Đệ Tam Thứ Mười Chín Công Lược

Chương 60

Dụ Sở ôm mèo nhỏ về nhà.

Bởi vì Dụ mẫu không thích động vật nhỏ, cho nên trong nhà không có nuôi con gì, nếu bị Dụ mẫu nhìn thấy cô mang mèo nhỏ về nhà, nói không chừng sẽ muốn đem nó quăng ra ngoài.

Dụ Sở đem mèo nhỏ bỏ vào trong cặp sách, nhìn nó rồi giơ ngón trỏ lên suỵt một tiếng, thở dài, duỗi tay xoa xoa móng vuốt, mèo nhỏ mềm mại phối hợp mà ngoéo đầu ngón tay cô một cái, ngoan ngoãn rúc trong cặp sách.

Tới dưới lầu tiểu khu, xa xa đã thấy Dụ mẫu cùng mấy người hàng xóm nói chuyện.

Dụ Sở sắc mặt như thường đi qua, mỉm cười chào hỏi mấy dì, muốn nhanh chóng lên lầu, nhưng lại bị mấy dì ngăn lại:

“Ai, vẫn là Sở Sở nhà bà bớt lo a.”

“Đúng vậy, Sở Sở từ nhỏ đến lớn, cũng chưa từng đứng thứ hai đâu, đâu giống đứa nhỏ nhà chúng ta, tối ngày chỉ lo chơi, nói không chừng còn sốt ruột.”

“Mẹ Sở Sở, thật muốn hoán đổi với bà, ta nếu là có con gái như Sở Sở vậy, nằm mơ cũng cười tỉnh a.”

“Đúng vậy a……”

“……”

Dụ Sở đứng ở giữa các dì, liếc mắt nhìn thấy Dụ mẫu trên mặt cười nở rộ, thức thời mà đứng ở tại chỗ cười theo.

Dì bên cạnh thấp giọng bát quái nói: “Cô nương ở tầng mười tám kia, cô ấy đã công khai đem bạn trai mang về nhà! Trong khi ba mẹ đi vắng! Ai u mọi người nói xem, đứa nhỏ này về sau sẽ như thế nào?”

“Đúng vậy, cô nương kia lá gan cũng thật lớn……”

Mắt thấy các dì nói sang chuyện khác, Dụ Sở vội vàng tìm cơ hội xách cặp đi lên lầu, chạy vào phòng đóng cửa lại, lúc này mới thở phào nhẹ nhõm, yên tâm thả mèo nhỏ ra ngoài.

Cô đem cặp sách mở ra rồi đặt xuống giường, mèo nhỏ từ bên trong uyển chuyển nhẹ nhàng nhảy ra, ngửa đầu nhìn cô meoo một tiếng.

Sau đó, sững người.

Trong phòng của thiếu nữ có nhiều chiếc gối ôm hơn, thậm chí còn có một chiếc to bằng người thật, trên đó có in hình thần tượng toàn thân.

Mà trên tường treo đầy poster, từ trái qua phải đều là ảnh chụp thần tượng biểu diễn, thiếu niên cụp mắt xuống, con ngươi hơi híp lại, khuyên trên tai chiết xạ ánh sáng vỡ ra, trong sáng màu bạc.

Mèo nhỏ: “……”

Dụ Sở ném cặp sách lên giường, ôm cái gối to lăn lộn trên giường, sau đó nghiêm túc nói với mèo con: "Em nhìn xem, cái này coi như cùng lão bà lăn lộn ở trên giường, anh ấy là người của ta nha."

“……”

Mèo nhỏ đột nhiên trợn to con ngươi, màu băng lam sâu thẳm trong đôi mắt dường như run lên một cái, sau đó nhẹ nhàng kêu meo meo, Dụ Sở rõ ràng nhìn thấy đôi tai mèo trắng nõn, lúc này dường như lộ ra màu hồng, mèo con ngây ngốc mà lùi về sau một bước, mở to mắt mèo, nhanh chóng thu mình ra sau gối, sau khi cả khuôn mặt nhỏ nhắn vùi vào trong gối, móng vuốt mèo nhỏ gắt gao ghì chặt lấy đầu nó, đem đôi tai mèo đè ép xuống dưới.

