Để Ta Mang Các Vị Vùng Lên

Chương 25



Bên dưới là sòng bạc và quầy bar.

Xuống thêm tầng nữa là phòng tắm hơi, phòng giải trí cùng bể bơi.

Lại tiếp tục đi xuống là một số phòng ngủ loại nhỏ dành cho nhân viên công tác và phục vụ.

Tầng bốn là phòng điều khiển máy móc, động cơ.

Càng đi sâu xuống khung cảnh càng thêm đơn điệu cũ nát, trông hoang tàn vô cùng.
Kinh Thế trốn khỏi ánh mắt trông coi của nhân viên phục vụ, lẳng lặng mò mẫm đến tận tầng dưới cùng của con tàu.
Bước khỏi cầu thang là hành lang dài dằng dặc.

Hoa văn trên tường khắc họa lại những bức phù điêu tinh xảo, sống động như thật.

Hai bên chia thành những ô cửa sắt cùng cỡ, lia mắt nhìn mà chẳng thấy điểm cuối.
Cách đó không xa ở cửa sắt thứ ba, Kinh Thế bắt gặp một người đàn ông đang tựa lưng trên ghế dựa mà ngái ngủ.
Chiếc mũ phớt che đi nửa gương mặt trên, chỉ để lộ đường xương quai hàm gọn gàng sắc nét.

Trên người khoác chiếc sơ mi cũ màu trắng, hông đeo một chùm khóa sắt lủng lẳng.

Mái tóc trắng tùy tiện vắt hết sang một bên vai.
Đáng chú ý hơn là một bên ống quần từ đầu gối trở xuống thì trống rỗng.

Khắp người gã tràn đầy không khí im lặng đầy áp lực.

: "Micae?" Kinh Thế nhỏ giọng gọi thử.
Bàn tay buông thõng của người đàn ông hơi động.

Gã giơ tay nhấc mũ trên mặt lên ngó sang Kinh Thế.

Sau khi nhìn kỹ nhiều lần mới xác định hắn là ai.

Giọng nói ấm ách: "Chào hộ lý của tôi, cậu đến muộn quá."
Kinh Thế chậm rì rì đi tới: "Gặp một số chuyện..."
: "Tôi làm trông coi ở chỗ này." Micae chống người đứng thẳng, tay nâng chùm chìa khóa bên hông: "Có cái này muốn cho cậu xem, vừa đi vừa kể đi."
Nói rồi đưa một tay ra vịn lấy tay Kinh Thế, cả người toát ra vẻ mệt mỏi lười biếng chỉ đường cho hắn đỡ mình đi.

Hai người sóng vai đi về phía trước.

Kinh Thế tranh thủ thời gian thuật lại nhiệm vụ của mình cũng như việc xảy ra những ngày qua cho Micae.

: "Ư, đây là tình anh em xã hội chủ nghĩa gì thế?" Micae vừa nghe xong thì trợn mắt há hốc mồm: "Sự việc sao đã tiến triển đến bước này rồi?"
Kinh Thế lườm gã đầy ai oán: "Tôi cũng không biết tại sao nữa.

Nhiệm vụ chính tuyến bên sếp thế nào?"
: "Giống của cậu thôi." Micae kéo dài âm cuối: "Nhưng xem chừng bên cậu sẽ khó khăn hơn nhiều."
Kinh Thế ấn ấn Thái Dương, lộ vẻ phiền não: "Đáng ra lúc đấy tôi không nên tự cho mình là thông minh ở lại ứng đối với họ.

Gu của mấy tên quý tộc thật kỳ lạ."
Micae hơi nghiêng đầu, nghiêm túc đưa ra ý kiến
: "Cơ mà có mối quan hệ với hai người đó có vẻ cũng có chỗ tốt.

Hay là chú mày cứ chân đạp hai thuyền đi?"
Kinh Thế: "..." Hở?
Trong phòng livestream:
[ Cái chủ ý ngu ngốc kinh thiên động địa quỷ khóc thần sầu gì thế này.


