên cạnh Từ Thành rồi nhìn cậu thanh niên đang kêu rên trên mặt đất vỗ vai nói: “Cậu nói xem, thanh niên hiện nay tại sao lại có thể bốc đồng đến như vậy?”

Trên trán Từ Thành đã lấm tấm mồ hôi, mặt nở một nụ cười xấu hổ: “Đúng…có chút bốc đồng…”

Những người xung quanh đều sững sờ, trời ạ, tôi mới vừa nhìn thấy cái gì vậy? Chưa đầy nửa phút, bảy tám người đàn ông mỗi người một cú? Ngay cả cơ hội đánh trả cũng không có? Anh ta rốt cuộc là ai? Tại sao có thể lợi hại đến như vậy?

“Vậy bây giờ chúng tôi có thể đi không?”

“Mời…mời đi…”

Từ Thành vừa định đứng lên thì bị Diệp Phùng giữ chặt bả vai lại, sau đó đè lại nhân tiện võ về cậu ta: “Không cần phiền cậu tiễn khách đâu, tạm biệt!”

Nói xong, anh kéo Hoắc Thùy Dung rời khỏi quán bar.

Ngay khi anh vừa rời đi, mấy anh em trong quán chật vật đứng lên: “Thành…anh Thành…

Lúc này, Từ Thành đứng dậy, tát vào mặt đàn em: “Đúng là một lũ vô dụng! Nhiều người như vậy mà cũng không đánh lại nổi một cái, đúng là uổng phí mài!”

Đàn em bị đánh che mặt đau đớn, chợt nghĩ ra điều gì đó bèn nhắc nhở: “Ông chủ, không phải tối nay Anh Minh sẽ đến chỗ chúng ta sao?”

Ánh mắt Từ Thành đột nhiên sáng lên, đúng rồi, tại sao mình lại quên Anh Minh chứ?

Anh Minh là một Quyên Hoàng mà Từ Thành đặc biệt thuê cho quán bar của mình để thành lập trận đấu quyền anh ở trong quán bar và tối nay chính là thời gian mà họ gặp nhau.

Nghĩ đến đây anh vội vàng bấm điện thoại, ngay sau đó tiếng phổ thông vang lên: “Ông chủ, xin chào!”

“Anh Minh, anh đang ở đâu vậy?”

“Tôi…ở cửa quán bar!”

“Vậy anh có thấy một nam một nữ không, nữ thì mặc đồng phục học sinh còn nam thì mặc một bộ đồ thể thao màu trắng, trông rất bình thường.”

Ngừng một chút bên kia lại nói: “Tôi có thấy, hai người họ vừa đi qua trước mặt tôi.”

“Bắt bọn họ lại! Đừng để cho bọn họ chạy mất!”

Cúp điện thoại xong anh ta lấy lại vẻ anh tuấn rồi vẫy tay: “Các anh em, đi theo ông đây đến chỗ này.”

Ở ngoài cửa Hoắc Thùy Dung tâm tình phức tạp nhìn Diệp Phùng, nếu như hôm nay không có anh thì hậu quả có lẽ không thể tưởng tượng nổi!

Cô căn môi, một lúc sau mới nói: “Thầy…tại sao thầy lại cứu em?”

Diệp Phùng khẽ cười: ‘Là một giáo viên bảo vệ học sinh của mình không phải là chuyện đương nhiên hay sao?”

Trái tim Hoắc Thùy Dung đột nhiên run lên, hai mắt có chút mờ mịt, đây chính là cảm giác được chăm sóc và bảo vệ sao?

Từ nhỏ cha mẹ cô đều bận rộn làm ăn, ngoài việc đưa tiền cho cô thì chưa bao giờ quan tâm một chút đến cô. Nhưng giờ phút này đây Diệp Phùng đã cho cô được nếm trải cảm giác được yêu thương đã mất từ lâu.

“Kỳ thi tuyển sinh đại học sắp đến rồi, đối với em nhiệm vụ quan trọng nhất bây giờ chính là việc học, sau này tuyệt đối không được đến những nơi như thế này nữa, biết không?”

Hoäc Thùy Dung cúi đầu khẽ ừ một tiếng.

“Được rồi, không còn sớm nữa, em mau về đi”

Hoắc Thùy Dung như lấy hết can đảm, ngẩng đầu nhìn Diệp Phùng: “Thầy Diệp, em cảm ơn thầy!”

Khóe mắt Diệp Phùng mang theo ý cười, vừa định mở miệng thì đột nhiên một bàn tay ngăm đen vỗ vai anh.

Diệp Phùng cau mày, phủi bàn tay đang đặt trên vai mình xuống rồi mở miệng nói: “Anh là ai? Có việc gì sao?”

Anh Minh nhếch miệng tỏ vẻ khinh thường, nói tiếng phổ thông khập khiễng: “Anh…dừng lại! Ông chủ của tôi không cho phép anh đi!”

“Ông chủ của anh là ai?”

“Ông chủ của anh ta là tôi!”
Bình Luận (0)
Comment