“Em…” Thẩm Thứ nghẹn lời, hồi lâu sau mới nói: “Điên rồi sao?”
Có lẽ Úc Tùng Niên cũng không ngờ anh sẽ phản ứng như vậy, vui vẻ: “Thỉnh thoảng em lại nhận ra anh thật sự thiếu tế bào lãng mạn.”
“Chẳng lẽ rất xấu sao? Nhưng em rất thích nó mà.” Úc Tùng Niên nói.
Thẩm Thứ vừa định tới gần để xem Úc Tùng Niên thật sự xăm lên hay chỉ là vẽ lên thôi, anh hy vọng là đáp án hai, nhưng trong đầu anh lại hiện lên từng đoạn kí ức.
Anh nhớ tới việc mình đứng trên đường cái ngất đi một lúc, sau đó nhanh chóng tỉnh lại.
Rồi anh nằm trên lưng của Úc Tùng Niên, cũng cầu được ước thấy mà ôm chặt lấy cậu, ngắm nhìn từng cửa hàng khác nhau lướt qua đáy mắt.
Bất chợt, anh giãy dụa muốn xuống đất.
Úc Tùng Niên sợ anh té ngã nên đành để anh xuống.
Thẩm Thứ thất tha thất thểu đi tới chỗ mình nhìn trúng, là một cửa hàng xăm mình.
Ngoại trừ quán bar, tiệm thuốc và nhà hàng, nước X có nhiều nhất chính là các cửa hàng xăm, gần như chỉ cần đi vài bước đã thấy một cửa hàng.
Sau khi Thẩm Thứ đẩy cánh cửa thủy tinh của cửa hàng xăm ra, anh lấy thẻ tín dụng đập lên bàn tiếp tân, vẫn phóng khoáng y hệt lần đi mua bao cao su lần trước vậy: “Tôi muốn xăm hình.”
Bên cạnh cửa hàng này là một quán bar đường phố, bình thường cũng có rất nhiều người nước ngoài say rượu đến đây tiện thể xăm mình.
Huống hồ mấy cửa hàng bên đường kiểu này cũng sẽ không nghiêm túc tuân thủ các quy định như vậy, dù cho ban đầu có không đồng ý xăm khi say rượu, chỉ cần đưa tiền đủ nhiều, cuối cùng cũng sẽ đồng ý mà thôi.
Sau khi anh đưa xong thẻ tín dụng, Úc Tùng Niên mới đuổi đến nơi. Cậu nắm lấy tay Thẩm Thứ nói xin lỗi với đối phương, bảo rằng anh đang say rượu, không muốn xăm.
Nhưng cậu không kéo được Thẩm Thứ vì anh đã ngồi hẳn xuống dưới đất, còn mở album trong điện thoại ra tìm hình.
Úc Tùng Niên thấy không kéo được anh cũng ngồi xổm xuống, dùng giọng điệu như đang dỗ trẻ con ra dỗ dành Thẩm Thứ hồi lâu nhưng vẫn không được để ý.
Mãi tới khi Thẩm Thứ giơ ảnh bên trong điện thoại ra cho Úc Tùng Niên xem, nói: “Đẹp không?”
Úc Tùng Niên nhìn chằm chằm vào bức ảnh kia, lộ ra nụ cười bất lực: “Rất đẹp.”
Đó chính là bức tranh kí họa mà Úc Tùng Niên tặng cho Thẩm Thứ, chỉ là vài nét đơn giản mà thôi, nếu làm thành hình xăm cũng chỉ cần một lần là xong.
Vì uống say nên Thẩm Thứ nói chuyện rất chậm, cũng rất ngắn gọn: “Anh muốn xăm.”
Úc Tùng Niên: “Đợi ngày mai hết say anh lại quyết định được không?”
“Muốn xăm.” Thẩm Thứ không hề bị dao động, nói.
Úc Tùng Niên: “Say rượu không thể xăm, như vậy sẽ không tốt cho thân thể.”
Nhưng Thẩm Thứ lại nói: “Hình hươu này cũng được xăm lúc uống rượu, có thể xăm được.”
Mặc dù câu nói đó không có chủ ngữ nhưng Úc Tùng Niên nghe vẫn hiểu. Hình xăm sừng hươu có liên quan đến cậu trên người Thẩm Thứ kia, vậy mà lại được xăm lúc uống say.
