Để Ta Đi Vào Giấc Mơ Của Nàng (Dư Ảnh Mộng)

Chương 32

Buổi sáng tháng hai phương bắc, bầu trời còn chìm trong một màu trắng đục. Một vài cung nhân mặc áo lông đi qua đi lại dưới bức tường đá đen vững chãi của hoàng cung Lạc Chinh, thỉnh thoảng còn chúm tay phả ra một làn khói ấm nhạt. Tuy mặt trời đã bắt đầu ló dạng, bầu không khí vẫn còn chưa rũ hết cái lạnh thấu xương vốn là đặc trưng của vùng cao nguyên này.

Trên con đường đá dốc còn ẩm ướt, hai bóng người một cao một thấp, mập gầy một béo đang chầm chậm thả bước về phía ánh mặt trời. Người béo lùn đi sau mặc trang phục thái giám màu rêu, hai tay cung kính nâng một chiếc hộp gỗ. Người đi trước mặc áo lông trắng, vóc dáng cao gầy, sống lưng rất thẳng, khuôn mặt tuấn tú mang theo nụ cười hiền hòa.

Một cung nữ trẻ tuổi không biết vô tình hay hữu ý mà trượt ngã một cái trước mặt người nọ, lập tức quỳ rạp xuống cầu xin. “Điện hạ...” Nàng nâng đôi mắt long lanh nhìn người thanh niên tựa tiên nhân trước mặt, khuôn mặt xinh đẹp đẫm nét đáng thương. Lạc An dịu dàng nói: “Đứng lên đi. Nền đá vừa trơn vừa cứng, sau này phải cẩn thận hơn.” Thiếu nữ dập đầu tạ ơn, hắn mới thong thả bước tiếp, không hề ngoái đầu lại. Đi được một đoạn, hắn hơi nghiêng mặt, đè giọng nói với người đi sau: “Sau này tốt nhất dọn dẹp hết rác rưởi trước khi ta đi qua.” Thái giám mập mạp liền liên tục vâng dạ, chẳng mấy chốc hai người đã đến một bãi đất trống rộng bằng phẳng, xung quanh còn có nhiều thân cây che phủ.

Thái giám mập mạp mở hộp, lấy ra một thanh kiếm gỗ không dài không ngắn. Người thanh niên cầm lấy, bắt đầu thực hiện một chuỗi động tác mạnh mẽ mà đẹp mắt. “Điện hạ, nửa năm qua ngài cao lên không ít. Thân thể cường tráng lên nhiều.” Thái giám mập mạp vừa ngắm chủ nhân múa kiếm vừa cất lời khen ngợi.

Lạc An không ngừng động tác, giọng nói không rõ vui buồn: “Nếu cô nàng nhẫn tâm kia cũng thấy được thì tốt rồi.” Thái giám mập mạp nghe thế thì che miệng cười: “Nửa năm qua chẳng phải nàng ấy vẫn thư từ qua lại với điện hạ sao? Cũng đâu đến nỗi muốn cắt đứt quan hệ?” Khuôn mặt người kia hơi đen lại, giọng nói cũng trầm xuống: “Nàng ấy mà dám cắt đứt quan hệ, e rằng hai anh em họ gặp xui xẻo rồi.”

Thái giám mập mạp thấy tâm trạng hắn chùng xuống, cũng không dám mở miệng trêu chọc thêm. Không gian xung quanh đột ngột rơi vào tĩnh lặng, khiến nhiệt độ dường như giảm thêm một chút. Người thanh niên mặc áo lông trắng vẫn lặng lẽ luyện kiếm, nhưng tâm trí lại đang phiêu bạt tới một vùng đất xa xăm.

Có người từng nói với Lạc An rằng, nếu xem mỗi ký ức đẹp là một cây hoa, mỗi ký ức buồn là một viên sỏi, tâm trí của hắn là một khu vườn của sỏi và hoa, càng ngày càng rộng lớn trù phú. Hắn cảm thấy suy nghĩ này rất vớ vẩn, ký ức là thứ vô hình, làm sao ví được với thứ hữu hình như hoa hay đá cuội chứ? Thế nhưng hắn lại có chút thích cái suy nghĩ hay ho mà ngu ngốc này. Nếu hắn nhớ là ai nói ra câu ấy, hắn nhất định đem kẻ đó ra chơi đùa một trận, nhất định rất sảng khoái. Đáng tiếc, hắn nghĩ mãi cũng không nhớ ra người đó là ai.