Mother f***er, giết tôi đi! ]
[ Suy nghĩ thông thường không phải nên là "Tìm cách tránh mặt NPC" sao? Nghĩ chi cho ngoằn ngoèo vậy Micae? ]
[ Cái cây nó mà biết nó đã dành cả cuộc đời để cung cấp oxi cho cái loại thiểu năng như bạn thở chắc nó hóa thành tinh vả vỡ mồm bạn quá.

]
[ Âm mư bắt cá hai tay với NPC trong phó bản cấp S.

Đây là ván cờ giữa các ông lớn ư? ]
[ Lý thuyết với thực hành nó khác.

Anh có chắc là anh Kinh diễn được cảnh này không? ]
[ Đến lạy hai đứa.

Hồi trước Micae biết chơi bao nhiêu, tự nhiên đến phó bản này ngáo hẳn ra.

]
Kinh Thế thở dài nhìn Micae, thành tâm nhắc nhở: "Sức khỏe quan trọng, sắc dục chỉ là ham mê thế tục tầm thường."
Micae: "...?"
Chẳng mấy chốc hai người đã đi tới cuối hành lang.

Chỗ này sặc mùi tanh cùng mùi ẩm mốc cũ kỹ.

Phía bên trên treo biển gỗ viết chữ hoa: Hầm cá.

Bên dưới bị khóa lại bằng vô số ổ khóa cùng xích sắt cỡ lớn.

Hai người phải mất một thời gian kha khá mới có thể gỡ hết chúng xuống được.
Cửa gỗ vừa mở ra, Kinh Thế liền ngửi thấy mùi máu tanh nồng nặc.

Mùi vị khủng khiếp lan tràn khiến người ta muốn nôn mửa ngay lập tức.
Dưới ánh đèn dầu ảm đạm, căn hầm rộng loang lổ vết máu khô bẩn thỉu hiện ra trước mắt.
Vô số thùng sắt cỡ lớn giăng xích xếp chồng lên nhau, hơi thở lạnh lẽo xuyên qua da thịt ám đến tận xương tủy.

Bên trong thùng nước đục ngầu là vô số nhân ngư bé nhỏ đang run rẩy dữ dội.

Trên tường phải có đến hơn mười nhân ngư trưởng thành hơi thở thoi thóp với cơ thể đầy rẫy vết mổ xẻ, vết roi.

Hai tay và đuôi đều bị còng sắt thô ráp khóa chặt treo lên lủng lẳng, thoạt nhìn mảnh mai yếu ớt và không hề có năng lực phản kháng nào.

Có nhân ngư phần đuôi chỉ còn trơ trọi lại chút thịt mềm đỏ quạch bám víu hời hợt trên xương, cơ thể không ngừng quằn quại vì đau đớn.

Góc tường ném đầy xương trắng đùn lên thành một đống to.
Thấy có người tiến vào, các nhân ngư ở đây biểu hiện càng thêm cuồng loạn.

Ra sức thét gào, khóc ra máu.
: "Chỗ quái gì thế này?" Một tia khiếp sợ xẹt qua đáy mắt Kinh Thế.
Người đàn ông bên cạnh hắn cực kỳ trấn định, dùng chất giọng vô cùng bình tĩnh nói ra sự thật
: "Địa ngục."
[ Đinh ~ ]
[ Người chơi Kinh Thế, Miae kích phát nhiệm vụ phụ tuyến: Nổi dậy đi loài cá! ( Có thể nhận hoặc không)
Khám phá ra bí mật của Đóa hoa biển, bạn không cảm thấy những nhân ngư này đáng thương sao? Muốn giúp đỡ bọn họ tự do sao? Hay bạn sẽ lựa chọn đứng về phía các quý tộc, dùng im lặng đổi lấy lợi ích cho bản thân đây.
Hay gia nhập phe phái nhân ngư và khởi nghĩa nào! ]
Bên dưới bảng sáng là hai ô đại diện cho hai phe phái, lẳng lặng chờ hai người chọn lựa.
: "Quý tộc săn để ăn thịt nhân ngư." Kinh Thế cau mày chặt hơn: "Nhân ngư săn nhân loại để báo thù." Cốt chuyện của phó bản này cũng đã rõ ràng hơn nhiều.
: "Vậy là chọn phe nhân ngư hay quý tộc đây?" Micae ngước mắt lên nhìn đối phương, phân tích mạch lạc: "Chọn bên nào cũng là con dao hai lưỡi cả.

