Kỳ thật buổi diễn thuyết chỉ là một loại ổn định tinh thần và làm nóng trước, màn diễn lớn còn ở phía sau.
Hiển nhiên Kinh Thế cũng không tin chính mình có thể thuận lợi sống sót. Nhưng mỗi cử chỉ của hắn đều thành thạo như đã sớm đoán được phát triển kế tiếp.
Chẳng qua mỗi một bước đều yêu cầu cẩn thận như đi trên băng mỏng, không cẩn thận là sẽ rơi vào Bad Ending.
Kinh Thế cùng các người chơi cấp cao thương nghị xong liền cho ra quyết định. Mau chóng phân công truyền lệnh xuống dưới, chia quân đoàn thành ba nhóm lớn, mỗi nhóm tạo thành ba tổ do ba người trong top 10 phụ trách gọi là đoàn trưởng. Mỗi tổ lớn lại phân thành các nhóm do các đội trưởng cấp cao quản lý. Tiểu đội nhỏ nhất gồm mười người do tiểu đội trưởng chỉ huy. Giữa các đoàn đội có kế hoạch hợp tác nhất định.
Sau đó lại căn cứ theo sở trường mỗi người mà quyết định vị trí bất đồng trong chiến đấu. Tận lực khai quật khả năng để các người chơi phát huy được trình độ lực lượng lớn nhất.
So với số liệu các cấp chồng cao, có thể đẩy mạnh ưu thế của bản thân mới là mấu chốt. Đôi khi thuộc tính cơ sở đột phá cực hạn còn siêu việt hơn cả kỹ năng cao cấp nhất.
Hơn nữa, những người chơi tồn tại đến giờ phút này hoặc là chiến lực tương đối tốt, hoặc là may mắn đã đạt đến mức siêu phàm thoát tục. Cái nào cũng có lợi.
Mọi người đã bắt đầu tất bật hành động, muốn bao nhiêu tích cực có bấy nhiêu tích cực. Ngay cả các phân thân cũng tham gia náo nhiệt, chủ yếu chính là có một loại cảm giác bị yêu cầu.
Linh Uyên được tất cả nhất trí cho một chỗ đứng riêng. Người qua đường nhìn xem là được, ngàn vạn đừng trêu chọc.
Các người chơi thành thạo kiểm tra trang bị, bão dưỡng vũ khí. Những người không có vũ khí chuyên dụng cũng không nhụt chí, nhao nhao nảy ra một loạt chướng ngại vật phục kích hoặc sáng tạo ra đủ các thao tác không giống người thường.
Dù sao chỉ huy cũng nói rồi, dùng bất kỳ thủ đoạn nào đều được, chơi càng chó càng tốt.
Một đám lại một đám chạy ngược xuôi, miệng hô to gọi nhỏ ríu rít ầm ĩ không ngừng.
_
Ba ngày sau, chân trời phía xa dâng lên một mảnh sương xám thâm trầm. Ánh sáng cùng bóng tối một tầng tiếp một tầng hòa lẫn vào nhau.
Trong bóng tối phía bên kia, tựa hồ có vô số tầm mắt tràn ngập ác ý đang nhìn trộm.
Khoảng cách tường vây của cơ sở nghiên cứu TL-023 không đến hai mươi ki lô mét, mặt đất trồi lên từng cột đỏ khổng lồ nằm ngang.
Nhìn kỹ mới thấy, đó là hàng ngàn hàng vạn sinh vật màu đỏ lúc nhúc bám vào nhau. Đám trùng đỏ rậm rạp bò lan khắp mặt đất. Lỗ trống vẩn đục trên thân thể thò ra một cái lại một cái xúc tu sền sệt ch ảy nước.
Bọn chúng tựa như vô số đoàn mây đỏ chậm rãi trùm lên mảnh đất quỷ dị này. Mùi vi máu thịt hư thối tanh hôi, tiếng chất nhầy cọ xát khiến người không rét mà run.
Xa xa trên gò đất cao, năm, sáu bóng đen cưỡi mô tô lao vụt qua. Theo một cái hất đuôi làm khói bụi cuộn trào, người ngồi phía sau nhất loạt lấy ra ống nhòm quan sát.
Tiếng động cơ dội vang truyền vào trong bộ đàm.
: "Đội trinh sát số chín báo cáo, vùng đất bằng phía Tây căn cứ xác nhận dấu hiệu xâm lấn của kẻ địch. Số lượng gần mười vạn. Nghe rõ trả lời."