Dù được mệnh danh thần đồng, thế nhưng thỉnh thoảng Lạc An lại chẳng thể nhớ nổi điều đơn giản nhất. Có đôi lúc hắn nổi hứng đi đến một góc vắng vẻ nào đó trong hoàng cung, rồi đứng sững một lúc rất lâu vì không thể nhớ được đường về. Sau đó hắn cũng lại quên mất phải hỏi đường, hại bọn người hầu hạ phải tìm kiếm rất lâu, rất lâu. Việc như vậy xảy ra nhiều lần đến nỗi, danh tiếng “tứ hoàng tử đãng trí” trở thành biệt danh ngầm của hắn. Kẻ hờ hững thì bảo hắn vốn không quan tâm việc nhỏ bé, người ác miệng thì bảo hắn là tên thần kinh.

Dù sao Lạc An cũng là người hoàng thất, thân phận cao quý, nên việc trí nhớ của tứ hoàng tử không được tốt chỉ được lén lút lưu truyền trong hoàng cung. Nếu hỏi một người dân thường của Lạc Chinh, người ta chỉ biết tứ hoàng tử vừa thông minh vừa hiền đức, rất được lòng dân, được vua yêu mến.

Chỉ có Lạc An mới biết, hắn không hề bị thần kinh, cũng không phải người hiền lành gì. Chẳng qua thỉnh thoảng hắn chìm đắm quá sâu vào suy nghĩ, quên mất bản thân đang ở đâu, làm gì nên mới đứng thừ ra đó. Mà những lúc hắn mưu tính sâu xa như vậy, tuyệt nhiên không phải là để giúp người.

Điều duy nhất khiến Lạc An hơi rầu rĩ về trí nhớ không tốt lắm của bản thân đó là, tên của bọn cung nhân bên mình cũng không nhớ được mấy người. Dù vậy, trên đời này cũng có một số việc, một số người đã khắc sâu vào tâm trí của hắn.

Ví như, vẻ mặt trước lúc chết của bọn cung nhân từng hãm hại mẫu phi của hắn. Ví như, nụ cười của thái tử ca ca đã mất. Ví như, ánh mắt của Dư Ảnh.

Lạc An mang máng nhớ lần đầu tiên gặp mặt, Dư Ảnh tương vừa kế tựu kế giả chết, theo anh trai về Lạc Chinh diện kiến hắn. Lúc đó hắn còn thấp hơn nàng nửa cái đầu, ngồi trên ghế cao, trịch thượng truyền lệnh. Đối với hắn lúc đó, thân phận Dư Ảnh thấp hơn cả bọn nô tài xung quanh: nụ cười giả dối, vẻ mặt sợ hãi, sức khỏe tầm thường, mưu kế không sâu.

Trước đó Lạc An vẫn nghĩ, cô gái khiến Trần Văn Dự trở nên mềm yếu hẳn phải có điểm đặc biệt chi. Nàng lại còn nhỏ tuổi, hắn dự tính thu nhận nàng làm sát thủ dưới trướng hắn, dùng nàng mưu sát những kẻ ngáng đường hắn, thế nhưng càng quan sát, hắn càng thấy thất vọng não nề.

Nàng không có tố chất luyện võ, dùng độc giỏi nhưng không có lá gan giết người. Điều duy nhất khiến hắn chưa lập tức bóp chết nàng đó là, ánh mắt nàng vừa không thể hiện niềm kính ngưỡng hắn như thần linh, vừa không tỏ vẻ sợ hãi hắn như ác quỷ. Ánh mắt nàng nhìn hắn, là ánh mắt dành cho một con người bình đẳng, bình thường. Dĩ nhiên hắn chưa bao giờ nói cho ai biết cảm nghĩ này. Ví dụ như tên tâm phúc mập mạp hay đi sau lưng hắn mà biết, gã nhất định buộc tội nàng bất kính, ánh mắt không trong sáng, vân vân, lại rất có thể sẽ nài nỉ hắn xử phạt nàng.

Nếu có một món đồ tưởng đẹp nhưng vô dụng, dùng không được, vứt không xong, ngươi có tức tối không?

Trong cơn buồn bực, Lạc An nói với Dư Ảnh: “Tại ngươi, ta có chút cảm giác thất bại ê chề. Kế hoạch hoàn hảo như thế, công sức bỏ ra nhiều như thế, lại chẳng thu được kết quả mong muốn. Chi bằng ta giết quách anh em ngươi cho xong?” Dư Ảnh nghe thế thì nhìn Lạc An đầy uất ức, mắt đảo một vòng, cuối cùng nói: “Điện hạ, người chê tôi vô dụng, thế nhưng chẳng phải mỗi lần bị kẻ khác ức hiếp lại chạy đến than vãn với tôi ư?” Lạc An sững sốt. Suýt nữa thì hắn quên mất, quả thực có chuyện mỗi lần không vui lại tìm đến tâm sự với nàng.