Có thể chết đấy."
Lông mày Kinh Thế giật giật: "Không phải anh nói mình lúc nào cũng sẵn sàng để chết rồi à."
Micae cười nhếch mép xa cách: "Còn lâu tôi mới chết kiểu bị vặn xương rồi lôi xuống biển.

Nếu không bị hai thằng bỉ ổi nào đó kéo vào đây thì tôi đã chọn kiểu nào mang tính thẩm mỹ nhân văn hơn rồi."
Kinh Thế: "..." Tôi không cần sự hồi tưởng này.

Cảm ơn.
Ngọn đèn dầu bập bùng cháy, tiếng kêu thảm thiết trong căn hầm ngày một yếu đi.

Đôi môi nhạt màu của người đàn ông tóc trắng khẽ nhếch để lộ một nụ cười nhẹ: "Có lẽ đôi khi con mồi cũng phải nổi dậy."
: "Chúng ta là thợ săn." Ánh nến nhảy nhót hắt lên mặt Kinh Thế, ngón tay hắn vươn tới bảng sáng: "Con mồi là danh xưng dành cho kẻ yếu."
Hai người nhìn nhau mỉm cười, ăn ý ấn xuống cùng lúc.
Chỉ trong vài giây ngắn ngủi, bảng hệ thống lập tức cập nhật:
[ Nhiệm vụ phụ tuyến: Nổi dậy đi loài cá!
Phe nhân ngư: Kinh Thế, Micae.

( 0 -> 2)
Phe quý tộc: 5000 người
Nhiệm vụ: Tìm cách chiếm tàu, khống chế toàn bộ quý tộc.

Tránh bị nhân ngư loạn trí gi3t chết và thả tự do cho tất cả nhân ngư trong ngục, để họ tìm về với biển cả tự do của mình.

]
Kinh Thế: "..."
Micae: "..."
Kinh Thế và Micae điên cuồng ấn nút chọn lại trong vô vọng.
Phòng livestream ầm ĩ:
[ Há há há!!! Mẹ nó hai đấu năm nghìn! Nói chứ ca này đỡ thế đ*o nào được!.

]
[ Này thì chúng ta là thợ săn, này thì con mồi là kẻ yếu! Ra vẻ nữa đi xem nào! ]
[ Không phải, anh trai, em gái, ông nội tôi ơi! Hai người não cá vàng đấy à? Mồm vừa đòi nổi dậy mà không nhớ nữa sao? Chọn mất trí đấy à? ]
[ Xin lỗi vì đã cười, tôi khốn nạn quá.

Nhưng mà thế này thật sự là hành hình tinh thần sâu sắc.

]
[ Mệt rồi, tôi mệt quá rồi.

Mother f****er hai từ này, thần thiếp nói chán rồi.

]
Số lượng hai bên đối lập lớn đến mức dọa Kinh Thế và Micae phải bò khắp nơi tìm mẹ.
Mặc dù phần thưởng của nhiệm vụ phụ tuyến vô cùng hấp dẫn, nhưng tỉ lệ tử vong khủng khiếp mà nó đem lại cũng thường khiến không ít người chơi phải chùn bước.
Kinh Thế: "..." E là sau này hắn phải cẩn thận hơn mới được.
Nghĩ nghĩ một lát, hắn lại ngó sang Micae: "Nếu biết là không thắng được, sao chúng mình không đầu hàng luôn đi cho đỡ thương vong nhỉ?"
: "Phì phì, dẹp mẹ đi." Micae hùng hồn tuyên bố: "Còn lâu tôi mới sợ mấy tên tư bản đó."
Hàng lông mi dài mềm mại của thiếu niên chớp chớp: "Vậy lúc nãy anh cố chấp ấn lại làm gì?"
: "Người thì tất nhiên là tôi không sợ.

