Điều ngoài ý muốn chính là khi nghe được câu nói gần như là một lời chúc phúc này, Thẩm Thứ cũng không quá khó chịu như anh tưởng.
Cảm tình như dao cùn cắt thịt, ngoài việc hơi gian nan cũng có thể khiến người ta từ từ quen dần với nó.
Bởi vì từ lâu anh chấp nhận chuyện mình thích Úc Tùng Niên chỉ là do bản thân đơn phương, không phải là chuyện đôi bên tình nguyện.
Hiện giờ chỉ là chính miệng Úc Tùng Niên xác nhận lại nó một lần nữa mà thôi.
Úc Tùng Niên không có cảm giác với anh, kết hôn cùng anh cũng chỉ là vì lý do nào đó.
Có lẽ là vì hiện tại không có người nào thích hợp hơn anh, mà cả hai cũng đã có một nền tảng tình cảm nhất định.
Đúng vậy, hẳn là Úc Tùng Niên cũng có cảm tình với anh. Chẳng qua phần cảm tình này vẫn thua xa tiêu chuẩn của một tình yêu đích thực.
Nếu Úc Tùng Niên có tiêu chuẩn chọn người yêu, Thẩm Thứ sẽ thử cố gắng thay đổi. Thế nhưng trước đó Úc Tùng Niên đã từng ở bên Thẩm Nguyên, điều này khiến Thẩm Thứ trực tiếp từ bỏ ý nghĩ thay đổi bản thân.
Cho dù như thế nào thì anh cũng không thể đi bắt chước Thẩm Nguyên, vì đoạn tình cảm này mà phá hủy lòng tự trọng của mình, hiện tại anh không thể làm được.
Thẩm Thứ nhận ra mình còn chưa trả lời, nhẹ giọng đáp: “Được.”
Nhiếp ảnh gia buông máy ảnh, trong mắt lộ ra kinh ngạc, giống như vừa nhìn thấy gì đó. Nhưng anh ta cũng không nói gì mà chỉ bảo mọi người nghỉ ngơi một lúc.
Thẩm Thứ rời khỏi lồng ngực của Úc Tùng Niên, thấp giọng nói: “Tôi đi vệ sinh một chút.”
May mà nhà vệ sinh cũng không xa, Thẩm Thứ bước vào khóa cửa lại.
Anh ngay lập tức hiểu ra tại sao vừa rồi nhiếp ảnh gia lại ngạc nhiên, bởi vì người trong gương quanh mắt đã hơi phiếm hồng.
Tựa như thân thể đang nói cho Thẩm Thứ biết rằng anh đang tự lừa mình dối người ra sao, sức sát thương của câu nói vừa rốt cuộc lớn như thế nào.
Cũng may là không có nước mắt, Thẩm Thứ nhắm mắt lại hít sâu một hơi. Không bao lâu sau, khuôn mặt của người trong gương đã khôi phục lại bình thường. Thẩm Thứ nhìn thời gian, bước ra khỏi toilet, anh quyết định phải tích cực hơn một chút.
Úc Tùng Niên chỉ ở bên cạnh anh một năm, qua một ngày là ít đi một ngày, vậy thì tại sao phải lãng phí cảnh xuân tốt đẹp chứ.
Anh đã điều chỉnh tốt tâm trạng nhưng rõ ràng tinh thần của Úc Tùng Niên lại sa sút hơn hẳn, nên trạng thái quay chụp không hề tốt chút nào.
Nhiếp ảnh gia dẫn dắt hồi lâu mới phát hiện mặc kệ anh ta chụp như thế nào cũng không thể chụp ra được hiệu quả như lúc trước.
Tuy rằng hai người bọn họ đều rất đẹp nhưng vẫn có cảm giác không đúng.
Dù sao cũng có sẵn phim, Lâm U nhỏ giọng nói chuyện một hồi với nhiếp ảnh gia, rồi đi về bên này hỏi họ có muốn đổi trang phục không.
Thẩm Thứ đồng ý, Úc Tùng Niên cũng không có ý kiến gì. Đến khi thay quần áo, Thẩm Thứ nhìn mảnh vải màu trắng đơn giản, nghi hoặc hỏi: “Đây là cái gì?”
Từ lâu Lâm U đã mong đợi được nhìn thấy hình ảnh Thẩm Thứ mặc mảnh vải này: “Trang phục của anh á.”
