Suy nghĩ ngông cuồng không đáng có của thiếu niên ấy, Thẩm Thứ đã ép bản thân phải quên đi lâu rồi.
Anh đã từng cho rằng mình thành công quên đi, mãi đến khi Lâm Chí Quân nói, mỗi một người mà anh tìm đều có bóng dáng của Úc Tùng Niên trong đó.
Nó giống như một thứ nhựa sống, như một hồi chuông cảnh tỉnh, khiến cho bao nỗ lực mấy năm nay của anh đều trở nên vô ích.
Nhưng cũng không phải là không có chỗ tốt, ít nhất anh không hề ép mình phải trải nghiệm một mối quan hệ mới.
Giống như Lâm Chí Quân nói, anh đã vô phương cứu chữa từ lâu rồi.
Một khi đã như vậy thì cũng không cần phải làm chậm trễ người khác, việc này không công bằng với người ta.
Sau lần hẹn đi xem kịch đó, Úc Tùng Niên lại mời anh thêm vài lần nữa.
Ví như cậu mới phát hiện một nhà hàng ngon, gần đây có triển lãm tranh mới mở, muốn đổi một bộ sô pha mới.
Dù Thẩm Thứ có bận thế nào, anh cũng sẽ dành thời gian để đến nơi hẹn.
Anh nghĩ, chắc hẳn Úc Tùng Niên muốn mượn cơ hội này để quan sát mình, thử xem mục đích kết hôn và thành ý của anh ra sao.
Chứ không thể nào là Úc Tùng Niên thật sự muốn hẹn hò với anh được, cho nên mới không ngừng chủ động đưa ra lời mời với anh như thế.
Có một lần hai người gặp nhau, ăn xong thì đi xem phim, Thẩm Thứ lại ngủ mất.
Mỗi lần hẹn hò với Úc Tùng Niên, Thẩm Thứ sẽ dành ra cả một ngày, phần lớn sẽ dùng để chuẩn bị trước cho buổi hẹn hò đó, phần nhỏ còn lại mới là cho buổi hẹn hò.
Dù là như vậy cũng đã tốn không ít thời gian đáng ra nên dành để làm việc của anh.
Thẩm Thứ không phải là một người thích trì hoãn công việc, cho nên sau mỗi lần hẹn hò anh đều sẽ tăng ca.
Một ngày trước khi đi xem phim, Thẩm Thứ lại tăng ca, anh hoàn thành tất cả công việc nên ngủ không được đủ giấc.
Bộ phim Úc Tùng Niên cho anh xem có quá nhiều dòng ý thức và hình ảnh ẩn dụ, tất cả đều cần phải được thưởng thức một cách tinh tế.
Thẩm Thứ xem phim đến mức ngủ quên, mãi đến khi anh tỉnh lại thì phát hiện bản thân đã tựa vào vai Úc Tùng Niên từ lúc nào.
Đúng là thiếu lễ độ quá, anh chưa bao giờ có biểu hiện tệ đến như vậy trong lúc hẹn hò.
Thẩm Thứ vốn định ngồi thẳng dậy nhưng không hiểu sao anh lại do dự một lúc, rồi mất luôn cơ hội ngồi dậy một cách tự nhiên.
Úc Tùng Niên không dùng nước hoa mà dùng sữa tắm, Thẩm Thứ đã từng hỏi cậu rồi cũng mua loại tương tự.
Chỉ là anh dùng không hiệu quả được như Úc Tùng Niên, ít nhất là không thể có được thứ mùi hương giống như trên người cậu.
Hơi thở của Úc Tùng Niên và thân hình phập phồng nhè nhẹ, Thẩm Thứ tham lam mê luyến luồng hơi thở đó, anh cảm thấy mọi thứ trước mắt đều không còn chân thật nữa.
Anh chưa bao giờ nghĩ rằng mình sẽ có thể gần gũi với Úc Tùng Niên đến như vậy, Thẩm Thứ không hề hối hận về lời cầu hôn đột ngột kia.
Ít nhất, một lần chủ động đó đã đổi lấy được ngày hôm nay.
