Đế Sủng

Chương 10

Edit: Huyết Hoa Khuynh Thành

Tuyên triều từ lúc khai quốc đến nay đều được thiên hạ tôn kính, vài tiểu quốc dựa vào hàng năm tiến cống Tuyên triều để có thể tồn tại, giống như Ngũ Bảo Quốc ở phía tây, Đa La quốc phía bắc và Hải Thanh Quốc nhìn về biển kia. Tuy nhiên tiên đế lúc tuổi già trầm mê mỹ sắc, việc triều chính có nhiều xao nhãng, đối với vài nước chư hầu kia quản chế lơi lỏng rất nhiều. Lại xây dựng hành cung biệt viện bốn phía, vì nụ cười của Ly phi mà vung phí vô số vàng bạc.

Ly phi yêu thích vây cá mập Hải Thanh Quốc và dị thú Đa La quốc, hắn yêu cầu bọn họ dùng hai loại này để làm cống phẩm triều đình. Ly phi nghe nói binh lính Tuyên triều trấn thủ ở các nước lân cận nhiều khi  ức hiếp dân chúng địa phương, tâm sinh thương xót, tiên đế liền ra lệnh rút toàn bộ binh lính về.

Cứ như vậy, quốc khố dần trống rỗng, Đa La quốc dã tâm nuôi dưỡng đã lâu cũng đã bộc phát bành trướng, năm đầu lúc tiên đế băng hà tức Tuyên Đế đương nhiệm lên ngôi, hoàng tộc Đa La quốc lại lớn mật không đến kính mừng, chỉ từ xa đưa tới một phong thư, nói “Vương có bệnh nhẹ, không thể tới yết kiến”.

Ở trước mặt Tuyên Đế tự xưng vương, hiển nhiên có ý khinh miệt. Lúc ấy mặt Tuyên Đế không chút cảm xúc thả phong thư, ba ngày sau tự mình dẫn binh tấn công Đa La, chỉ trong hai tháng thẳng tiến bao vây hoàng thành, chúng quý tộc thần tử Đa La khóc một trận hết nước mắt nước mũi, lập tức hạ chiếu thư, khẳng định từ nay không dám bất kính với Tuyên Đế, cầu xin Tuyên Đế đừng diệt Đa La.

Lúc đó Tuyên Đế lập tức chém đứt thủ cấp Đa La vương, lập quân vương mới, mang theo rất nhiều kỳ trân dị bảo Đa La thượng cống về nước.

Đây là sự kiện quan trong nhất Tuyên Đế làm sau khi lên ngôi, chấn động toàn bộ triều đình và dân chúng, làm cho quần thần vốn có ít nhiều tâm tư lập tức an định lại, không dám có những mưu đồ khác nữa.

Mặc dù đã lập lại được uy nghiêm, tuy nhiên quốc khố trống rỗng cũng không thể một sớm một chiều là phục hồi lại đươc, Tuyên Đế không muốn tăng thêm thuế má dẫn đến dân tình kêu ca, lập tức hạ cả mấy đạo thánh chỉ, trong đó một cái về đồ lễ mai táng gả thú và việc tu sửa phủ viện của vương công quý tộc, chi phí ăn mặc ngày thường, phải nghiêm khắc tuân thủ nghi chế, nếu vượt qúa dù chỉ nửa lượng bạc, sẽ xử phạt gấp ba số ngân lượng sở dụng, thêm vào quốc khố.

Vài năm trôi qua, quốc khố cuối cùng không còn là nhập bất phu xuất(1), Tuyên Đế cũng phải nghỉ tạm đôi chút. Đến nay nhóm triều thần trình tấu chương lên, nội dung gì mỗi người đều vô cùng cẩn thận, đắn đo từ ngữ, sợ người nào sai sót dễ chọc Tuyên Đế không vui.

Giống như bản tấu trong tay Tuyên Đế lúc này, là từ Hộ bộ Thượng thư viết về chuyện cho vay ngân lượng xử ký công việc. Vô luận triều nào, mỗi khi xuất hiện tai hoạ luôn sẽ có người lo lắng là trời cao giáng tội, nhưng lần này lại không có Ngự Sử đại thần nào dám nói.

Hộ bộ Thượng Thư dùng từ cẩn thận, nói là tháng trước vu thành phía nam có phát sinh động đất, chết mấy ngàn người, dân chúng chạy nạn tán loạn khắp nơi. Tri phủ địa phương trước tiên đã kho thóc cứu nạn thiên tai, nhưng lương thực ngân lượng đều không đủ, phải hướng kinh thành mà cầu viện, quan lý hỏi dò có thể chọn người hộ tống ngân lương(2) đến cứu nạn thiên tai được không.