: "Đã thu được thông tin. Quân tiên phong đang trên đường tiếp viện, dự kiến ba phút tới nơi. Yêu cầu bảo trì liên lạc."
: "Đã rõ."
Vài người ăn ý trao đổi ánh mắt, đoàn xe cẩn thận di động, dọc theo đường mòn đi về phía trước, ẩn giấu phía sau những bụi rậm ven đường.
Sinh vật L giống như lũ lụt chồng lên nhau, rào rạt chín khúc mười tám cong đổ dồn về phía kiến trúc đằng xa.
Đột ngột, một tiếng la hét vang vọng từ đằng xa truyền đến ——
: "Quân tiên phong có mặt! Toàn thể đội viên vào chỗ!!!"
Không đợi đám thịt đỏ hỏn kịp phản ứng, liền nghe được tiếng súng đột nhiên vang lên!
Phanh ——!
: "Khai hỏa!"
Tiếng súng như báo hiệu mở màn buổi diễn. Hàng trăm, hàng ngàn người chơi từ chỗ phục kích như ong vỡ tổ xông lên, dũng mãnh không sợ. Từng đôi mắt phảng phất lập lòe ánh sáng xanh của kẻ săn mồi.
Mỗi người mang theo khoảng mười người tinh anh khác. Ai nấy đều võ trang chỉnh tề, trên mặt đeo kính bảo vệ mắt, tay không rời súng. Bước chân đều nhịp mang tiết tấu, đi ngang qua khiến cho mặt đất rung lên từng trận.
Bị tập kích bất ngờ, đám mây đỏ lộn xộn nháo nhác làm rối loạn hiện trường. Mà nghênh đón chúng nó chính là mưa đạn do các người chơi trút xuống!
Bang bang bang bang!
Từng hàng quân xung phong thuần thục bao bọc vây quanh, đem kẻ địch đánh cho trở tay không kịp.
Đám sinh vật L chỉ bị choáng váng vài giây liền khôi phục lại. Những xúc tu dài ngoằng trên người chúng nó đong đưa, điên cuồng vụt, đâm về phía nhân loại.
Mỗi con bị đánh vỡ không kịp xử lý hoàn toàn sẽ lại tự mình sinh sôi nẩy nở rồi nhân lên. Vô số điểm đỏ không ngừng sinh sản lớn mạnh, dần dần tách thành con mới tăng số lượng cho quân địch.
Kế tiếp, chỉ có trận đánh ác liệt.
: "Tiểu đội số 8, giữ vững!"
: "Bên trái chi viện!"
Tiếng súng bạo phát, tiếng bước chân, tiếng la giết vang vọng một mảnh. Khói lửa hoa mỹ bốc lên ngùn ngụt.
Các người chơi phân công có trật tự, thay phiên nhau ra trận, chia thời gian lấy hơi cho những người khác. Súng đạn xài không được bao lâu, đánh giáp lá cà cũng bị lôi ra sử dụng để công kích. Phối hợp chiến đấu dị thường xuất sắc.
Một đám lại một đám không kịp thay đạn, lập tức lôi vũ khí lạnh ra vọt lên cận chiến. Mỗi con bị đánh rớt lại có một nhóm theo sau dùng súng nã thành mảnh nhỏ. Bắn đến không chút nương tay, đảm bảo mấy thứ này đã phân rã đến mức không thể nhân lên được nữa mới dừng lại.
Một loạt điểm đỏ bị chém giết không thể khôi phục khiến kẻ địch nhận thức được nhân loại đối diện nắm giữ cách tiêu diệt bọn chúng.
Tín hiệu truyền khắp trong những rặng đỏ nhớp nhúa. Những sinh vật nhỏ ấy mấp máy đan vào nhau, kết dính lại, sau đó...
Tiến hóa.
Bọn chúng dùng cách bám vào đồng loại để tự tăng kích thước, dần dần tạo ra hình dáng giống như con người. Mỗi động tác đều không chút cứng ngắc, thể hiện khả năng học tập kinh người.
Thậm chí, những hình người đỏ rực ấy còn bắt đầu cướp đoạt súng đạn của người chơi. Sử dụng nó tấn công ngược lại.
Cách hoạt động của nó vô pháp giải thích theo lẽ thường. Tất nhiên, cảnh ngộ này so với trước đó cũng càng thêm không xong.
Một người chơi cao lớn hùng hổ đổi băng đạn: "Bà nó, đám thịt này còn có thể bắt chước hình dạng chúng ta? Nghiệp chướng!"