Vấn đề ở mấy con nhân ngư loạn trí cơ." Biểu tình Micae căng thẳng, sắc mặt tái mét: "Không phải trong một đêm bọn chúng đã diệt hai người rồi à?"
: "Hiện tại sắp tối rồi, có khi bọn chúng đang tìm săn người chơi tiếp đấy."
Ánh nến nhảy nhót, trong lúc hai người nói chuyện, hành lang bên ngoài rơi vào yên ắng lạ thường.


Ngay cả tiếng bước chân và tiếng ồn trước đó ở trên đầu cũng biến mất hoàn toàn.
Micae là người trước tiên nhạy bén nhận ra có gì đó bất thường
: "Độ ẩm gia tăng, nhiệt độ giảm đột ngột.

Có thứ gì đó đang tới, không phải người, tốc độ tương đối chậm."
Kinh Thế nhíu mày, lập tức đỡ gã rời khỏi hầm rồi khóa cửa lại như cũ: "Cái này cũng đoán được."
: "Đã từng là người chơi cao cấp, một chút mánh khoé như này vẫn phải có." Khi nói ra những lời ấy, thái độ của Micae tự hào đến mức đến gần như kiêu ngạo.
Gió lạnh lùa vào từ sâu trong hành lang.

Phía trước lờ mờ xuất hiện năm cái bóng lảng vảng.

Hình dáng tương tự nhân ngư mà Kinh Thế thấy qua cửa sổ đêm qua, con nào con nấy dùng hai tay bò trên mặt đất, cái đuôi ẩm ướt quẫy mạnh phía sau tạo lực đẩy.

Quanh thân cuốn lên quỷ khí âm trầm, trông rất kỳ lạ và khiến người ta cảm thấy khó chịu.
Kinh Thế thoáng ngừng thở, bước chân cố gắng không gây tiếng động, yết hầu cũng chuyển động rất khẽ.
Đáng tiếc, một tầm mắt âm lãnh dính nhớp chuyển qua, vừa vặn chú ý tới hai người bọn họ.
Gần như ngay lập tức, những con mắt còn lại cũng chuyển theo.

Những nhân ngư kỳ quái kia nở một nụ cười lạnh lẽo âm u đến tận xương tủy.

Mang theo sát ý mãnh liệt ập tới.
Trong tích tắc, Micae nhảy tót lên lưng Kinh Thế, vẻ mặt an tường
: "Trốn mau!"
Nhóm người xem nghị luận sôi nổi:
[ Ơ kìa mạnh mẽ lên em? Người ta đánh giá giờ.

]
[ Hội trưởng hội người hèn à Micae? Như đi liệm vậy.

]
[ Nhìn đụt quá, mất hết phong thái năm đó rồi bé Mi ơi ~ ]
[ Anh Kinh nhà tôi kiểu: Cục cưng hoảng hốt? ]
[ Hay đấy, chơi sao tí nữa hai đứa té lộn cố thì tui lại cười cho.

]
[ Trốn quái mà sao trông chill thế bé Mi? ]
Dường như trong vô thức, cái tên Micae được nhắc đến ngày càng nhiều.
Trốn tránh thì nhục nhưng phải thừa nhận hữu dụng.

Dưới ánh đèn dầu leo lét, Kinh Thế vác người nhanh nhẹn vòng qua các ngõ ngách, liên tục đảo đường lẩn trốn tìm cách lên tầng trên.

Vòng đi vòng lại lại quay về gần căn hầm lúc trước.
Lúc này, những nhân ngư đang rượt đuổi họ đột nhiên hé miệng.

Đồng thời ngâm nga một làn điệu nhẹ nhàng, khúc ca vừa cất lên, nhiệt độ không khí liền giảm mạnh.
Tốc độ máu chảy của Kinh Thế nhanh hơn, nhịp tim cũng tăng tốc.

Ngược lại tay chân trở nên chậm chạp, lề mề một cách khó tả.