Nhắm mắt lại, Thẩm Thứ nói với bản thân mình đừng quá tham lam, nếu không mất sẽ nhiều hơn được.
Nếu Úc Tùng Niên biết được những gì anh nghĩ, có lẽ một trên một ngàn khả năng đồng ý kết hôn với anh cũng không có.
Thẩm Thứ nói với Lâm Chí Quân, bản thân chỉ là đang muốn giúp Úc Tùng Niên. Dù cho đây đúng là lời nói thật thì cũng chưa chắc là không có tí ích kỷ cá nhân nào trong đó.
Anh muốn giữ Úc Tùng Niên bên cạnh mình, mặc kệ thời gian có dài hay ngắn.
Sở dĩ anh không thể để Úc Tùng Niên phát hiện là bởi vì Úc Tùng Niên vốn không phải là một người sẽ đồng ý lợi dụng tâm ý của người khác.
Chi bằng cứ tỏ ra như mình đang làm việc công, có mưu tính rõ ràng, như vậy mới khiến cho Úc Tùng Niên có thể yên tâm hợp tác với anh hơn.
Nghĩ đến đây, Thẩm Thứ cảm thấy không thể tiếp tục giả vờ ngủ nữa để tránh lộ ra dấu vết, vì chuyện nhỏ mà hỏng cả việc lớn.
Anh thầm thuyết phục bản thân như thế, nhưng cơ thể lại rất thành thật mà chỉ nhúc nhích một phát nhè nhẹ.
Điều khiến anh không ngờ được chính là hành động tiếp theo của Úc Tùng Niên. Bàn tay ấm áp ấy lướt qua gương mặt anh, giữ lấy phần tai rồi nhẹ nhàng đỡ anh tựa vào vai mình.
Úc Tùng Niên nghĩ Thẩm Thứ đang ngủ đến mê man nên đầu lỡ gục xuống, thế nên mới chỉnh lại tư thế cho anh.
Thẩm Thứ định tỏ vẻ như kiểu mình đã tỉnh nhưng lại không dám nhúc nhích nữa. Anh ngừng cả thở cho đến khi Úc Tùng Niên chắc chắn anh đã tựa được rồi, không làm gì nữa mới nhẹ nhàng thở ra.
Lúc bàn tay ấm áp đó rút ra khỏi gương mặt anh, nó còn cọ lên vành tai anh nhè nhẹ, khi chạm vào còn nghe tiếng.
Như mập mờ mà cũng như vô tình khiến cho người ta phải sa ngã.
Thẩm Thứ mở mắt ra, ngồi lại ghế của mình, tránh xa nguồn cám dỗ, anh không muốn mất mặt ở rạp chiếu phim nữa.
Biến anh thành như vậy mà Úc Tùng Niên còn không hay biết gì. Cậu quay đầu lại nhìn, còn đưa cho anh một chai nước, nhỏ giọng nói: “Lúc nãy anh ngủ đã ho khan vài tiếng.”
Thẩm Thứ nhận lấy chai nước, liếc nhìn Úc Tùng Niên một cái, thấy được trong đôi mắt ấy hiện lên sự lo âu, là thật sự lo lắng cho sức khỏe của anh.
Nắp chai cũng đã được vặn sẵn, Thẩm Thứ đồng thời cũng cảm nhận được sự quan tâm của Úc Tùng Niên, nó khiến anh phải tự hỏi liệu Úc Tùng Niên có như thế này với những người khác không?
Từ lâu anh đã biết rằng Úc Tùng Niên là kiểu người trông có vẻ bất cần, tùy tiện nhưng thật ra lại rất cẩn thận và sắc sảo.
Nhiều khi trong đời sống, thoạt nhìn Úc Tùng Niên sẽ chẳng để ý đến thứ gì nhưng cậu lại nhạy bén đến không ngờ.
Giống như hiện tại, lúc Thẩm Thứ uống nước, Úc Tùng Niên cũng chỉ quan tâm đến sức khỏe của anh chứ không hề hỏi thêm điều gì khác.
Thẩm Thứ nghĩ nghĩ rồi vẫn giải thích thêm: “Tối hôm qua tôi ngủ không ngon lắm, phim cũng hay lắm.”