: "Mẹ, phát rồ! Nó nuốt súng của tôi rồi!" Lại có người cách đó không xa kinh hô.
: "Dùng gạch đi! Đừng có giật súng của tôi như tên b3nh hoạn chó má thế!"
: "Bơm máu! Bơm máu!!!"
: "Quân y đâu rồi?!"
Tức khắc, các ma pháp sư mặc áo bào vươn cánh tay hoặc giơ lên quyền trượng. Miệng niệm tụng những ngôn từ cổ xưa không rõ. Các nhà thơ nhảy trên những cây cao, dùng giọng ca đem lời truyền lưu đến từng ngóc ngách trên chiến trường.
Ngôn ngữ mang theo ma lực cuồn cuộn, không chỉ làm vết thương trên người khép lại nhanh chóng mà còn hồi phục cả thể lực cho mọi người.
Các tinh linh từ nơi ẩn nấp giương cung tiễn tỏa định kẻ địch, mỗi mũi tên xé gió lao đi đều là bách phát bách trúng. Động tác di chuyển cũng mau đến kinh người.
Bên tai không ngừng truyền đến âm thanh bạo phá, tiếng la giết nơi xa đã sôi trào. Đám người thịt đối địch điên loạn vung xúc tu tấn công. Mỗi căn xúc tu mở rộng phần đỉnh, lộ ra hàm răng sắc nhọn chi chít cắn tới.
Ấy vậy mà bên kia cũng không có sợ hãi, bọn họ ngược lại càng hưng phấn hơn.
Hưng phấn đến mức, không theo lẽ thường.
Bất thường đầu tiên là một giọng nói táo bạo vang lên trong đám đông.
: "Báo cáo, đội trưởng bên này đã chết! Đội phó treo!"
: "Đã biết. Đứa tiếp theo lên!"
Rất nhiều người ngã xuống trong vũng máu. Nhưng đồng bạn bên cạnh lại không tỏ ra đau lòng hay phẫn nộ. Bọn họ chỉ hớn hở lột lấy vũ khí trên thi thể đồng đội, sau đó tiếp tục vọt lên.
Có người bị tước sạch vũ khí, không buồn ngần ngại mà lấy thân thể ngăn đón địch nhân. Trở thành khiên thịt bám trụ cho những kẻ khác tiến lên hạ quái.
: "Các anh em xem kìa, hai mạng một phát!"
: "Hai mạng đã là gì! Nhìn tôi chuẩn bị làm nguyên ổ đây!!!"
Một người chơi ôm theo bom tự chế lao thẳng vào tường thịt đỏ tươi lúc nhúc, phấn khởi rống to: "Nổ cho bố! Há há!!!"
Mặt đất rung chuyển, cả một tường đỏ đổ rạp xuống giữa khói mù.
Cùng lúc đó, có ma pháp sư mắng th ô tục: "Đù má, tôi vừa mới chữa trị cho tên đó xong!"
: "Đổi đạn, tiếp tục bảo trì cảnh giới! Mẹ! Sao ở đâu cũng có đứa dẫm lên chân bố thế?!!"
Thực mau, một đám người đều nếm thử sờ s0ạng lựu đạn trong tay. Giống như có chốt mở kỳ quái nào đó bị mở ra.
: "Anh em được lắm, có dũng khí! Anh đây cũng đến một phát!!!" Lại một người khác treo lên ngực và hai tay vài dây lựu đạn, lao đi tìm đường chết: "Vì nụ cười của Quân chủ!!!"
Chỉ nghe Oanh một tiếng, cả một vùng đất bị thổi bay. Lửa vọt lên cao đến năm sáu mét, khói đặc cuồn cuộn trực tiếp nuốt trọn mạt đỏ tươi trước mắt. Người xung quanh cũng bị nổ đến thất điên bát đảo.
Lại một tiểu đội người chơi hừng hực khí thế đuổi tới, từ bên ngoài hấp dẫn địch nhân chạy vòng, giảm bớt áp lực cho những đội ngũ khác.
: "Đội trưởng, anh trai đặt suất hỏa thiêu của tôi bị địch tóm được rồi!"
Đội trưởng dùng mắt cá chết nhìn qua: "Và...?"
: "Á, đội trưởng! Tôi đọc được môi ngữ, anh em nói chúng ta máu bắn hắn đi! Chết cũng quyết không làm con tin!" Người nọ không biết xấu hổ mà gạt nước mắt: "Yên tâm, tôi sẽ thành toàn cho anh ấy!"