Dụ Sở: “???”

Cô buông gối ôm ra đi qua ôm nó, mèo nhỏ lại dùng móng vuốt đẩy cô ra, tiếp tục co lại.

Dụ Sở thấy hai cái tai mèo của nó đều rũ xuống, móng vuốt ôm đầu, che đến kín mít.

Cô buồn bực nói: “Nơi này không có người khác nha, em đột nhiên sợ hãi cái gì?”

Dụ Sở nhìn quanh một vòng, nhìn gối ôm trên giường mình cùng poster trên tường, “Em không phải là sợ Thần Hi bảo bối nhà ta đi? Anh ấy soái như vậy, đừng sợ đừng sợ.”

“Meoo……”

Mèo nhỏ khẽ nâng mặt lên.

Đồng tử xinh đẹp liếc mắt nhìn cái gối ôm kia.

Lại đem mặt chôn xuống, trong cổ họng ô ô một tiếng.

Dụ Sở một lần nữa bế gối ôm lên, sờ dung nhan tinh xảo của thần tượng, thở dài: “Ta sớm muộn gì cũng đè được anh ấy, ngoan ngoãn sinh con cho ta.”

“……”

Mèo nhỏ rúc lại càng sâu.

“Ai, nếu có thể ngủ được thần tượng, ta khẳng định mỗi ngày đều ngủ anh ấy, không biết anh ấy có chịu nổi hay không.” Dụ Sở thế vai fan một cách hoàn mỹ, nghĩ đến sắc mặt của Thần Hi, lại cảm thấy chính mình có thể.

Chỉ tiếc…… Cô hiện tại không có nhiều cơ hội để tiếp cận đối phương.

Nhưng mèo con này luôn cho cô cảm giác của mảnh nhỏ Chủ Thần... Dụ Sở nhìn mèo nhỏ đang co rút sau gối, lắc đầu, cảm thấy chính mình đã suy nghĩ quá nhiều.

Đây là thế giới hiện đại, không phải thế giới huyền huyễn.

Lại nói hệ thống cũng không có nhắc nhở đặc thù của mảnh nhỏ.

Hẳn chỉ là khí chất giống đi. Nói không chừng đây là mèo của Thần Hi?

Dụ Sở nhìn chằm chằm mèo nhỏ đánh giá trong chốc lát.

“……” Mèo nhỏ nhận thấy được tầm mắt của cô, áp móng vuốt vào tai mèo trên đỉnh đầu, cứng đờ mà nép vào sau gối không nhúc nhích, ngay cả đuôi cũng cuộn tròn quanh thân thể.

Dụ Sở sờ đầu nó, đi đến phòng vệ sinh.

Sau khi cô rời đi, mèo nhỏ mới lộ ra con ngươi băng lam từ phía sau gối, rũ mắt xuống, ôm gối trầm mặc.

Sau một lúc lâu, cuối cùng vẫn là nhịn không được, thân ảnh nho nhỏ uyển chuyển nhẹ nhàng từ mép giường nhảy xuống, ngay khi tiếp đất, đôi tay mảnh khảnh của thiếu niên chống mặt đất đứng lên, làn da trắng nõn xinh đẹp, dung mạo giống hệt tấm poster trong phòng thiếu nữ, thậm chí là người thật có vẻ tinh xảo hơn. Dáng người cao gầy đứng ở trong căn phòng nhỏ, khiến căn phòng ấm áp của cô nhỏ hơn một chút. Thần Hi đứng trong căn phòng treo đầy poster của chính mình, im lặng mím môi.

Hai chiếc tai mèo vẫn dựng đứng trên đỉnh đầu, anh đưa tay lên ấn nhẹ chúng, khẽ nhíu mày.

Trên má thiếu niên tinh xảo còn nhiễm chút hồng nhạt, con ngươi lãnh đạm, lúc này hơi híp lại.

Vành tai lộ ra giữa mái tóc cũng mờ nhạt, ngón tay thon dài đặt trên môi ho khan, liếc nhìn cái gối cao bằng chính mình.
Bình Luận (0)
Comment