Đế Trường Trạch

Chương 17

Tình địch của Khương Trạch

Trong lúc Đình úy Khương quốc giống như đang mò kim đáy biển điều tra Niếp Hành thì thám tử Tùy quốc đã truyền về tin mới.

Ước chừng là do thích khách chuyên nghiệp Niếp Hành đã bị người khác nhanh chân mời đi, Cơ Minh không thể tìm được người vừa không dễ dàng tra ra quan hệ với mình vừa có đủ lợi hại hành sự nên thẳng thắng thối lui một bước, dùng năm tên thuộc hạ võ công xuất chúng dưới trướng giả thành thảo khấu, thừa dịp thái tử Ngọc phải xuất cung trấn an bách tính trước tuyết tai mà hành sự. Đáng tiếc trước đây Tô Hợp mặc dù bên ngoài nói với thái tử Ngọc không ít thuyết pháp “Buông tha huynh đệ tranh chấp”, thế nhưng bên trong lại ngầm nhắc nhở đối phương phải đề phòng các loại ‘tiểu nhân’, ‘chó cùng rứt giậu’.

Vì vậy chờ khi thái tử Ngọc thật sự gặp phải ám sát thì chỉ có thể nhịn xuống cơn giận ngút trời, đồng thời trong lòng càng nể trọng Tô Hợp sâu hơn.

So với Niếp Hành có thể đem cái chức nghiệp thích khách này đùa đến xuất thần nhập hóa, thủ đoạn của đám thuộc hạ dưới trướng Cơ Minh hiển nhiên có chút khó nhìn, mặc dù năng lực của bọn họ cũng không thua kém Niếp Hành, thế nhưng những hộ vệ bên người thái tử Ngọc đương nhiên cũng không dưới tay những người này. Hơn nữa lần ám sát này Cơ Minh lại không thể tìm được thời cơ và địa điểm hoàn mỹ, lại càng là trong lúc thái tử Ngọc phòng bị đầy đủ mà xuất thủ, thế nên kết quả ngoại trừ dẫn đến tai ương ngập đầu thì không có một chút tác dụng gì.

Chờ khi thái tử Ngọc hồi cung liền dùng mấy tội danh ‘mục vô tôn trưởng’, ‘dĩ hạ phạm thượng’, ‘ám sát thái tử’, lại trưng ra đầy đủ bằng chứng mà lập tức tống Cơ Minh vào đại lao. Còn Tùy đế sau khi nghe được tin, vốn chỉ còn một chút hơi tàn lay lắt liền phun ra một ngụm máu lớn, hôn mê bất tỉnh.

Phần lớn bá quan nghe tin đều tiến cung khuyên nhủ thái tử Ngọc thả cho Cơ Minh một con đường sống, lý do đa phần đều là: Hiện tại thiên tử bệnh không dậy nổi, hai người tẫn hiếu còn chưa kịp, tội gì lại làm ra việc huynh đệ tương tàn như thế này chứ.

Thái tử Ngọc nghe vậy thiếu chút nữa cũng phun ra một ngụm máu —— hành động ám sát của Cơ Minh trong mắt bọn người kia là huynh đệ tình thâm, nay y muốn giết Cơ Minh lại là thiên lý bất dung mất rồi?

Huống chi lúc trước tất cả mọi người đều biết y đã tiếp thu kiến nghị của Tô Hợp đổi sang chính sách lung lạc, vậy mà Cơ Minh vẫn hạ độc thủ với y như vậy. Nếu như hôm nay thật sự thả Cơ Minh ra khỏi đại lao, y không có chút nghi ngờ nào về việc hắn sẽ lần nữa ôm lấy tâm lý đập nồi dìm thuyền mà ám sát mình lần thứ hai.

Cái tên Cơ Minh chết tiệt kia, nhất định không thể để sống!

Đối lập với Cơ Minh máu nóng ngập não, thái tử Ngọc vốn là loại người thong dong lãnh tỉnh, vì vậy nét mặt của y dần dần lộ ra biểu tình phảng phất giống như bị bách quan làm cho dao động, sau đó đợi khi bọn họ ca tụng công đức của y một phen mới thống khổ nhắm mắt lại, đưa lệnh bài cho tùy tùng đi phóng thích Cơ Minh.

Đương nhiên, lúc tùy tùng trở về cũng sẽ mang theo một hung tin: Cơ Minh tự cảm thấy thẹn với phụ thân và huynh trưởng, đã tự sát trong ngục.

Đáng tiếc trên thế giới này, kế hoạch vĩnh viễn không đuổi kịp biến hóa.