Đội trưởng hít sâu một ngụm: "Chư Thần trên cao! Đó không phải anh em cậu à?"
: "Có ngoại lệ với mọi thứ thưa ngài. Tôi sẽ nhớ anh ta."
Sau đó vác súng phóng lựu lên vai, dùng ngữ điệu vui sướng khi người gặp họa hô lớn
: "Vì quan chỉ huy!!!"
Ầm vang một tiếng, khói bụi nổi lên bốn phương tám hướng, ngọn lửa đầy trời.
Phản ứng dây chuyền kích phát bạo tạc liên tiếp, một loạt thịt đỏ hình người bị lôi cuốn vào trong ánh lửa điên cuồng.
[ Nhân số tham gia 10.000 người, trước mắt 8.230 người tồn tại. ]
[ Nhân số tham gia 10.000 người, trước mắt 8.200 người tồn tại. ]
[ Nhân số tham gia 10.000 người, trước mắt 8.110 người tồn tại. ]
[... ]
[ Nhân số tham gia 10.000 người, trước mắt 8.115 người tồn tại. ]
[ [ Nhân số tham gia 10.000 người, trước mắt 8.150 người tồn tại. ]
[... ]
[ Nhân số tham gia 10.000 người, trước mắt 8.230 người tồn tại. ]
Khán giả trong phòng phát sóng đều ý thức được sự tình không thích hợp:
[ Giả kim Sư Cổ Xưa Nhất: Đám dở hơi này... Không sợ chết sao? ]
[ Nam tước thứ chín: Yeah! Làm cho bọn họ đều đi tìm chết đi! ]
[ Khu rừng tuyết bị lãng quên: Số liệu hệ thống có vấn đề à? Tụt rồi lại tăng? Thứ quái quỷ gì đang diễn ra vậy?! ]
[ Thương Nhân Sa Mạc: Đây là nhân loại? Đây là đang làm gì? Tinh thần thác loạn? ]
[ Tám xúc tu ôm địa cầu:? ]
[ Đây là tài khoản của Thần Sắc đẹp nha: —— Đội quân của bé cưng thật dũng mãnh, yêu rồi yêu rồi ~]
[ Lữ Khách mưu cầu hạnh phúc: Tôi cũng thích nữa, dù tôi chỉ đứng bên lề hạnh phúc của bọn họ. ]
[ Hiện Thân Của Nghệ Thuật: Chúng ta đã ngã xuống, nhưng chung quy sẽ có người tiếp tục đứng lên.
Để họ đạp lên thi thể, để họ dẫm lên bả vai.
Máu tươi của chúng ta sẽ dẫn kẻ đến sau đi về phía sánh sáng. ]
[ Kẻ thống trị Đế Quốc máy móc: Thái quá! Sao cái tên lầu trên toàn tức cảnh sinh tình với mấy cái dị dị không vậy? ]
Trong lúc toàn bộ khán giả đều hoang mang, chiến đấu đã lên đến đỉnh điểm, càng thêm thập phần kịch liệt.
Chém giết! Vô tận chém giết!
Bên nhân loại tiến công như bị điên. Bọn họ giống như căn bản không sợ chết, ngang ngược một đường đâm thẳng về phía kẻ địch.
Mặc dù rất nhiều người máu chảy đầm đìa ngã xuống, nhưng số lượng do hệ thống hiển thị giảm xuống một lúc xong lại tăng trở về ban đầu. Quả thực viễn siêu tưởng tượng.
Đám đông đè lên nhau xông tới giết lung tung, xé tan kẻ địch thành mảnh nhỏ. Rậm rạp màu đỏ đổ xuống, phát ra tiếng rít bén nhọn hoà lẫn với từng luồng sóng nhiệt.
Một người chơi nữ xen lẫn trong rậm rạp sóng triều, tay ôm súng trường thọc thẳng vào thịt đỏ trên quái vật hình người mà bắn nổ nó thành mảnh vụn.
Một con lại một con nổ tan tành, người nọ vừa thở hổn hển vừa giành giật từng giây thay đạn.
: "Ha, con thứ hai trăm linh sáu..."
: "Mẹ, sao tôi cảm giác kiệt sức quá, muốn chết. Mệt chết? Ha ha, sao có..."
Chưa nói hết câu, người chơi nữ kia liền lảo đảo ngã ra sấp trên mặt đất, hai mắt trợn trắng dã.
Lao lực mà chết.
Súng trường trên người cũng bị một ma pháp sư đi qua phát hiện, sung sướng cuỗm đi rồi.