Rõ ràng sức ảnh hưởng của làn điệu này giống với nhân ngư ở phòng hắn, có điều vẫn nhẹ hơn.

Năm con cũng chỉ đủ làm chậm động tác, trong khi một nhân ngư kia lại làm hắn đông cứng tại chỗ, xem ra sức mạnh giữa các nhân ngư khác nhau là khác nhau.
Theo động tác ngày càng chậm lại của Kinh Thế, khoảng cách giữa họ và các nhân ngư cũng bị thu hẹp.

Rất nhanh hai người đã bị ép vào trong góc.
Micae cũng nhận ra sự ảnh hưởng của làn điệu kia.

Gã ôm cổ Kinh Thế, thần kinh căng thẳng la lên: "Là quái vật mà sao chơi khôn thế?"
Kinh Thế: "Đây là lúc nên ca ngợi đối thủ à?"
Năm nhân ngư bao vây lại con mồi thành vòng tròn, giơ ra nanh vuốt sắc nhọn, chậm rãi trườn về chỗ họ.

Mỗi lúc một gần, móng vuốt sắc bén cơ hồ đã chạm đến ống quần thiếu niên.
Đồng tử Kinh Thế co rút, sống lưng túa mồ hôi lạnh.

Hắn nhỏ giọng hỏi người trên lưng
: "Hai ta sắp bị vặn xương rồi.

Sếp có kế hoạch gì không?"
Đối với kiểu người chơi đã từng am hiểu tác chiến và chiến đấu như Micae mà nói, có lẽ là người chỉ dẫn tốt nhất lúc này.
Con ngươi của Micae run rẩy, liên tục đảo qua lại khắp nơi tìm đường thoát.

Nhìn Kinh Thế chật vật tránh né móng vuốt của người cá, căng thẳng đến mức sống lưng gã thấm đẫm mồ hôi lạnh, hô hấp dồn dập hỗn loạn.
Mùi tanh nồng xộc lên mũi.

Tầm mắt thanh niên tóc trắng bắt gặp cửa hầm bằng gỗ cách đó không xa.
Micae cắn chặt răng, vội vàng bò qua vai Kinh Thế về trước
: "Ôm tôi đi!"
Kinh Thế buồn rầu cất tiếng: "Sếp điên hơn là tôi tưởng đấy.

Giờ này còn ôm tạm biệt nữa à?"
: "Hướng về phía cửa hầm! Nhanh lên!" Micae căng da đầu vịn lấy cổ Kinh Thế.
Kinh Thế không hiểu gã định làm gì, nhưng là một cấp dưới tri kỷ, hắn vẫn nghe lời dùng hai tay xốc hai bên nách Micae hướng về phía cửa hầm ở gần đó.

Thanh niên tóc trắng cũng lập tức vươn hai tay mình ra trước.
Một vuốt của người cá gần nhất đã tóm chặt lấy cổ chân Kinh Thế.

Cảm giác bí bách kinh hoàng của cái chết ập tới khiến người ta tuyệt vọng.
[ Người chơi Micae kích hoạt kỹ năng cá nhân đặc biệt: Chiêu hồn sư ]
Một tia sáng trắng lóe lên.

Dưới sự kinh ngạc không thôi của Kinh Thế, vô số sợi tơ mỏng manh xuất hiện từ đầu ngón tay của Micae, vun vút đâm thẳng về phía cửa.

Giống như bắt được cái gì, sợi tơ rung động không thôi.

Khóe miệng Micae trào ra máu tươi, nhưng gã không để tâm mà giật mạnh dây.
Chớp mắt, hàng chục, hàng trăm linh hồn của nhân ngư có lớn có bé xuất hiện vây quanh hai người.
Cảnh tượng không ai lường trước được xảy ra, nhân ngư vây quanh họ đều sững sờ.

