Đế Sủng

Chương 45


“Nguyên Hàm.” Có người giục ngựa đến ngẩng đầu ra hiệu cho Cảnh Mân ý bảo, “Bên cạnh Tiểu Mộ là người phương nào?”Lúc này Cảnh Mân mới phát hiện đã không thấy Tri Y từ khi nào, theo phương hướng người nọ chỉ nhìn lại, trừng đôi mắt, thiếu chút nữa từ trên ngựa ngã xuống dưới, hai chữ “Hoàng thúc” giữ trong miệng nghẹn vào trong, tròng mắt vừa chuyển, ý xấu nói: “Người kia, đó là biểu đệ của cha ta.”Hắn thầm nghĩ: Hoàng thúc cũng không nên trách ta a, huống chi…… Dù sao ngài cũng sẽ không biết.Người nọ lại cho vẻ mặt “Ngươi cho là ta ngốc sao?” nhìn hắn, thân phận của Tri Y ở Thái Học Viện là cháu trai của Tín Vương phi, biểu đệ của Cảnh Mân, mà mọi người đều biết xuất thân của Tín Vương phi là thế gia hoàng thương.
Tuy Tuyên Đế đứng ở xa, nhưng khí thế cả người hiển nhiên không phải một hoàng thương nên có.Cảnh Mân cười hắc hắc nhưng không giải thích, để mặc người nọ suy đoán.Tuyên Đế nâng Tri Y nói hồi lâu, tiểu cô nương ở trong Thái Học Viện có vẻ hoạt bát phá lệ, ríu ra ríu rít kể những chuyện thú vị trong học viện.
Mồ hôi trên mặt cũng không làm nàng có vẻ chật vật, ngược lại trông càng thêm tinh thần sáng láng, sức sống dồi dào, giống như vĩnh viễn sẽ không nhụt chí chùn bước, tản ra hơi thở thanh xuân tuổi này nên có.Mặt mày Tuyên Đế vẫn luôn ôn hòa nhìn nàng, nửa là ý cười nửa là than thở.

Hắn tại vị đã mười năm, nhưng Tri Y mới có tám tuổi mà thôi, đối với vạn vật nàng đều rất nhiệt tình và tò mò, cũng giống như vĩnh viễn đều tràn ngập sinh cơ.
Mỗi lần hắn thấy gương mặt rạng rỡ tươi cười và đôi mắt thông minh thanh triệt của tiểu cô nương, lại nhớ lại thời gian trải qua khi còn niên thiếu đã nếm trải đủ sự quỷ quyệt của triều đình, sự chân thành và thiên chân của Tri Y càng trần quý.
Làm người nhịn không được dung túng sủng ái, muốn đem tất cả những thứ tốt nhất thế giới đều muốn dâng lên cho nàng.“Hoàng Thượng mệt không?” Đôi mắt sáng lấp lánh của tiểu cô nương nhìn hắn.Tuyên Đế hơi lắc đầu, Tri Y trực tiếp đem đầu vùi vào cổ hắn, hoàn toàn không có ý muốn xuống dưới.Cũng may cũng không có vài người chú ý bên này, An Đức Phúc nghĩ thầm.
Sau đó lại không nhịn được đồng tình với Vương thống lĩnh chịu trách nhiệm giáo tập cưỡi ngựa bắn cung hôm nay, hắn thấy cảnh này nhiều sớm đã quen, nhưng Vương thống lĩnh chưa thấy lần nào chỉ sợ sẽ bị giật mình đi.Tuyên Đế xuyên qua rừng trúc nhỏ, chậm rãi đem người ôm quay lại Thái Học Viện đưa vào trong Sảng Trai.

Đây là phòng nhỏ của Thái Học Viện cố ý cho người thu thập làm phòng nghỉ nhỏ tạm thời cho Tri Y, phòng ở sâu trong rừng trúc, ý cảnh thâm u, ngày hè cũng mát mẻ.Sai người dâng lên hai chén canh giải nhiệt, mang tới một chậu nước lạnh, hắn thấy Tri Y tự cầm khăn mềm chà lau rửa mặt, sau đó tự cẩm một ly trà xanh mang lên cho hắn.“Ai da cô nương, cái này sao có thể để người tới làm, để nô tài đi.” An Đức Phúc trở về đã thấy cảnh này, thiếu chút nữa bị dọa sợ.“Không cần.” Giọng của tiểu cô nương giòn tan nói, lại chạy đi mang tới một hộp điểm tâm không biết lấy từ chỗ nào, hầu hạ rất chu đáo.Ánh mắt Tuyên Đế vẫn luôn theo Tri Y chạy tới chạy lui, thấy nàng làm những việc này rất thành thục, hiển nhiên đã sớm thành thói quen, nhưng thật ra thiếu vài phần kiều khí do được Thái Hậu sủng ra lúc ở trong cung.“Tri Y.” Hắn nhẹ giọng mở miệng, vẫy tay gọi tiểu cô nương.Tri Y lại vui sướng chạy đến bên cạnh hắn, ngẩng khuôn mặt nhỏ đưa vẻ mặt “Chủ nhân có gì phân phó”, làm Tuyên Đế bật cười, “Có muốn ra ngoài chơi không?”“Muốn ~” tiểu cô nương lập tức cao hứng, vẫn giống khi còn bé, nhưng hiện giờ vóc dáng đã cao tới ngực hắn, dễ dàng chui vào ngực hắn chứ không giống trước kia chỉ có thể leo lên đùi Tuyên Đế cọ cọ.Tuyên Đế phái người chuyển lời cho Vương thống lĩnh và Thái phó, để Tri Y đi đổi xiêm y, mang theo tiểu cô nương từ cửa hông Thái Học Viện đi ra ngoài.Lần này hắn xuất cung không dùng ngự liễn, thay đổi một chiếc xe ngựa đơn giản, bên trên treo lệnh bài của Dung Thân Vương phủ.Dung Thân Vương là nghĩa đệ của Tiên đế, từng xả thân cứu Tiên đế một mạng, sau đó giúp đỡ phá mấy đại án tham ô, được phá cách lên làm Thân vương, phong cảnh vinh sủng một đoạn thời gian.
Sau khi Tuyên Đế đăng cơ, Dung Thân Vương tuổi tác đã cao, dần dần điệu thấp.Ban đầu chính thê của Dung Thân Vương lúc còn ở quê đã mất sớm vì khó sinh, chỉ lưu lại một đứa con trai.
Mà chưa đến một năm sau Dung Thân Vương cũng lấy vợ kế, vợ kế sinh một đứa con trai nữa, hai người vợ trước sau hơn kém không đến ba tuổi.
Đáng tiếc vị Thân vương này mệnh cách cứng cỏi, sau ba năm vợ kế cũng nhiễm bệnh nan y qua đời.