Tùy tùng trở về xác thực mang theo một hung tin: Có người xông vào đại lao cướp Cơ Minh đi mất.

Mà một khi Cơ Minh thành công trốn khỏi đô thành, chắc chắn sẽ cấu kết với Hung Nô quanh năm đóng quân tại sa mạc phía tây, phát binh đánh thẳng vào hoàng cung Tùy quốc.

Chuyện của Tùy quốc khi truyền đến tai Khương Trạch tự nhiên cũng đã qua nửa tháng, Cơ Minh đến tột cùng có thể thuận lợi chạy trốn hay không cũng không phải là việc Khương Trạch hay Khương Tố có thể khống chế.

Lúc này, Khương Trạch đang bận bịu việc mở rộng giấy trong triều đình, trên thực tế cũng chẳng cần y phải giải thích quá nhiều, đám đại phu sĩ tộc kia vừa nhìn đã ý thức được tác dụng của giấy, chỉ trong khoảng thời gian ngắn đã tranh giành mua vào, chỉ cần có hàng liền bị quét sạch. Cho nên ngoại trừ việc đốc thúc công phường gia tăng chế tạo, việc mậu dịch cùng bên ngoài cũng đã bắt đầu được triển khai quy hoạch.

Lúc Khương Tố nhìn thấy thương đội Diệp thị trong danh sách tuyển chọn được dâng lên liền bất động thanh sắc nhíu mi, ánh mắt cũng sâu hơn vài phần.

Diệp thị chính là một trong những thế gia kinh thương của Khương quốc, từ lúc Khương Phong còn trị vì đã bắt đầu có quan hệ thân mật với triều đình, vì vậy dã tâm của tộc trưởng thế hệ này càng thêm sâu nặng, thậm chí có ý đồ noi theo tổ tiên, dùng thương nhập chính, phụ tá tân nhậm quốc quân, đạt đến mục đích trở thành nhân thần1. Bởi vì Khương Phong trước giờ vẫn thương yêu trưởng tử, mà suốt mười năm qua mọi động thái của lão đều tỏ ra muốn lưu lại ngôi vị hoàng đế cho Khương Tố, vậy nên gia chủ Diệp gia này trước đây cũng không ít lần tiếp xúc lấy lòng người nọ, lại không ngờ đến số phận lại mở ra một trò đùa lớn như vậy với mọi người.

Cũng may lúc đó Diệp gia cũng không công khai nương tựa vào Khương Tố, vậy nên hiện tại mới không hề cố kỵ lần nữa lựa chọn lấy lòng tân đế.

Thế nhưng.

—— loại thiên tử không quá đáng tin như Khương Trạch vậy, từ lúc đăng cơ đến nay mặc dù cũng chưa từng vắng mặt khi thượng triều nhưng cũng chưa từng để ý đến chính vụ, vậy nên Diệp gia cho dù đã khẳng khái quyên góp, vô tư kính dâng vào đợt thủy tai mùa thu lại không đạt được bất luận cơ hội phát triển nào!

Gia chủ Diệp gia là Diệp Sanh cũng vì việc này mà rất không vui.

Vậy nên khi nghe tin Khương Tố tự mình mời chào thương đội mua bán tân vật phẩm, Diệp gia suy tính hồi lâu vẫn tiếp tục quyết định tham dự vào: Lấy nhãn lực của một thương nhân lão luyện ra xem xét, Diệp Sanh tự nhiên nhìn ra trong việc này có chỗ không tầm thường, gã cũng tuyệt đối không tin Khương Tố đã được bồi dưỡng như thái tử suốt mười năm lại chấp nhận trầm mặc chết già trong triều đình.

Vì thế, Diệp gia một lần nữa lại ôm lấy cái ô dù Khương Tố này.

Mà Khương Trạch đối với cái tin tức này cũng không có cảm giác ngoài ý muốn.

Kiếp trước Diệp gia cũng hợp tác với Khương Tố, còn vì hắn cung cấp không ít vật tư, tiền tài mưu cầu chức vị thừa tướng. Sau khi Khương Tố bỏ mình, kế hoạch mưu phản lại bại lộ, Khương Trạch dưới cơn thịnh nộ liền xử chém một nhà năm mươi ba nhân khẩu của Diệp thị, lưu đày hai trăm hai mươi bảy người, tất cả đất đai, cửa hàng, phòng ở, tài vật dưới danh nghĩa Diệp thị đều bị sung công, số tài sản đó thừa sức nuôi sống mười lăm vạn đại quân suốt hơn bốn tháng, thuận lợi tạo điều kiện cho y dẹp yên dân tộc Hung Nô vùng mạc bắc, tiêu diệt mối họa tiềm ẩn sau lưng mình trong ít nhất mười năm.