Ngay khi nhận ra đối diện là linh hồn đồng bạn của mình, chúng liền ôm đầu gào thét những tiếng thảm thiết thống khổ.
: "Chạy!"
Hai người trao đổi bằng mắt với nhau, Kinh Thế lập tức nhấc chân vọt qua đám nhân ngư đang lăn lộn trên đất, mang theo Micae chạy về cầu thang hướng lên trên.
Nhưng cũng không lâu lắm, đám nhân ngư kia đã lấy lại thần trí.

Thấy con mồi chạy thoát thì biểu cảm dần dần trở nên vặn vẹo, tức tốc đuổi theo.

Lại một lần nữa dùng tiếng ca khiến bọn họ chậm lại.
Lần này chúng không trườn trên đất nữa mà nhiều lần lao vọt lên, dùng vuốt cào về trước.

Tầm tấn công cũng nâng cao hơn nhiều.

Kinh Thế vốn dĩ có thể tránh đi, nhưng vì bảo vệ một người khác mà lưng áo bị rạch mấy đường.

Móng vuốt cắt vào người, cơn đau xuyên thấu từ da thịt vào tận xương tủy.


Miệng vết thương truyền đến cơn bỏng rát đau nhức khiến Kinh Thế phải nhíu mày.

Tâm trí nháy mắt trống rỗng, Micae siết chặt hai cánh tay vòng quanh cổ Kinh Thế.

Gã hơi chồm lên nhìn thẳng về đám người cá truy đuổi sau lưng, ngón tay lần nữa động đậy.
Linh hồn một loạt nhân ngư lần nữa bị kéo đến, theo cử động của ngón tay Micae mà lao vào năm người cá kia.

Sức tấn công vô cùng yếu ớt, nhưng mỗi lần bị linh hồn lạnh băng xuyên qua cơ thể, tốc độ của đám nhân ngư cũng chậm lại một chút.

Tiếng ca bị ngắt quãng không ngừng tạo điều kiện cho Kinh Thế th ở dốc.
Đầu ngón tay bị căng đến run rẩy đau đớn, đôi môi nhuốmđầy máu đỏ.

Nhìn đám nhân ngư bị linh hồn làm cho chậm lại như họ lúc nãy, Micae vươn đầu lưỡi li3m đi vết máu trên môi, để lộ nụ cười khoái trá.
Gương mặt gã lúc này khiến người ta có ảo giác vừa nguy hiểm vừa cuốn hút.
Thời điểm Kinh Thế bước một chân lên cầu thang, thanh âm lạnh băng của hệ thống cũng đến
[ Tác dụng của kỹ năng Chiêu hồn sư đã hết.

Thời gian đếm ngược sử dụng: 12 giờ ]
May mắn, từ ranh giới cầu thang đi lên, đám nhân ngư cũng dừng lại không đuổi theo nữa.

Có lẽ phạm vi hoạt động của chúng chỉ quanh quẩn ở trong một tầng.
Micae và Kinh Thế đồng thời thở phào nhẹ nhõm.
Quần áo gọn gàng tươm tất của hai người nay vô cùng xộc xệch.

Hơi thở cũng theo thời gian mà nặng nề dồn dập thêm.

Mồ hôi chảy dọc gương mặt của Kinh Thế làm sức hút tăng vọt.

Khuôn mặt trắng nõn của Micae do hiệu quả dư lại của kỹ năng mà phủ lên một tầng ánh sáng vàng nhạt.

Trong đêm tối càng thêm ưu nhã cao quý, thần bí mỹ lệ.
Tất cả người xem trong khu bình luận livestream đều bùng nổ:
[ Dạt hết ra, bé Mi là của mịii! ( Thưởng 150 điểm) ]
[ Đẹp nổ màn hình anh Kinh ơi!!! ( Thưởng 100 điểm) ]
[ Oaaa đẹp trai quá, em nguyện trở thành lốp xe dự phòng của hai anhhh! ]
[ Dạ chào các chồng của em! ]
[ Nguyện trở thành phân tử để chung bầu không khí với anh! ( Thưởng 150 điểm) ]
Tại Vực Thẳm, phòng livestream phủ bụi của Micae từ dưới đáy bắt đầu bò đi lên bằng tốc độ nhanh đến không ngờ.
Những tưởng rằng hết thảy đang khôi phục bình thường.