Số người đánh quá hăng không kịp bổ sung thể lực nên kiệt sức chết cũng không ít. Nhưng phía sau vẫn như được tiêm máu gà mà điên cuồng vọt lên.
Nhịp tim dồn dập như tiếng trống. Khói lửa cùng tiếng đạn thời thời khắc khắc k1ch thích thần kinh, làm sôi sục mạch máu trong cơ thể.
Tuy rằng số lượng bên địch đã không khoa trương như lúc đầu, nhưng bên nhân loại vẫn bất chấp tiếp tục khai hỏa.
Đánh quá hưng phấn, căn bản là không dừng lại được.
Bên quỷ quái liên tục bị nghiền áp dẫn đến tích tụ phẫn nộ. Bàn tay điều khiển phía sau bắt đầu dẫn dắt chúng bày ra sát chiêu.
Không còn là hình người nữa, các mảnh đỏ tụ lại càng lúc càng nhiều. Máu thịt hòa tan vào nhau tạo thành nhất thể.
Nó lớn như ngọn núi, tiếng gào rống to như chuông đồng. Hình dạng quái dị quỷ quyệt mang đến một loại cảm giác áp bách không thể địch nổi.
Máu thịt của nó chưa kịp chém xuống hết đã lập tức phục hồi, ngay cả đạn cũng khó xuyên thủng lớp thịt dày. Tốc độ di chuyển chậm chạp, nhưng sức năng của mỗi đợt công kích quả thức kh ủng bố.
Một cây khổng xúc tu khổng lồ hung hiểm điên cuồng mà vụt ra. Một quét qua chiến trường đánh bay cả đoàn hơn chục người bay ra xa hơn mười mét, thập phần khó đối phó.
Nhận thấy hình dạng này có lợi thế, sinh vật L lặp lại tạo ra hơn mười con khổng lồ tương tự. Đàn áp đổ về phía viện nghiên cứu, phá hủy mọi thứ trên đường đi, tạo thành hậu quả càng ngày càng nghiêm trọng.
Khoảnh khắc nghìn cân treo sợi tóc, tiếng xé gió nặng nề từ đỉnh đầu các người chơi vụt qua.
Bóng đêm nhấp nhoáng một tia ánh sáng sắc bén.
Sinh vật t0 lớn kia đột ngột dừng lại, thân thể khổng lồ kiên cố run lên bần bật. Và rồi...
Bị tách đôi.
Hai nửa thân bị cắt ngang rầm rầm đổ xuống, chấn động vang dội đến mức người xung quanh đều chao đảo đứng không vững.
Giờ khắc này, dẫm trên phần thi thể kia là một người đàn ông tóc vàng mắt vàng. Hai tay phủ đầy vảy, móng vuốt sắc bén chảy xuống từng giọt chất lỏng đỏ sậm.
Một con bị đánh gục, các con còn lại lập tức phát rồ. Bọn chúng dùng tư thế uốn lượn kỳ quái, trong khoảng thời gian ngắn hướng thanh niên tóc vàng nhanh chóng lao tới.
Hàng loạt xúc tu rậm rạp từ hai sườn vươn ra, lại chẻ thành hàng vạn, hàng nghìn tua nhọn như mũi giáo đâm về phía con mồi.
Rầm!
Một con quái vật khổng lồ bị đánh tung lên, từ trên trời giáng xuống. Nện mạnh trên đất trống, đập ra hố sâu.
Rầm! Rầm!
Lại thêm một cái hố, rồi lại một cái nữa nối nhau xuất hiện.
Các người chơi nhìn hơn mười sinh vật khổng lồ bị một lực cực lớn liên tiếp đánh bật ra ngoài như bóng cao su, cảm thấy da đầu tê dại, hít thở không thông.
Tình hình cực kỳ quỷ dị. Càng ngày càng nhiều con bị đập ra ngoài hơn làm bọn họ rốt cuộc chú ý tới thân ảnh nho nhỏ phía sau.
Người nọ đứng trên một hòn đá tảng cao chót vót, một người một lưỡi hái đen, có vẻ phá lệ thấy được.
Mặt mày xinh đẹp tú lệ quá mức, toàn bộ sân khấu đều bởi vì một cái nhướng mày của cậu nháy mắt sáng ngời.
: "Quan chỉ huy ra lệnh..." Thiếu niên gõ lưỡi hái hai phát trên đá, trào phúng cười nhạo một tiếng
: "Phía trước, cấm thông hành."
_