Úc Tùng Niên ghé sát vào Thẩm Thứ: “Thật ra lần đầu tiên em xem phim này cũng ngủ mà.”
Cậu thì thầm hệt như bọn là hai cậu học trò trốn học làm việc gì xấu xa lắm.
Thẩm Thứ thấy quái lạ trong lòng, nếu đó cũng không phải là một bộ phim Úc Tùng Niên thích, vậy tại sao cậu lại dẫn anh đến xem?
Úc Tùng Niên cũng nhanh chóng cho anh biết đáp án: “Bởi vì nó quá tuyệt vời.”
Thẩm Thứ ngây người nhìn màn hình, bộ phim là phim hiện đại, kể về một người đàn ông đem lòng yêu vị bác sĩ tâm lý đồng giới của mình.
Nhân vật nam chính cứ xuất hiện đủ kiểu ảo giác, đạo diễn còn sử dụng cách thể hiện dòng ý thức để biểu đạt.
Hiện giờ đang là phân đoạn nam chính bày tỏ dục vọng với bác sĩ. Nam chính nằm trong bồn tắm, tưởng tượng ra cảnh bác sĩ đang đứng cạnh bồn tắm mà nhìn anh ta một cách lạnh nhạt.
Không cần biết thái độ của nam chính như thế nào, bác sĩ luôn tỏ ra hờ hững như thể việc này không liên quan gì đến bản thân.
Bỗng nhiên Thẩm Thứ cảm thấy gương mặt của vị bác sĩ này có phần quen thuộc.
Sau đó nam chính không tài nào kiềm chế được cảm xúc của mình nữa, anh ta bắt cóc bác sĩ. Đè bác sĩ xuống bồn tắm, si mê bày tỏ tình yêu với đối phương.
Vẻ mặt bất biến của vị bác sĩ cuối cùng cũng thay đổi, cậu ta cuộn mình trong bồn tắm ướt át, tóc tai bù xù che mất cả hàng chân mày, sợ hãi như một con thú nhỏ nhoi.
Nhìn dáng vẻ vị bác sĩ tựa vào thành bồn tắm, trong một phút giây, cuối cùng Thẩm Thứ cũng phát hiện cảm giác quen thuộc này đến từ đâu.
Nó đến từ bức tranh chỉ vừa mới hoàn thành một nửa của Úc Tùng Niên, và vài nét quen thuộc trên gương mặt của người bác sĩ đó là Thẩm Nguyên.
Lúc ý thức được điều đó, cả người Thẩm Thứ rét run lên, dạ dày cuồn cuộn, cảm giác này khiến cổ họng và trái tim của anh phát đau.
Thật ra cũng không có gì ngạc nhiên lắm, từ lâu anh đã biết Úc Tùng Niên và Thẩm Nguyên đã từng ở bên nhau một khoảng thời gian.
Ngay từ khi còn học trung học, anh đã thấy Thẩm Nguyên và Úc Tùng Niên vô cùng thân thiết.
Hai cậu trai ngồi cạnh bể bơi, gương mặt cận kề nhau.
Lần đầu tiên Thẩm Thứ đã dùng hết can đảm để lấy món điểm tâm của dì Lý để tiếp đãi khách, chuẩn bị đưa nó cho Úc Tùng Niên.
Chẳng màng cả việc bên cạnh cậu có cả Thẩm Nguyên mà anh không thích. Anh có thể tưởng tượng được nếu Thẩm Nguyên thấy anh đưa điểm tâm tới sẽ phản ứng như thế nào, nhưng lại chưa từng ngờ tới sẽ gặp phải một cảnh tượng như vậy.
Cũng may từ góc độ này, Úc Tùng Niên đưa lưng về phía anh, ít nhất anh không phải chứng kiến cảnh hai người đã hôn nhau thế nào.
Anh thấy Thẩm Nguyên lùi mặt lại, vẻ mặt ngạc nhiên khi thấy anh đứng ở góc tường.
Nhưng Thẩm Nguyên đã nhanh chóng duỗi tay ôm lấy Úc Tùng Niên, tựa vào bả vai đối phương rồi tỏ vẻ khiêu khích nhìn về phía Thẩm Thứ.