“Vốn những bức tượng điêu khắc rất ít khi mặc quần áo mà. Cũng không phải là để anh khỏa thân đâu, chỉ để trần nửa thân mà thôi.” Lâm U ấn Thẩm Thứ, dùng mắt ra hiệu cho nhân viên trang điểm: “Tin em đi, thành phẩm sẽ rất tuyệt.”
Thẩm Thứ bị không trâu bắt chó đi cày. Nhân viên trang điểm uốn quăn tóc anh, lại đánh rất nhiều phấn highlight lên xương quai xanh của anh.
Lúc thay quần áo, Thẩm Thứ thật sự rất ngượng ngùng. Thế nhưng cuối cùng anh cũng không chịu được sự thúc giục liên tục của Lâm U và nhân viên trang điểm, đành phải mặc vào mảnh lụa trắng nhìn qua chẳng khác gì khăn tắm kia rồi bước ra.
Lâm U và nhân viên trang điểm hít một hơi nhìn nhau, Lâm U che mũi nói: “Ảnh trưng bày trong cửa hàng chúng ta nên đổi rồi.”
Nhân viên trang điểm cầm lấy thỏi son, rục rịch muốn điểm lên miệng Thẩm Thứ một chút: “Bà chủ của tôi ơi, tôi cảm thấy không thành vấn đề, tôi khẳng định phương án này sẽ rất hot hit đó.”
Thẩm Thứ nhìn hai người phụ nữ dường như đang muốn dùng ánh mắt mà ăn tươi nuốt sống mình, theo bản năng liền lui về sau một bước.
Lâm U cầm một cái vòng hoa, nhẹ nhàng đặt lên đầu Thẩm Thứ: “Em phát hiện anh mới nên đóng vai chàng trai hoàn mỹ đến để quyến rũ Thần.”
Nhân viên trang điểm đồng ý nói: “Trước đó tôi còn cảm thấy khí chất của Thẩm tiên sinh không thích hợp lắm, bây giờ ngược lại lại cảm thấy rất hoàn hảo á.”
Lâm U nhìn hình xăm trên tấm lưng trắng nõn của Thẩm Thứ, sợ hãi nói: “Đúng vậy, em hoàn toàn không nghĩ tới bên dưới lớp tây trang thế mà lại có một hình xăm, đây chính là ‘tương phản manh’* sao?”
*ý chỉ người có tính cách tương phản, lúc thì dễ dương lúc lại lạnh lùng, là người có hai tính cách trái ngược nhau.
Cửa phòng bị gõ vang, Úc Tùng Niên ở bên kia đã chuẩn bị xong, họ không dùng chung một phòng thay đồ.
Bên này, Thẩm Thứ hóa trang hơi lâu, trợ lý tới hỏi bọn họ đã xong chưa.
Lâm U nói to: “Xong ngay đây.”
Nhân viên trang điểm vốn đang cẩn thận đánh son cho Thẩm Thứ, Lâm U nhìn chằm chằm khuôn mặt của anh một hồi: “Không thì cô thử làm cho anh ấy nhìn như vừa bị đùa bỡn một chút xem.”
“Tôi hiểu rồi!” Nhân viên trang điểm hưng phấn đứng lên.
Thẩm Thứ trơ mắt nhìn nhân viên trang điểm quệt son ra khóe môi anh, trông hệt như dấu vết còn lưu lại sau khi vừa bị ai đó hung hăng hôn xong.
Thật sự rất xấu hổ, Thẩm Thứ muốn phản đối nhưng lại bị Lâm U vô tình trấn áp. Cô cứ thế đưa anh vào trong phòng chụp ảnh, Thẩm Thứ thậm chí không biết nên che ở đâu nữa.
Nhưng che ở đâu cũng đều không tốt, là đàn ông con trai thì vẫn nên phóng khoáng một chút.
Thẩm Thứ cố gắng bày ra dáng vẻ tự nhiên nhất. Úc Tùng Niên đang ăn mặc không khác gì với đồ ở trường học lắm, đồ lao động phối với giày, chỉ là áo sơ mi hơi bó sát, tay áo được xắn lên, lộ ra cánh tay săn chắc, tràn ngập hormone mười phần.
Úc Tùng Niên đang chán muốn chết mà tựa vào cạnh bàn, khoanh tay ngẩn người. Khi cậu nhận ra Thẩm Thứ đang đến mới hướng mi liếc anh một cái.
Thẩm Thứ thấy trong giây phút kia ánh mắt của Úc Tùng Niên mở to không ít. Cậu đưa mắt nhìn anh từ đầu đến chân, cuối cùng dừng lại một chút ở nửa người trên và khóe môi anh vài giây.