Lạc An lúc ấy vuốt cằm như ông cụ non, giọng nói vốn nặng nề cũng nhẹ đi không ít: “Ngươi nói làm ta mới để ý, người vừa kín miệng vừa có chút đầu óc vừa cùng tuổi với ta, trong hoàng cung này chỉ có mình ngươi! Ha ha!” Dư Ảnh nói: “Vậy thì ngài cứ xem ta như tri kỷ, không phải nghĩ đến chuyện bắt ta giết người.” Lạc An lắc đầu: “Không được! Mục đích ta đưa ngươi đến đây là huấn luyện ngươi giết người! Hơn nữa, lại phải là người khó giết nhất!” Nàng kia nhìn hắn đầy nghi hoặc, cuối cùng ngập ngừng ra điều kiện: “Nếu khó giết như vậy, ngài phải bồi thường thật xứng đáng thì ta mới an tâm hoàn thành nhiệm vụ...”

Lạc An nghe nàng nói điều phản phúc như thế thì trợn trừng mắt, trầm giọng lặp lại: “Bồi thường xứng đáng? Ngươi tưởng ngươi là ai?” Cô nàng kia nhún nhún vai: “Không trách tiểu nữ được, ai bảo đó là người tứ hoàng tử rất muốn giết, lại không thể giết, chỉ có thể trông cậy vào Dư Ảnh này!”

Lạc An nghiến răng nghiến lợi một hồi, cuối cùng buồn bực nói: “Như vậy, ngươi đã biết ta muốn giết ai?” Nàng kia gật đầu, ánh mắt hơi thay đổi. Cuối cùng nói: “Chẳng qua, Dư Ảnh không chắc có thể giết người đó. Thế nhưng khiến hắn tàn phế, hoặc chìm vào hôn mê vĩnh viễn thì chẳng thành vấn đề.”

Nàng nói xong thì ngẩn cười, khuôn mặt sa sút. Lạc An không rảnh để ý bão tố trong lòng nàng, dứt khoát hỏi: “Điều kiện của ngươi là gì?” Tức thì nghe giọng nàng vui sướng mà chắc nịch: “Tự do! Cho cả hai anh em chúng tôi! ”

Tự do? Tự do?

Lạc An lạnh lùng nói: “Hoàn thành nhiệm vụ này, ta thả các người đi, không phái người truy sát hay theo dõi.” Hắn không nhớ rõ thái độ sau đó của nàng, hình như nàng nói “Được”, hình như nàng mỉm cười, chẳng qua đối với hắn đều không quan trọng.

Tuy nhiên, lúc Lạc An nghe nàng lặp lại điều kiện này chưa đầy hai năm sau đó, lòng hắn đã biết thế nào là chua xót. Nàng đã hoàn thành nhiệm vụ như đã hứa, khiến Trần Văn Dự suốt đời ngủ say. Vừa rời khỏi hiện trường không xa, nàng nhẫn tâm nói với hắn ràng nàng muốn tách khỏi hắn, vĩnh viễn.

Lạc An nghe thế thì mím chặt môi, cất giọng không vui nói: “Cớ gì ta với Trần Văn Dự đều nắm quyền sát sinh trong tay, vậy mà nàng trước đây đối với hắn dịu dàng cung kính, đối với ta lại vô lễ tùy hứng như vậy?” Dư Ảnh chua chát nói: “Trần Văn Dự? Điện hạ, người đang nói tới kẻ bị Dư Ảnh dùng lời ngọt ngào lừa gạt, đời đời không thể ngóc đầu lên sao?”

Lạc An nghe thế thì khuôn mặt sầm lại, lát sau ủ rũ nói thêm đôi ba câu nữa, rồi mới để mặc nàng rời đi. Người hầu mập mạp thấy vậy thì khẽ hỏi: “Điện hạ, để họ đi vậy sao? Có cần sai người theo dõi?” Lạc An phất tay, mệt mỏi nói: “Nàng ấy không thoát được. Trở về Lạc Chinh đi thôi.” Kẻ kia thấy hắn nói thế thì im bặt, lén quan sát nét mặt hắn, trong mắt có ánh sáng của những kẻ kính ngưỡng thần linh.