Thẩm Thứ đi khỏi đó, ném hết tất cả những món điểm tâm kia vào thùng rác, trở về phòng nằm nhưng hồi lâu sau vẫn không thể nào ngủ được.
Ngày hôm sau, Thẩm Thứ nghỉ ngơi không tốt nên đóng cả cửa sổ cạnh bàn học, kéo chặt rèm, nghiêm túc học hành cả một ngày trời.
Lúc nghỉ giải lao, Thẩm Thứ xuống tầng dưới, định đến cửa hàng tiện lợi mua một ly cà phê để nâng cao tinh thần.
Nhưng quái lạ là hôm đó lại nhìn thấy Úc Tùng Niên ở ngay hành lang nối liền giữa lớp 12 và lớp 10.
Úc Tùng Niên ngồi trên chiếc ghế dài ở hành lang cùng với bạn, không biết đang nói cái gì.
Lúc đi ngang qua chỗ cậu, mắt Thẩm Thứ vẫn cứ nhìn thẳng, anh cảm giác như Úc Tùng Niên đang nhìn mình.
Nhìn cái gì? Câu hỏi này chỉ xẹt qua một cách đơn giản trong đầu Thẩm Thứ, sau đó anh đã nhanh chóng tìm được câu trả lời.
Chắc là Thẩm Nguyên nói cho cậu biết việc hai người bị anh bắt gặp lúc đang hôn nhau.
Sợ bị truyền đi khắp nơi à? Anh cũng không đến mức đó đâu.
Thẩm Thứ mím chặt môi, đi đến máy bán nước giải khát tự động, chuẩn bị nhét tiền xu vào thì mới phát hiện mình không mang đủ tiền.
Anh buồn khổ nhìn chằm chằm mớ tiền xu trong lòng bàn tay, bỗng lúc này có người phía sau đưa tay qua người anh, nhét đủ số tiền xu vào trong khe đựng, ấn chọn loại cà phê mà Thẩm Thứ thường uống.
Thẩm Thứ quay đầu lại, hình như chóp mũi vừa cọ qua một thứ gì đó mềm mại.
Anh hoảng đến mức giật lùi một cái, lại bị đối phương giữ chặt lại.
Úc Tùng Niên ngạc nhiên nắm lấy tay anh, giữ cho anh khỏi ngã, vừa chuẩn bị nói gì đó thì Thẩm Thứ lập tức phản ứng mạnh mẽ mà đẩy cậu ra xa.
Trái tim anh đập thình thịch thình thịch, một cơn giận dữ không kiểm soát được cũng dâng lên.
Thẩm Thứ biết rõ, anh không có tư cách gì để tức giận việc Úc Tùng Niên lựa chọn quen với Thẩm Nguyên. Dáng vẻ hiện tại của anh thế này trông vừa khó hiểu lại vừa buồn cười.
Nhưng anh vẫn không thể nhịn được.
Môi Úc Tùng Niên mấp máy nhưng không nói gì, lấy cà phê ra rồi đưa cho Thẩm Thứ.
Thẩm Thứ nhìn cà phê trong tay nam sinh, một hồi lâu mới đáp: “Tôi không cần.”
Úc Tùng Niên nhìn nhìn nhãn hiệu cà phê, nhíu mày hỏi: “Tại sao?”
Thẩm Thứ lại ngước mắt lên, trên mặt đã là vẻ mặt lạnh lùng đầy phòng vệ từ bao giờ.
Anh nhìn Úc Tùng Niên, nói giọng lạnh tanh: “Tại sao tôi phải nhận đồ của cậu?”
Úc Tùng Niên giật mình, rút cà phê lại. Thẩm Thứ đi lướt qua người cậu, giọng nam sinh khàn khàn đuổi theo ở phía sau: “Tại sao lại không cần, anh ghét em à?”
Thẩm Thứ nắm chặt tay, móng tay đâm vào lòng bàn tay, đau đớn như có như không lại càng khiến anh thêm bình tĩnh.
“Tất cả những thứ liên quan đến Thẩm Nguyên, tôi đều ghét.”