Tuyên Đế trầm tư một lát, bút son phê hạ mấy hàng chữ nhỏ, bỗng nhiên dừng lại, tựa hồ có cân nhắc khác.

An Đức Phúc vẫn im lặng cúi đầu, làm tròn bổn phận của một tổng quản nội thị, tuyệt đối không gây ra chút âm thanh nào, thỉnh thoảng liếc qua long tháp bên cạnh một cái, lo lắng Tiểu chủ tử bên trong tỉnh mà không có người phát hiện.

Vừa gần nửa canh giờ sau, Tri Y đang ngủ say sưa chậm rãi tỉnh lại, nàng ở trong chăn đợi một lát, ngờ vực nhìn xung quanh, áo ngủ bằng gấm ngăn trở của tầm mắt nàng, làm nàng chỉ có thể nhìn được màn trướng hơi rũ xuống kia.

Nơi này thực xa lạ, khiến tiểu cô nương có chút bất an.

Ngắm nửa ngày rốt cục An Đức Phúc cũng nghe được động tĩnh, trong trướng truyền ra thanh âm mềm mại yếu ớt, “Ma ma.”

An Đức Phúc vừa muốn bước đi, nháy mắt nhớ tới Tuyên Đế, bèn cẩn thận tiến lên, “Hoàng Thượng, cô nương đã tỉnh.”

Tuyên Đế hồi thần, nghiêng đầu nhìn lại, Tri Y đang đấu tranh với lớp áo ngủ bằng gấm thật dày, cố gắng tự mình ngồi dậy, sau vài tiếng gọi nhũ mẫu mà không có người trả lời cũng nhịn không khóc nhè.

Mi mày trói chặt giãn ra, Tuyên Đế đứng dậy đi đến long tháp, lần này Tri Y liền nhìn thấy hắn.

“Hoàng Thượng?” Nàng bất động ngồi ở chỗ kia, hơi nghiêng đầu, lọn tóc mềm mại buông xuống tán loạn, trên đầu còn có mấy sợi cong rũ xuống trán, thoạt nhìn ngơ ngác dễ thương.

Tuyên Đế đưa nàng ngồi xuống bên cạnh, mở lời nhưng là gọi Mặc Trúc đem thuốc lại đây.

Tri Y nghe hiểu, khuôn mặt ủy khuất nhìn hắn, nhưng Tuyên Đế lại bất vi sở động, thậm chí ánh mắt còn lộ ra ý cười, “Uống thuốc, rồi trẫm mang ngươi đi ngự thú viên xem.”

Ngự thú viên là nơi nào đương nhiên Tri Y không biết, nhưng cũng không gây trở ngại việc nàng nghe hiểu rằng Tuyên Đế muốn dẫn nàng đi ra ngoài vui chơi. Lập tức Tri Y trở nên ngoan ngoãn vô cùng, không cần Tuyên Đế đút thuốc mà tự mình bưng chén nhỏ chậm rãi uống hết.

Trong Thần Quang Điện không có quần áo Tri Y, đến khi mặc áo choàng nhỏ chống nước, Tuyên Đế để cho Mặc Trúc lấy da hỏa hồ năm trước đại thần dâng tặng ra, cắt bớt đơn giản, liền thành áo choàng nhỏ cho Tri Y mặc, phần vải dư còn có thể làm cho Tri Y đôi bao tay bé xinh.

Mặc Lan nhìn thấy, dù nàng là người tính tình luôn luôn trầm ổn cũng nhịn không được mà hướng sang Mặc Mai bên cạnh nói: “Hoàng Thượng thường ngày lãnh đạm, thật không nghĩ người đối với Mộ tiểu cô nương này lại tốt như vậy.”

“Nghe nói Mộ cô nương là bảo bối của Tĩnh thái phi, ở trong cung luôn được che chở tỉ mỉ.” Mặc Mai cũng hạ thấp thanh âm, “Hoàng Thượng rất kính trọng Thái phi, chắc là được Thái phi dặn dò.”

Mặc Lan gật đầu, không tiếp tục nó thêm về chuyện này.

Lúc này đã gần đến giờ Thân, bên ngoài đã không lạnh như lúc sáng sớm, Tuyên Đế thay một thân áo mãng bào(2) bó tay màu tím nhạt, đai lưng màu mực, tóc đen buộc lên lấy kim quan vàng cố định, phong thái bức người.