Khó trách lại làm chuyện kích động như vậy, thì ra là uống say.
Thợ xăm trong tiệm đang hỏi họ rốt cuộc có định xăm hay không. Mặt tiền của cửa hàng nhỏ, hai người đàn ông trưởng thành ngồi xổm ở chỗ này cũng hơi gây ảnh hưởng đến việc buôn bán.
Úc Tùng Niên thở dài: “Nhất định phải xăm sao?”
Thẩm Thứ cố chấp gật đầu, Úc Tùng Niên hỏi xong liền cầm lấy điện thoại của Thẩm Thứ, dắt anh đến cạnh giường để xăm mình, hỏi: “Anh tính xăm ở chỗ nào?”
Thẩm Thứ đưa tay đặt lên trái tim, lộ ra nụ cười ngây ngô: “Ở đây.”
“Được.” Úc Tùng Niên đưa điện thoại cho nhân viên cửa hàng: “Tôi muốn xăm hình này.”
Thẩm Thứ nghe thấy lời nói của Úc Tùng Niên, vẻ mặt anh hơi dại ra, sau đó dễ dàng bị Úc Tùng Niên dỗ dành mà không để ý nữa.
Sau khi xác nhận kích thước hình xăm, nhân viên cửa hàng nhanh chóng mang ra bản in thử hình xăm. Đây là bước đầu tiên để xăm, cũng là cơ hội cuối cùng để đổi ý.
Úc Tùng Niên nhanh chóng cởi áo ra, mà Thẩm Thứ chờ ở bên ngoài đã ngủ từ lâu.
Người nhân viên có biết một chút về tiếng Trung hỏi hắn: “Ngài vẫn muốn xăm sao?”
Úc Tùng Niên nhìn Thẩm Thứ thật lâu mới vuốt cằm nói: “Xăm đi.”
Nhớ tới việc điên rồ lúc mình làm ra sau khi say rượu, Thẩm Thứ ngồi trên giường hồi lâu mới hoàn hồn: “Anh… Đáng lẽ ra phải là anh xăm mới phải.”
Úc Tùng Niên đưa cốc nước tới trước mặt anh: “Anh cứ uống nước trước đi đã, giọng anh khàn cả rồi.”
Thẩm Thứ nhìn chằm chằm vào hình xăm mới trên ngực Úc Tùng Niên không chớp mắt, ngày cả lúc uống nước cũng không chịu dịch đi chút nào.
Đợi uống xong nước, hai tay Thẩm Thứ vẫn nắm chặt cốc nước: “Hình xăm màu đỏ có thể tẩy được.”
Úc Tùng Niên ngồi cạnh Thẩm Thứ nghịch tóc rối vì mới tỉnh ngủ của anh: “Sao lại phải tẩy?”
“Xăm mình là chuyện cả đời.” Thẩm Thứ căng thẳng nói.
Úc Tùng Niên: “Không phải trên lưng anh cũng có một cái hay sao?”
“Anh…” Thẩm Thứ rũ mắt xuống: “Anh thì khác.” Khi đó anh tưởng rằng Úc Tùng Niên sẽ không trở về nữa, anh lại đánh mất cậu lần nữa vậy nên mới đi xăm, nhưng anh không hề hối hận.
“Thẩm Thứ.” Úc Tùng Niên giơ tay ôm lấy khuôn mặt Thẩm Thứ, buộc anh phải nhìn thẳng mình: “Anh và em có gì khác nhau cơ chứ?”
“Chẳng lẽ ý của anh là tình cảm của em đối với anh không đủ lớn để em xăm hình vì anh sao?” Úc Tùng Niên cau mày nói.
Thẩm Thứ sốt ruột giải thích: “Anh không có ý này, chỉ là anh… Sợ em sẽ hối hận.”
“Tại sao em phải hối hận?” Giọng điệu của Úc Tùng Niên càng lúc càng không tốt.
Trong lòng biết nếu còn tiếp tục nói như vậy thì chắc chắn Úc Tùng Niên sẽ không vui, Thẩm Thứ ngoan ngoãn yên lặng, sau đó nhẹ nhàng kéo hai tay đang đặt lên mặt mình của Úc Tùng Niên xuống.
Anh cúi đầu, nhẹ nhàng hôn lên hình xăm của Úc Tùng Niên: “Cảm ơn em.”