Kinh Thế trong lúc quay đầu liền bắt được hình ảnh năm nhân ngư kia vẫn còn quanh quẩn bên cầu thang, một con trong số đó đã để vuốt lên bậc thứ nhất.

Nhưng có thế nào cũng không đi lên.

Thậm chí có con đã quay đầu bỏ chạy.
Chạm được lên cầu thang, phạm vi di chuyển của bọn nó vốn dĩ chưa từng bị ảnh hưởng.
Vậy tại sao chúng lại không đuổi theo nữa?
Trừ khi...!Có thứ còn nguy hiểm hơn đang ở bên trên đợi họ.
Micae cũng để ý điểm này, nháy mắt hai người đều sởn tóc gáy.

Cảm giác gấp gáp càng lúc càng mạnh mẽ.
Cầu thang đã lên được hai phần ba.

Kinh Thế hơi rụt người lại, muốn quay về đường cũ.

Nhưng không để cho hắn kịp cử động, một thanh âm ôn hòa đã vang lên từ bên trên
: "Ngài Alfie đang lén lút làm gì ở đây vậy?"
Xuất hiện trước mắt là người mà Kinh Thế vô cùng quen thuộc.
Cian bình chân như vại đứng yên ở bậc cao nhất nhìn xuống hai người họ.

Nụ cười dịu dàng vẫn không thay đổi, nhưng ánh mắt của anh lại vô cùng thâm trầm.
Không đợi đối phương đáp lại, Cian đã bước chân đi xuống.

Mỗi một bước đều tỏa ra cảm giác nguy hiểm và áp lực nặng nề khiến người khác không thở nổi.
Nếu bị vạch mặt ngay lúc này, nhiệm vụ chính tuyến của hai người sẽ tan thành mây khói.

Về sau chỉ có thể ôm nhau ở lại trong phó bản làm công như những NPC khác.
Kinh Thế hoảng.
Micae cũng hoảng.
Hai nhóc con hoảng sợ ôm chặt lấy nhau.
Người đàn ông ăn mặc quý phái kia đã đến trước mặt họ, cách một bậc thang nhìn từ trên xuống họ bằng ánh mắt thâm thúy và sắc bén.

Môi mỏng mấp máy
: "Ngài Alfie...?"
Kinh Thế trong lòng hạ quyết tâm, ôm chặt Micae rơi nước mắt.
Cian thấy thế thì sững người: "..."
Micae: "..." Tiến triển quái gì đây?
: "Đúng vậy, nếu như ngài Cian đã thấy rồi, tôi cũng không muốn giấu nữa." Thiếu niên tóc vàng uất ức cúi đầu, khàn giọng thú nhận: "Đây là anh trai thất lạc mười năm của tôi.

Tôi lên tàu này, hao tâm tổn sức tiếp cận mọi người cũng đều là vì tìm kiếm anh ấy."
Đôi mắt của thiếu niên ngập nước, biểu cảm yếu ớt như hoa lệ gặp mưa, khiến người ta phải đau lòng.
: "Là tôi đã lừa ngài Cian, lừa dối lòng tốt và tình cảm từ ngài.

Ngài muốn ghét tôi thế nào cũng được, nhưng tôi phải đưa anh trai tôi về nhà."
Lời thoại đáng thương của mỹ nhân đủ thánh mẫu, đủ khiến lòng người xao động.
Kinh Thế ngoài mặt tủi thân không thôi, trong lòng lại đang điên cuồng gào thét.
Tránh ra! Con mẹ nó mau tránh ra! Không phải anh thèm muốn thân thể tôi hả, mau cảm động rồi tin tưởng tránh đường đi chứ? Có tí tẹo nào tự nhận thức về thân phận người thầm mến không hả? AAA!
Mang theo khát khao và kỳ vọng bé nhỏ ấy, Kinh Thế càng thêm nỗ lực rơi nước mắt.
Đúng vậy.

Ở đây có một cục cưng đầy tự tin với mị lực của mình..


Bình Luận (0)
Comment