Tri Y được Mặc Trúc nắm tay phải dẫn đi ở phía sau, ngửa đầu nhìn hắn, nhìn hồi lâu bật ra một chữ, “Cao”.

An Đức Phúc không chút giả dối, cười nói: “Cô nương đang còn nhỏ, sau này cũng sẽ cao như vậy.”

Tri Y chuyển hướng sang hắn, lại nhìn trở về, chỉ vào Tuyên Đế, ” Cao, giống nhau.”

Tuyên Đế cũng mỉm cười, bàn tay xoa nhẹ đỉnh đầu nàng, thanh âm trầm thấp, “Ừ, sẽ cao giống nhau.”

Nghe được câu trả lời chắc chắn, tiểu cô nương nhảy cẫng lên, cũng không giống kiểu lanh lợi hoạt bát như tiểu hài tử khác, nhiều lắm cũng chỉ là bước chân chắc chắn hơn một ít.

Lần này Tuyên Đế không mang theo nhiều cung nhân, bên cạnh chỉ để lại hai người là An Đức Phúc và Mặc Trúc, phía xa còn có hai tiểu nội thị. Trên đường bước đi không nhanh không chậm, Tri Y lòng hiếu kỳ mạnh mẽ, gặp được thứ gì xa lạ sẽ lại ê a vài tiếng, ban đầu An Đức Phúc còn cho rằng đoạn đường này chẳng có gì thật sự thú vị, không ngờ rằng lại nghe được thanh âm mềm mại của tiểu chủ tử, liền cảm thấy so với bất kỳ thời điểm nào cũng đều thư thái hơn.

Đi khoảng hơn một khắc(3), ba chữ Ngự Thú Viên to lớn mạ vàng hiện ra trước mắt, tường gạch hồng ngói lưu ly, hoa mỹ đến cực điểm, bên ngoài liếc mắt một cái liền có thể đoán ra bên trong vườn hào hoa xa xỉ đến nhường nào.

Trông coi bên ngoài thú viên là hai tiểu công công, thấy Tuyên Đế liền dập đầu hành lễ, một người trong đó tự mình cùng đi phía sau người, đề phòng Tuyên Đế có điều gì yêu cầu.

Đoàn người chậm rãi đi vào, cảnh đẹp rất khác biệt bên trong vườn lập tức đập vào mắt.

Ngự thú viên là do Tiên đế vì Ly phi xây nên, bên trong kỳ trân dị thú tất cả đều là thứ Ly phi yêu quý tha thiết. Lúc đem về thì có chút lo lắng dị thú sợ lạnh, vào mùa đông ở hoàng cung chỉ sợ khó có thể sống sót, Tiên đế vì không muốn làm Ly phi thương tâm, liền sai người dẫn ôn tuyền riêng từ ngoài cung vào, còn trang bị địa long cho các căn phòng bên trong ngự thú viên, làm cho thú viên vào đông cũng ấm áp như mùa xuân.

Lúc đó dù biết khu vườn này không này có lấy một người sống nhưng người sống so ra còn kém hơn cả một đám súc sinh, đám súc sinh đó không chỉ có chỗ ở có thể so với kim ốc, mà còn có người hầu hạ tận tình. Còn dân chúng bên ngoài kinh thành, hàng năm không biết chết đói chết rét đến bao nhiêu.

Cho nên khi Tuyên Đế lên ngôi có người kiến nghị thiêu hủy ngự thú viên, lấy lại khí thế thanh liêm của Tuyên Triều. Tuyên Đế lại nói thiêu hủy nó cũng vô ích, ngược lại còn hao tài tốn của, chi bằng giữ lại làm kỳ cảnh. Sau đó đem một ít dị thú đặc biệt yếu ớt không thích hợp sinh sống ở kinh thành thả lại chỗ cũ, cho nên hiện nay ở ngự thú viên cũng đều là những loại chim thú dễ nuôi thường gặp.

Tuy vậy điều này đối với Tri Y cũng không có ảnh hưởng gì, mấy thứ này nàng vốn không gặp nhiều lắm, quen thuộc chính là mèo con Tuyết Bảo tối ngày ôm vào trong ngực. Lúc này nhìn thấy nhiều loại động vật mới lạ hoặc bơi hoặc bay như vậy, quả nhiên là xem không chớp mắt.