Sau đó cậu đứng dậy, bước nhanh về phía Thẩm Thứ, vẻ mặt nghiêm túc, khí thế hung hãn.
Thẩm Thứ không được tự nhiên muốn kéo vạt áo, sửa sang lại quần áo nhưng lại sờ vào một khoảng không. Nửa người trên của anh vốn không mặc gì, không có cách nào sửa lại được gì cả.
Lúc này Úc Tùng Niên đã đứng trước mặt anh, nhíu chặt mày: “Đây là có chuyện gì?”
Lâm U ở bên cạnh giải thích: “Bởi vì phải tạo ra được cảm giác của một tác phẩm nghệ thuật, cho nên tôi chỉ dùng mảnh vải này để trang trí đơn giản.”
“Có phải hơi hở hay không?” Úc Tùng Niên nói.
Lâm U: “Không thể nào, hơn nữa hình xăm của Thẩm Thứ rất phù hợp, chắc chắn khi chụp ảnh đen trắng sẽ rất ấn tượng.”
Nghe Lâm U nhắc tới hình xăm, đôi mày Úc Tùng Niên cau lại càng chặt.
Nhưng cậu vẫn muốn tôn trọng ý kiến của Thẩm Thứ: “Anh nghĩ thế nào?”
Thẩm Thứ lúng túng nói: “Có phải không đẹp hay không?”
“Không đâu.” Úc Tùng Niên nói, nhưng khi cậu nói ra có vẻ rất không tình nguyện: “Rất… đẹp.”
Sau khi nhận được đánh giá không ngờ từ cậu, Thẩm Thứ nhẹ nhàng thở ra: “Vậy thì cứ chụp đi, bây giờ đổi quần áo khác cũng làm phiền các nhân viên công tác lắm.”
“Thời gian cũng không còn sớm nữa, chụp xong tôi đưa cậu về.” Thẩm Thứ vỗ vỗ bả vai Úc Tùng Niên, chủ động đi về phía trường quay.
Sự khẳng định của Úc Tùng Niên khiến anh tự nhiên hơn rất nhiều. Lúc đối mặt với yêu cầu của nhiếp ảnh gia cũng nhiệt tình hơn vừa rồi, lại còn biết chủ động phối hợp.
Anh đứng trên bệ đá, Úc Tùng Niên quỳ một gối xuống bên chân anh, hai tay cậu đặt trên bắp chân anh, bày ra bộ dáng đang chuyên tâm hoàn thành tác phẩm của mình. Thẩm Thứ cảm thấy nơi bị chạm đến có chút kì quái, nhưng lại không nói ra được rốt cuộc là không đúng chỗ nào.
Nhiếp ảnh gia rất hưng phấn, không ngừng yêu cầu bọn họ thay đổi tư thế, tương tác nhiều hơn.
Ban đầu Thẩm Thứ vẫn coi mình là một bức tượng điêu khắc, không biểu cảm gì, cũng rất ít khi thay đổi động tác.
Cho đến khi nhiếp ảnh gia muốn trực tiếp chỉ dạy Thẩm Thứ: “Cậu phải chạm lên mặt cậu ấy như vậy này.” Dứt lời, nhiếp ảnh gia vươn tay muốn nâng cằm Úc Tùng Niên, tính làm mẫu một chút, nhưng còn chưa đụng tới thì tay đã bị Thẩm Thứ ngăn lại.
Thẩm Thứ đặt tay mình lên má Úc Tùng Niên: “Là như thế này sao?”
Nhiếp ảnh gia thu tay lại: “Đúng vậy, nhà điêu khắc sinh ra tình yêu với tác phẩm của chính mình, cũng khát vọng được đáp lại. Trong ảo tưởng của nhà điêu khắc, họ đang ở trong một mối quan hệ yêu đương nồng nhiệt!”
Khác với kịch bản vườn trường, kịch bản nhà điêu khắc và tác phẩm của mình, concept này được xây dựng có hơi khác thường.
Thẩm Thứ hạ thắt lưng, vẫn duy trì vẻ mặt không chút thay đổi, nghiêng mình tới gần Úc Tùng Niên, Úc Tùng Niên nhìn chằm chằm vào môi anh, thấp giọng hỏi: “Sao môi anh lại thành ra thế này?”
