Đệ Tam Thứ Mười Chín Công Lược

Chương 44


Các fan một bên hóng chuyện, một bên nhanh chóng cày độ nổi tiếng cho Dụ Sở.

Cuối cùng cũng tranh được top ba, hoàn thành chỉ tiêu tuyển dụng.

Dụ Sở chào hỏi ba mẹ, liền thu thập hành lý đi giải trí Hoa Ức báo cáo.

Cô cũng sẽ ở trong ký túc xá của nhân viên hai đêm.

Dụ Sở xách theo hành lý, đứng ở bên ngoài công ty, ngửa đầu đánh giá tòa cao ốc này, sau đó đi vào tìm quầy lễ tân.

Xác minh tài khoản weibo xong, lễ tân có chút kinh ngạc mà che miệng: “Oa, tôi cũng có theo dõi cô nha, chụp ảnh rất tốt a!”
Dụ Sở mỉm cười: “Cảm ơn.”
Lễ tân trộm nói với cô: “Thần Hi không thường tới công ty, nhưng tầng cá nhân của anh ấy là tầng cao nhất, nói không chừng có thể gặp được a, hy vọng cô có thể chụp thêm vài tấm ảnh, mặt đối mặt!”
Dụ Sở gật đầu.

Kết quả đối phương còn chưa cho cô đi, lại hỏi: “Thật sự là nhìn nhau sao? Tôi mỗi ngày đều ở chỗ này làm việc, chưa từng cùng Thần Hi đối diện, vậy mà cô chụp ảnh, anh ấy như thế nào lại chú ý tới a?”
Dụ Sở khụ một tiếng: “Anh ấy hẳn là không có nhìn thấy tôi, thật sự cách rất xa a.”
“Hóa ra là như vậy.” Lễ tân hiểu ý, ngay sau đó mỉm cười chỉ đường cho cô.

Dụ Sở rốt cuộc cũng bước vào bên trong công ty.

Có người đưa cô đến ký túc xá của nhân viên.

Tới ký túc xá thì gặp hai bạn fan tình nguyện còn lại, mọi người liền tự mình thu thập hành lý.

Một trong hai người kia thấy trong túi Dụ Sở có một cuộn len, không khỏi tò mò: “Cô biết làm thủ công sao?”
Dụ Sở gật đầu, từ trong hành lý lấy ra chiếc khăn quàng cổ đã dệt được hơn một nửa, cười tủm tỉm nói: “Đan cho ca ca a, lễ vật bằng thủ công.”
Việc làm những món quà thủ công nhỏ xinh rất phổ biến đối với những người hâm mộ.


Người còn lại cũng ồ lên một tiếng, “Thật khéo tay a, thần tượng của cô là ai?”
“Thần Hi.”
“Oa!” Người tình nguyện nhảy dựng lên, “Ta cũng là fan của Thần Hi! Bảo bối nhà ta quả nhiên có rất nhiều fan!”
Dụ Sở: “Ha ha……”
Cái gì bảo bối nhà ngươi rõ ràng là nhà ta.

Bên ngoài có người kêu các cô đi ra.

Dụ Sở đem cuộn len nhét vào trong túi, đi theo hai người kia cùng ra ngoài.

Làm việc xong cũng có thể thuận tay đan.
Khi ra ngoài, tỷ tỷ ở quầy lễ tân giao nhiệm vụ cho các cô.

Nhiệm vụ của Dụ Sở là chuẩn bị trà cho phòng thu âm.

Tỷ tỷ ở quầy lễ tân đi tới, nhỏ giọng nói: “Tôi cố ý sắp xếp cho cô đến phòng thu âm, Thần Hi sẽ đến đó để thu âm, cô làm xong việc, nếu gặp được anh ấy, nhất định phải chụp mấy tấm ảnh cận một chút! Phúc lợi của chúng ta đều trông cậy vào cô!”
Dụ Sở vội vàng cảm ơn rồi đồng ý.

Không nghĩ tới mấy tấm ảnh cư nhiên lại có tác dụng lớn như vậy.

Đặc biệt là tấm ảnh nhìn ống kính, bởi vì độc nhất vô nhị ở sân bay, cho nên mới hấp dẫn nhiều fan như vậy.

Dụ Sở xách túi đi đến phòng thu âm báo cáo.

*
Sau khi chuẩn bị trà xong, Dụ Sở liền nhàm chán mà ngồi xuống ghế dài bên cạnh.

Lúc này trong phòng thu âm không có người.

Cô cũng không có nhiệm vụ khác, vì thế dứt khoát từ ba lô lấy len ra, nhàn nhã ngồi ở đó đan khăn.

Dụ Sở chỉ mới học đan gần đây, vẫn chưa thuần thục, đan nửa ngày mới chỉ được một đoạn.

Cô gian nan mà xe chỉ luồn kim, cảm thấy chính mình quả thực giống bà mẹ già……
Khi cô đang chăm chú đan khăn.

Bỗng nhiên kẽo kẹt một tiếng.

Của phòng thu âm bị đẩy ra, bàn tay trắng nõn thon dài đặt trên tay nắm cửa, thiếu niên nâng lên tròng mắt đen trắng xinh đẹp, vẻ mặt hơi lãnh đạm, ánh mắt sạch sẽ trong suốt, đẩy cửa ra, nhìn vào bên trong.

Liền nhìn thấy có một thiếu nữ ngồi ở trên ghế dài.