“Cô nương phải chăng muốn dẫn một con về nuôi?” An Đức Phúc thấy Tuyên Đế khí tức ôn hòa, liền chủ động trêu đùa cùng Tri Y, “Chỉ là nếu người dẫn thú ở đây về, mèo con của người có thể phải để lại đây, thế nào?”

Tri Y “A” một tiếng, ngón tay nhỏ chọc chóc hai má non nớt của mình, do dự hồi lâu, tựa hồ không biết nên chọn lựa thế nào.

An Đức Phúc tuy rằng luôn luôn gặp người ba phần là cười, nhìn qua bộ dáng thập phần thân thiết gần gũi, nhưng mấy cung nữ bên người Tuyên Đế đều biết, vị An tổng quản này rất lợi hại, trên mặt thường xuyên mang nét cười nhưng có thể đem người gặp phụ thân cáo bà nội mà chỉnh đốn, lại còn là người tâm phúc bên cạnh Tuyên Đế, vì thế không ai dám chọc hắn.

Người bên ngoài trong mắt thấy người này vô cùng nham hiểm nhưng Tri Y lại thấy, hắn là một đại ca ca vô cùng tốt để nói chuyện.

“Cô nương nghĩ thông rồi chứ?” An Đức Phúc hơi cong người xuống.

Tri Y gật gật đầu, chạy chậm vài bước, đến cạnh Tuyên Đế kéo cánh tay đang buông xuống bên người hắn, nghiêm túc nói: “Của Hoàng Thượng.”

Ba chữ như vậy, nhất thời làm An Đức Phúc thật đúng là không biết ý tứ của nàng. Đợi đến khi Tuyên Đế bàn sờ sờ đầu tiểu cô nương tỏ ý tán thành mới phản ứng lại được, nguyên lai ý tứ của những lời này, là mọi thứ trong vườn đều là của Tuyên Đế, chỉ cần Tuyên Đế đồng ý, liền có thể là của nàng.

Tri Y từ trước đến nay đều là bộ dáng mông lung chẳng biết thế sự, không nghĩ lần này lại cơ trí như vậy, làm An Đức Phúc không nhịn được cười, giả bộ ủ rũ vỗ vỗ đầu, rũ mặt, “Vẫn là cô nương thông minh, nô tài làm sao mà không nghĩ đến nhỉ.”

Thân thể hắn nửa ngồi nửa đứng, tiểu cô nương thấy liền chập chững chạy tới, kiễng mũi chân cố gắng sờ sờ đỉnh đầu của hắn, “Không khóc.”

An Đức Phúc dương môi, “Ai, nô tài không khóc.”

Đang lúc nói giỡn, mấy người đã đi đến ôn tuyền(4) bên kia. Ôn tuyền và ngự thú viên cũng có chỗ bất đồng, ôn tuyền được đặc biệt chế thành dòng suối chậm rãi chảy xuôi, trên đất đi lại mềm mại, lại có thêm hơi nước lượn lờ, nhiệt độ so với bên ngoài cao hơn không ít, làm cho chung quanh không hợp với nhiều mùa hoa cỏ.

Tri Y đối với ôn tuyền đầy hiếu kỳ, ngồi xổm xuống dùng tay múc một vốc nước nhỏ, Mặc Trúc ngăn cản không kịp, liền thấy nàng cẩn thận liếm một cái, sau đó phùng khuôn mặt nhỏ nhắn nhìn phía bọn họ, “Đắng.”

Mặc Trúc nhịn không được, bật một tiếng cười, lại ý thức được Tuyên Đế đang ở bên cạnh, lập tức khom người cáo lỗi, “Nô tỳ ngôn hành vô trạng, Hoàng Thượng thứ tội.”

Tuyên Đế thản nhiên ừ một tiếng, lệnh nàng trở về tự lãnh phạt, sau đó tiến lên xách Tri Y dậy, bên môi nhiễm ý cười, cho nên dù bị nâng lên không trung, Tri Y tuyệt đối không sợ.

Bàn tay nhỏ bé thuận thế ôm lấy cánh tay Tuyên Đế, nhìn hắn mà mỉm cười dịu dàng.

Tuyên Đế lại nhẹ nhàng vỗ đầu nàng, “Trở về nhớ uống thêm một chén thuốc.”Nhập bất phu xuất: Lượng vào không bằng lượng ra.Mãng bào: Lễ phục của quan lại thời nhà Thanh, Trung Quốc.Một khắc: Khoảng 15 phút.Ôn tuyền: Suối nước nóng.
Bình Luận (0)
Comment