“Nhân viên trang điểm cảm thấy đẹp.” Thẩm Thứ có chút thẹn thùng nói: “Quả nhiên là rất kỳ quái.”
Ánh mắt Úc Tùng Niên dừng trên môi anh một hồi lâu mới chậm rãi thu hồi: “Không sao.”
Sau khi chụp bên cạnh xong, thời điểm chụp chính diện, Úc Tùng Niên gọi Lâm U qua, không biết nói gì.
Sau đó Thẩm Thứ không chụp chính diện nữa mà toàn bộ quá trình đều quay lưng về phía máy ảnh. Úc Tùng Niên ôm eo anh, hai người tạo thành tư thế mặt đối mặt, Úc Tùng Niên ôm anh, đối mặt với máy ảnh.
Thẩm Thứ vừa muốn thay đổi tư thế, Úc Tùng Niên liền ấn thắt lưng anh lại, ôm anh vào trong ngực: “Sao vậy?”
“Giữ tư thế này lâu rồi, không cần đổi cái khác sao?” Thẩm Thứ hỏi.
Úc Tùng Niên: “Cũng sắp chụp xong rồi.”
“Cái gì?” Thẩm Thứ kinh ngạc nói: “Nhanh như vậy?”
Úc Tùng Niên nâng tay, đặt lên hình xăm sừng hươu sau lưng anh: “Dù sao ảnh này cũng phải chiếu trong hôn lễ, cũng cần phải có chừng mực một chút.”
Thẩm Thứ cũng bị thuyết phục, anh cũng không thể tưởng tượng được cảnh tượng mình để cho khách khứa rồi cô dì chú bác nhìn thấy hình ảnh anh đang không mặc quần áo chỉnh tề như thế này.
Nhân viên trang điểm nhìn tác phẩm bản thân tỉ mỉ tạo ra, ngay cả cái mặt cũng không được chụp, không nhịn được hỏi Lâm U: “Tại sao lại không chụp ảnh chính diện vậy bà chủ?”
Lâm U: “Chồng anh ấy không cho, thậm chí ngay cả ảnh chụp cũng không muốn cho chúng ta dùng.”
Nhân viên trang điểm: “… Rồi chị đồng ý luôn hả?”
Lâm U: “Tôi cũng không muốn, nhưng cậu ta đưa ra nhiều lợi ích lắm.”
Nhân viên trang điểm: “…”
Cùng lúc đó, trong phòng học khoa điêu khắc, Phương Viên hút một ngụm trà sữa, nói với Trương Bảo: “Thật sự bị cậu đoán trúng rồi, không phá đi thì không xây lại được.”
Trang Thu mới vừa làm bài tập xong: “Cái gì không phá đi thì không xây được.”
Phương Viên mang hai người tới phòng học.
Trang Thu thấy một màn trước mắt, miệng hơi mở lớn: “Trời ơi, đây là… nghệ thuật sắp đặt sao?”
Vô số những tấm sắt được hàn thành một bụi gai, tựa như cái cửa sổ tứ giác thật lớn, nghiêng mình bao lấy một tác phẩm điêu khắc trắng như tuyết nhàn hạ, tràn ngập cảm giác thánh khiết.
Vị trí tiếp giáp giữa tác phẩm điêu khắc và khung kim loại được mạ một lớp gỉ sắt màu đỏ, tựa như khi thiên sứ mang theo sừng hươu phá cửa mà vào, vết thương chồng chất, giống như bị bụi gai vây khốn, kéo trở lại lồng.
Bụi gai tạo thành cửa sổ, gắt gao quấn quýt lấy bức tượng, rỉ sắt vấy bẩn màu trắng nguyên bản của thạch cao, giống như cứng rắn đâm vào da thịt.
Từ thắt lưng trở xuống, gỉ sắt như giọt nước chảy từ giữa hai chân xuống mắt cá chân,
Trang Thu nhịn không được nhìn Trương Bảo một cái, muốn xác nhận suy nghĩ của đối phương: “Là do tớ nghĩ nhiều sao? Sao mà tớ cứ có cảm giác bức tượng này hơi… cái kia…”
Trương Bảo hứng thú nói: “Quả thật hoàn toàn là bị vấy bẩn á.”
Phương Viên mờ mịt nhìn hai cô bạn rồi lại nhìn về phía tác phẩm: “Cái gì bẩn cơ?”
Cả khuôn mặt Trang Thu đều đỏ bừng: “Trời ơi, cái này cũng quá… dâm vậy trời!”
Phương Viên: “?”