Xem, gia sản của Diệp gia rốt cuộc có bao nhiêu đáng yêu nha.

Đương nhiên, tuy rằng gia sản của Diệp gia là đặc biệt đáng yêu, thế nhưng cả một cái Diệp gia lớn như vậy cũng sẽ tồn tại một điểm không đáng yêu chút nào.

—— nếu đem Diệp gia xem như một miếng thịt mỡ lớn, như vậy trưởng tử Diệp gia, Diệp Nam Bùi chính là con rận bẩn thỉu nhất còn sót lại trên phần da lông.

Kiếp trước, Diệp Nam Bùi là quen biết với Khương Tố trong một lần yến hội, có lẽ Khương Tố cũng có lòng mượn sức nên thuận thế bày ra phong tư lạnh lùng thanh nhã lại có tài hoa trác tuyệt bắt lấy tâm tư người nọ. Chờ đến khi Khương Trạch cảm thấy được sự tồn tại của y thì Khương Tố đã xem Diệp Nam Bùi như bằng hữu, đồng thời còn có lời đồn hai người tương giao quá mức thân mật.

Chỉ từ miệng người khác nghe được bốn chữ “Tương giao quá mức mật” kia, Khương Trạch đã cảm thấy nộ hỏa trùng thiên, đợi đến khi nhìn thấy tình cảnh Khương Tố ở chung với Diệp Nam Bùi, một người hành động thản nhiên, một người tự cho là bí ẩn không ngừng ngây người nhìn lén, thì trong lòng lại càng đau đớn khó nhịn. Thậm chí trong lòng y còn sinh ra ý nghĩ bạo ngược, thầm nghĩ phải đích thân móc hai con mắt kia của Diệp Nam Bùi ra, lại dẫm lên mấy đạp mới có thể hả giận.

Thế nhưng y vẫn không thể ra tay.

Chỉ cần nhìn thấy ánh mắt ngày càng lạnh lùng của Khương Tố cả người y liền cứng đờ, thân thể vô pháp nhúc nhích, chỉ có thể mặc cho Khương Tố cùng Diệp Nam Bùi một trước một sau lướt ngang qua trước mặt y.

Khương Trạch chưa bao giờ ý thức được mình sẽ mất đi Khương Tố một cách rõ ràng như vậy.

Sau này, lúc y xử trảm tộc nhân Diệp thị thì cố ý lưu Diệp Nam Bùi đến sau cùng. Y đứng trên đài cao, lạnh lùng ngưng thần nhìn gương mặt trắng bệch so với quỷ còn thảm hại hơn của Diệp Nam Bùi, bắt đối phương phải mở to mắt nhìn rõ bộ dạng người nhà chết ở trước mặt mình, cũng giống như y năm đó phải mở to mắt nhìn Khương Tố từng chút rời bỏ bản thân.

Y hận Diệp Nam Bùi cũng là hận chính mình. Ngày hôm đó khi y ý thức được Diệp Nam Bùi cũng đang cùng mình sinh hoạt trong cùng một địa phương, một ngày kia chung quy cũng sẽ xuôi theo quỹ tích của vận mạng mà quen biết với Khương Tố, trong lòng y phảng phất như bị lợi kiếm đâm vào, đau đến tê tâm liệt phế.

Huống chi, y còn chưa chủ động đi tìm Diệp Nam Bùi thì người nọ lại đâm đầu ra trước mặt y.

Hai tháng trước, khi y xuất cung gặp mặt Gia Cát Du, trên đường về bị dám đệ tử thế gia đùa giỡn thì vô tình gặp được một nho sinh hăng hái làm việc nghĩa. Khi nhìn thấy người nọ, tâm trạng Khương Trạch hoàn toàn là lửa giận ngút trời, chỉ có thể bạo khai vết thương trên tay, dùng đau đớn để lấy lại bình tĩnh. Cho đến hôm nay, vết thương nọ đã khỏi hẳn, chỉ để lại một vết sẹo nhỏ màu hồng nhạt mà thôi.

Vết thương của y không có khỏi hẳn.

Vẫn không có.

Cho dù tất cả đã bắt đầu lại một lần nữa.

Nếu như Diệp Nam Bùi không giống với kiếp trước, không có bất kỳ ý đồ nào với Khương Tố thì y có thể buông tha cho người kia một mạng, thuận thế nghiền ép toàn bộ giá trị của Diệp gia. Chỉ là không ngờ thời gian vừa trôi qua được một tháng, khi Diệp Nam Bùi tình cờ gặp được Khương Tố thêm lần nữa liền biểu hiện ra hứng thú rất lớn với hắn.