Sau đó Dung Thân Vương không còn tâm tư tục huyền, chỉ là nạp rất nhiều tiểu thiếp, nghe nói sau đó rất sủng ái một thiếp thất, người thiếp thất này cũng có một đứa con trai, tuổi tác cùng hai đứa con vợ cả vợ kế cũng không cách biệt mấy.Hiện giờ Dung Thân Vương tuổi đã cao, nhưng đến nay vẫn chưa thỉnh lập thế tử, cho nên hiện tại trong phủ rất loạn.Nhưng đây là chuyện trong phủ, tuy rằng trong lòng ai cũng biết rõ ràng, Tuyên Đế cũng không mạo muội đi nhúng một tay vào, hôm nay dùng lệnh bài của phủ chỉ là cảm thấy thuận tiện thôi, chỉ cần biết là những người khác thấy xe ngựa của Dung Thân Vương phủ đều tận lực tránh xa.Xe ngựa chậm rãi chạy, qua chỗ rẽ là phố đông ồn ào náo động.“Hoàng Thượng.” Tri Y xuyên qua kẽ rèm nhìn phía ngoài xe ngựa, quay đầu kéo cánh tay Tuyên Đế ngọt ngào nói, “Gần đây cổ họng của A ma không thoải mái, thái y dặn dò nên ăn nhiều canh tuyết lê và mứt lê, Nguyên Hàm ca ca nói mứt lê của Phúc Vận Lâu ở phố đông làm tốt nhất.”Tiểu cô nương nói đường hoàng nhưng sao Tuyên Đế không biết thực tế nàng là thích mỹ thực rượu ngon của Phúc Vận Lâu, nhưng vừa lúc cũng đã lâu hắn chưa dùng bữa ở ngoài cung.“An Đức Phúc, đi phố đông.”“Dạ, Hoàng Thượng.”Tri Y nhảy nhót một tiếng, lời ngon tiếng ngọt nối tiếp tuôn ra, “Hoàng Thượng tốt nhất!”Cỗ kiệu ngừng ở đầu phố đông, Tuyên Đế xuống xe trước, xoay người đi dắt Tri Y.Tri Y nháy mắt ngẩng đầu, ngoan ngoãn đứng yên bên cạnh người Tuyên Đế.
Nàng thay đổi một thân thúy yên sam, cùng với váy dài rải hoa xanh nhạt, xanh mướt thủy nộn.
Tóc chải kiểu song nha kế*, được điểm mấy chuỗi ngọc đính vài viên trân châu trắng sữa, làm nổi bật cần cổ trắng nõn.
Mũi cao tinh xảo, mày liễu cong cong, môi anh đào phấn nộn mang theo nụ cười nhạt nghịch ngợm, vừa thấy đã biết là tiểu cô nương rảnh rỗi vất vả lắm mới từ trong nhà chuồn ra ngoài chơi, rơi vào ánh mắt của người khác không khỏi lộ ra nụ cười.Trên đường cũng có không ít cô nương giống nàng hoặc lớn hoặc nhỏ, bên người đều là gia quyến hoặc nô tỳ, tò mò xem mấy quán nhỏ ven đường hoặc đi đến cửa hàng.Tri Y không khỏi nhớ tới tình hình lần trước cùng Đông Quách Ly vụng trộm xuất cung, lúc ấy hai người đều rất chột dạ, thăm thú một lượt sau đó vào trà lâu uống vài chén trà, lại nằm bên cửa sổ ở nhã gian lầu hai xem ảo thuật trên đường, như vậy cũng xem đến không để ý thờ gian, cuối cùng cổ bị đau phải để mấy người Tích Ngọc giúp đỡ xoa nhẹ hồi lâu mới bình thường trở lại.Hai người đi được vài bước, bỗng nhiên Tri Y nhớ tới một sự kiện, quay đầu nghi hoặc nói: “Hoàng Thượng, ngài mang bạc không?”Hình như Tuyên Đế hơi khựng lại một chút, nhưng sắc mặt vẫn như thường nói: “An Đức Phúc mang theo.”An Đức Phúc thật cẩn thận nhẹ giọng nói: “Nô, nô tài quên mang theo, Bành thị vệ hẳn là có đi.”“…… Thần trên người…… Chỉ có năm lượng bạc.”An Đức Phúc trầm mặc một lát, thử mở miệng, “Nếu không, nô tài đi phụ cận nhìn xem có vị nào đại nhân ở……?”Tuyên Đế: “……”



.

Bình Luận (0)
Comment