Thần Hi khựng lại.

Tầm mắt dừng ở cuộn len trong tay thiếu nữ, sau đó lại di chuyển tới khuôn mặt cô.

Dụ Sở bị âm thanh đẩy cửa làm cho giật mình, quay đầu nhìn lại, kết quả vừa đứng dậy đã vô tình chạm phải cuộn len bên cạnh, rơi xuống đất.

Sau đó nhanh như chớp mà dọc theo thảm lăn về phía cửa, phía sau còn kéo theo một sợi len dài, đuôi đang ở trong tay Dụ Sở.


Nó lăn tới tận cửa, đụng tới ván cửa, bật lên hai lần rồi dừng lại.

“……”
Thần Hi ở cửa vẫn không nhúc nhích.

Người thật cùng poster cũng không có gì khác biệt, dưới ánh đèn ấm áp của phòng thu âm, chiếc khuyên tai bạc của thiếu niên ánh lên, ở sân bay anh đội mũ đeo khẩu trang, lúc này lại không có, Dụ Sở trông thấy đôi môi mềm mại dưới sống mũi cao thẳng, hơi mím lại, màu sắc mỹ lệ, có chút không nói nên lời...!
Ngón tay thon dài trắng nõn vẫn còn duy trì động tác đẩy cửa, đứng ở trước cửa, mặt vô biểu tình, rũ mắt nhìn thẳng cuộn len mềm mại kia.

Đồng tử mèo của thiếu niên nhìn chằm chằm vào cuộn len kia, nhìn lông xù xù của nó, có những vòng len quấn vào nhau, đầu còn lại của sợi len được thiếu nữ cầm ở trong tay.

Khăn quàng cổ trong tay cô cũng là lông xù xù.

Thần Hi nhìn chằm chằm cuộn len kia.

Nâng mắt lên.

Tầm mắt từ trên cuộn len dời đi, nhấp cánh môi, đôi mắt xinh đẹp nhìn về phía thiếu nữ.

Hầu kết trắng nõn có chút lăn lộn.

Dụ Sở cũng đứng dậy, vội nghĩ, làm fan girl nhìn thấy thần tượng có phải hay không nên thét chói tai? Hoặc là muốn xin chữ ký?
Chính là trên mạng đều nói Thần Hi tính cách cao lãnh, cô sợ chính mình thét chói tai làm ồn ào đến anh, giây tiếp theo đối phương sẽ cho cô thu thập hành lý về nhà đi.

Vì thế Dụ Sở khô khốc đứng ở tại chỗ, tầm mắt cùng đối phương chạm nhau, thận trọng mà chào hỏi: “Ca…… Ca ca hảo, em là fan của anh! Em là do công ty chiêu mộ thực tập sinh, tới nơi này chính là muốn nhìn anh một chút…… Còn có cái này, em đang làm, muốn tặng ca ca làm lễ vật sinh nhật!”
Dụ Sở một hơi giới thiệu xong chính mình, còn không quên nghiêng đầu cười cười, chỉ chỉ khăn quàng cổ để tìm cảm giác tồn tại cho nó.

Thần Hi nhìn cô tươi cười, mặt vô biểu tình.

Hai người tầm mắt đối diện.

Dụ Sở bỗng nhiên cảm thấy giống hệt như ở sân bay.

Khi Thần Hi nhìn người khác, hơi nheo mắt lại, ở sân bay cũng như vậy.

Dụ Sở lại cảm thấy, lúc ở sân bay, thiếu niên có lẽ xác thật là nhìn cô.


Hai người đối diện vài giây.

Thần Hi không có trả lời, chỉ là rũ con ngươi xuống, đôi tay trắng nõn nhặt cuộn len kia lên, đi đến bên cạnh Dụ Sở, đưa cho cô.

Dụ Sở có chút kinh ngạc.

Không phải nói vị ca ca này phi thường cao lãnh sao!
Cư nhiên còn giúp cô nhặt cuộn len.

Dụ Sở vội vàng cảm ơn rồi nhận lấy, thời điểm nhận lại đồ vật, đầu ngón tay không tránh khỏi chạm vào đối phương, cô cũng không chú ý, nhưng thiếu niên lại hơi cứng đờ, lập tức thu hồi tay, con ngươi nhanh chóng liếc mắt nhìn cô một cái, tầm mắt lại dừng ở trên tóc cô.

Trên đầu thiếu nữ đeo cái kẹp tóc nhỏ, đính trên đó là hạt cườm xinh xắn, còn có vài món đồ trang trí nho nhỏ như lông vũ mềm mại.

Phần thân chính là một chiếc que dài nhỏ cắm vào giữa lớp lông trắng và mềm, trông rất dễ thương.

“……”
Thần Hi biểu tình lãnh đạm mà nhìn chằm chằm nó.

“Kẹp tóc của em……”
Anh ấy cũng rốt cuộc chậm rãi mở miệng, thiếu niên âm sắc hơi khàn, thanh thanh lãnh lãnh, trầm thấp dễ nghe, lại nói ra một chủ đề khiến Dụ Sở khó hiểu.

Cô sờ sờ kẹp tóc trên đầu mình, lại nghe thấy ngữ khí nhàn nhạt của thiếu niên: “…..

Giống như cây gậy chọc mèo.”
Dụ Sở: “……”
====
210922.

Bình Luận (0)
Comment