Bởi vì anh say rượu làm loạn khiến cho Úc Tùng Niên có thêm một hình xăm. Nhưng… vậy mà anh không hề cảm thấy hối hận, ngược lại còn mơ hồ cảm thấy vui sướng.
“Còn đau không?” Thẩm Thứ hôn xong liền nâng mí mắt lên hỏi.
Úc Tùng Niên không trả lời mà giữ chặt lấy gáy của anh, hôn anh lần nữa. Dùng hành động để chứng minh mình không đau, thậm chí còn dư sức để làm chuyện khác.
Áo mưa vừa mua đã có đất dụng võ ngay lập tức. Bởi vì trên ngực của Úc Tùng Niên có hình xăm, Thẩm Thứ thậm chí còn không dám chống tay lên người cậu.
Anh chỉ có thể cắn áo ngủ của mình, khó khăn ngồi xuống.
Loại chuyện này hình như càng làm càng thuần thục, lần này Thẩm Thứ đã có thể kiên trì rất lâu, mãi sau mới rơi nước mắt.
Úc Tùng Niên xăm xong còn gợi cảm hơn so với trước đây, làm hại Thẩm Thứ nhìn ngây người rất nhiều lần.
Úc Tùng Niên cắn lấy vành tai anh: “Bây giờ anh hiểu được cảm giác của em rồi chứ?”
Ngón tay cậu theo tấm lưng đầy mồ hôi của Thẩm Thứ, trượt từ sau cổ đến hình xăm sừng hươu ở vai: “Lúc biết nơi này là em, em đã rất muốn làm như vậy.”
Giống như cơn sóng mãnh liệt lúc thủy triều đã đến nơi cao nhất, Thẩm Thứ chợt cảm thấy có một sự ấm áp rơi vào sống lưng anh, từ chỗ hình xăm kia trượt xuống đến giữa mông.
Cuối cùng vết thương của Úc Tùng Niên vẫn bị nhiễm trùng bởi mồ hôi cộng thêm tắm qua loa. Vậy nên tất cả các hoạt động tắm biển mà họ đã lên kế hoạch ở nước X trước lúc đi cũng bị hủy toàn bộ, chỉ có thể đổi thành du ngoạn quanh đảo.
Trở về sau tuần trăng mật, nước da của Thẩm Thứ đã ngăm hơn một chút, người cũng béo ra một ít. Cân nặng bị giảm đi vì áp lực trước khi kết hôn cũng được bù lại không ít.
Thư ký chỉ nhìn lướt qua nét mặt tỏa sáng của anh là biết anh vừa trải qua một tuần trăng mật rất tuyệt.
Nói xong mấy lời chúc phúc đơn giản, thư ký bê cả một chồng văn kiện còn tồn đọng lúc Thẩm Thứ đi hưởng tuần trăng mật chuyển tới trước bàn anh.
“Sếp ơi, cố lên nha.” Thư ký đứng trước bàn, nụ cười kia thấy thế nào cũng trông rất miễn cưỡng.
Xem ra, để anh an tâm hưởng thụ tuần trăng mật, thư ký cũng đã chịu không ít khổ.
Thẩm Thứ an ủi: “Tháng này toàn bộ phòng thư ký đều có tiền thưởng, lát nữa cậu dùng thẻ của tôi đặt trà chiều và điểm tâm cho nhân viên công ty.”
Nụ cười trên mặt thư ký nháy mắt trở nên chân thành hơn rất nhiều, cầm lấy thẻ của Thẩm Thứ xong thì đi ra ngoài.
Thẩm Thứ đang tập trung xem văn kiện, cửa phòng làm việc đột nhiên mở ra: “Nghe nói hôm nay mày mời khách, tiện thể mời tao luôn đi!”
“Mày còn cần tao mời sao?” Thẩm Thứ đáp lại, không thèm ngẩng đầu.
Hôm nay Lâm Chí Quân lại thay đổi một bộ trang phục khác. Hắn chỉ mặc một chiếc áo khoác bóng chày, đội thêm mũ, rất tự nhiên đi tới trước bàn Thẩm Thứ, đặt mông ngồi lên bàn làm việc: “Đi hưởng tuần trăng mật mà đến một tin nhắn cũng không thèm gửi cho tao, ít ra cũng phải chia sẻ với tao về phong cảnh nước X chứ.”