Dù cho đã sống lại một đời.

Mỗi người vẫn chính là bản thân nguyên vẹn, vô luận là tính cách hay sở thích, chưa từng có một chút cải biến.

Khương Trạch thở dài một hơi.

Làm người mà, quan trọng nhất là khiến cho bản thân hài lòng. Vì vậy y không hề cưỡng chế kềm nén sát ý trong lòng, phi thường dứt khoát ra lệnh cho Thiên Long vệ tìm một cơ hội chế tạo tai nạn ngoài ý muốn cho Diệp Nam Bùi, miễn cho tương lai lại phát sinh nhiều biến cố.

Đáng tiếc, người tính không bằng trời tính.

Cũng không biết có phải ông trời cảm thấy mạng của người này vẫn chưa nên tuyệt hay không, lúc Diệp Nam Bùi được người phát hiện chỉ còn một hơi thở mong manh, vậy mà còn có thể bị Diệp gia đuổi về chăm sóc đến hôm nay. Mặc dù người đã hôn mê bất tỉnh, nhưng dù sao cũng là còn sống.

Đối với việc không thể động thủ giết người này Khương Trạch vẫn biểu thị thật đáng tiếc, bất quá cách vài ngày có thể nghe thủ hạ truyền đến các loại tin tức —— Diệp Nam Bùi đến nay vẫn là khí tức yếu ớt nằm ở trên giường, chỉ có thể nhờ vào việc cường ngạnh đút xuống thức ăn lỏng mà giữ lại một hơi, gương mặt vốn tuấn tú xinh đẹp mang theo khí tức nho nhã đã gầy trơ xương không còn lại chút gì… Khương Trạch liền cảm thấy trong lòng cực kỳ thoải mái.

Chỉ là Khương Trạch cũng không biết, khi y còn đang thoải mái vùi ở trong lòng Khương Tố lăn qua lăn lại xoát điểm đáng yêu, thì Diệp Nam Bùi vốn bị y xem như người chết đã lần nữa sống lại giữa đêm tuyết lạnh lẽo băng giá này.

Gương mặt nho sinh nguyên bản trong sáng tuấn tú hiện tại đã mất đi ánh sáng, chỉ là mở to đôi mắt vô thần nhìn chằm chằm lên nóc nhà, ánh mắt trì độn chết lặng gần như người chết. Đợi đến khi y bị những người xung quanh rối loạn gọi hoàn hồn, nhìn thấy khuôn mặt của thân nhân đang vây quanh mình thì bỗng nhiên giống như không dám tin tưởng mà bắt đầu run rẩy, sau đó lại lần nữa ngất đi.

Y vẫn chưa chết.

Y đã trở về!

********************

Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: Để phòng ngừa tiểu các thiên sứ hiểu lầm, ta liền thanh minh một chút ở đây. Kiếp trước Khương Tố cũng với Diệp nam xứng hoàn toàn chỉ có loại cảm tình giống như.

“Điện hạ đã ăn điểm tâm chưa?”

“Đã ăn”

“Hôm nay có gì đặc biệt không?”

“Không có gì”

“Như vậy sao?”

“Ừ”.

Khương Tố sở dĩ không có cự tuyệt Diệp nam xứng quấn lên là bởi vì hắn phát hiện mình đối với đệ đệ có chút tình cảm không đúng, nhưng mà khi đó đã tự tìm đường chết đem biểu muội gả cho đệ đệ, khiến hắn có khóc chết cũng không vãn hồi được. Vì vậy, đệ đệ sau khi cưới vợ vẫn chiếm cứ toàn bộ tâm trí hắn, thế nên Khương Tố căn bản là không phát hiện Diệp nam xứng thích mình…

Ừ… nam xứng rất đáng thương, điểm nến.

——————————

1/ Nhân thần: Có nghĩa là người sống được phong thần, có hai trường hợp: Một là giống như Quan Vũ, Bao Chửng… vốn là người thật nhưng vì sự nghiệp truyền kỳ mà được nhân dân phong thần, hai là những người có cống hiến lớn cho quốc gia, được đế vương phong thần. Chỉ là trường hợp thứ nhất thường được kéo dài và có ảnh hưởng đến đời sống văn hóa nhiều hơn.

Sau từ nhân thần còn được dùng để hình dung những bậc đại thần quyền cao chức trọng, cống hiến to lớn cho xã tắc và vương triều (dù không được đế vương phong thần).

Published by: ổ mèo lười



đơn giản là lười Xem các bài viết của ổ mèo lười

Bình Luận (0)
Comment