Mà kẻ đó, vốn là một thái giám, lúc này đang cầm chiếc hộp trống rỗng, vẫn dung ánh mắt say mê ấy ngắm Lạc An múa kiếm trong ánh bình minh.

Lạc An hoàn toàn phớt lờ gã, chuyên tâm tập luyện hơn một canh giờ. Cuối cùng cũng có chút mệt mỏi, hắn bèn thu kiếm lại nói: “Quay về thôi.” Về đến tẩm cung đặt lò sưởi ấm áp, hắn cởi áo lông, ngồi xuống bàn viết rộng rãi. Trên bàn là một bìa thư mới được chuyển đến, nét chữ mềm mại, dễ nhìn.

Lạc An mở thư ra. Trong đó chỉ có vài câu ngắn ngủi, cũng không có dạt dào tình cảm, nhưng cũng khiến Lạc An cong miệng cười.

“Điện hạ, cuộc sống của anh trai ở nơi đây đã ổn định, cảm ơn ngài âm thầm giúp đỡ. Vài ngày nữa ta sẽ đi về phía nam, bắt đầu chu du thiên hạ. Ý ta đã quyết, hi vọng ngài đừng trách ta bốc đồng, cũng đừng bảo ta trở về Lạc Chinh.”

Lạc An cầm một tờ giấy trắng, viết lên:

“Nàng được bay nhảy sung sướng như thế, còn ta bị nhốt trong bốn bức tường sắp điên rồi. Là ai từng nói muốn làm tri kỷ của bổn hoàng tử, bây giờ muốn rũ bỏ trách nhiệm sao?”

Lạc An viết xong hai câu, nghĩ nghĩ một chút rồi viết thêm hai chữ “Bảo trọng” ở phía dưới. Lúc này hắn mới gác bút, khuôn mặt thỏa mãn. Thái giám mập mạp nhìn khuôn mặt chủ nhân biến đổi chưa hề có thì tự nhủ “tình cảm của họ rất tốt”.

Lạc An như đọc được suy nghĩ của thái giám mập mạp, liếc gã một cái rồi đứng dậy, bước về hướng cửa sổ. Hắn hưởng thụ cảm giác toàn cơ thể tắm trong ánh bình minh yếu ớt, giọng nói cất ra cũng nhẹ nhàng: “Chẳng qua, chỉ muốn níu kéo cảm giác có người bầu bạn.” Hắn nói xong câu này, tự thấy phật ý, lẩm bẩm một hồi khiến thái giám mập mạp hơi băn khoăn. Rõ ràng gã cũng là một người tài giỏi, nhanh nhẹn, thông minh, nhưng đứng trước vị chủ nhân trẻ tuổi tuấn tú lại hành động tùy hứng, vui buồn lẫn lộn này, gã trở thành một tên ngớ ngẩn.

Sắc mặc kẻ đang đứng hưởng thụ bên cửa sổ chợt trở nên nghiêm nghị, ra điều suy ngẫm. Một lát sau hắn lại mở miệng nói, khuôn mặt hết sức tà ác: “Nàng có thể làm việc nàng muốn, ta không thể sao? Cũng lâu rồi cũng không chơi trò đấu trí với nhị hoàng huynh rồi.” Trò chơi này Lạc An chơi hoài không chán, mới đầu biết kẻ kia bày mưu hãm hại thái tử, hắn bắt đầu nổi lên hứng thú, dần dần thành nghiện, cứ buồn chán lại nghĩ ra một độc chiêu, càng lúc càng cao tay. Thái giám mập mạp lúc này mới âm thầm nhớ lại mấy lần nhị hoàng tử bị thua thê thảm, rất nhân đạo mà cầu phúc cho đối thủ của chủ nhân minh. Tranh đấu cung đình đối với Lạc An, cũng chỉ là chuyện nhãi nhép.

Bởi vì, chí hướng của hắn cũng không gói gọn trong mảnh đất lạnh giá này. Tình cảm của hắn, cũng chẳng dành riêng cho bất cứ ai.

Thái giám mập mạp chợt nhớ lúc Lạc An để Dư Ảnh cùng Ngọc Vinh ra đi, đã từng nói: “Ta để nàng đi khắp chân trời góc biển, việc nàng thích làm ta cũng không quản mảy may. Thế nhưng mỗi tháng nàng phải gửi cho ta ít nhất một lá thư, nếu lỡ hẹn thì đừng trách.”
Bình Luận (0)
Comment