“Không phải bình thường cứ rảnh là mày lại sang nước X chơi sao? Vậy mà vẫn còn muốn chia sẻ à?” Thẩm Thứ hạ gọng kính.
Lâm Chí Quân nhiều chuyện nói: “Nhìn sắc mặt của mày kìa, chắc là lúc đi trăng mật đã có tiến triển lớn với Úc Tùng Niên phải không.”
Thẩm Thứ khiêm tốn nói: “Cũng không tệ lắm.”
“Thôi đi, còn giả vờ cái gì, cuối cùng là ở cùng phòng hay khác phòng?” Lâm Chí Quân hỏi xong, lại nói tiếp: “Đúng là kì lạ, vậy mà tao lại đang hỏi cặp chồng chồng mới cưới vừa đi tuần trăng mật về có ở chung phòng hay không.”
Thẩm Thứ không hề có ý định che giấu, cuối cùng anh bật cười, không giấu nổi hạnh phúc mà gật đầu.
“Xem ra hôm nay uổng công tao đi một chuyến.” Lâm Chí Quân nói.
Thẩm Thứ: “Sao vậy?”
Lâm Chí Quân buồn chán nói: “Vừa mới biết được tin shock, lại nghe nói hôm nay mày về nước thế là đến tìm mày, tiện thể ăn cơm trưa với nhau luôn.”
“Nhưng mày và Úc Tùng Niên đã thành một đôi rồi, hình như tin tức này cũng không còn quan trọng nữa.” Lâm Chí Quân nói.
Thẩm Thứ nói: “Đừng thừa nước đục thả câu, nói nhanh lên.”
Lâm Chí Quân xuống khỏi bàn làm việc của Thẩm Thứ, cúi người, thờ ơ ghé vào chỗ mình vừa ngồi, đôi mắt toát ra ánh sáng vui vẻ sau khi nghe được tin vịt: “Mày biết ngoài mày ra, tao còn có hai tên bạn xấu thường đến mấy chỗ quán bar kiểu kia chứ.”
Thẩm Thứ gật đầu, ra hiệu cho hắn nói tiếp.
“Tao có một người bạn, đúng rồi, là người tổ chức buổi tiệc lúc mày cầu hôn với Úc Tùng Niên đấy, hôm qua đứa con trai thứ ba của nhà ấy cũng ở trong buổi tiệc.”
“Mày biết nó nói với tao chuyện gì không?” Lâm Chí Quân đã không thể kiềm chế được sự hưng phấn của mình nữa.
Lúc vừa nghe được tin tức này hắn đã muốn nói ngay cho Thẩm Thứ biết.
Nói với anh rằng bản thân mình không đoán sai, làm gì có đóa sen trắng đáng thương nào mà chỉ có một con cáo già đã lên kế hoạch từ lâu.
Nhưng lại sợ gửi tin nhắn lại bị Úc Tùng Niên đang bên cạnh Thẩm Thứ thấy được, thế là chỉ đành phải tự mình tới đây một chuyến.
“Nó nói với tao, lúc Úc Tùng Niên vừa mới về nước nó đã muốn kêu Úc Tùng Niên ra chơi, nhưng khổ nỗi là không có ai mời được cậu ta cả, ít lâu sau lại xảy ra chuyện của cha cậu ta với vị thư ký kia.” Lâm Chí Quân nói tiếp.
Thẩm Thứ nghe xong, nghĩ tới đứa con trai thứ ba của người tổ chức buổi tiệc tối. Đó cũng là một vị thiếu gia nổi danh ăn chơi trác táng trong giới, không giống với kiểu người có thể có quan hệ tốt với Úc Tùng Niên.
Lâm Chí Quân: “Chuyện sau đó chắc mày cũng biết cả rồi, Úc Tùng Niên đến. Dù tất cả mọi người đều đang chờ xem trò cười của cậu ta nhưng cậu ta vẫn đến.”
“Mày có biết trước khi Úc Tùng Niên đồng ý tham gia đã hỏi gì không?”
Có lẽ Thẩm Thứ đã đoán được rồi nhưng không dám tin, vì hồi hộp mà môi đông cứng đến nỗi không dám hỏi.
Lâm Chí Quân cũng không làm khó anh, nói luôn đáp án: “Úc Tùng Niên hỏi thằng kia là, liệu mày có tới không.”